Không gian vốn đã nhỏ hẹp lại càng chật chội hơn bởi những cảm xúc vướng víu co quắp.
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, như được ngăn cách bởi một lớp băng gạc mỏng, dường như chỉ cần hơi thở nặng nề hơn một chút sẽ đâm thủng nó.
Đối với Bạch Lộ mà nói, được ở chung với nhau như vậy mỗi một giây phút cô đều rất trân quý, nhưng mỗi một giây phút cũng cực kỳ dày vò.Cô lặng lẽ ló đầu ra, muốn nhìn tình hình phía sau một chút.Vừa lộ ra nửa cái đầu đã bị giữ chặt lại, người nọ đem cô kéo trở về.
Trong lòng cô căng thẳng, chưa kịp phản ứng thì trong tầm mắt xuất hiện một gương mặt quen thuộc, tóc xoăn, đang từ con phố bên kia hướng bên này đi tới, lòng cô run lên, hô hấp không khỏi ngừng lại.Nhìn thấy Tiểu Đồng vẻ mặt âm trầm, mắt nhìn thẳng đi ngang qua chỗ cô đang trốn, tiếp tục đi tới phía trước, từ một cái sạp rách nát thuận tay cầm lên một cây gậy, xoay người chạy vào đám người đang hỗn loạn rồi hét lên một trận.
Sau đó hắn nâng một người đàn ông bị thương không nhẹ từ dưới đất lên, đỡ hắn quay lại đường cũ trở về, mở cửa ngồi lên chiếc xe được đậu bên con phố đối diện.
Ngay sau đó từ xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.Đám người đang đánh nhau bắt đầu tản ra khắp nơi chạy trốn.Mà tay Bạch Lộ vẫn còn bị Tô Triệt nắm, nhiệt độ như truyền đến đáy lòng, cô không dám nhìn hắn, vẫn một tư thế cứng ngắc đứng ở đó."Anh đưa em đi ra ngoài, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn." Tô Triệt thấp giọng nói.Vài giây sau bàn tay kia cũng buông ra, cô có thể cảm nhận được hắn cố ý lùi lại phía sau.
Bị hắn nắm tay làm cô có chút hoảng loạn, nhưng khi thật sự bỏ ra rồi, trong lòng lại có chút mất mát.Trên con phố nhỏ một mảnh hỗn độn, các quầy hàng khắp nơi đều không may mắn thoát khỏi bị đập phá.
Có người nằm trên mặt đất bị thương nặng, xe cứu thương và xe cảnh sát ầm ầm chạy tới.
Xe cảnh sát từ hai đầu con phố đổ tới, toàn bộ đám người gây rối đều bị chặn lại.
Ngay cả Bạch Lộ cũng nhìn ra đây là một hành động đã lên kế hoạch trước.Tô Triệt bắt cho cô một chiếc taxi, cửa xe vừa định đóng lại, cô nói: "Anh phải cẩn thận đấy."Nụ cười của hắn bị chặn ngoài cửa xe.
Sau khi chiếc taxi rời khỏi, Bạch Lộ quay đầu nhìn lại, hắn vẫn đứng tại chỗ, trên mặt hình như có chút xuất thần, sau đó dần trở nên mơ hồ.Cô quay đầu ngồi lại, tâm bỗng dưng đau đớn.Có lẽ, cũng không phải một mình cô mơ tưởng, chỉ là sai thời điểm.Nhắm mắt lại để mặc sự chua xót lan tràn.Đêm đó Trình Úc trở về cũng nhắc đến chuyện này, cũng không bình luận gì nhiều, chỉ nói dạo này không được yên ổn, kêu cô cẩn thận đừng đi chơi lung tung, còn nói để Tiểu Đồng đưa đón cô đi học.Sáng sớm hôm sau trên đường đi đến trường, Tiểu Đồng nói: "Ngày hôm qua tôi thấy cô ở cùng tên cảnh sát kia."Bạch Lộ sửng sốt, cô ngước mắt nhìn hắn từ kính chiếu hậu, có vài phần nghiên cứu.Nhưng câu tiếp theo của hắn lại là: "Tôi sẽ không nói với lão đại."Sau một lúc dừng lại, hắn nói, "Tương tự, đừng nói với anh ấy những gì cô thấy."Bạch Lộ lập tức nhớ đến ngày hôm qua hắn nâng một người đàn ông người đầy máu, theo sau nghe hắn chậm rãi nói: "Người kia là một người anh em của tôi, lúc trước cùng nhau lăn lộn trong xã hội, sau đó tôi đi theo lão đại, anh ấy cũng không được may mắn như tôi.
Anh ấy ở trên con phố này mở một sạp bán hàng nhỏ để nuôi sống gia đình, ngày hôm qua bị người khác trả thù thiếu chút nữa mất mạng.""Tôi đã hứa với lão đại sẽ không liên quan đến mấy người đó nữa, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với anh ấy, nếu như cô cùng tên cảnh sát kia...""Tôi với anh ấy không có gì cả." Bạch Lộ giải thích, "Anh ấy chỉ là vừa vặn đi ngang qua thì cứu tôi."Tiểu Đồng tà tà mà cười, "Tốt nhất là không có chuyện gì, nếu có, người xui xẻo chính là hắn."Vẻ mặt đó, hài hước mang theo một chút âm ngoan, làm Bạch Lộ nhớ đến ngày hôm qua hắn tàn nhẫn đánh người, trong lòng không khỏi rùng mình.Im lặng một lát cô không nhịn được hỏi: "Các người là xã hội đen sao?"Tiểu Đồng sửng sốt, nhìn về phía cô, "Các người? Ý cô nói là lão đại?"Bạch Lộ gật đầu.Hắn cười nhạo một tiếng, lại không nhiều lời giải thích.Trong giảng đường, giảng viên ở phía trước tỉ mỉ giảng bài.
Bạch Lộ ngồi ở tư thế bình thường, trên tay cầm bút ghi ghi chép chép vào vở, nhưng thực tế lại không chú tâm chút nào.Cuộc tiếp xúc ngắn ngủi ngày hôm qua như một viên đá ném vào hồ nước.Mọi loại tâm tình dồn nén lâu ngày trong đáy lòng chậm rãi sống lại.Phảng phất như nghe thấy tiếng hắn hô hấp, bọn họ đã từng gần nhau đến như vậy...!Cô vô thức cầm viết viết vài chữ lên trang giấy.
Cảm giác này thật quái dị, cũng rất không nên có.
Cô cùng một người đàn ông khác phát sinh quan hệ thân mật, thậm chí còn ôm ảo tưởng với hắn, phảng phất còn có chút lưu luyến.Bạch Lộ nhất thời trầm mê trong ảo tưởng, đến khi lấy lại tinh thần nhìn xuống quyển vở đã thấy hơn nửa trang giấy được viết đầy, đều là một cái tên, cô cuống quít xé xuống, vo thành viên rồi cất vào túi áo.Lặng lẽ nhìn xung quanh, mọi người đều đang chăm chú nghe giảng, hình như cũng không ai chú ý đến động tác nhỏ này, cũng không ai biết được tâm tư thầm kín của cô.Kết thúc giờ học, Bạch Lộ lặng lẽ đem tờ giấy xé thành từng mảnh nhỏ ném vào thùng rác trong phòng học.Ngắm nhìn những mảnh giấy rơi khỏi kẽ tay, như đang chào tạm biệt với mối tình đầu của mình.
Đúng vậy, mối tình đầu, tha thứ cho cô vì đã tự ý định nghĩa như vậy khi không được cho phép, đây là chút tốt đẹp xa xỉ duy nhất cô có thể giữ lại cho mình.
Mảnh giấy cuối cùng rơi xuống, cô dùng mu bàn tay lau lau khoé mắt.Cô cùng anh đã chú định là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược[1][1] Trống đánh xuôi kèn thổi ngược: Mỗi người làm một cách trái ngược nhau, không có sự phối hợp nhịp nhàng, thống nhất.Cùng lúc đó, Tô Triệt - người hiếm khi có được khoảng thời gian ngồi trong văn phòng vì phải thường xuyên đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài, đang ngồi đối diện trước máy tính gõ bàn phím, báo cáo về sự việc ngày hôm qua.
Hoạt động truy quét sâu và triệt để chính thức bắt đầu sau một năm.
Cuộc ẩu đả hôm qua là một trong những mắt xích quan trọng.
Hắn phụ trách công việc tại hiện trường, thời cơ quan trọng nhất sẽ thông báo cho đồng đội.Gõ xong chữ cuối cùng, hắn trực tiếp đưa cho tiểu sư muội để cô kiểm tra lại toàn bộ, sau đó giơ tay xoa xoa huyệt thái dương.
Lúc viết báo cáo đột nhiên anh nhớ lại cảnh tượng trong con ngõ nhỏ ngày hôm qua, không tránh khỏi có chút mất tập trung.Tô Triệt âm thầm thở dài, sau đó kéo ngăn kéo từ bên trong lấy ra một quyển sổ màu đen.Hôm trước sư mẫu gọi điện thoại tới, nói là trong lúc dọn dẹp vô tình phát hiện được một thứ, nhìn thì có vẻ là nhật ký ghi lại quá trình công tác linh tinh, hỏi hắn xem có dùng được hay không.
Hắn lập tức kích động, có lẽ nó có thể giải thích được nguyên nhân cái chết của sư phụ.Nhưng sau khi xem đi xem lại cả đêm, hắn có chút uể oải.
Sư phụ làm việc quá cẩn trọng, nét bút nguệch ngoạc qua loa, hơn nữa ông ấy tự viết cho chính mình xem nên khi Tô Triệt nhìn vào như một quyển sổ vẽ bùa vậy, muốn hiểu được cần phải thu hoạch thật nhiều thông tin hữu ích.Tô Triệt lật vài tờ rồi lại thả vào ngăn tủ khóa kỹ, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, giơ tay lên trước mặt, dưới ánh mặt trời nhìn ngón những tay mảnh khảnh, lòng bàn tay có vết chai dày do cầm súng thường xuyên.
Đầu ngón tay tựa hồ sờ vào có chút mịn màng mềm mại, không khỏi có chút thất thần.Lúc trước khi còn cùng Cố Lâm Lâm yêu đương cuồng nhiệt, cô thường xuyên hỏi, "Anh có yêu em không?"Hắn cảm thấy mệt mỏi nhất với kiểu nói chuyện vô bổ này, phá lệ mà trả lần một lần, cũng không bao giờ chịu nhiều lời hơn nữa.Sau đó cô sẽ thở dài, "Anh không yêu em.""Anh rốt cuộc cũng không hiểu yêu là gì."Hắn vừa vô ngữ vừa buồn cười hỏi lại, "Vậy em hiểu? Em nói thử xem cái gì là yêu?"Cô nghĩ nghĩ, vẻ mặt thâm trầm nói, "Tình yêu xét đến cùng, chính là một người đối với người khác tưởng niệm, ngẫu nhiên sẽ đau lòng, khổ sở, bi thương, phẫn nộ, ghen ghét, rối rắm...." Hắn nghe được muốn hôn mê, cuối cùng cô tổng kết nói, "Chính là mang lại cho anh những cảm giác mà anh chưa từng có ở người khác, làm anh trở nên không còn là chính mình nữa."Lúc ấy hắn cười cho qua chuyện, hiện tại lại không thể không thừa nhận, hắn nhớ đến một người.Từ hôm qua đến giờ chưa đầy 24 tiếng, hắn đã nhớ cô tới mấy lần, vô luận là lúc rảnh rỗi hay bận rộn, chỉ cần có một chút khe hở ý niệm đó sẽ lập tức xâm nhập vào đầu hắn.Lại nghĩ đến trước đây, từ năm trước, không, từ khi nhìn thấy cô ở với người nọ vào mùa thu năm ngoái, hắn thường thường sẽ nhớ tới cô.
Lo lắng cô sống không tốt, sợ người kia sẽ không coi trọng cô.
Theo như hiểu biết của hắn về loại thân phận này, không được mấy người chân chính tìm được hạnh phúc.Hôm qua gặp lại mới thấy, cô không hề gầy đi, ăn mặc đẹp, học hành tử tế, rõ ràng người kia đối xử với cô rất tốt.
Bản thân cô đã thay đổi rất nhiều, thần thái toát ra đều làm cho đàn ông chú ý, thẩm mỹ và sở thích nữ tính hơn.
Hắn biết những thứ này không phải tự nhiên mà có.Sau đó hắn sinh ra một loại cảm xúc mãnh liệt, ghen ghét, ghen ghét với người đàn ông kia.Trong vài tháng qua, hắn đã cố gắng thuyết phục bản thân mình, nếu đây là lựa chọn của cô thì hắn nên tôn trọng, bọn họ không phải là bạn bè sao? Nhưng sự thật chứng minh, hắn đã không còn xem cô là bạn nữa.Cố Lâm Lâm nói đúng, hắn không hiểu yêu là gì.Không hiểu, cho nên mới bỏ lỡ.Bỏ lỡ đến dễ dàng như vậy, dễ dàng đến mức khiến hắn không cam lòng.Tiếng chuông điện thoại dồn dập làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Tô Triệt, Tiểu Dã ở bên kia đã bắt máy, sau vài tiếng ừ ừ, cô cúp điện thoại vẻ mặt ngưng trọng đi tới: "Tô ca, trên bờ biển phát hiện một thi thể."Tô Triệt sửng sốt, sau đó nhíu mày: "Đi báo cáo đội trưởng trước."Tiểu Dã lè lưỡi chạy đến phòng của đội trưởng, rất mau chạy ra hưng phấn nói: "Đội trưởng muốn anh dẫn bọn em đi xem."Tô Triệt nhướng mày, "Bọn em? Báo cáo sửa xong rồi sao?"Tiểu Dã vội gật đầu không ngừng, trong mắt tràn ngập mong chờ, còn có vài phần không cam lòng.
Chỉ vì cô là con gái mà cả ngày chỉ có thể làm những công việc vặt vãnh trong văn phòng, phải biết rằng cô tốt nghiệp với điểm số cao nhất trong số những người mới đến.Tô Triệt bất đắc dĩ, cầm lấy áo khoác nói: "Đi thôi, gọi bọn Tiểu Hoàng ra đây."Tiểu Dã cười nở hoa, hào sảng chạy tới góc bên kia vẫy vẫy tay: "A Hoàng, mau đi làm nhiệm vụ."Địa điểm phát hiện thi thể là trên một hòn đảo nhỏ, một quận thuộc quyền quản lý của thành phố Thanh Thành.
Một người dân đang dắt chó đi dạo trên bờ biển thì phát hiện một bao tải bốc mùi hôi thối bất thường, trôi dạt kẹt vào những mỏm đá trên bãi biển.Cả nhóm đi hai xe cảnh sát đến, lúc đến nơi thì cảnh sát địa phương đã chăng dây xung quanh, một vài người dân tò mò đứng nhìn.
Tiểu Dã xuống xe đầu tiên chạy đến xem, mới nhìn thoáng qua một cái đã xoay người bắt đầu nôn khan, bị cả đám người Tiểu Hoàng giễu cợt không thôi, kết quả bọn họ sau khi nhìn thấy rõ thi thể cũng nôn theo.Tô Triệt đối với việc này đã sớm thấy nhiều nên cũng không trách, hắn đi vài vòng quanh thi thể bị hư thối đến nhìn không ra hình người, làm phán đoán sơ bộ, nhờ đồng nghiệp đi theo chụp ảnh để làm báo cáo sau, hạ lệnh, "Mang về, làm khám nghiệm tử thi kỹ càng."Cuối tuần hôm nay, Bạch Lộ đến nhà sách mua một ít sách tham khảo.
Đứng trước một giá sách về tài chính, vì xem sách quá nhập tâm nên lúc cô quay người lại lỡ va trúng vào người khác, vội xin lỗi: "Tôi xin..."Chữ cuối cùng nghẹn trong cổ họng, cô ngẩng đầu lên nhìn thì chính là Tô Triệt.Đã một tuần kể từ lần cuối hai người gặp nhau.Trong lòng cô đã sớm quyết định nén nỗi buồn cùng sự tuyệt vọng lại, nhốt tất cả những kí ức liên quan đến anh vào một chiếc hộp nhỏ sâu trong kí ức.
Nhưng ngay lúc này, chiếc hộp đã đóng sầm lại ngay lập tức tự động mở ra, những cảm xúc lẫn lộn lần lượt tuôn trào.Cô mở miệng, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Anh cũng tới đây mua sách à?"Tô Triệt im lặng nhìn cô vài giây, sau đó đặt một ngón tay lên miệng cô, ra hiểu cho cô im lặng, lấy chiếc túi của cô đặt lên kệ sách.
Bạch Lộ không biết tại sao, nhưng đối với hắn tín nhiệm trăm phần trăm, cũng không lên tiếng.Chỉ thấy Tô Triệt từ bên trong móc ra di động của cô, trực tiếp tháo pin ra, cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó lắp lại nhét vào túi cô, mở miệng nói với âm thanh cực thấp: "Anh tới tìm em."Bạch Lộ sửng sốt, lại nghe hắn càng đè thấp âm thanh nói: "Anh nghĩ, anh đã tra ra được manh mối của Từ Lệ.".
Danh Sách Chương: