Du Bách Chu vừa nói xong, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Nhìn phản ứng hai người, Du Bách Chu có chút ngốc, là cậu nói sai cái gì sao?
Du Bách Chu nghĩ, dù sao hai bên đều là bạn tốt của mình, tuy rằng quan hệ trước kia của Lê Bắc và Hạ Diễn coi như không tốt, nhưng cái gọi là quan hệ này, là có thể điều tiết, giống như mình cùng Hạ Diễn. Hai người trước kia là kẻ thù, nhưng hiện tại không phải thành bạn tốt sao? Cho nên cậu ở bên trong làm người giật dây, làm cho Lê Bắc cùng Hạ Diễn cũng thành bạn bè, như vậy đối với ba người mà nói kỳ thật đều khá tốt.
Nhưng......
Hai người này nghe cậu nói xong vì cái gì biểu tình kỳ quái như vậy?
Lê Bắc nhìn Hạ Diễn đối diện, mở miệng trước, "Được thôi, tôi thật ra không sao cả." Hắn nói xong, hỏi Hạ Diễn, "Hạ Diễn, cậu muốn đi cùng chúng tôi không?"
Lê Bắc hỏi một câu nhìn như đơn giản, nhưng một câu "Chúng tôi", thật ra đã đem ba người chia làm hai bên, một bên là hắn và Du Bách Chu, một bên là Hạ Diễn, đồng thời cũng làm mình chiếm quyền chủ đạo, hiện tại đã không phải vấn đề ba người muốn cùng đi ăn cơm hay không, mà vấn đề là Hạ Diễn muốn cùng hắn và Du Bách Chu cùng đi ăn cơm hay không, vô hình trung làm Hạ Diễn chiếm hạ phong.
Hạ Diễn mày thêm một tia không vui, nghe vậy, anh không lập tức trả lời, mà là rũ mắt nhìn về phía Du Bách Chu, ngữ khí nhẹ chút, "Cậu cảm thấy, ba người chúng ta cùng nhau thì tốt? Hay là cậu và Lê Bắc đơn độc cùng nhau thì tốt hơn?"
Hạ Diễn hỏi so Lê Bắc càng rõ ràng, "Ba người" càng là nhấn trọng âm, anh đây là chói lọi đem hai nhóm bỏ đi thành ba nhóm.
Du Bách Chu vừa nghe, làm người trung gian, khẳng định hai bên đều không thể đắc tội a, cho nên chỉ có thể nói: "Ba người."
Hạ Diễn nhìn Du Bách Chu cười một cái, "Được, vậy nghe cậu."
Nếu lúc này Hạ Diễn lại giơ tay xoa xoa đầu Du Bách Chu, hoàn toàn chính là một bộ dáng cưng chiều.
Lê Bắc nhìn thái độ Hạ Diễn đối với Du Bách Chu, thái dương có chút nhảy.
Cuối cùng ba người cùng nhau đến nhà ăn.
Đi đến quầy đồ ăn, không chờ Du Bách Chu động thủ, Lê Bắc trực tiếp cầm hai khay đồ ăn, sau đó quay đầu nói với Du Bách Chu phía sau: "Tôi giúp cậu chọn đi, cậu đi một bên ngồi chờ tôi."
Hạ Diễn đứng ở phía sau hai người, nhàn nhã chờ xem Lê Bắc vấp phải trắc trở.
Du Bách Chu từ trong tay Lê Bắc lấy khay đồ ăn qua, nói: "Không có việc gì, tôi tự lấy là được."
Thứ cậu thích cùng nguyên chủ không giống nhau, Lê Bắc chỉ biết thứ nguyên chủ thích, lại không biết cậu thích gì, cho nên vẫn là mình tự lấy thì tương đối tốt hơn.
Hạ Diễn ở sau lưng không tiếng động cười một cái.
Kết quả không nghĩ tới Lê Bắc vẫn nói: "Người đông, tôi lấy cho, tôi biết cậu thích ăn món cay."
Du Bách Chu: "!!!"
Hạ Diễn: "............"
Lê Bắc cư nhiên biết? Du Bách Chu sợ ngây người, không đợi cậu hỏi, Lê Bắc liền nói trước: "Hai ngày trước ăn cơm cậu không phải đổi khẩu vị sao, là tôi quá sơ ý, cũng chưa chú ý tới khẩu vị cậu thay đổi, còn chọn cho cậu chút đồ ăn thanh đạm, lần sau sẽ không."
Du Bách Chu vẻ mặt vui vẻ, nghĩ thầm anh em này rất không tồi nha.
Hạ Diễn mặt vô biểu tình ngó hai người liếc mắt một cái, vẫn còn cầm lấy khay đồ ăn, đi đến một bên cửa sổ xếp hàng.
Du Bách Chu thấy Hạ Diễn đi trước, kêu Lê Bắc chạy nhanh theo sau, Lê Bắc vốn định đến một chỗ khác ngồi, kết quả Du Bách Chu chạy trốn nhanh, hắn còn không có kịp nói xong, đã thấy Du Bách Chu đã chạy đến phía sau Hạ Diễn.
Hạ Diễn liếc người phía sau, "Không phải làm Lê Bắc giúp cậu chọn sao? Thế nào lại tự mình chạy đến?"
Du Bách Chu dừng lại, nói: "Chính mình động thủ, cơm no áo ấm."
Tuy nói Lê Bắc nguyện ý giúp cậu gọi đồ ăn, nhưng cậu cảm thấy tự mình lấy vẫn tương đối tốt, làm phiền người khác cũng xấu hổ.
Lê Bắc cũng đi theo đi lên, chỉ là phía sau Du Bách Chu lại nhiều thêm hai người.
Thấy Du Bách Chu cùng Hạ Diễn đang nói chuyện, Lê Bắc biểu tình không thể nói là tốt, hắn nhìn hai người kia.
Ba người chọn xong cơm, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Không bao lâu, bọn họ đã hấp dẫn ánh mắt không ít người, đại khái đều bởi vì ba người đều là soái ca cấp SS trở lên, ngồi cùng nhau thật sự không phải là bình thường, hình ảnh này quá hiếm lạ, quá đồ sộ.
"Đúng rồi, lần trước thành tích kiểm tra ra, tôi nghe nói cậu ở trong lớp xếp thứ 10. Cậu tiến bộ rất nhanh, thật là làm tôi hoảng sợ." Ăn đến một nửa, Lê Bắc nói với Du Bách Chu.
Nói đến cái xếp hạng này, Du Bách Chu đã cảm thấy nóng lòng, "...... Cũng còn tốt đi."
Mọi người xem, ngay cả Lê Bắc cũng bị dọa rồi, chứng minh cậu thật sự là dùng sức quá mạnh.
Cậu không phải sợ Lê Bắc nghi ngờ cậu, chính là tiến bộ quá nhanh, cậu sợ phiền toái sẽ tìm đến cậu.
"Đây có cái gì là dọa đến?" Hạ Diễn bên cạnh nhàn nhạt nói: "Rất nhiều việc đều có xác suất, có người trùng hợp gặp bài mình biết làm, điểm thi sẽ cao, cái này kêu may mắn."
Du Bách Chu vừa nghe, cảm thấy giải thích này đúng là không sai, gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy, tớ chính là nhất thời may mắn."
Lê Bắc vốn đang nghĩ hướng về phía những lời này dỗi Hạ Diễn một chút, kết quả không nghĩ tới Du Bách Chu cư nhiên đem một câu nói bỏ qua, hiện tại hắn không lời gì để nói, chỉ phải tìm một đề tài nữa.
Lê Bắc cùng Du Bách Chu nói đến việc trong nhà hai người.
"Tuần sau ba tôi muốn đi C thị khảo sát hạng mục, ông bảo tôi nói với cậu, để tôi hỏi cậu một chút cậu có muốn cái gì hay không, mang về cho cậu."
Cha Lê Bắc Du Bách Chu gặp qua một lần, là ở nhà, lần đó là gia đình hai người liên hoan.
Du Bách Chu lắc đầu, "Tạm thời không có muốn gì, cậu giúp tôi cảm ơn chú."
Lê Bắc nói: "Không có việc gì, chúng ta lại không phải vừa mới quen biết, không cần thiết cùng tôi khách khí như vậy."
Lê Bắc nói, cố tình nhìn về phía Hạ Diễn, ý tứ trong lời nói lại rõ ràng.
Hạ Diễn nhíu lông mày.
Lê Bắc cũng không cam lòng yếu thế, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Diễn.
Du Bách Chu đôi mắt hướng hai bên nghiêng nghiêng, mạc danh nghe thấy được một cổ mùi thuốc súng dày đặc.
Chuyện gì xảy ra? Là ảo giác của cậu sao?
Lê Bắc ngay sau đó lại nói: "Đúng rồi, đồ ăn nhà ăn không nhiều, có thể là bởi vì vừa rồi ở cửa phòng học trì hoãn một lát......" Hắn hỏi Du Bách Chu, "Buổi chiều ngày mai chúng ta vẫn là giống như bình thường, đừng trì hoãn, sớm một chút tới, thế nào?"
Buổi chiều mọi ngày, Du Bách Chu đều là cùng Lê Bắc ăn cơm.
Du Bách Chu nhìn nhìn khay đồ ăn chính mình, thời điểm hôm nay bọn họ tới, đồ ăn xác thật thiếu, cậu cũng chưa chọn được đồ muốn ăn.
Vì thế, gật gật đầu.
Lê Bắc cười một cái.
Nhìn Lê Bắc cùng Du Bách Chu ở một bên vừa nói vừa cười, cách vài giây, Hạ Diễn thu hồi tầm mắt, nghĩ thầm chính mình cư nhiên ở chỗ này cùng Lê Bắc chơi trò chơi tranh giành tình cảm, bất chợt cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Thật là đủ ấu trĩ.
"Tôi ăn no." Hắn cầm khay đồ ăn đứng dậy, vững vàng nói, "Các cậu từ từ ăn."
Du Bách Chu nhìn khay đồ ăn của Hạ Diễn còn thừa hơn phân nửa đồ ăn, "???"
Đã ăn no??
Lê Bắc khóe miệng nhiều thêm một nụ cười rõ ràng, hắn nhìn phương hướng Hạ Diễn rời đi, "Đi thong thả không tiễn, Hạ Diễn đồng học."
Hạ Diễn đi ra ngoài vài bước, nghe được tiếng Lê Bắc, chợt dừng lại bước chân, suy nghĩ một chút, xoay người, nói với Du Bách Chu: "Du Bách Chu, cậu không phải hỏi tôi khi nào bắt đầu học bù sao? Bắt đầu từ ngày mai. Còn nữa, tôi nghĩ tới một thời gian thích hợp học bù nhất."
Du Bách Chu tò mò hỏi: "Thời gian thích hợp nhất? Lúc nào?"
Hạ Diễn nhìn mắt Lê Bắc, theo sau gằn từng chữ: "Buổi chiều mỗi ngày, sau khi tan học, trước khi ăn cơm."
Lê Bắc: "............"
Vốn đang muốn cách một đoạn thời gian mới có thể điều chủ nhiệm lớp mới lại đây, buổi chiều đã có mặt.
Chủ nhiệm lớp mới tên là Mạnh Thi Phi, tuổi rất trẻ, chỉ có hơn hai mươi tuổi, một đầu tóc dài đen nhánh, thời điểm cười rộ lên rất có sức hút, tuy rằng nhìn qua bộ dáng nhỏ xinh, nhưng thời điểm nói chuyện thanh âm lại mang theo lực lượng, bộ dáng nhìn qua cũng rất tinh thần phấn chấn bồng bột.
Nghe xong chủ nhiệm lớp mới ở trên bục giảng tự giới thiệu, Du Bách Chu một bàn tay chống ở trên đầu, không khỏi nhớ tới việc buổi chiều.
Cậu nếu là sớm biết rằng Lê Bắc cùng Hạ Diễn khó đối phó như vậy, giữa trưa đã không để bọn họ ngồi cũng nhau.
Đặc biệt, cậu cảm thấy ở chính mình ở trung gian hai người, đặc biệt vô tội!
Lúc sau cân nhắc lại, cậu mới biết được giữa hai người kia không phải giống như có mùi thuốc súng, mà là thật sự có mùi thuốc súng.
Cậu không biết lúc trước hai người kia có phải kết qua thù gì hay không, nhưng hai người đem cậu làm bia ngắm, đem cậu đặt ở trung gian vứt tới vứt đi, loại hành vi này rất không nhân hậu.
Cậu quả thực chính là cái pháo hôi không cẩn thận đi vào đống lửa.
Chỉ có một từ "Thảm" có thể hình dung.
Nghĩ đến mình cư nhiên còn có thể tồn tại từ trong đống lửa đi ra, cậu cảm thấy chính mình thật là không dễ dàng.
Du Bách Chu đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được có người hô tên của mình, cậu giật mình, ngồi cùng bàn bên cạnh nhẹ nhàng chạm vào cậu một chút, cậu ngẩng đầu, liền phát hiện chủ nhiệm lớp đang ở nhìn chằm chằm mình.
Du Bách Chu: "......"
Xong đời, không phải đi học thất thần bị bắt được chứ?
Du Bách Chu nguyên bản cho rằng mình sẽ bị mắng, kết quả không nghĩ tới Mạnh Thi Phi nhìn cậu, cười một cái, sau đó nói với các bạn học khác: "Lần thi này, lớp chúng ta tiến bộ lớn nhất chính là bạn học Du Bách Chu, em ấy tiến bộ ước chừng hơn 24 bậc , mọi người thành tích học tập còn xếp sau đều không cần nản lòng, tranh thủ noi theo bạn học Du Bách Chu, thành tích lần này thiếu một chút cũng không sao, lần tiếp theo có tiến bộ là được. Còn có, các bạn học có thành tích cao cũng không thể kiêu ngạo, thời thời khắc khắc đem tâm tư đặt trên ở học tập, đã biết chưa?"
Cả lớp cùng nói: "Đã biết!"
Du Bách Chu tuy rằng cũng không phải lần đầu tiên bị khen, nhưng được tân chủ nhiệm lớp tán thành, cậu còn có hơi xấu hổ cười cười.
Cậu vốn đang lo lắng cho thành tích mình bay lên quá nhanh khả năng sẽ bị người có tâm nặc danh vu hãm, hơn nữa nếu chủ nhiệm lớp cũng nghiêng về bên đấy, sự tình sẽ khó giải quyết.
Nhưng hiện tại xem ra cậu tựa hồ không cần thiết phải lo lắng.
Chủ nhiệm lớp nói được không sai biệt lắm, nhắc nhở học sinh tự học, chính mình ở trên bàn giáo viên chấm bài thi toán từ chỗ Thành Giai Tuệ bàn giao trước đó.
Giáo viên bọn họ một người dạy hai lớp, tự nhiên cũng phải chấm bài thi của hai lớp.
Danh Sách Chương: