• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khiến hắn thất bại...

Nam tử trước mắt giống hệt với bằng hữu trăm năm trước, Lưu Song vừa vui mừng vừa buồn bã, khi chết dưới thiên lôi, điều duy nhất nàng không cam lòng và tiếc nuối, vào lúc này mới từ từ có kết quả.

"Thiếu U, mấy năm nay, huynh... thế nào?" Lưu Song bất luận thế nào cũng không dám nghĩ, Thiếu U chính là Côn Luân thiếu chủ.

Nàng vẫn luôn cho rằng y chỉ là một Tán Tiên từ nhất tộc cây đào Thượng Cổ, gặp lại Thiếu U, đối với nàng mà nói quả thực là may mắn to lớn.

Thiếu U trong lòng khó hiểu, lần trước nàng ngang ngược vô lý, hận không thể chạy nhanh để thoát khỏi y, lần này thái độ lại hoàn toàn thay đổi.

Thiếu U cho rằng nàng lại giở trò, cau mày, giọng nói đầy lạnh nhạt: "Tiên hữu không phải mới gặp tại hạ cách đây không lâu sao, làm gì xa cách đã lâu?"

Những lời này giống như dội một thau nước lạnh, làm Lưu Song tỉnh táo lại từ sự vui mừng khi nhìn thấy Thiếu U.

Ánh mắt của Thiếu U trước mắt nhìn nàng không chút ấm áp, chỉ có lạnh lẽo nhàn nhạt, y nhíu mày, tuy rằng vẻ mặt không quá rõ ràng, thái độ vẫn được xem là ôn hòa, nhưng theo sự hiểu biết của Lưu Song về y, y đang rất không vui.

Y không thích nàng của hiện tại. Chỉ có nàng là có ký ức trước đây, Thiếu U sẽ không nhớ ra nàng.

Lưu Song nhanh chóng giải tỏa tâm trạng, nàng không có quá nhiều mong cầu, nàng từng tiếc nuối đã không thể cùng Thiếu U ngao du sơn thủy, cùng uống rượu hoa, những tiếc nuối đó kiếp này đều có thể hoàn thành được.

Nàng hít sâu một hơi, nhanh chóng nhập vai thành Xích Thủy Lưu Song.

"Tức Mặc thiếu chủ, lần trước ta tới Côn Luân đã đắc tội nhiều, mong huynh đừng để trong lòng, là ta ngang ngược vô lễ, phạm phải sai lầm." Nàng quỳ xuống, "Xin Tức Mặc thiếu chủ khoan thứ."

Thiếu U ngồi xuống, giơ tay pha một bình trà, động tác y nước chảy mây trôi, bình đạm quét mắt liếc nhìn nàng một cái: "Ta không trách tội Tiên tử."

Lưu Song nói: "Vậy là sau khi Tức Mặc thiếu chủ tha thứ cho ta, chúng ta sống cùng nhau có được không?"

Những lời nàng vừa thốt ra, Thiếu U còn chưa nói lời nào, vài người ở đây đã xuất hiện nhiều sắc mặt khác nhau.

Bạch Vũ Huyên nghĩ thầm: Nha đầu Xích Thủy Lưu Song thông minh hơn rồi đó, còn biết gặp dịp thì chơi, trước mắt giả vờ làm bạn với người khác, sau đó mượn Thần Nông đỉnh.

Bạch Truy Húc lại rất ngạc nhiên, Lưu Song chán ghét Tức Mặc Thiếu U, chuyện kháng cự hôn sự, toàn bộ Không Tang đều biết, vốn tưởng rằng ép nàng xin lỗi đã không dễ, giờ phút này nàng lại muốn sống cùng với Tức Mặc Thiếu U, đúng là không giống chuyện có thể xảy ra.

Không hề giương cung bạt kiếp, trước mặt Tức Mặc Thiếu U, thái độ của Lưu Song vô cùng kính trọng, còn có chút yêu thích và... gần gũi?

Lưu Song yêu thích và gần gũi với Tức Mặc Thiếu U?

Yến Tiều Sinh ở một góc vẫn luôn không hé răng, giờ phút này ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Lưu Song, rồi lại chậm rãi nhìn về phía Thiếu U.

*

Yến Triều Sinh có chút nghèn nghẹn trong lòng.

Chính hắn cũng không thể giải thích được tại sao, ngay từ khi ở rừng đào khi Lưu Song sử dụng linh lực, hắn thực sự kinh ngạc, hai vị công tử Bạch thị không nhìn ra, nhưng hắn thì biết, pháp thuật này vô cùng quen thuộc, khi còn bé hắn từng gặp một vị Tán Tiên, chính Tán Tiên đó đã dạy hắn thuật pháp này.

Mặc dù Yến Triều Sinh không còn tu vi, nhưng mắt Yêu của hắn khác biệt hòa toàn với những người khác, liếc mắt một cái đã nhìn thấy dòng chữ được viết bằng Tiên lực để có thể vào được Côn Luân.

Nàng cúi đầu trước nam nhân kia.

Yến Triều Sinh nhíu mày, không khỏi phỏng đoán dụng ý của Xích Thủy Lưu Song. Lần này tới Côn Luân, trong số bốn người, chỉ có hắn không hiểu được hoàn toàn dụng ý của Lưu Song, cho rằng Không Tang không muốn trở mặt với Côn Luân, nên để thiếu chủ tự mình tới xin lỗi.

Điều này cũng có thể hiểu được, nhưng ánh mắt nhìn Tức Mặc Thiếu U lần đầu tiên, làm gì có căm ghét và không muốn gả.

Khi Tức Mặc Thiếu U quay đi, nàng tiến đến, trong ánh mắt mang theo ánh sáng rực rỡ Yến Triều Sinh chưa từng thấy qua.

Yến Triều Sinh không thể không thừa nhận, ngay từ lúc mới gặp, đến đài hoa sen, thậm chí một đường từ Không Tang đến Côn Luân này, tính cả Bạch Truy Húc, cũng không thể khiến nàng có ánh mắt như vậy.

Hắn nhìn chằm chằm vòa Lưu Song.

Đừng gần như vậy, còn không mau ngã vào lòng ngực Tức Mặc Thiếu U đi! Nàng thèm khát như thế, sau còn nói không muốn gả cho Tức Mặc Thiếu U.

Yến Triều Sinh cười lạnh, bây giờ làm gì không muốn gả, nàng còn rõ ràng hơn nữa kìa..

Không chỉ hỏi tình hình của Tức Mặc Thiếu U như thế nào, nàng còn muốn thân thiết với y. Một nam một nữ, sống cùng với nhau để làm cái gì?

Quả nhiên, đúng như những gì hắn nghĩ trước đó, Xích Thủy Lưu Song chính là đám Tiên tộc thối nát hắn từng gặp qua đó, loại Tiên tộc này... trong lòng Yến Triều Sinh dâng lên từng đợt từng đợt không vui.

Lúc trước hắn còn nghĩ nếu nàng chịu bị phạt thì sẽ tha cho nàng!

Hắn cười thầm trong lòng, không biết là với Xích Thủy Lưu Song, hay là với chính mình đêm mấy hôm trước, đã bế Xích Thủy Lưu Song trở về.

Trong lòng suy nghĩ lẫn lộn, cuối cùng hội tụ thành vẻ lạnh lùng trong mắt.

Lúc này Thiếu U đã pha trà xong, tay áo rộng của y vung lên, chung trà bay đến trước bàn từng người. Y nói: "Nếu Xích Thủy Tiên tử đã yêu thích Côn Luân như vậy, có thể đến đây bất cứ lúc nào."

Yến Triều Sinh nghĩ thầm, ai nghe cũng hiểu được, đây là một lời khách sáo lạnh như băng, đúng là cho phép Xích Thủy Lưu Song đến bất cứ lúc nào, nhưng Thiếu U nói là Côn Luân, không phải đến sống cùng y.

Yến Triều Sinh trào phúng nhìn về phía Lưu Song, nàng cũng ngẩn người, nhưng không cảm thấy buồn bực, đưa chung trà về phía Thiếu U, khẽ cười nói: "Được, ngày sau ta nhất định sẽ tới Côn Luân du ngoạn thường xuyên, nếu lại chọc Tức Mặc thiếu chủ tức giận, thiếu chủ có thể đuổi ta ra ngoài bất cứ lúc nào."

Thiếu U khẽ giật mình, trong mắt có chút ý cười khó nhận ra.

Răng rắc một tiếc.

Yến Triều Sinh bóp nát chung trà trong tay, tất cả mọi người đều nhìn qua.

Yến Triều Sinh vô cảm thu dọn mảnh vỡ: "Đệ tử thất lễ, Tức Mặc thiếu chủ chớ trách."

Thiếu U gật đầu: "Không sao."

Yến Triều Sinh trong lòng cười lạnh, trên đường đi mắt hắn mù, mới cảm thấy Xích Thủy Lưu Song tùy hứng, không biết sẽ hại hắn tới đây, mới cho rằng nàng và Bạch Vũ Huyên không giống nhau.

Hắn cho rằng nàng biết sai rồi, lòng thấy áy náy, cho nên mới trị thương cho hắn trên đài sen. Hắn còn cho rằng nàng bản tính thiện lương dũng cảm, mới có thể ở thành Thái Xuyên dám đối đầu với Tất Tuấn. Hắn cho rằng, hắn cho rằng nàng đối với hắn...

Giờ đây nhớ tới chuyện này, quả thực vừa tức vừa bực. Nàng đúng là thấy ai là yêu người đó, với Bạch Truy Húc đã không rõ không ràng, với Bạch Vũ Huyên thì nói không hợp, nếu thật sự không hợp, tại sao Bạch Vũ Huyên lại phế tu vi của hắn chỉ để nàng hết giận cơ chứ?

Bây giờ lại thêm Tức Mặc thiếu chủ đây.

Yến Triều Sinh nhớ đến chuyện cũ đã quên hồi lâu.

Khi còn chưa bái nhập Không Tang, cũng có nữ tử yêu thích hắn, hắn xinh đẹp từ bé, Yêu tộc không thiếu mỹ nhân, dung nhan tuyệt thế thậm chí còn nhiều hơn cả Tiên tộc, đặc biệt Hồ tộc có không ít Yêu cơ tuyệt sắc, đến nay vẫn được ca tụng trong thoại bản của phàm nhân.

Khi Yến Triều Sinh không còn cơ thể trẻ con trở thành thiếu niên, tiểu lang Yêu vẫn còn sống.

Một nhóm thiếu niên lang thang hết khu rừng núi này đến núi nọ, có vô số nữ Yêu vây quanh Yến Triều Sinh.

Yến Triều Sinh không có kinh nghiệm chuyện nam nữ, từ khi hắn sinh ra, mỗi một ngày đều nỗ lực sống để nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai, cơ thể mềm mại cùng đôi mắt ma mị như tơ của đám Yêu nữ khiến mặt hắn ửng đỏ, tay chân luống cuống, họ không đến để hại hắn, hắn không thể tàn nhẫn bóp nát cổ bọn họ.

Hắn lớn lên, lần đầu tiên được nhiều người yêu thích như vậy.

Thiếu niên nhớ đến khi bọn họ vẫn là yêu quái trên rừng núi, chưa có lý tưởng tu Tiên như bây giờ, bạn bè đều còn sống, tâm tính cũng không lạnh lùng như hiện tại.

Hắn thậm chí còn mơ mộng, sau này khi mạnh mẽ hơn một chút, sẽ tìm một nữ Yêu chung sống thật tốt. Hắn nhất định sẽ che chở cho nàng, không để nàng phải chịu khổ chịu đói, cũng không để nàng bị khi dễ giống như mình.

Đi trên một con đường chém giết đẫm máu, thứ hắn khát vọng, kỳ thật chỉ là một người yêu hắn, một gia đình của riêng hắn.

*

Yến Triều Sinh ra đời với hình hài một đứa trẻ, không có ký ức của kiếp trước. Ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng có đôi khi một mình cô đơn đi dưới ánh trăng, thấy những Yêu khác đều có gia đình để về, trong lòng hắn khó tránh khỏi có vài phần cực kỳ hâm mộ và cô đơn.

Cho nên khi biết nhóm nữ Yêu yêu thích hắn, trong lòng thiếu niên vừa thẹn thùng, vừa chờ mong.

Nhưng tâm tình đó chỉ kéo dài được hai ngày, ngày thứ ba, không có bất kỳ ai vây quanh hắn nữa. Yến Triều Sinh vô tình bắt gắp, nữ tử không lâu trước đây nói muốn hợp linh với hắn, lại cùng tiểu lang Yêu lăn lộn giữa núi rừng đầy hoa.

Những bông hoa rực rỡ bị bọn họ đè lên.

Yến Triều Sinh nghe thấy tiếng rên rỉ vui sướng của nữ tử, tiếng này cao hơn tiếng kia, thanh âm nhỏ vụn của hai người truyền đến.

Tiểu lang Yêu nghi hoặc hỏi: "Không phải nàng thích lão đại chúng ta sao?"

Nữ tử cười khanh khách: "Hắn ư, cứ nghĩ hắn lớn lên tuấn tú như vậy, tưởng rất lợi hại, không ngờ chỉ là một con Yêu tàn phế đến nỗi không hóa được nguyên hình."

Tiểu lang Yêu thở hổn hển nói: "Lão đại rất lợi hại, nàng, nàng đừng nói huynh ấy như vậy."

Nữ tử không để bụng: "Ta không muốn sinh ra một đứa con giống hắn, còn... ư a... chàng vẫn tốt hơn..."

Ánh trăng sáng tỏ, thiếu niên ngoài bụi hoa, nắm chặt tay, vẻ mặt lãnh đạm rời đi.

Một đêm đó đã hoàn toàn phá vỡ thứ tình cảm nực cười của thiếu niên Yến Triều Sinh. Cũng bắt đầu thời khắc Yến Triều Sinh biết, thì ra không thể hóa hình, không chỉ từ bé đã phải chịu khinh nhục, đến khi lớn lên dù có cố gắng trở nên mạnh hơn, cũng sẽ bị người ta ghét bỏ.

Dù hắn có nỗ lực thế nào, trong mắt các yêu quái hắn, hắn vẫn là một yêu quái tàn phế không thể hóa hình.

Yêu giới khác với các tộc khác, dung mạo móc nối với thực lực, thường thì tu vi càng cao, tướng mạo sẽ càng đẹp, Yến Triều Sinh có một gương mặt tuấn tú phong thần, nhưng lại không có huyết mạch và thực lực tương xứng.

Yến Triều Sinh không trách tiểu lang yêu, cũng chưa từng đổ lỗi cho nữ Yêu. Nhưng từ đó về sau, hắn cự tuyệt tất cả nữ Yêu tới gần hắn, có nữ Yêu coi trọng dung mạo của hắn, song lại không muốn có hậu tự với hắn, chỉ muốn cùng hắn xuân phong nhất độ, hắn lạnh lùng cười, thiếu niên không chút hoảng loạn, lạnh lùng nói từng chữ, khiến các nàng bỏ đi.

Đoạn chuyện cũ này nhớ lại, đã qua rất lâu rồi. Hai trăm năm, hay là ba trăm năm nhỉ?

Sau quãng thời gian đằng đẵng đó, hắn một lòng một dạ muốn trở nên mạnh mẽ hơn, khao khát sức mạnh, khát vọng vào Tiên đạo, không bào giờ nhớ tới những chuyện đó nữa.

Yến Triều Sinh sắc mặt căng thẳng, hôm nay chỉ một Xích Thủy Lưu Song, lại khiến hắn thất bại.

Lúc trước hắn lại thật sự cho rằng nàng đối với hắn...

Hiếm hoi, đã qua lâu như vậy, hắn lại một lần nữa cảm nhận được tư vị thẹn quá hóa giận.

Không biết là càng giận vì Lưu Song lả lơi ong bướm, hay là giận bản thân tự mình đa tình.

Thiếu nữ kia vẫn đang đáp lời Tức Mặc Thiếu U, thì ra dáng vẻ ôn nhu dịu dàng của nàng khi nói chuyện là như thế này.

"Tức Mặc thiếu chủ, huynh đã từng du ngoạn nhân gian chưa, huynh có biết dùng lá liễu làm hạc giấy truyền tâm không?"

"Tức Mặc thiếu chủ, tháng Bảy ở nhân gian, chơi thuyền du hồ, ngắm nữ tử ngắt đài sen, có một tư vị rất khác biệt."

"Thiếu chủ, Không Tang cũng rất đẹp, sau này huynh tới Không Tang làm khách, ta nhất định sẽ tiếp đãi huynh thật tốt."

Không thủ lễ như ở trước Bạch Truy Húc, cũng không giương cung bạt kiếm như với Bạch Vũ Huyên, càng không hư tình giả ý như khi ở bên cạnh hắn.

Nàng đối với Tức Mặc Thiếu U, xa xa nhìn người kia, trong mắt như có đầy sao, tin tưởng không nói nên lời.

Như là lớp vỏ đều biến mất, chỉ lộ ra một dáng vẻ dịu dàng để Thiếu U nhìn.

Yến Triều Sinh nhìn mà âm thầm cười lạnh, hắn thật sự không biết Xích Thủy Lưu Song được Không Tang bảo vệ không cho ra ngoài, lại hiểu biết và biết điều như vậy, thật đúng là... một gương mặt xấu xí, giả tạo hơn cả một con thỏ trắng.

Tức Mặc Thiếu U chỉ ngẫu nhiên trả lời nàng vài câu, mặt mày nàng đều mỉm cười.

Yến Triều Sinh không hề đụng tới chung trà, nếu không mỗi khi nhìn cảnh tượng này hắn chỉ nhớ đến tâm trạng lúc trước của mình, khiến hắn tức giận vô cùng.

Hắn chỉ có thể thầm châm chọc nàng, một quái vật xấu xí, mặt cứ dính lấy người mình từng đắc tội, Côn Luân thiếu chủ nhìn trúng nàng mới là lạ.

Mới đầu, Bạch Truy Húc cũng nghi hoặc vạn phần, cho rằng Lưu Song đang dùng kế hoãn binh gì đó, kết quả nàng càng nói càng vui, Thiếu U thậm chí còn giúp nàng rót đầy chung trà, nàng nửa câu cũng không đề cập tới Huyễn Nhan châu.

Bạch Truy Húc bất đắc dĩ mở miệng: "Tức Mặc thiếu chủ, thật không dám giấu giếm, hôm nay ta đến, là có chuyện muốn nhờ."

Thiếu U nói: "Bạch đại công tử mời nói."

"Thiếu chủ nuốt nhầm Tiên bảo Huyễn Nhan châu, mất đi dung nhan vốn có, Không Tang muốn mượn Côn Luân Thần khí Thần Nông đỉnh dùng một lúc, để hóa giải Huyễn Nhan châu trong cơ thể thiếu chủ."

Tiếng nói vừa dứt, Yến Triều Sinh ngước mắt.

Xấu hổ buồn bực trong lòng hắn vì những lời này mà thuyên giảm không ít, thì ra Xích Thủy Lưu Song ân cần như thế, là vì muốn mượn Thần khí bảo vật của Tiên cảnh, chứ không phải nàng coi trọng Tức Mặc Thiếu U?

Vậy khó trách, muốn mượn Thần khí, đắc tội với người ta, thật sự rất khó.

Yến Triều Sinh từng nghe về Huyễn Nhan châu, nghe nói là hạt châu ăn vào có thể thay đổi dung mạo của một người, tôn giả có tu vi cao, dù có là Thiên quân, cũng không thể nhìn thấu được dung nhãn mà Huyễn Nhan châu đã biến đổi. Nhưng đã nuốt vào rồi thì không thể không phục lại được dung nhan của mình.

Thì ra Xích Thủy Lưu Song có bộ dạng như vậy, tất cả là do Huyễn Nhan châu.

Vậy nàng nguyên bản trông như thế nào?

*

Thiếu U nhấp một ngụm trà, sắc mặt bình tĩnh, mới vừa rồi Lưu Song nói chuyện với y, y cũng không vội, thỉnh thoảng mỉm cười, đoan chính lễ độ.

Giờ phút ngày nghe bọn họ nhắc tới Thần khí trấn giữ Côn Luân Tiên cảnh Thần Nông đỉnh, y sắc mặt không đổi, bình tĩnh vững vàng nói: "Chuyện liên quan tới Thần Nông đỉnh, tại hạ không thể làm chủ, đợi ta hồi bẩm với phụ thân rồi sẽ cho Xích Thủy Tiên tử một đáp án, chư vị tạm thời ở lại Côn Luân đã."

Bạch Truy Húc trong lòng nôn nóng, cũng chỉ đành nói: "Đa tạ Tức Mặc thiếu chủ."

Thiếu U gật đầu, nói: "Sa Đường, đưa khách nhân đi nghỉ tạm."

Một vị tỳ nữ mặc bạch sam mỉm cười tiến tới, đưa bọn người Lưu Song ra ngoài.

Bạch Vũ Huyên nhỏ giọng nói: "Ca, ý của Tức Mặc thiếu chủ này, rốt cuộc là cho mượn hay không cho mượn?"

Bạch Truy Húc lắc đầu, khẽ cười khổ.

Y luôn cẩn trọng và độc lập, nhưng hôm nay mới biết, so với vị Tức Mặc thiếu chủ này, bản thân còn kém xa lắm. Bạch Truy Húc định an ủi Lưu Song, để nàng đừng đau lòng, rồi sẽ nhận được sự đồng ý của Côn Luân thôi.

"Tức Mặc thiếu chủ sẽ cho mượn." Lưu Song đột nhiên nói.

"Sao thiếu chủ biết được?"

Lưu Song nói: "Huynh ấy trông lãnh đạm, thực tế là người rất tốt."

Quen biết trăm năm, Thiếu U dường như chưa từng làm nàng thất vọng khổ sở. Lưu Song đã từng không hiểu sự khiêm tốn và tốt đẹp của y, nhưng qua một kiếp, nàng biết trên đời này quả thực không có ai tốt hơn Thiếu U.

Dù Lưu Song hiện giờ mang một thân thể khác, cũng không có trái tim, nhưng nàng luôn có một niềm tin, dù nàng có trải qua một đời thăng trầm, mang theo vết thương chồng chất gặp lại Thiếu U, y vẫn sẽ ở hoa gian đó, là nam tử không chê phiền lụy mà giảng đạo lý đối nhân xử thế cho nàng.

Mặc dù thời điểm bọn họ gặp gỡ quen biết hơi tệ, Thiếu U ngay từ đầu có ấn tượng không tốt với nàng.

Nhưng cũng chính vì đã từng mất đi, Lưu Song mới biết bảo vệ và trân trọng hiện tại.

Thiếu U cho hay không cho mượn Thần Nông đỉnh cũng không sao. Quanh đi quẩn lại, trải qua sinh tử, có thể khỏe mạnh không việc gì gặp lại được cố nhân, đối với Lưu Song mà nói, đã là món quà tốt nhất mà vận mệnh tặng cho nàng rồi.

---------------------HẾT CHƯƠNG 28---------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK