• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yến Nhất lật tìm trong đống tài liệu chất cao như núi ở thư phòng, Yến Nhị thì không ngừng cằn nhằn lải nhải trong thế giới tinh thần, con vịt đến miệng rồi còn bay mất, Yến Nhị quả thực không thể chịu nổi!

“Ồn quá”. Yến Nhất gõ gõ đầu mình.

“Ồn chết anh càng tốt, ông đây làm nhân cách chủ!”. Yến Nhị mừng khấp khởi tưởng tượng về tương lai tươi đẹp, “Cơ hội tốt như vậy mà anh đến hôn cũng không hôn được, vẫn là phải để tôi thay trời hành đạo, thu phục yêu nghiệt kia!”.

“Đừng hòng”. Yến Nhất hừ nhẹ, rũ mắt xuống, “Hắn là của một mình tôi, không cho các anh chạm vào”.

Yến Nhị căm giận chất vấn: “Nhưng nếu sau này chúng ta chỉ có thể giữ mãi trạng thái này thì sao?”.

“Sẽ có cách”. Yến Nhất lắc đầu, “Tôi có dự cảm như vậy”.

Yến Nhị không chịu bỏ qua nói: “Ngộ nhỡ thì sao?”.

Yến Nhất nhún nhún vai, bình tĩnh nói: “Vậy chúng ta làm xử nam cả đời vậy”.

Thực ra kể cả không có dục vọng chiếm hữu tác quái, lúc chít chít chít trong thân thể còn có hai mươi ba người vây xem cũng là một chuyện cực kì đáng sợ, đến lúc đó làm không tốt, đến lực độ tốc độ góc độ đều phải bỏ phiếu một vòng, có người muốn sâu một chút, có người muốn nông một chút, có người muốn chín nông một sâu! Có người muốn nhanh, có người muốn chậm, có người muốn lúc nhanh lúc chậm! Có người muốn dùng tư thế lão hán đẩy xe, có người muốn tư thế đèn treo Italy, có người thích kiểu giáo sĩ truyền đạo! Công túa nhỏ Yến Thất không khéo còn đòi ở dưới…

Mới tưởng tượng một chút cảnh tượng đó, cả người Yến Nhất đã rất khó chấp nhận.

“A a a a a hãy nói với tôi anh không nghiêm túc đi!”. Yến Nhị kêu rên, “Làm xử nam cả đời ư!”.

“Tôi đang rất nghiêm túc”. Nụ cười của Yến Nhất hoàn mỹ như giả tạo, trong tiếng quỷ khóc sói tru tê tâm liệt phế của Yến Nhị thản nhiên rút ra vài tệp văn kiện nhìn tiêu đề tương đối phổ quát, thoải mái ngồi vào ghế xoay, tốc độ đọc và lật trang nhanh như gió. Nội dung trong tệp tài liệu rất phong phú, có đủ mọi thông tin liên quan như những truyền thuyết, điều tra phân tích, hồ sơ ví dụ về mị ma.

“Truyền thuyết về mị ma khắp nơi trên thế giới”…

“Báo cáo về sự khác nhau giữa năng lực của thú ăn mộng và mị ma”…

“Phân tích năng lực tinh thần biến dị của đời sau giữa mị ma và sinh vật khác”…

“Mỗi tháng một lần —— Bàn về quan hệ giữa hormone sinh dục trong cơ thể mị ma và sự thay đổi của mặt trăng”…

Yến Nhất nhếch mi, rút mấy tờ giấy ra đang định xem, Mạnh Phồn đột nhiên hấp tấp xông vào thư phòng, trên mặt còn chút ửng hồng chưa phai hết, đầu mày đuôi mắt còn còn sót lại sự quyến rũ mệt mỏi, dáng vẻ vừa mới tự xử xong.

Vô cùng mê người, nhưng mà không thượng được, vì vậy cũng chẳng có tác dụng gì.

Yến Nhất thở một hơi nặng nề, màu mắt tối đen: “Sao vậy?”.

“A a a a anh không được xem những thứ này!”. Phát hiện ra trước mặt Yến Nhất bày một chồng báo cáo phân tích liên quan đến mị ma, Mạnh Phồn cả kinh thất sắc, lập tức vọt tới ôm lấy đống tệp văn kiện lộn xộn chạy như bay ra khỏi thư phòng.

“…”. Yến Nhất bình tĩnh phủi phủi tờ giấy vừa rút ra trong tay, nhởn nhơ tự đắc bắt đầu đọc.

Một lúc sau, Mạnh Phồn tự cho là đã thành công hủy thi diệt tích toàn bộ tài liệu liên quan đến mị ma đi vào thư phòng, rắn mặt bình tĩnh giải thích: “Yến tiên sinh, chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn, có thể là tôi uống nhầm thuốc, bởi vì hôm nay hơi cảm cúm…”. Lời giải thích này thực sự vô cùng phù hợp với quy luật y học, bản thân bác sĩ Mạnh tưởng như cũng sắp tin luôn rồi.

Nhưng Yến Nhất không chỉ đứng yên bất động, còn giơ tài liệu trong tay lên, ngâm nga: “Sau khi mị ma tiến vào thời kì trưởng thành, sự thay đổi hormone trong cơ thể sẽ bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi của mặt trăng ở mức cực đại, từ khi trăng non đến khi trăng tròn, nồng độ hormone trong máu mị ma sẽ dần dần tăng lên, hôm trăng tròn nồng độ đạt đến giá trị cao nhất, còn từ khi trăng tròn đến lúc trăng non, nồng đồ dần dần giảm xuống, lúc trăng non đạt mức thấp nhất…”.

“Yến Nhất!”. Vừa rồi Mạnh Phồn không dễ gì mới bình tĩnh lại được, bị hắn đọc lên như vậy gai gò má nháy mắt lại ửng hồng, tôn lên dung mạo xinh đẹp không gì sánh được, dường như đến cả tiếng kêu giận dữ cũng mang ý vị nũng nịu dụ dỗ, “Không cho xem! Anh đưa đây cho tôi!”.

Yến Nhất cười ra tiếng, biết rõ còn hỏi kéo dài âm cuối: “Anh muốn tôi đưa cái gì cho anh?”.

Mạnh Phồn nhất thời cảm thấy mỗi mạch máu trong cơ thể mình đều đang bốc cháy: “Tờ giấy trong tay anh đó!”. Mẹ nó rút ra từ lúc nào mà vừa nãy ông lại không nhìn thấy chứ!

Hơn nữa còn là tờ quan trọng nhất!

“Không đưa”. Yến Nhất nghiêm mặt, “Lẽ nào trong này có gì không muốn cho tôi xem sao? Nếu có, lúc trước sao không cất cho kĩ?”.

Mạnh Phồn bị vấn đề này làm cho á khẩu, căm tức trừng mắt nhìn Yến Nhất không nói.

Yến Nhất quan sát vẻ mặt của anh, sáng tỏ nói: “Cho nên nói mãi vừa rồi anh mới biết thứ này không thể cho tôi xem hả?”.

“Đệt mẹ anh nói nhiều quá!”. Mạnh Phồn tức đến dậm chân, dứt khoát nhào qua cướp.

Tố chất thân thể Yến Nhất tốt hơn Mạnh Phồn, thân cao, chân tay dài, Mạnh Phồn hoàn toàn không cướp được, hai người lôi kéo tranh giành một lúc, đều thành dáng vẻ quần áo xộc xệch, Mạnh Phồn hít thở ngày càng dồn dập, lúc trước khi bị Yến Nhất chống vào tường, cảm giác xương khớp yếu mềm lúc ấy lại bốc lên lần nữa, làn da trắng nõn phủ màu hồng phấn, từ sợi tóc trên đầu đến đầu ngón chân, mỗi lỗ chân lông trên cơ thể dường như đều đang tản ra hơi thở nhiễm xuân dược mê người.

Lúc này, Yến Nhất vẫn luôn đùa giỡn với Mạnh Phồn đột nhiên một tay đập mạnh tài liệu lên mặt bàn, tay khác kẹp chặt hai cổ tay Mạnh Phồn, cố định nửa người trên của anh trên bàn làm việc không thể động đậy, thấp giọng nói: “Hôm nay là trăng tròn, hửm?”.

“Phải thì sao? Chẳng qua là nồng độ hormone cao chút mà thôi!”. Mạnh Phồn cắn răng nghiến lợi, thân thể không tự chủ cọ tới cọ lui trên bàn làm việc, muốn dập tắt bớt ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể, rõ ràng là dáng vẻ thiếu thao…

Tay Yến Nhất giữ cổ tay Mạnh Phồn tăng thêm sức lực, mang theo ý tứ kìm nén, âm trầm hỏi: “Mỗi đêm trăng tròn anh đều như thế này?”.

“Sao có thể lần nào cũng thế này!”. Mạnh Phồn thở hổn hển như cá bị vớt ra khỏi nước, trán rịn mồ hôi, nóng nảy thanh minh: “Lúc trước tôi có thể khống chế được chứ”.

“Kết quả hôm nay đột nhiên lại không khống chế được?”. Ánh mắt Yến Nhất tựa như con dao hung hăng cạo Mạnh Phồn một lượt từ trên xuống dưới.

Mạnh Phồn không chút lo lắng lạnh lùng hừ một tiếng, coi như ngầm thừa nhận, sau đó giấu đầu lòi đuôi nhấn mạnh: “Nói trước là việc này không liên quan gì đến anh đâu”.

“Không cần anh nói, lừa đảo, tôi tự xem”. Yến Nhất một tay đè Mạnh Phồn khiến anh không thể cử động, một tay khác cầm tờ tài liệu mỏng dính tiếp tục đọc, “Trong lúc trăng tròn nồng độ hormone cao nhất, mị ma trưởng thành sẽ xuất hiện kích thích mãnh liệt tương ứng, phần lớn mị ma trưởng thành có thể khống chế hành vi của mình một cách lý trí, hormone trong cơ thể thay đổi chi phối, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ…Khi đã là vợ/chồng mà mị ma nhận định từ trong lòng, nói thông tục tức là sau khi nảy sinh tình cảm yêu thương ai đó, kích thích mà trăng tròn mang tới sẽ mãnh liệt đến mức không thể không chế…”.

“Đừng đọc nữa!”. Mạnh Phồn thở hổn hển nhấc chân đạp Yến Nhất một cái, theo sau động tác nhấc chân này, bầu không khí thoáng chốc tràn ngập hương vị ngọt ngào mê người, ướt át triền miên, cám dỗ không nói thành lời.

Yến Nhất bất ngờ không kịp đề phòng hít một hơi, bị kích thích đến nỗi hai mắt hơi đỏ.

Yến Nhị khó khăn lắm mới yên tĩnh được một lúc, lập tức phát ra tiếng kêu gào như sói tru ở trong thế giới tinh thần: “Áu áu áu áu hương vị này ——! Đây quả thực chính là một cuốn sách cấm thể loại ABO mà! Còn không mau thượng đệt mẹ đệt mẹ đệt mẹ! Chẳng phải ông quá hiểu lũ xử nam các người sao!”.

Yến Tam: “Lẽ nào anh thì không phải xử nam?”.

Yến Nhị: “…Mẹ nó, tôi cũng là xử nam”.

A a a a đây là chuyện ngoài ý muốn! Mạnh Phồn hoảng sợ, lập tức ngoan ngoãn khép chặt hai chân, dán khuôn mặt nóng cháy lên mặt bàn hạ nhiệt, lúc này ngón tay mát lạnh của Yến Nhất nhẹ nhàng đặt lên cái gáy nóng hầm hập của Mạnh Phồn, ngay sau đó, là tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên bên tai, mang theo âm điệu lười biếng và bất cần đời như thói quen của Yến Nhất: “Mạnh Phồn, anh thích tôi à?”.

Ngọn lửa nóng rực nhát mắt thiêu đốt Mạnh Phồn từ trên xuống dưới một lượt, Mạnh Phồn cắn môi, bướng bỉnh nói: “Không hề”.

“Nói thật đi, nếu không tôi sẽ đau lòng”. Yến Nhất hít một hơi thật sâu, từng chữ từng chữ nói thật rõ ràng: “Bởi vì tôi thích em”.

Mạnh Phồn nhắm mắt, lông mi hơi run, khẽ nói: “Tôi chỉ thích anh…một chút thôi”.

“Thế à?”. Giọng Yến Nhất hơi run lên, “Một chút là bao nhiêu?”.

“Rất ít!”. Mạnh Phồn dùng ngón cái và ngón trỏ ước chừng một khoảng cách nhỏ xíu, giọng điệu bị dục vọng biến thành khàn khàn, đỏ mặt giải thích: “Chỉ có một phần hai mươi tư thôi”.

Yến Nhất ngẩn người, rồi cười, cúi người ôm cả người Mạnh Phồn vào lòng, “Nói vậy là chỉ thích mình tôi rồi”.

“Nếu anh cứ muốn hiểu như vậy…”, cũng không phải là không được! Mạnh Phồn mất tự nhiên được Yến Nhất ôm trong lòng, mũi hít vào toàn là hơi thở thơm tho quen thuộc trên người đối phiowng, mặc dù vừa nãy đã phát tiết một lần, nhưng lúc đụng phải người này cơ thể lại bị ảnh hưởng của trăng tròn làm cho hormone kích động trở lại, khiến hai chân Mạnh Phồn mềm đến nỗi như sắp trượt xuống mặt bàn. Mặc dù theo lý thuyết, thời điểm giống đực động tình thường biểu hiện mang tính xâm lược hơn, dũng mạnh hơn, nhất định không nên yếu đuối mềm chân, nhưng sinh vật mị ma không giống bình thường, nồng độ hormone trong cơ thể và tính chất hoàn toàn quyết định bởi việc xác định vị trí của mình trong tâm lý, vì vậy kiểu thiên về nằm dưới như bác sĩ Mạnh ở thời điểm động tình, dưới ảnh hưởng của hormone sẽ trở nên thích hợp ở dưới hơn, vô cùng khoa học!

Vốn dĩ mỗi lần đối diện với Yến Nhất mà mặt đỏ tim đập, Mạnh Phồn sẽ hung dữ chất vấn chính mình cái kẻ này rốt cuộc có điểm nào đáng để thích! Nhưng về sau vấn đề này dần dần biến thành rốt cuộc còn điểm nào khiến mình không thích?

Đáp án là hoàn toàn không có.

…Chỉ là có hơi nhiều nhân cách thôi.

“Anh thả tôi ra đã, tôi…”, cách gần như vậy căn bản chịu không nổi! Mạnh Phồn khóc không ra nước mắt, dưới sự bao vây của Yến Nhất cả người dường như sắp biến thành một vũng xuân thủy.

À, ai muốn biết thêm về các tư thế Yến Nhất tưởng tượng thì tìm các từ này nhé 

Lão hán đẩy xe: 老汉推车姿勢

Đèn treo Italy: 意大利吊灯姿勢

Giáo sĩ truyền đạo: 传教士姿勢

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK