• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển Đông Hải bí kíp đang được Tư Đồ Ngọc để trong lòng bàn tay xòe rộng, Vũ Văn Mộ Điền bất ngờ chồm đến và kêu lên tỏ ý không hài lòng :

- Tiểu chủ nhân hành động như thế này sao phải?

Vút!

Vũ Văn Mộ Điền như muốn chứng tỏ một thái độ quyết liệt hơn, lao luôn ra khỏi chỗ mọi người đang ngồi với quyển Đông Hải bí kíp vừa lấy được!

Tư Đồ Ngọc gọi giật giọng :

- Đại thúc! Sao đại thúc làm tiểu nữ bẽ mặt? Theo ý đại thúc, tiểu nữ phải hành động như thế nào?

Vũ Văn Mộ Điền nói thật kiên quyết :

- Bí kíp này ngoại trừ môn hạ Đông Hải môn, bất kỳ ai khác không được chạm đến?

Dứt lời, lão đưa mắt nhìn Thạch Hiểu Đông và nói tiếp :

- Đó là chưa nói tội của tiểu tử khi chưa được phép đã tự quyền luyện tập công phu Kim Cương Bất Hoại của bổn môn!

Không hài lòng trước hành vi gần như lạm quyền của Vũ Văn Mộ Điền, Tư Đồ Ngọc lấy giọng quyền uy ra lệnh :

- Đại thúc mau giao bí kíp cho tiểu nữ!

Lão không giao hoàn! Ngược lại, lão còn định cho luôn vào bọc áo khi lão lên tiếng :

- Nếu tiểu chủ nhân đã quyết lòng đưa cho y, là một ngoại nhân, sao tiểu chủ nhân không giao cho lão nô?

Nàng nghiêm mặt và đưa tay ra :

- Mau giao lại cho tiểu nữ nào, đại thúc!

Tà ý của Vũ Văn Mộ Điền liền lộ rõ! Lão lùi dần và cười lớn :

- Ha... ha... ha...! Giao cho tiểu chủ nhân rồi tiểu chủ nhân lại giao cho y à? Mong tiểu chủ nhân lượng thứ cho Vũ Văn Mộ Điền này đành phải trái mệnh!

Không tin vào điều này, giọng nói của Tư Đồ Ngọc lộ rõ sự gay gắt :

- Đại thúc có chịu giao bí kíp không?

Vút!

Vũ Văn Mộ Điền bất ngờ nhún người lao đi với tràng cười vang lại cực lớn :

- Ha... ha... ha...! Bảo ta giao lại ư? Ngươi đừng vọng tưởng! Ha... ha... ha...

Nàng sửng sốt đến đờ người!

Mọi người đương diện, kể cả Thạch Hiểu Đông cũng sửng sốt và bàng hoàng đâu kém gì Tư Đồ Ngọc!

Vì ngay từ lức Vũ Văn Mộ Điền có phản ứng nghĩa là bất ngờ chộp đi bí kíp, ai ai cũng tưởng lão vì trung thành với Tư Đồ Ngọc cũng là trung thành với Đông Hải môn, nên lão mới quyết liệt đến vậy. Giờ đây, khi lão không những dám trái lại mệnh lệnh của Tư Đồ Ngọc là tiểu chủ nhân của lão, lão còn ngang nhiên bỏ đi cùng bí kíp, đúng là lão đã sanh tâm tạo phản! Chính việc lão thay đổi lối xưng hô không gọi Tư Đồ Ngọc là tiểu chủ nhân nữa đã tố giác và là bằng chứng nói lên mưu đồ của lão!

Mọi người sau một thoáng đờ người mới nhớ đến việc đuổi theo khi nghe Tư Đồ Ngọc hét toáng lên :

- Vũ Văn Mộ Điền! Đến lão cũng phản lại gia sư sao?

Vút! Vút!

Nhanh hơn tất cả, Thạch Hiểu Đông vận dụng khinh thân pháp Phi Vân đến độ chót, lao lên trước mọi người?

Vút!

Một tiếng gầm đanh gọn chợt vang lên khiến trong tâm trí của mọi người không thể nghĩ đến ai khác ngoài lão cuồng Tây Môn Đạo.

- A ha! Ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi! Chạy đi đâu?

Vội vàng dừng lại vì không muốn bản thân lao đến quá đột ngột sẽ trở thành đối tượng cho lão cuồng, mọi người len lén đưa mắt nhìn về phía trước và ngấm ngầm cười thầm!

Vũ Văn Mộ Điền chạy đâu không chạy lại tự đâm đầu về phía trước Dĩ An viện để rồi bị lão cuồng phát giác ngăn chận!

Nhìn thấy lão cuồng miệng quát, tay xuất kình, Vũ Văn Mộ Điền do đang cấp bách đành phải xuất lực chống trả :

- Lão cuồng! Ai khiến lão chờ ta! Mau tránh ra nào!

Vù...

Ào... Ào...

Ầm!

Tiếng chạm kình vừa phát sinh đến như Thạch Hiểu Đông cũng phải kinh tâm động phách!

Võ công của Đại Ngạc Vương Vũ Văn Mộ Điền dù không phải võ học Đông Hải môn, nhưng bản lãnh của lão so với mọi người ở đây nếu có kém thì chỉ kém lão Bệnh Cái bang chủ Cái bang, và một nữa là chàng mà thôi.

Vậy mà, chỉ cần có một chiêu, lão cuồng Tây Môn Đạo đã ung dung đẩy bật Vũ Văn Mộ Điền quay lui trở lại những hai trượng!

Thần tình choáng váng, lão Vũ Văn khẽ liếc nhìn về phía sau! Nhận thấy mọi người đang nhìn lão với sắc diện rúng động, Vũ Văn Mộ Điền không nghĩ là mọi người đang kinh tâm tán đởm vì công phu bất ngờ tinh tiến của lão cuồng! Trái lại, lão cho rằng mọi người đang chờ đợi và chuẩn bị vây kín lão! Lão nhếch môi cười lạt và vội tung người lao về một bên tránh phương hướng đang có lão cuồng hiện diện!

Vút!

Sau khi xuất chiêu và chấn lùi Vũ Văn Mộ Điền, lão cuồng không hiểu sao cứ án binh bất động! Như lão không thiết tha gì việc cùng ai khác động thủ!

Tuy nhiên, khi Vũ Văn Mộ Điền vừa chớp động thân hình để lao đi, lão cuồng lập tức có phán ứng và là một phản ứng thật thần tốc.

Vút!

Lão lao theo và gầm lên :

- Lại chạy nữa à? Đỡ nè!

Vù... vù...

Đang chạy, ngay trước mặt bỗng có bóng người xuất hiện, Vũ Văn Mộ Điền bấy giờ mới nghĩ đến lão cuồng nhất là nghe tiếng gầm của lão cuồng!

Không những chỉ có tiếng gầm không thôi, đổ ập vào người Vũ Văn Mộ Điền còn là một ngọn chưởng lực cực kỳ thâm hậu nữa!

Phản ứng theo bản năng, Vũ Văn Mộ Điền quát lên :

- Lão cuồng thật hay giả vậy? Ta làm gì lão nào? Đỡ!

Vù!

Ào... Ào...

Ầm!

Hự!

Tiếng quát cuối cùng của Vũ Văn Mộ Điền liền được tự lão tiếp nối bằng một tiếng kêu đau đớn!

Vũ Văn Mộ Điền ngay chiêu thứ nhất đã bại, và đến chiêu thứ hai thì đúng là hoàn toàn đại bại!

Không những thế, do tả thủ của lão vẫn còn nắm chặt Đông Hải bí kíp trên tay, khi chấp chới sắp ngã lão vung loạn hai tay và kể như phải vung vẫy Đông Hải bí kíp ra phía trước.

Vút!

Tư Đồ Ngọc định kêu toáng lên nhưng Đoàn Như Hồng Bạch đã kịp đưa tay bịt miệng nàng lại!

Vì lúc đó bằng cách xuất thủ thần tốc lão cuồng Tây Môn Đạo nhẹ nhàng chộp vào Đông Hải bí kíp ngay trên tay Vũ Văn Mộ Điền!

Lão cuồng tuy có cuồng nhưng là cuồng võ chứ không phải cuồng chữ, lão lia mắt nhìn qua quyển bí kíp!

Và bất ngờ, lão gầm lên :

- Là công phu Đông Hải! Chết nè! Xoẹt!

Trong nửa nháy mắt, toàn bộ quyển Đông Hải bí kíp liền hóa thành trăm nghìn mảnh vụn đang phấp phới bay sau khi bị lão cuồng vận lực vò nát và ném đi tứ tung.

Mất đi toàn bộ tâm huyết, Vũ Văn Mộ Điền giận quá hóa cuồng! Lão lao vào lão cuồng với tất cả tàn lực :

- Ác ma ngươi đáng chết! Đỡ...

Ầm!

Oa!

Cũng như lần trước đó, tiếng quát cuối cùng của lão Vũ Văn đã bị tiếng kêu uất nghẹn của chính lão lấp vào!

Nhìn thi thể nát bét của lão Vũ Văn, lão cuồng cười rộ lên :

- Ha... ha... ha...! Ta đã giết được mụ thần ni Đông Hải rồi. Ta đã thắng Đông Hải thần ni! Ha... ha... ha...! Ta là thiên hạ đệ nhất nhân! Ha... ha... ha...

Tất cả cùng kinh tâm và hoàn toàn bất động cho dù lão cuồng đã đi mất từ lúc nào!

Một bóng nhân ảnh chợt thấp thoáng, khiến Thạch Hiểu Đông động tâm!

Vút!

Và chàng động nộ gầm lên khi nhận ra bóng nhân ảnh đó là ai.

- Đứng lại! Ta đã biết ngươi là ai rồi! Lão đạo Thanh Vân mau đứng lại!

Vút!

Tuy nhiên, đến lúc này chàng mới biết thế nào là sự lợi hại của “Nhất Thốn Quá Hải” thân pháp! Giáo chủ U Minh giáo chỉ mới đó đã mất dạng.

Chàng hậm hực dừng lại! Và càng hậm hực hơn khi chàng nghe mọi người tranh nhau hỏi dồn :

- Đông nhi! Có đúng là...

- Ngươi nhìn đúng chứ tiểu tử? Có phải...

- A di đà Phật! Không lẽ đó là...

- Thạch thiếu hiệp nhìn rõ Giáo chủ U Minh giáo thật à?

Chàng nhìn Tư Đồ Ngọc với vẻ ân hận :

- Tại hạ thật vô dụng! Hắn đúng là Giáo chủ U Minh giáo! Tại hạ vì bất ngờ nên không đuổi kịp, để hắn thoát đi và mang theo...

Tư Đồ Ngọc nghi hoặc :

- Lão mang theo cái gì, sao thiếu hiệp không nói tiếp?

Chàng thở dài thất vọng :

- Tại hạ không dám nói chắc là nhiều hay ít, nhưng đó chính là những mảnh rời từ Đông Hải chân kinh!

Bệnh Cái động tâm kêu lên :

- Sao lại như vậy? Không phải lão cuồng đã phá hủy tất cả rồi sao?

Chàng đáp :

- Phần lão cuồng chộp lấy chưa phải toàn bộ. Hãy còn một ít ở trong người Vũ Văn Mộ Điền! Không hiểu sao Giáo chủ U Minh giáo phát hiện được và kịp thời xuất hiện để lấy đi?

Tư Đồ Ngọc lập tức kêu lên :

- Vậy thì nguy cho chúng ta mất?

- Sao vậy Ngọc nhi?

Cùng là nữ nhân nên rất dễ kết thân, chỉ có Đoàn Như Hồng Bạch là đủ tư cách đề gọi Tư Đồ Ngọc theo lối xưng hô này.

Nàng cúi đầu lặng thinh! Sau đó, nàng mới nhìn mọi người và giải thích :

- Trong Đông Hải bí kíp, ngoài công phu thượng tầng không ai luyện được là Kim Cương Bất Hoại Thân - Mất đi phần này tiểu nữ không ngại, còn có Đông Hải Nhất Thốn chỉ là công phu duy nhất khắc chế thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc”!

Thở ra một hơi dài tuyệt vọng, nàng tiếp :

- Trước kia, chính là nhờ Đông hải Nhất Thốn chỉ tiểu nữ mới khắc chế được mụ phản đồ Lâm Tử Hà và ả Tây Môn Tuyết Mai! Một khi công phu này bị chúng luyện được, mọi người chắc chắn sẽ lâm nguy, tiểu nữ sẽ là tội nhân thiên cổ. Hà...

Ngược với suy nghĩ của nàng, Thạch Hiểu Đông bảo :

- Tài hạ e rằng sự việc còn nghiêm trọng hơn cô nương nghĩ rất nhiều!

Nàng hoang mang :

- Thạch thiếu hiệp muốn ám chí điều gì? Có phải là...

Chàng gật đầu :

- Cô nương đoán ra rồi đó?

Nàng bàng hoàng :

- Như thiếu hiệp nói, không lẽ những điều kiện để luyện công phu Kim Cương Bất Hoại Thân hãy còn nguyên vẹn?

Chàng long mắt lên ngời sáng những tinh quang :

- Chúng hãy còn đầy đủ! Sự xuất hiện bất ngờ của Giáo chủ U Minh giáo, chứng tỏ hắn đã lẻn nghe tất cả những gì chúng ta đã nói! Và tại hạ e rằng với tâm cơ như hắn, chắc chắn hắn sẽ đoán được những điều kiện ở địa phương nào.

Bệnh Cái lo ngại đến phải nổi nóng :

- Tiểu tử! Ngươi nói loanh quanh để làm gì? Đó là địa phương nào? Điều kiện gì đang còn nguyên vẹn? Hắn làm sao có đủ một Giáp tý công phu chân lực?

Chàng chớp mắt vài lượt! Sau cùng chàng nói với mọi người :

- Hiện tình bây giờ về phía bọn U Minh giáo chưa có gì đáng ngại. Vãn bối tin chắc mụ ma bà và Giáo chủ U Minh giáo ngay lúc này chỉ nghĩ đến việc khổ luyện công phu Kim Cương Bất Hoại Thân? Địa phương đó, vãn bối biết! Và vãn bối định nhân cơ hội này diệt trừ cả hai! Do đó, vãn bối sẽ đi một mình! Còn chư vị, không phải vãn bối xem thường chư vị, nhất là bản lãnh như Bang chủ tiền bối, nhưng chư vị nên lưu lại thì hơn! Cáo biệt!

Vút!

- Đông nhi!

- Này tiểu tử!

Mọi người dù gọi đến lạc giọng nhưng Thạch Hiểu Đông đã bỏ đi không một ai có năng lực theo kịp?

Tuy nhiên Tư Đồ Ngọc do đoán được phần nào địa phương mà chàng cố tình không nói ra, nàng lầm thầm bảo cho mọi người nghe sự suy đoán của nàng.

Thán phục và tin tưởng vào nhận định của Tư Đồ Ngọc, mọi người vội âm thầm bố trí nhằm tìm cách hỗ trợ Thạch Hiểu Đông!

Sau đó Dĩ An viện trở lại sự hoang tàn đổ nát, ngoài một nấm mộ hãy còn tươi màu đất mới ở hậu viện và cái thi thể của Vũ Văn Mộ Điền ở phía trước, tất cả đều hoang lạnh tiêu sơ.

Và không một ai hay biết rằng từ Dĩ An viện sau đó có một bóng người lẳng lặng rời đi với một nụ cười mãn nguyện nở trên môi.

Khi đi ngang thi thể nát bét của lão Vũ Văn, nhân vật đó bĩu môi cười khinh bỉ :

- Hừ! Lão tự hào là Đại Ngạc Vương mà cũng chết thảm thế sao? Nếu biết lão sẽ có ngày này, trước kia sao lão không để ta chiếm hữu mỹ nhân còn Đông Hải bí kíp thuộc phần lão.

Binh!

Hắn phát một cước vào thi thể của lão Vũ Văn rồi mới chịu rời đi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK