• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi kết thúc phỏng vấn, nhóm người rời khỏi nhà thầy Lữ. Không biết tại sao, Đồng Đồng nhớ tới lúc vừa rồi cô cùng Doãn Thượng Ý thu dọn vòng hoa tiền giấy, thầy Lữ kia lại có biểu cảm nghẹn ngào như vậy. 
Một người bị oan ức lớn như vậy, mới có thể vì một hành động thiện ý nhỏ mà cảm động.
 
“Lão đại, nếu đổi lại là anh, anh sẽ đào ba thước đất, không tiếc gì cả cũng muốn tìm ra người bịa đặt kia sao?”
 
Cố Hoài lái xe, vừa lúc gặp được đèn đỏ, dừng lại. Tay anh đặt trên tay lái, nhìn cô như có điều suy nghĩ: “Em sẽ làm vậy sao?”
 
Đồng đồng gật đầu: “ Tôi sẽ. Nếu tôi không làm gì sai mà phải chịu oan ức, tại sao cái người hãm hại vu oan cho tôi ung dung ngoài vòng pháp luật?”
 
“Tôi đồng ý, làm sai thì phải trả giá.” Cố Hoài nói xong quay đầu nhìn đèn đỏ ở phía trước: “Có điều, tâm tình của thầy Lữ không muốn tìm người bịa đặt chỉ hy vọng an ổn cũng có thể lý giải, tuổi con gái anh ta còn nhỏ, nếu cứ liên tục rơi vào vòng xoáy dư luận, có thể sẽ tiếp tục chịu tổn thương.”
 
Đồng Đồng không cam lòng: “Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Người kia trốn sau lưng dụng tâm kín đáo, tạo ra tổn thương lớn như vậy cho cả nhà thầy Lữ, bản thân hắn lại không cần chịu trừng phạt?”
 
“Diêm Ngôn đã điều tra trên mạng, rất nhanh sẽ có kết quả.” Ngón tay Cố Hoài nhẹ nhàng nắm tay lái: “Có thể đối với thầy Lữ mà nói, tìm được người bịa chuyện hay không không quan trọng, nhưng cảnh sát sẽ không bỏ qua cho người đó.”
 
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Đồng Đồng vui mừng khôn xiết, ngay sau đó nhớ tới cái gì: “A đúng rồi, ban đầu cuộc gọi đến cho tôi qua đường dây nóng, nói thầy Lữ xâm hại học sinh gì đó, tôi vẫn luôn không hiểu, cũng không biết tại sao lấy tôi ra che chắn như vậy, tôi cảm thấy rất khả nghi.”
 
Đèn xanh sáng, Cố Hoài thả phanh, một chân giẫm chân ga: “Em đem dãy số kia gửi qua wechat cho tôi, tôi đưa cho Diêm Ngôn điều tra một chút.”
 
“Được.” Đồng Đồng cầm lấy di động, mở lại cuộc gọi kia, sau đó mở nhóm chat “Nơi đây" ra, tìm được ảnh đại diện của Cố Hoài, nhấp vào, lại nhấp đến chỗ thông tin: “Tôi thêm anh, anh xác nhận một chút.”
Cố Hoài một tay nắm tay lái, một cái tay khác móc di động ra, nhanh chóng đăng nhập vào wechat, đồng ý thêm bạn, Đồng Đồng ngay sau đó đem dãy số đường dây nóng gửi cho anh.
 
*

 
Thời gian đã gần đến giữa trưa, cả nhóm tìm một chỗ ăn trưa. Dựa theo kế hoạch, buổi chiều còn phải chạy mấy trăm km đến nông thôn phỏng vấn nữa. Bởi vì cách thời gian của tiết mục ngày càng gần, cho nên lịch trình không thể không sắp xếp kín như vậy.
 
Bởi vì thời gian khẩn trương, bọn họ chọn một quán ăn khiêm tốn, ngồi ở trong góc, gọi mấy phần cơm chiên. Doãn Thượng Ý ngồi bên phải Đồng Đồng, nhìn cô trong khoảng cách gần, phát hiện mí mắt có chút sưng, trên người còn có mùi rượu. Ai…, anh ta cân nhắc trong lòng, đoán chừng tối hôm qua gặp lại bạn trai cũ không thuận lợi.
 
Hà Dương từ trước đến nay là thẳng nam cứng rắn, căn bản không chú ý tới sự khác thường của Đồng Đồng, lại gợi lên đề tài: “Ôi Nhị Đồng, buổi sáng hôm nay sao thế, em chưa bao giờ đi trễ cơ mà?”
 
“A…” Đồng Đồng có chút xấu hổ mà kéo kéo khóe miệng: “Em ngủ quên, ngại quá, để các anh chờ lâu.”
 
“Không có việc gì.” Hà Dương vẫy vẫy tay không sao cả, tò mò nói: “Tối hôm qua em cùng bạn trai cũ a a a a a!!!!” Lời nói còn chưa nói xong, anh ta lập tức che lại cánh tay hét lên, tức giận trừng mắt Doãn Thượng Ý: “Cậu véo anh làm gì?!”
 
Doãn Thượng Ý ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngại quá, trượt tay, trượt tay thôi.”
 
Cố Hoài ngồi bên trái Đồng Đồng, không một tiếng động mà liếc nhìn cô một cái, chỉ thấy cô cúi đầu không nói lời nào, đột nhiên bị hỏi một vấn đề riêng tư như vậy, đại khái là đang khó xử.
 
Nào ngờ cô chỉ là an tĩnh một lát, sau đó cười cười: “Không có việc gì, cũng không có gì không thể nói với các anh, anh ta đã quen người mới, sau đó em và anh ta… à, không có sau đó.”
 
“...” Hà Dương tức khắc cảm thấy vô cùng hối hận, sớm biết như vậy, không nên hỏi cô.  Doãn Thượng Ý vội vàng an ủi: “Nhị Đồng em đừng buồn, tái ông mất ngựa nào biết hoạ hay phúc, cũ không đi mới làm sao tới, phải không?” Nói xong, ý vị thâm trường mà liếc người nào đó một cái.
 
Cố Hoài không chú ý tới tầm mắt Doãn Thượng Ý, anh chỉ lo nhìn chằm chằm sườn mặt Đồng Đồng, tuy rằng cô đang cười, nhưng vẫn không che giấu được thương tâm nơi ánh mắt. Hắng giọng một cái, anh ngắt lời, nói: “Đừng nói chuyện riêng nữa, ăn nhanh đi, đừng quên buổi chiều còn phải làm việc ở Tống An.”
 
*

 
Tống An là một thôn nhỏ nghèo khó của huyện Lý. Doãn Thượng Ý liên hệ được một nhà, cháu gái bọn họ đã từng bị xâm hại, đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của chuyên mục “Nơi đây". Một nhóm người sau khi ăn trưa, vội vàng lên đường.
 
Đồng Đồng ngồi bên ghế phụ xe Cố Hoài, mở cửa sổ xe đến mức lớn nhất, gió táp thẳng vào trong xe. Cô mệt mỏi dựa vào lưng ghế, yên lặng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau. Chỉ cần có chút rảnh rỗi như vậy, hình ảnh Lục Trần Tây và Vương Dương ở bên nhau lại mạnh mẽ xông vào đại não, ép cô đến mức không thở được.
 
Cô biết mình không đủ tư cách chỉ trích bất cứ điều gì, ba năm trước là cô tự đề nghị chia tay, Lục Trần Tây người ta độc thân, dựa vào cái gì không thể tìm bạn gái mới? Chỉ là ba năm này, cô chờ anh ta đã thành thói quen, thâm chí trở thành một loại chấp niệm, hiện tại lại chứng minh không hề có ý nghĩa, bảo cô làm sao mà không khổ sở…
 
Cố Hoài dùng khoé mắt đánh giá cô vài lần, trước sau vẫn duy trì một tư thế, áp suất thấp quanh thân tràn ngập, sườn mặt phiền muộn chứng tỏ cô vẫn đang suy nghĩ về bạn trai cũ. Anh do dự một lát, quyết định phá vỡ yên lặng: “Vụ án của Lạc Hạ em thấy thế nào?”
 
Đồng Đồng phục hồi tinh thần lại. Lạc Hạ là một trong những người lần này bọn họ đến phỏng vấn, là người bị xâm hại, một cô bé mới 9 tuổi bị bỏ lại, ba mẹ đi làm công ở thành phố ven biển, chỉ còn lại cô bé ở nhà với ông bà ở nông thôn nương tựa lẫn nhau. Năm trước, cô bé bị hai người đàn ông cùng thôn xâm hại: “Vụ án đó tôi có xem qua rồi, sao vậy?”
 
“Ngày mai phỏng vấn cô bé, tôi muốn để em làm, đều là con gái với nhau sẽ dễ dàng hơn một chút.” Nói xong, Cố Hoài nghiêng đầu nhìn cô, chờ đợi phản ứng.
 
Đồng Đồng đầu tiên là sửng sốt, lát sau vui mừng mở to mắt: “Thật, thật vậy sao?” Nhưng rất nhanh lại do dự: “ Nhưng tôi chưa từng phỏng vấn người nhỏ giống như cô bé, tôi sợ sẽ làm không tốt…”
 
Cố Hoài giả vờ nhíu mày: “Một chút dũng khí này cũng không có, chẳng lẽ em muốn mỗi kỳ tiết mục đều là tôi ở trước màn ảnh còn em chỉ đứng bên cạnh xem thôi sao? Chẳng lẽ em muốn cả đời chỉ là ở sau bóng lưng của tôi sao?”
 
“...” Đồng Đồng buột miệng thốt ra: “Không muốn!”
Cố Hoài cong cong khóe miệng: “Vậy được rồi. Trước tiên em viết câu hỏi phỏng vấn ra, buổi tối tôi giúp em xem một chút.”
 
*
Trên đường đến Tống An, Đồng Đồng vùi đầu, hết sức chuyên chú viết ra những vấn đề mà cô muốn hỏi Lạc Hạ, đại não bị công việc chiếm đóng, tự nhiên sẽ không còn thời gian nghĩ đến chuyện phiền não của Lục Trần Tây nữa.

 
Trong lúc không để ý đã đến chân núi, lúc này sắc trời đã tối, đường núi hẹp, xe không thể đi lên, đoàn người chỉ có thể để xe lại đi bộ lên, lão Kim tài xế không tham dự phỏng vấn, giống như trước đây đi trấn trên tìm khách sạn ở trọ.
 
Bí thư chi bộ thôn cử người đến đón bọn họ, Doãn Thượng Ý đi đằng trước, cùng người dẫn đường nói chuyện, Hà Dương khiêng thiết bị đi chính giữa, Cố Hoài cùng Đồng Đồng đi ở sau cùng.
 
Không bao lâu, bắt đầu có hạt mưa rơi xuống. Trời mưa rồi…
 
Doãn Thượng Ý lấy ra một cái ô trong suốt, Hà Dương móc từ trong túi đeo ra một cái áo mưa to rộng trùm lên người, Cố Hoài căng ra một cái ô đen thật to, sau đó mới thấy Đồng Đồng nhìn mọi người không biết làm sao, trong lòng hiểu rõ: “Không mang ô?”
 
Đồng Đồng xấu hổ gật gật đầu. 
 
“Lại đây.” Cố Hoài đem ô nghiêng qua phía cô một chút, Đồng Đồng do dự một lát, vẫn là khom lưng chui vào dưới tán ô: “Cảm ơn lão đại.”
 
Hai người cùng nhau sóng vai đi về phía trước, ánh sáng trong núi âm u, người dẫn đường bật đèn pin ở đằng trước, bên tai Đồng Đồng là tiếng mưa rơi trong rừng cây yên tĩnh. Cảm giác tự nhiên và nguyên thuỷ như vậy, khiến cho tâm tình của cô cũng trở nên yên lặng.
 
Mưa càng lúc càng lớn, đường núi trở nên lầy lội, cô bước mỗi bước đều thật cẩn thận, sợ té ngã, nhưng mà không như mong muốn, không cẩn thận lại giẫm lên một cục đá tròn vo, vì thế dưới chân vừa trượt, thân mình đã nghiêng về phía Cố Hoài, còn may anh nhanh tay lẹ mắt kịp thời đỡ lấy eo cô, nếu không cô đã phải đặt mông xuống bùn.
 
Giữ cô đứng vững ổn định, Cố Hoài buông tay ra, khoé miệng cười thầm, ngữ điệu lại ra vẻ ghét bỏ: “Rõ ràng chân ngắn như vậy, sao lại luôn trượt chân?”
 
“...”  Đồng Đồng xấu hổ đến lỗ tai đều đỏ, ngẩng đầu mạnh miệng nói: “Ai chân ngắn? Ai chân ngắn? Tôi vừa giẫm lên một cục đá tròn có được không?” Nói xong cô có chút tức giận mà đi về phía trước, vóc dàng lùn là nỗi đau của cô, cứ như vậy bị anh chê cười thật sự là giận sôi máu.
 
Ai biết mới đi được không tới vài bước, cô lại trượt chân, toàn bộ thân người lảo đảo, may mắn lại được Cố Hoài đỡ lấy cánh tay, lúc này mới tránh được kiếp nạn đập mặt xuống bùn.
 
“Trọng tâm của em chẳng lẽ ở trên đầu sao?” Cố Hoài từ trên cao nhìn xuống cô.
 
“...” Liên tục trượt hai lần, Đồng Đồng không còn tự tin để cãi lại, rầu rĩ cúi đầu, đại khái cam chịu số phận người lùn có trọng tâm đặt trên đầu. Nếu không phải có anh đi bên cạnh, hiện tại chắc là cả người cô đều rơi vào bùn…

 
Cố Hoài thấy cô cúi đầu không nói lời nào, đem cánh tay đang cầm ô đưa về phía cô một chút: “Giữ tay tôi.”
 
“Hả?” Đồng Đồng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn anh.
 
Tầm mắt Cố Hoài dừng ở trên túi xách của cô: “Máy tính này là công ty phát đúng không? Nếu làm hỏng rồi thì phiền lắm.”
 
… Thì ra là lo lắng cho tài sản công ty. Đồng Đồng âm thầm bĩu môi, do dự một lát, vẫn là duỗi tay nắm lấy cánh tay anh. So với việc xấu hổ vì nắm tay anh, cô càng không muốn trải qua cảm giác chật vật vì ngã trong bùn đâu.
 
Hai người cứ như vậy mà cách nhau thật gần, hô hấp có thể nghe rõ. Lúc mới bắt đầu, Đồng Đồng còn có chút không được tự nhiên, sau đó lại thản nhiên, anh là thầy của cô, vừa là chiến hữu cùng chiến đấu trên mặt trận tin tức, cho nên dựa vào anh để đi qua đoạn đường núi lầy lội này cũng không có gì đáng xấu hổ.
 
Ước chừng đi hơn một giờ mới tới nhà bí thư chi bộ thôn. Ông ta tiếp đãi bọn họ rất nhiệt tình, sau khi nói chuyện, ông ta mời mọi người vào trong dùng cơm.
 
Cố Hoài thu lại ô, lúc này Đồng Đồng mới chú ý thấy áo sơ mi bả vai bên trái của anh đã ướt hơn phân nửa, mà mình lại không ướt chút nào. Cô có chút áy náy rũ mắt xuống, cảm giác thật có lỗi, buổi sáng ngủ quên hại anh phải chạy đến gọi, vật dụng tuỳ thân lại không mang theo ô, thật là vẫn luôn kéo chân anh…
 
Sau khi ăn xong, bí thư chi bộ thôn cho bọn họ chỗ nghỉ chân, con gái ông ta đi học đại học, cho nên căn phòng kia để cho Đồng Đồng, còn dư lại hai gian phòng khác, Hà Dương cũng Doãn Thượng Ý một phòng, dự lại Cố Hoài một phòng.
 
Sau khi phân phòng xong, mọi người chia nhau về phòng lấy đồ ra, lúc Đồng Đồng chuẩn bị đi thì bị Cố Hoài gọi lại: “Câu hỏi phỏng vấn viết xong chưa?”
 
Đồng Đồng gật đầu: “Viết xong rồi.”
 
“Lát nữa mang tới phòng tôi, tôi kiểm tra một chút. Cố Hoài nói xong xoay người liền đi, cũng không cho cô thời gian phản đối.


 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK