Cả Harry và Draco đều không lo lắng về bí mật của Quả trứng vàng, họ biết trận đấu tiếp theo sẽ như thế nào. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là bữa tiệc Giáng sinh sắp diễn ra, bây giờ là vào cuối tháng 11 – chỉ còn một tháng nữa là đến bữa tiệc.
Từ kiếp trước đến nay, Harry chưa bao giờ thích một vũ hội, điều này khiến cậu cảm thấy mình như con rối mắc dây, mỗi bước di chuyển của cậu đều vô cùng khó xử. Mặc dù đời trước lễ nghi của Draco cũng quá là hoàn hảo, nhưng dù sao thì hắn cũng đã rất cố gắng, dưới miệng lưỡi độc địa của một người bạn mỗi lần gặp mặt, rất ít người có thể làm được điều đó. Tuy nhiên, buổi dạ hội này, hắn chỉ có thể nói lời xin lỗi. Mặc dù hắn nhảy tốt, nhưng hắn vẫn không thích bầu không khí.
...
Dù sao thì, Hogwarts lúc này tràn ngập bầu không khí vui vẻ. Mọi người đang mời bạn nhảy của họ.
Harry và Draco giờ đã bắt đầu lang thang bên nhau trong Lâu đài Hogwarts một cách vô tư lự. Hắn đã đưa họ vào chỗ chết! Miễn là những người thân thiết với họ không phản đối, các ý kiến khác không liên quan.
Harry nghe thấy Fred hét vào mặt Angelina người đánh bóng Gryffindor ở phía bên kia chiếc bàn dài: "Này, Angelina! Cô có muốn đi dự vũ hội với tôi không?"
Cô gái tóc đen cân nhắc. Cô nhìn Fred, rồi đáp "Được rồi." Có một nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt anh ấy.
Cậu cũng thấy rằng sau khi các chiến binh của Boothbarton gửi lời mời đến đội trưởng Roger Davis của Ravenclaw, chàng trai đẹp trai có vẻ ngoài mộng mơ như bị ảo giác.
Ánh mắt cậu rơi vào Parvati, cô gái xinh đẹp kiếp trước là bạn nhảy của cậu, còn năm nay thì sao? Cậu và Draco đã thiết lập quan hệ rồi, Cho chang và Ginny chắc chắn sẽ không được, Draco chắc chắn sẽ rất tức giận, cậu nên mời ai đây? Harry trầm ngâm suy nghĩ.
"Harry?" Harry bối rối khi quay đầu lại bắt gặp ánh mắt gần như tức giận của Draco.
"Em định mời ai làm bạn nhảy?"
"Ừ." Harry không để ý.
"Harry, em không có ý thức về việc yêu đương sao?" Đôi mắt xanh xám của Draco nheo lại một cách nguy hiểm. "Harry, em có muốn mời cô gái nào khác đến buổi dạ hội không?! cho Chang, hay con chồn cái tóc đỏ? Em đừng quên em đã thuộc về tôi rồi đó?" Draco gần như nghiến răng nghiến lợi.
"Đương nhiên," Harry nhanh chóng định thần lại, "em sẽ cùng các chiến binh của Hogwarts trải qua bữa tiệc này này, và ngăn không cho mọi người bị một con rồng bạch kim quấy nhiễu." "Vậy thì," Harry duyên dáng cúi xuống và vươn tay làm cử chỉ mời chào, "Hoàng tử Slytherin của em, anh có muốn trở thành bạn nhảy của em không?"
"Tất nhiên rồi, cậu bé vàng của tôi."
"Ron Weasley chết tiệt, ý bạn là gì? là phụ nữ sao? Cậu ta đến cuối cùng cũng không nghĩ tới mình... ai muốn cùng tên ngốc đó đi dự vũ hội chứ! "Hermione một mình vừa đi vừa đá viên sỏi trên mặt đất.
Harry lắc đầu bất lực. Cậu bạn này của cậu đần độn bẩm sinh. Chắc cậu ấy đã thích Hermione từ lâu rồi, nhưng cậu ấy không chịu bày tỏ. Tình huống trớ trêu vẫn xảy ra. Quên đi, cậu sẽ giúp Hermione để kích thích Ron thêm lần này nữa, Harry nghĩ xấu.
"Hermione," Harry chạy theo cô phù thủy tóc nâu phía trước.
"Harry? Cậu sẽ đi dự vũ hội với Draco, đúng không?"
"Ừm... ồ... đúng rồi!" Harry đột nhiên cảm thấy tội lỗi, "Sao cậu biết?"
Hermione mỉm cười, và sương mù trên khuôn mặt cô ấy đã tản đi một chút: "Cậu đã bao giờ nhìn thấy một kho báu nào mà con rồng bạch kim đó sẽ bỏ qua chưa?"
"Cậu lại trêu chọc mình! Hermione." Hermione sắc mặt mắt thấy liền ảm đạm đi xuống,, "Ron không phải như thế này. Cậu ấy luôn không thể tìm ra tâm tư của chính mình.Mình có phải là loại con gái không đáng được yêu thương không? Luôn coi mình như người qua đường, ngay cả khi mình có thể phát hiện ra cậu ấy. Nhưng... "
" Hermione, mình luôn tin rằng cậu là cô phù thủy tốt nhất, không tốt như... trước đây... thôi, chỉ thế thôi... "
Hermione ngập ngừng, "cậu nói thật chứ?"
"Đừng lo,cậu còn có mình mà." Cô phù thủy nhỏ ngập ngừng gật đầu.
Chớp mắt đã đến vũ hội Giáng sinh"
Harry và Draco mặc cùng một chiếc áo choàng cổ cao bằng nhung đen, đi ủng da rồng và cổ của Draco được buộc bằng một chiếc ghim hình con rắn màu bạc. Con rắn nhỏ không muốn cô đơn. Của Harry là một con sư tử vàng sống động. Những thứ này được Narcissa lựa chọn một cách cẩn thận cho họ, và Harry phải thừa nhận rằng thẩm mỹ của bà thật sự rất tốt.
Fleur Delacour mặc một chiếc áo choàng sa tanh màu xám bạc, vô cùng quyến rũ và Roger Davis, người đi cùng cô, đang nổi bọt với những bong bóng màu hồng.
Victor Krum bên cạnh Hermione. Harry luôn biết rằng Hermione thực sự là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng vẫn hơi ngạc nhiên khi gặp lại cô. Mái tóc hằng ngày bù xù của cô nay đã được chải mượt và óng ả, và được búi cao sau đầu. Cô mặc một chiếc áo choàng làm bằng vải màu xanh tím nhạt nhã nhặn, trông thật trang nhã và quý phái. Harry thở dài trong lòng, và bí mật nháy mắt một cái với Hermione, Draco tinh ý nhìn thấy liền nhanh tay kéo chú mèo con nghịch ngợm của mình lại vào lòng, khiến Hermione mỉm cười đầy ẩn ý.
Harry tự nghĩ, có vẻ như hũ dấm của Draco lại sắp được đổ ra. Cậu phải nói rõ với hắn rằng cậu chỉ đang giúp hai người bạn tốt của mình không lãng phí nhiều thời gian thêm nữa.
Hai người tay trong tay bước vào khán phòng.
Các bức tường của sảnh đường được bao phủ bởi lớp sương bạc sáng bóng, và trần nhà là bầu trời đêm đầy sao, và có hàng trăm nhánh tầm gửi và những vòng hoa thường xuân được treo lên. Bốn chiếc bàn đã không còn, thay vào đó là một trăm chiếc bàn nhỏ được thắp sáng bằng đèn lồng, mỗi chiếc có một chục người ngồi.
Nhạc phát.
Harry ôm eo Draco, đương nhiên Draco không hề tỏ ra yếu thế, nhưng hai người cũng không có vẻ gì là xung đột, họ giống như một vị vua so với một vị vua. Các bước nhảy dung hòa và hòa nhập với nhau, đầy đấu tranh và căng thẳng, và họ thậm chí không giẫm lên chân nhau. Hầu như mọi người xung quanh đều ngẩn ra, thầm không nói nên lời, quả nhiên là cứu thế chủ và vương tử Slytherin, tuổi dù không hề cao nhưng khí chất thì không thua gì người lớn.
Bữa tiệc khiêu vũ đang diễn ra sôi nổi.
Harry và Draco nhảy hai điệu nhảy rồi rời khỏi sàn nhảy, mặc dù Draco có hơi tiếc nuối nhưng vốn biết mèo nhỏ của hắn không thích bầu không khí ấy chút nào, được như vậy là tốt rồi.
Họ bước ra khỏi sảnh đường.
Ron và Hermione đang mặt đối mặt với nhau.
"Anh ấy đến từ Durmstrang!" Ron nói một cách gay gắt, "Đó là đối thủ cạnh tranh của Hogwarts! Cậu — cậu là—" Ron rõ ràng đang thót tim, tìm kiếm điều gì đó để diễn tả những lời mạnh mẽ về tội ác tày trời của Hermione, "Anh ta là kẻ thù, cậu xem điều tốt mà cậu đã làm đi! "
Hermione há to miệng ngạc nhiên.
Harry siết chặt tay người yêu của mình, đứng sang một bên và quan sát từ xa, một số từ vẫn văng vẳng bên tai cậu.
"Ron, tớ không nghĩ chuyện Hermione và Krum nhảy cùng nhau—"
Ron phớt lờ Harry. "Tại sao cậu không đến chỗ Waikie, anh ta sẽ lo lắng nếu không tìm thấy cậu đấy." Ron tức giận xen lẫn mỉa mai nói.
"Đừng gọi anh ấy là Waikie!"
Hermione bật dậy, tức giận chạy băng qua sàn nhảy và biến mất trong đám đông. Ron nhìn theo bóng lưng của cô ấy, với một biểu hiện giận dữ trên khuôn mặt của anh ấy.
Draco tiến đến và nắm tay người yêu của mình, "Cậu ấy thực sự rất tức giận với người mình thích,thật là -", Draco trầm tư một lúc rồi lên tiếng, "Lợi hại a. Không hổ là Gryffindor, ngay cả biểu đạt tình yêu dũng khí đều một mình một kiểu."
Ron mặt đột nhiên trở nên như mảnh vải đỏ, "Ai thích cô ấy, suốt ngày luyên thuyên, giống như bà hàng xóm..." Giọng Ron dần trầm xuống. "Nhìn thấy cậu ấy đi cùng những người con trai khác khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi không dám ôm cậu ấy và cúng không cố tình có hành động ác ý trước mặt Hermione... "Weasley, cậu thật là chậm chạp. Nếu không phải là bạn tốt của Harry, tôi quá lười biếng nói cho cậu biết điều này. "Draco định bỏ đi một cách uể oải.
Ron không có ý định cãi nhau với hắn vào lúc này. Harry đi đến và vỗ vai cậu. "Ron, đến chỗ Hermione. Vừa rồi cậu đã làm tổn thương cậu ấy. Hermione sẽ rất buồn. Cậu biết đấy, cậu ấy quan tâm đến cậu." Harry tinh ý thấy một tia mong đợi trong mắt Ron. Cậu thả tay mình lên vai Ron và nắm lấy cánh tay của Draco.
Ron sững người một lúc rồi lao ra khỏi sảnh đường như một tia chớp. Harry giơ ngón tay cái lên cho Draco. Draco cười nham hiểm. Hắn sẽ tính lãi lần giúp đỡ này nha~
[Draco – cơ hội – malfoy]