• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hắt xì!”

Linh Đang đắp chăn ngồi giữa sân phơi nắng, nhưng không chịu nổi gió xâm nhập cơ thể, lại hắt hơi một cái thật to, run rẩy khép kín chăn bông. Phơi đến mức đầu óc choáng váng, nàng hỏi: “Hồng Cát, làm thế này thật sự có tác dụng sao, ta thấy mình sắp bị phơi khô đến nơi rồi.”

Hồng Cát trợn mắt: “Tất nhiên rồi, mỗi lần đổ bệnh, chúng ta đều làm vậy, phơi nắng phơi trăng, ngày thứ hai liền khỏi hẳn.”

Phong Cẩm vểnh tai lên, hỏi: “Các cô… Là chỉ yêu quái cỏ cây?”

“Đúng rồi.”

Linh Đang: “…” Ta là người, được chứ?! Nàng mở chăn, đón làn gió mát thổi đến từ sườn núi, toàn thân bỗng thoải mái hơn nhiều, “Nếu ngày mai vẫn chưa đỡ hơn, ta phải đi gặp đại phu thôi.” Nàng lại nghiêng đầu, híp mắt, “Lão gấu trúc, mai cõng ta đi gặp đại phu.”

“Không cõng.”

“Nếu không phải ngươi kẹt ở miệng giếng, hai anh em Dưa Chuột Ngốc dùng sức chín trâu hai hổ mới đẩy ra được, khiến ta phải ngâm mình trong nước giếng lâu như vậy, ta sẽ sinh bệnh sao?”

Giọng nàng đầy nguy hiểm, Phong Cẩm lấy tay che mặt, sợ bị nàng đánh: “Được rồi.”

Lúc này, Linh Đang mới hài lòng gật đầu, run run đứng lên, chuẩn bị vào thôn. Thấy lão gấu trúc không đi cùng, nàng đưa tay kéo mấy sợi lông của nó ra ngoài. Phong Cẩm kêu gào thảm thiết: Rất không vui!

Ban nãy trong thôn lục tục truyền đến tiếng người, Hồng Cát vươn người ra nhìn, nói người trong thôn đã tỉnh, Linh Đang mới quyết định xuống núi. Tối qua, sau khi chui ra khỏi giếng, nàng liền bị cảm gió, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng nửa đêm nàng lại chạy đi kiểm tra khắp thôn bốn năm bận nữa, gió đêm lạnh, chạy qua chạy lại vài lần, bệnh càng nghiêm trọng hơn.

Lúc này được nằm trên lưng lão gấu trúc, vừa ấm áp vừa thoải mái, nàng thật sự càng ngày càng thích tấm lưng êm ái của nó.

Phong Cẩm xốc nàng lên trên lưng, hình như mấy ngày nay nàng lại nhẹ đi không ít.

Đến chân núi, Linh Đang mới nhảy xuống, đi về phía chuông đồng, rung chuông thật to, tập hợp mọi người tới nơi tập trung mọi khi.

Ngủ một đêm, thêm vào đó có Linh Đang niệm hồi phục chú, mọi người gần như khôi phục hoàn toàn. Ngược lại, mặt Linh Đang còn nhợt nhạt hơn họ, trông càng giống người bị Niết Diện Nhân. Nhìn nguòi trong thôn tinh thần phấn chấn đứng trước mặt, nàng ôm đùi trưởng thôn, khóc than: “Rõ ràng cháu không bị yêu quái kia bắt đi, tại sao cháu vẫn bị thương nghiêm trọng nhất. Cháu mặc kệ, trưởng thôn, bác phải cho cháu tiền bắt yêu quái, mỗi người một lượng.”

“… Hồi nhỏ ta mang cả con dê về cho cháu bú sữa, cháu còn chưa trả ta tiền.”

“Quần áo cháu mặc trước kia đều do ta làm.”

“Giày của cháu đều thừa hưởng từ Mập ca ca.”

“Còn nữa, còn nữa…”

Nếu trưởng thôn tiếp tục nói nữa, chắc nàng lại nợ một khoản tiền lớn, đâu có lời! Linh Đang đứng lên, giơ tay đầu hàng: “Được rồi, bác đừng nói nữa, chúng ta tiếp tục nói chuyện của Niết Diện Nhân đi.”

Phong Cẩm nhìn nàng, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đến bao giờ nàng mới sửa được cái tính tham tiền đây!

Trưởng thôn cũng không so đo với nàng, vuốt phẳng ống quần bị túm nhăn nhúm, hỏi: “Chuyện về Niết Diện Nhân kia là thế nào?”

Linh Đang nói: “Cháu và lão gấu trúc từ ngoài thôn về, thấy trấn trên có nhiều người trúng tà…” Nàng kể tường tận mọi chuyện, nói hết toàn bộ chi tiết. Mọi người có kiến thức rộng rãi, không biết chừng sẽ có người biết một hai, nói kỹ càng một chút cũng tốt cho mọi người.

Mọi người nghe xong, Thanh Thành lên tiếng đầu tiên: “Có lẽ chúng ta bị trúng tà vào ban đêm, nếu không mọi người sẽ không mất ý thức.”

Phong Cẩm nói: “Niết Diện Nhân kia có loại an hồn chú chuyên để đối phó với các vị, tuy không có tác dụng với ta, Hồng Cát và các linh thú, nhưng rất hữu hiệu với các vị.”

“Xem ra nó đã chuẩn bị sẵn rồi mới đến.” Trưởng thôn vuốt chòm râu hoa râm, trầm ngâm suy nghĩ, “Năm nay xảy ra rất nhiều chuyện khác thường, đầu tiên là Vô Chi Kỳ, sau đó là Niết Diện Nhân, chỉ sợ thôn Bát Tự ta không thể thái bình như xưa.”

“Kẻ địch trong tối, ta ngoài sáng, dù biết có người muốn xuống tay với chúng ta, song cũng chẳng còn cách nào. Chỉ khi tìm được Vô Kiểm Nhân như lời Linh Đang nói, vậy mới bình yên được.”

“Nhưng biết tìm Vô Kiểm Nhân kia ở đâu, người từng gặp y chỉ có Linh Đang và con gấu trúc này mà thôi.”

“Không ngờ chúng ta đường đường là thôn đạo sĩ, lại có lúc tay trói gà không chặt.”

Thảo luận tới thảo luận lui, nhưng trước sau vẫn chưa tìm ra được biện pháp giải quyết, chỉ trách Vô Kiểm Nhân kia đã biến mất không để lại dấu vết, chẳng rõ nên tìm kiếm từ đâu. Trưởng thôn tổng kết xong, đề nghị mọi người: “Thanh Thành, cậu dẫn vài người giỏi giang trong thôn đi bày lá chắn phòng ngự ngoài thôn, tránh để những yêu quái khác tùy ý tiến vào. Chị A Hỉ, chị dẫn người bày trận pháp bao vây kẻ địch ở khắp các nơi trong thôn. Mấy ngày tới, nếu không có việc gì, càng ít ra ngoài thôn càng tốt.”

Mọi người lên tiếng hưởng ứng, trưởng thôn lại nói: “Linh Đang, chắc hẳn người dân trấn trên cũng hoảng sợ về chuyện Niết Diện Nhân, cháu từng nói chuyện với trưởng trấn, vậy cháu đi báo cho họ một tiếng, nói yêu quái kia đã chết, bảo ông ấy thông báo cho dân chúng trấn trên để họ không sợ hãi nữa.”

“Dạ.” Nhận nhiệm vụ xong, Linh Đang cũng không rời đi ngay lập tức, nàng đợi những người khác đều đi cả, xác nhận không còn ai nữa, lúc này mới hỏi, “Trưởng thôn… Linh Đang muốn hỏi bác một chuyện.”

Trưởng thôn dường như cũng đoán được điều mà nàng muốn hỏi, khẽ gật đầu: “Cháu hỏi đi.”

“Thôn Bát Tự ta, rốt cùng có nguồn gốc từ đâu ạ?”

Trưởng thôn im lặng trong giây lát, thấy rõ sự kiên trì trong mắt nàng, nếu không trả lời, nàng sẽ không bỏ qua. Nể tình nàng có công lớn trong hai chuyện gần đây, một lúc sau ông nói: “Trước kia thôn Bát Tự chúng ta được gọi là thôn yêu quái.”

Linh Đang lấy làm kinh hãi: “Chúng ta là yêu quái ạ?”

Trưởng thôn lắc đầu: “Mấy trăm năm trước, tổ tiên phát hiện ra chúng ta không giống những người phàm bên ngoài, lâu già, chết muộn, thậm chí có lần quan phủ còn đến đây tra xét. Sau này, để có thể tiếp tục sinh sống yên ổn, tổ tiên đã dặn toàn bộ người trong thôn làm đạo sĩ, bắt yêu quái giải nạn cho dân chúng khắp bốn phương tám hướng, nhờ đó triều đình mới thả lỏng cảnh giác với chúng ta, mà thôn Bát Tự cũng trở thành thôn đạo sĩ vang danh bốn nước.”

Linh Đang giật mình: “Hoá ra tổ huấn dặn dò chúng ta phải làm đạo sĩ đời đời kiếp kiếp, giúp dân chúng hàng yêu trừ ma là vì nguyên nhân này.” Nếu không, họ sớm bị người đời cho là yêu quái rồi bắt lại, có lẽ thôn Bát Tự sẽ không tồn tại.

Trưởng thôn tiếp tục nói: “Chính ta cũng không biết, vì sao chúng ta lại sinh ra, không phải yêu quái, không phải thần, không phải tiên mà cũng chẳng phải ma…”

Thân là đứa trẻ bị vứt bỏ, nghe thấy lời này, Linh Đang có cảm giác, trưởng thôn cũng coi cả thôn như đứa trẻ bị bỏ rơi, không có người đến nhận, tựa như lá rụng không nguồn cội, không thể nào xuống mồ bình an.

Thấy không khí thấp xuống, Phong Cẩm nói xen vào: “Không ai nói cho các vị biết, những pháp thuật đang dùng xuất phát từ nơi nào? Hay ai dạy ư?”

“Không biết!”

Phong Cẩm vốn không định nói tiếp, nhưng Linh Đang bỗng nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt tha thiết lại mong đợi: “Lão gấu trúc, chẳng phải ngươi biết rất nhiều chuyện ư? Ngươi cũng không phát hiện ra điều gì sao?”

Phong Cẩm im lặng một hồi, định lắc đầu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại – nếu nói ra, không biết chừng lại tiếp thu được thông tin hữu ích từ mọi người, từ đó tìm ra manh mối thì sao: “Pháp thuật các ngươi sử dụng, phần lớn đến từ Thần giới.”

Trưởng thôn và Linh Đang đều lấy làm kinh hãi.

“Có điều chúng không phải pháp thuật quá lợi hại, có một vài pháp thuật thậm chí không lợi hại một cách trọn vẹn, đã mất đi uy lực vốn có, nhưng căn cứ vào chú ngữ, chúng quả thật bắt nguồn từ Thần giới.”

“Chẳng lẽ tổ tiên của chúng ta đến từ Thần giới ư?”

“Có thể, nhưng khả năng này cũng không cao.” Phong Cẩm nói, “Theo ta được biết, mấy vạn năm qua, không có ai trên Thần giới hạ phàm.”

Chỉ có một Chiến Thần mất tích mà thôi, song với sức của một người thì không thể sinh nhiều con cháu như vậy được. Thần cao hơn người phàm, nhưng có một điểm không bằng họ, đó là khả năng sinh nở. Thần bất tử bất diệt, cũng bởi lẽ đó nên rất khó sinh ra thế hệ sau, bằng không số lượng người trên Thần giới đã sớm tràn lan. Mấy ngàn năm mới có thể mang thai đã là chuyện không dễ dàng.

Nhưng thôn Bát Tự có hơn năm trăm người, huống hồ thần hồn của mỗi người lại khác nhau, có thể thấy, họ không phải người một nhà.

Phong Cẩm đột nhiên nhớ ra một chuyện, chiếc búa treo cao trong lòng rơi xuống, nháy mắt đập tan suy nghĩ bế tắc bấy lâu. Bởi hiểu ra chuyện này, hắn thoáng hoàn hồn. Xem ra, hắn thật sự phải trở về Cửu Tiêu, gặp Bàn Cổ Đại đế.

Nói đi nói lại, cho dù nhắc tới Thần giới, họ cũng không cách nào chứng thực. Trưởng thôn cũng không nhắc lại, bảo Linh Đang cứ lên trấn trên làm việc, lúc khác lại tiếp tục thảo luận.

Linh Đang lắc tay lão gấu trúc, bảo hắn đi cùng.

Phong Cẩm nhíu mày: “Ta phải đi đây, sau khi giải quyết mọi chuyển ổn thoả, ta sẽ quay lại.”

Linh Đang chớp mắt mấy cái, sauđó lại thấy nó thật sự bước về phía trước. Về phần Phong Cẩm, đi được hai bước, hắn mới nhận ra động tác của mình chậm như rùa, chợt lấy lại tinh thần… Bây giờ hắn chỉ là một con gấu thôi, đừng nói đến chuyện về Cửu Trọng Thiên, cho dù bảo hắn nhảy cao nửa tấc cũng là vấn đề!

“Lão gấu trúc, sao ngươi không đi tiếp?”

Hắn quay đầu, nghiêm túc cầm đôi tay nhỏ xinh của nàng, há miệng định cắn một cái. Linh Đang chấn động toàn thân, nhảy lên bổ một chưởng vào cổ hắn.

“A…”

“Muốn cắn ta, ngươi điên hả?!”

“Cho ta cắn một cái, ta chỉ cắn một ngón thôi, cắn nhẹ một cái là xong.”

“Ta chỉ cứa nhẹ một nhát lên cổ ngươi, ngươi có chịu không? Ngươi coi ta là đồ ngốc hả?!”

“Cô không thể ngốc một lần sao?”

Nói năng bậy bạ, Linh Đang lại đánh nó cái nữa: “Không cho ngươi nói tiếp, cứ thử có ý đồ cắn ta lần nữa xem, ta sẽ vo viên ngươi thành quả bóng, ném ngươi vào vũng bùn mà ngươi ghét nhất, cho ngươi lăn một vòng trong đó.”

“…”

Đến sông Thanh Hà, người trong thôn đã nhận việc sửa cầu, nhưng vẫn chưa xong. Linh Đang liền triệu hồi hồ lô, ngồi lên trên, song vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, lại nhảy xuống: “Lão gấu trúc, ngươi ngồi đằng trước đi.”

Phong Cẩm trèo lên phía trước, quay đầu hỏi: “Vì sao?”

“Ta sợ ngươi cắn đầu ta.”

“… Ta chỉ muốn cắn ngón tay thôi, cô hiểu không?! Hơn nữa, miệng ta cũng không lớn đến vậy, nuốt không trôi cái đầu to tướng của cô, đồ nhà quê ạ!”

Khoé miệng Linh Đang giật giật, nhấc chân định đá nó xuống sông cho rồi. Phong Cẩm nhanh tay lẹ mắt, ôm cổ nàng. Hồ lô ngả nghiêng, một người một gấu ôm nhau, ngã nhào xuống dòng sông chảy xiết.



Lúc hai người thay xong quần áo, tiếp tục xuất phát, trời chiều đã buông xuống, cả hai bình yên qua sông. Đang đi trong khu rừng nhỏ, Phong Cẩm thấy Linh Đang vẫn mãi nhíu mày, hắn vươn tay vuốt khẽ chân mày của nàng: “Cô có bị thương không?”

Linh Đang hừ mũi, nể tình nó còn quan tâm đến mình, nàng đáp: “Tảng đá cứa vào lưng, bị thương một chút.”

Mắt Phong Cẩm sáng ngời: “Cho ta liếm một cái nhé!”

“…” Linh Đang giơ tay định đánh nó, bỗng nhiên từ đằng xa, một nho sinh lảo đảo chạy tới, suýt ngã trước mặt nàng.

Nho sinh nhìn nàng một cái, lại nhìn con gấu trúc to lớn đứng cạnh nàng, nhất thời như gặp được cứu tinh, quỳ rạp xuống đất, ôm chân gấu kêu to: “Cứu mạng, có con rùa đang đuổi giết ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK