“Cộc cộc cộc……” – Có người khẽ gõ cửa sổ, thần sắc Tần Dĩ Mạt chấn động, lập tức giống như một con thỏ cấp tốc chạy qua bên đó.
“Rất nhớ nàng, tiểu Hà Hoa” – Tam Mao giống như một con đại khuyển, toàn bộ cơ thể đều đè lên người nàng, đầu liên tục cọ cọ vào cổ nàng!”
“Được rồi, đừng làm nũng nữa!” – Tần Dĩ Mạt ôn nhu đẩy hắn ra, lập tức nhìn đôi mắt hắn, tràn đầy nghiêm túc hỏi: “Tam Mao, ta hỏi huynh, lời hứa của huynh với ta còn tính hay không?”
Đôi mắt lục sắc của Tam Mao khẽ bất động, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Huynh đừng quan tâm cái gì” – Tần Dĩ Mạt phất tay, gấp gáp nói: “Bảy năm trước lúc chúng ta vừa mới nhận thức, là ta cứu huynh một mạng, mà huynh cũng đồng ý làm cho ta ba chuyện, trả nợ ân tình, lời hứa này còn giữ hay không?”
Nhìn Tần Dĩ Mạt cả người đều phát ra một khí tức gấp gáp, Tam Mao gật đầu nói: “Giữ đúng!”
“Tốt lắm!” – Nghe hắn đồng ý giữ lời hứa, trong nháy mắt Tần Dĩ Mạt có một cảm giác trút được gánh nặng, chỉ thấy nàng lấy cái gì đó từ trong tay áo ra: “Ta muốn huynh đem phong thư này tự tay giao cho Nam Cung công tử của Bích Liễu sơn trang, nhớ rõ——nhất định phải trước mười lăm tháng sau đưa đến tay hắn”.
Tam Mao nhận thư, yên lặng nhìn nàng một cái, nói: “Ta biết rồi!”
Tần Dĩ Mạt chậm rãi thở một hơi.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” – Không để ý tới tiếng kinh hô của nàng, Tam Mao tự nhiên ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đặt lên đùi mình.
“……Bạch Liên Nhi phải gả cho Mẫn vương” – Tần Dĩ Mạt thấp giọng nói: “Ta không thể để hai người này thành thân!”
“Ân!”
“Huynh…huynh không hỏi ta nguyên nhân sao?”
“Nàng thích là tốt rồi!”
Tần Dĩ Mạt khẽ tựa đầu vào ngực hắn, một lúc lâu sau, nàng nói: “Cám ơn!”
Tại sao nàng lúc nào cũng lộ vẻ không vui như thế chứ?
Rốt cuộc nàng có phiền não gì, tại sao lại không thể nói cho ta biết? Rõ ràng không cần biết là chuyện gì, ta đều nguyện ý giúp nàng mà!
Trong đêm tối, hai người yên lặng ôm nhau, thân thể bọn họ gần đến như vậy, nhưng mà tâm hồn lại cách xa cách xa như thế.
Lúc bình minh, Tam Mao đem thư rời đi, mắt nhìn theo thân ảnh đang xa dần của hắn, Tần Dĩ Mạt khó kiềm chế thở dài một hơi. Nàng không biết bước đi này của mình là đúng hay sai.
“Chỉ mong tất cả vẫn còn kịp” – Nàng lẩm bẩm tự nhủ.
Cả đêm không ngủ, sắc mặt của Tần Dĩ Mạt đương nhiên không tốt lắm, dưới ánh mắt lo lắng của Thanh Bình, Thanh Thảo, nàng vẫn cứ tự mình đi qua chỗ Bạch Liên Nhi kia một chuyến.
“Tiểu thư để ý tới hồ ly tinh kia làm chi!” – Thanh Bình tức giận bất bình nói: “Tuy nói là gả cho Vương gia làm trắc phi cái gì, nhưng nói thế nào cũng chỉ là một thiếp thất mà thôi! Có cái gì để đắc ý chứ, hừ——”.
“Đúng đó, đúng đó, chờ sau này Tam Mao công tử cưới tiểu thư rồi, đó đường đường là thân phận chính thê, nhất định sẽ hạnh phúc hơn Bạch Liên Hoa kia gấp trăm ngàn lần” – Thanh Thỏa ở một bên cũng xen miệng nói.
Tần Dĩ Mạt nghiêng đầu, có chút nghi hoặc nhìn hai người này: “Hai người các ngươi hôm nay uống nhầm thuốc sao, lời nói sao vớ vẩn như thế”.
Thanh Bình, Thanh Thảo liếc mắt nhìn nhau một cái, vâng dạ không dám nói lời nào nữa. Cả đầu Tần Dĩ Mạt đang phải tính toán kế sách, cũng không quản hai nha đầu này rốt cuộc trong lòng nghĩ cái gì, lắc đầu, nàng nói: “Chúng ta đi thôi!”
Bạch Liên Nhi sắp trỡ thành Mẫn vương trắc phi, thân phận đương nhiên là “Cao quý không gì sánh được”, Tả Lâm Trật tự mình an bài nàng ta ở trạch viện tốt nhất trong phủ, nhưng mà, lúc Tần Dĩ Mạt vừa bước đến sân, còn chưa bước vào phòng thì đã nghe từng cơn khóc đến tâm tê phế liệt vang lên từ bên trong.
“Tam nương, đây là làm sao vậy? Vì sao lại khóc đến như thế?” – Tần Dĩ Mạt nhìn Ngu Tâm Nhi buồn bã tuyệt vọng bên cạnh giường thêu tử trúc, hỏi.
“Là, là Hà nhi à! Con đến rồi sao?“– Nhìn thấy Tần Dĩ Mạt đột nhiên xuất hiện, Ngu Tâm Nhi giống như là chịu phải kinh sợ gì, trên mặt bỗng nhiên trắng nhợt.
Tần Dĩ Mạt nhíu mày, tầm mắt lại chuyển lên người Bạch Liên Nhi đang nằm trên giường, chỉ thấy nàng ta mặc một bộ bạch y, tóc đen rũ xuống, thần tình ngơ ngẩn, cũng đồng dạng mặt đầy nước mắt.
“Liên Nhi, con vẫn nhớ rõ sao? Đây là tỷ tỷ con!” – Ngu Tâm Nhi nghẹn ngào hỏi.
“Không nhớ rõ, không nhớ rõ, cái gì ta cũng không nhớ được, cái gì cũng không nghĩ ra được…….Ô ô……Tại sao, tại sao cái gì ta cũng không nhớ chứ!” – Bạch Liên Nhi dường như đã bị kích thích cái gì, liên tục khóc thét.
“Hài tử đáng thương của ta!” – Ngu Tâm Nhi đau lòng hô một tiếng, ôm chặt nàng ta.
Tần Dĩ Mạt khóe mắt co rút nhìn hai nữ nhân vừa khóc lại khóc, lại lần nữa bị bản lĩnh khóc thành sông của hai người này chinh phục.
“Có thể tìm được muội muội trở về, đã là vạn hạnh rồi, Tam nương nên cao hứng mới đúng!” – Cố sức mặc kệ không kiên nhẫn trong lòng, Tần Dĩ Mạt lại lộ ra một biểu tình thân thiết: “Hơn nữa, người bây giờ lại đang mang thai đó!Trăm ngàn lần không nên thương tâm!”
Ngu Tâm Nhi nghe được lời của nàng, gương mặt trắng bệch kia lại càng thêm tái nhợt, ngay cả thân thể cũng lung lay muốn ngã.
Ta, thân thể có chút không khỏe, trở về trước, hai tỷ muội các con trò chuyện đi!” – Nàng ta vội vàng hấp tấp nói.
Nhìn bong lưng lảo đảo của Ngu Tâm Nhi, trong mắt Tần Dĩ Mạt hiện lên vẻ suy nghĩ. Nhưng chuyện quan trọng nhất của nàng bây giờ không phải là cái này, trước đành để trong long, đợi sau này lại tính tiếp đi!
“Tỷ, tỷ tỷ? – Bạch Liên Nhi trên giường thêu do dự gọi.
Tần Dĩ Mạt hồi thần, đi đến bên giường nàng ta, mỉm cười nói: “Chúng ta từng gặp qua ở Phù Dung lâu——nhớ không?”
Trên mặt Bạch Liên Nhi lộ ra vẻ bừng tỉnh, nhưng lập tức vẻ mặt ấy lại trở nên sợ hàng, chỉ nghe nàng ta thì thào: “Là tỷ sao!”
Nhìn bộ dạng run rẩy của nàng ta, Tần Dĩ Mạt càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, chỉ thấy nàng khẽ giơ tay vuốt ve tóc của nàng ta, ôn nhu không gì sánh được than thở: “Muội chịu khổ rồi!”
Nhận thấy được thiện ý của nữ tử trước mắt, vẻ sợ hãi trên mặt Bạch Liên Nhi dần tan, nhưng nước mắt vẫn cứ tách tách rơi xuống.
“Mẫn vương gia……Y….” – Tần Dĩ Mạt nhẹ nhàng thăm dò hỏi: “Hành hạ muội, đúng không?”
Không biết là có phải là vì nghe đến tên Mẫn vương gia, thân thể Bạch Liên Nhi lại càng run rẩy thêm.
Nam nhân Hạ Lan Mẫn này bất luận trong đánh giá của người khác, hay là trong quyển sách thối tha kia, với Tần Dĩ Mạt nhìn thấy đều là một nam nhân cặn bã đến không thể cặn bã hơn nữa.
Cho dù hắn tuấn mỹ vô song.
Cho dù hắn có quyền có thế.
Cho dù hắn là một trong những nam chính của quyển sách thối tha kia, đều không thể che giấu một sự thật, đó chính là trong chuyện nam nữ, Hạ Lan Mẫn kia là một tên biến thái triệt để.
Nghĩ lại, một nam nhân có thể đem thê tử cho mình ném cho bọn nam nhân khác lần lượt cưỡng gian, còn có thể ở một bên say sưa hưởng thụ, không phải biến thái cầm thú thì là cái gì?
Bạch Liên Nhi ra sức run rẩy, gương mặt nhỏ tràn đầy nước mắt giống như là nhớ đến gì đó, nàng ta thì thào nói: “Vương gia kỳ thật rất tốt với muội, y gọi muội là tiểu mỹ nhân, cho muội mặc y phục đẹp nhất, ăn cơm ngon nhất, nhưng mà, nhưng mà muội thật sự rất sợ hắn!!”
Tần Dĩ Mạt nhìn bộ dạng nàng ta sợ hãi, cho dù trong lòng vẫn như cũ chán ghét, nhưng suy nghĩ lại chuyên nàng ta đã gặp phải, không khỏi sinh ra một cỗ thương hại.
“Hắn làm gì muội?”
Bạch Liên Nhi lắc đầu, khóc thút thít: “Thị Kỳ tỷ tỷ…chết…chết rồi….bị trói trên cây cột trong sân…Y phục đều bị cởi hết….Từng phiến thịt đều bị …… Ô ô ô ô ……”
Từ trong lời nói gián đoạn của nàng ta, Tần Dĩ Mạt nghe đã hiểu rõ, liên tưởng đến cảnh mà nàng ta miêu tả, lập tức lông tóc đều dựng đứng.
“Rất nhiều, rất nhiều máu…” – Thần sắc Bạch Liên Nhi sụp đổ nói: “Hắn còn đem thịt đến bên miệng muội, muốn muội ăn…Đó là thịt của Thị Kỳ tỷ tỷ mà! Ta rất sợ, rất sợ… ô ô ô…………”.
Lại có thể để nàng ta ăn “thịt người”, mồ hôi cả người Tần Dĩ Mạt cứ tuôn, cái cảnh này cho dù mới nghĩ một chút đã làm cho người ta chịu không nổi, huống chi Bạch Liên Nhi lại từng tự trải nghiệm lấy.
“Được rồi! Không sao nữa! Đều qua rồi!” – Tần Dĩ Mạt vỗ lưng nàng ta, thần sắc kinh khủng nói.
“Muội muốn trốn, muội rất muốn chạy trối…..Nhưng mà Vương gia dùng dây xích trói muội trên giường, muội không động đậy được….Muội mỗi ngày hi vọng sẽ có người đến cứu muội!” – Bạch Liên Nhi đau xót nói: “Muội không muốn quay lại, muội không muốn gả cho y, van xin tỷ, tỷ là tỷ tỷ của muội mà! Giúp muội, giúp muội đi!” – Nàng ta sống chết nắm lấy Tần Dĩ Mạt, giống như là nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Muội, thực sự không muốn gả cho Mẫn vương gia sao?” – Tần Dĩ Mạt nhẹ nhàng hỏi.
“Y là ma quỷ, muội không thích y, muội sợ y” – Bạch Liên Nhi giống như từ trong lời của nàng nghe ra được cái gì, nhanh chóng nói.
“Hạ Lan Mẫn là vương gia, y nói muốn cưới muội, cho dù là muội hay Bạch gia chúng ta đều không có cách nào chống lại.”
“……Muội biết, muội biết” – Thần sắc Bạch Liên Nhi dần dần trở nên tuyệt vọng.
“Nhưng mà, nếu muội thật sự không muốn gả cho y, cũng không phải là không có cách khác”.
“Cách, cách gì?”
Nhìn đôi mắt tràn đầy khát vọng của nàng ta, Tần Dĩ Mạt nói: “Biện pháp chính là, có người nguyện ý đem ngươi cao bay xa chạy”.
“Nhưng mà, có ai nguyện ý đem muội đi, lại có thể đem muội đi được chứ?”
“Muội cũng biết, phủ chúng ta bốn phía đều bị Hạ Lan Mẫn phái người bao vây, có thể nói là chạy đằng trời, cho nên người có thể cứu muội ra phải có võ công cao cường, lại phải là người tâm tư tỉ mỉ, mà vừa may có một người hoàn toàn phù hợp với hai điều này!”
“Ai?” – Bạch Liên Nhi mở lớn hai mắt nói.
Tần Dĩ Mạt chầm chậm nói: “Nam nhân muội yêu nhất——NamCung Phong Hoa”.