• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ứng Thư Hà xấu hổ không biết phải làm gì, cô ấy lặng lẽ lùi về sau hai bước rồi nắm lấy chốt cửa, trong lúc Ứng Thư Hà còn đang tự hỏi xem có nên vờ như chưa từng thấy chuyện gì xảy ra mà chuồn êm không thì Trần Bạch Phồn đã đứng thẳng người lên. Anh hơi chớp mắt rồi tự nhiên cong môi nhìn về phía Ứng Thư Hà, hiền lành hỏi: “Bạn của An Nhu à? Em vào ngồi đi.”



Ứng Thư Hà vội vàng xua xua tay: “Em chỉ đến lấy chút đồ rồi đi thôi.”



An Nhu hồi thần lại, mặt cô đỏ bừng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Bên ngoài đã tối rồi, để tớ đưa cậu về.”



Trần Bạch Phồn nhìn giờ, nói: “Ăn xong hẵng đi.”



Ứng Thư Hà cũng không biết phải từ chối ra sao đành gật đầu, sau đó ngồi lại xem TV với An Nhu ngoài phòng khách.



Trần Bạch Phồn nấu ăn trong bếp một mình.



An Nhu thường thường chú ý tới tình huống trong phòng bếp, trông cô có vẻ hơi lo lắng: “Nếu không cậu cứ ngồi đây nhé, tớ đi giúp anh ấy đã, ôi phiền chết mất, cậu nói xem tớ có nên đi học nấu ăn không…”



“Từ từ.” Ứng Thư Hà giật cổ tay cô, “Chuyện của các cậu là sao hả?”



“Gì cơ?”



“Vừa nãy hai người suýt nữa đã,” Ứng Thư Hà chỉ chỉ vào môi mình, “Cậu lừa tớ bao lâu rồi thế hả, đến nước này rồi mà tớ vẫn chưa biết! Nếu không phải hôm nay tớ gặp được cậu thì…”



An Nhu nghe thế thì im lặng vài giây, vẻ mặt cô rất vi diệu, dường như đến giờ mới ngộ ra: “Tớ mới yêu đương với anh ấy chưa tròn một ngày.”



Ứng Thư Hà: “…”



An Nhu ngơ ngác nhìn vào khoảng không: “Không phải, anh ấy lạ lắm.”



“…”



“Sao anh ấy cứ hành động như thể bọn tớ đã yêu đương từ lâu rồi ấy nhỉ…”



“… Cái quỷ gì cơ?”



Thật ra cũng không biết phải làm sao cả.



Đây hình như đều là lần đầu tiên hai người yêu đương mà, sao anh đã nhập vai xong xuôi rồi vậy?



Trong lúc An Nhu còn đang suy nghĩ xem từ bạn thành bạn gái thì phải làm gì, anh đã rất tự nhiên ôm cô, nắm tay cô,… cả hôn nữa rồi.



An Nhu gãi gãi đầu, cô nói ra những gì mình đang nghĩ: “Tớ cảm thấy anh ấy thuần thục cái việc yêu đương này quá.”



Thuần thục.



Khóe miệng Ứng Thư Hà giật giật: “Bác sĩ Trần cũng đâu còn ít tuổi nữa.”



“Nhưng anh ấy chưa yêu bao giờ mà.”



“Có lẽ vì hai người quen nhau lâu rồi chăng, cũng chẳng có chỗ nào cần phải ma sát cả.”



Tuy đúng là hai người đã quen từ lâu rồi, nhưng đã từng chưa gặp nhau tận mười mấy năm mà…



An Nhu buồn bực thở dài.



“Cậu sao thế?” Ứng Thư Hà hâm mộ nói, “Người mình thích cũng thích mình mà cậu còn thở dài, thật là muốn đánh quá.”



“Chủ yếu là bây giờ ấy,” An Nhu nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp, “Tớ không biết phải ở chung với anh ấy ra sao cả, cảm giác nếu dùng cách khi là bạn thì không đúng lắm. Tớ chưa yêu đương bao giờ, cũng không biết người đang yêu có cảm nhận ra sao nữa… Tóm lại là không biết phải nói sao.”



Không có kỳ giảm xóc, làm cô chẳng biết phải hành động ra sao nữa.



Ứng Thư Hà hứng thú nhìn cô, cô ấy an ủi: “Cậu nghĩ nhiều làm gì, yêu đương chứ có phải công việc đâu, cậu chỉ cần làm chính mình thôi, vui là được rồi, không cần vì yêu đương mà phải gắng gượng gì đâu.”



Lúc An Nhu còn đang định nói gì nữa thì Trần Bạch Phồn đã ra khỏi bếp. Anh dở khóc dở cười đến chỗ An Nhu xoa đầu cô: “Sao em nấu nhiều cơm vậy?”



An Nhu nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh, cô ấp úng nói: “Cũng không nhiều lắm mà, hơn nữa cả Thư Hà đã là bốn người…”



“Mình ra ngoài ăn đi.” Trần Bạch Phồn nhịn không được bèn bật cười, “Em cho nhiều gạo quá, không chín được.”



An Nhu: “…”



Cô đứng lên rồi nhìn Ứng Thư Hà: “Mình ăn ngoài đi.”



Trần Bạch Phồn hất cằm về phía phòng cô: “Em đi tất với mặc thêm áo khoác vào, buổi tối lạnh đấy.”



An Nhu ồ lên một tiếng: “Vậy hai người từ từ nhé, em sẽ nhanh thôi.”



Sau khi An Nhu vào phòng, Ứng Thư Hà định nói giúp An Nhu mấy câu nhưng nghĩ ngợi một lát thì im lặng.



Cô cảm giác chuyện của hai người thật ra không cần người thứ ba chen miệng đâu.



*



Ba người ăn cơm ở một tiệm nhỏ gần đó, cả Ứng Thư Hà và Trần Bạch Phồn đều uống rượu, tuy không nhiều lắm nhưng cũng không được lái xe.



Cuối cùng An Nhu đành lái xe đưa Ứng Thư Hà về trường học rồi về nhà.



An Nhu ngừng xe ở bãi đỗ, cô nhìn Trần Bạch Phồn ngồi ở ghế phụ không nhúc nhích.



“Tới rồi, anh xuống xe đi.” Cô nói.



Trần Bạch Phồn từ từ cúi đầu, anh cởi đai an toàn ra rồi thong thả xuống xe.



An Nhu cũng xuống xe, cô bước tới cạnh anh.



Lần này Trần Bạch Phồn không chủ động cầm tay cô nữa, anh đi chậm lại để sóng vai với cô.



An Nhu không biết phải làm gì, cô cúi đầu nghĩ ngợi một lát, đột nhiên nhớ tới nhưng lời Ứng Thư Hà đã nói với mình.



Thích là được, vui là tốt rồi.



An Nhu bình tĩnh nắm lấy tay anh.



Trần Bạch Phồn như đang suy nghĩ gì, tuy thế anh vẫn cầm lại tay cô rất tự nhiên.



Chẳng mấy chốc anh đã nói: “Anh nghe thấy em nói chuyện với bạn.”



An Nhu: “…”



Trần Bạch Phồn nắm tay cô bước vào thang máy, anh bâng quơ hỏi: “Sao anh lại thuần thục được?”



“… Em, em chỉ nói thế thôi.”



Anh nhướng mày nhìn cô: “Có phải em chê anh già không?”



An Nhu cạn lời: “Anh kết luận được cái này từ đâu ra vậy?”



Thang máy đến tầng 5, hai người bước ra ngoài.



Giọng Trần Bạch Phồn nhỏ dần, vừa khàn vừa trầm: “Lúc trước em thấy anh hai mươi bảy tuổi còn chưa kết hôn thì trông hoảng không chịu nổi, cứ như kiểu đời này chưa thấy đàn ông hai mươi bảy tuổi còn chưa kết hôn bao giờ ấy.”



“…”



“Anh thích em, muốn thân thiết với em, em cũng thích anh mà? Sao em lại không nghĩ như anh chứ?” Có thể là vì vừa uống rượu nên ánh mắt Trần Bạch Phồn không được tỉnh táo lắm mà bị bao phủ bởi một lớp hơi nước.



Sau đó anh lẩm bẩm: “… Thế không công bằng.”



An Nhu không hiểu sao bị chỉ trích, cô oan ức nói: “Nãy em có cầm tay anh mà.”



Trần Bạch Phồn hơi hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt anh cực kỳ đứng đắn: “Nãy em mà không cầm tay anh là anh khóc cho em xem đấy.”



“…”



“An Nhu à…” Anh dụi đầu vào cổ cô.



An Nhu dừng bước, cô duỗi tay xoa xoa đầu anh.



Hoàn toàn không đỡ nổi đàn ông làm nũng luôn…



Cô đỏ mặt, đột nhiên nhớ tới những gì anh nói chiều này bèn gằn từng chữ: “—— Em siêu thích bạn trai em.”



Trần Bạch Phồn lập tức ngẩng đầu lên, anh mờ mịt hỏi: “Em nói gì thế.”



“…” An Nhu hít một hơi thật sâu, lúc cô đang định lặp lại thì người trước mặt mình đột nhiên giơ tay lên sờ sờ mũi. Một bên tai anh đỏ bừng lên, ánh mắt cực kỳ bối rối.



Anh cụp mí mắt nhìn An Nhu, tâm trạng bỗng dưng tốt hơn hẳn: “Vậy em ——”



Đúng lúc đó, cửa thang máy đột nhiên mở ra một lần nữa.



Một người đàn ông đi ra, cậu nhìn thấy hai người đứng trước cửa 5A, chú ý tới hành động mập mờ của hai người thì cau mày: “Tuy rằng tầng 5 chỉ có hai nhà thôi, em cũng thông cảm việc hai người không kiềm chế được.” Hà Tín Gia đi về phía nhà mình, cậu vừa đi vừa nói: “Nhưng mà vào nhà hãy làm đi nhé? Dù sao thì em cũng ở đây đấy.”



“…”



“…”



An Nhu lập tức đẩy Trần Bạch Phồn ra rồi nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa.



“Anh mau về đi.”



“…” Hôm nay sao mà xui xẻo thế?



Trần Bạch Phồn vội vàng kéo lấy tay cô: “Nói chuyện bìa minh họa chút đi.”



An Nhu cũng muốn nộp bản thảo sớm bèn gật đầu: “Vậy anh vào đi.”



Trần Bạch Phồn vào thư phòng với An Nhu. Cô mở file ảnh ra cho anh xem, sau đó mở luôn phần mềm ghi chú ở bên cạnh.



“Anh xem đi, sau đấy nói xem muốn sửa ở đâu cho em biết, hoặc nếu không thích bản này cũng được, em vẽ bản khác.”



Trần Bạch Phồn nhìn sơ qua, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Em vẽ gì cũng đẹp.”



Được anh khen ở phương diện mình thích nhất cũng an hiểu nhất, An Nhu vui đến cong cong mắt: “Thế ạ?”



Nửa tiếng sau.



An Nhu nhìn anh bắt đầu đánh dấu chỗ cần sửa thứ 15 thì quay về phòng khách, “Để em rót cho anh chén nước.”



Chờ anh đánh dấu xong thì An Nhu uể oải tiễn anh tới huyền quan, không nói thêm gì với anh nữa.



Trần Bạch Phồn bỗng nhiên cười: “Vẽ đẹp thật mà, không thì anh sẽ không cứ tìm em vẽ đâu.”



“Vậy sao anh còn để em sửa nhiều vậy chứ.” An Nhu buồn bực nói.



“Em vẽ nên anh mới phải coi kĩ vậy.”



“…”



Trần Bạch Phồn nghĩ ngợi: “Mai em dậy trước 9 giờ thì anh mang bữa sáng sang nhà cho em luôn nhé? Cảm thấy cứ để em sang nhà anh lấy không được tốt cho lắm.”



Dù sao thì hình tượng của em họ anh cũng chẳng đẹp tí nào.



“Nhưng hơn 8 giờ anh đã phải đi làm rồi mà?” An Nhu nhăn mũi, cô không muốn dậy sớm thế chút nào, “Anh không cần mang bữa sáng cho em đâu, em tự tìm gì đó ăn là được rồi.”



“Em mới ăn đồ anh làm có một ngày.” Trần Bạch Phồn tạm dừng, “Mà đã ngán rồi à?”



An Nhu: “…”



Cô cúi đầu xuống nghĩ ngợi: “Để em đưa cho anh chiếc chìa khóa nhé.”



Trần Bạch Phồn ngước mắt, anh hơi do dự “Ừm ——” một tiếng.



“Được thôi.”



*



Sau một hồi lâu, An Nhu đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước up truyện tranh lên web. Cô online nhìn mới biết biên tập của trang web đó đã gửi phương thức liên hệ cho cô. Bên dưới truyện tranh cũng có tận mấy chục người bình luận rồi.



An Nhu cũng không nghĩ ngợi nhiều, cô nhanh tay thêm QQ của người đó, chẳng mấy chốc biên tập đã accept.



Biên tập: Tập《Anh chàng dịu dàng》của cô tôi đã xem qua rồi, phong cách khá ổn. Tôi muốn hỏi xem cô có đại cương nào hoàn chỉnh và tỉ mỉ không?



Truyện tranh này An Nhu vẽ theo tâm trạng, chỉ là vẽ lại chi tiết lúc cô và Trần Bạch Phồn ở chung thôi nên chắc chắn là không có đại cương rồi.



Nhưng biên tập đã hỏi thế thì cô đành phải đáp —— có.



Hai giây sau, An Nhu bổ sung: Nhưng tôi còn chưa kịp sửa lại.



Biên tập: Vậy tầm cuối tuần có thể gửi cho tôi không?



An Nhu nghĩ ngợi một lát bèn đáp: Chắc là được.



Sau đó, An Nhu mở phần mềm ra nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô lên mạng download một mẫu đại cương rồi bắt đầu làm theo.



Chẳng mấy chốc đã qua một buổi sáng. Nhưng cô cũng mới chỉ mới thiết kế nhân vật xong thôi.



An Nhu muốn hoàn thành đại cương sớm nên do dự một lát bèn nhắn tin cho Trần Bạch Phồn.



【 Trưa nay em không đi tìm anh, anh nhớ ăn cơm nhé. 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK