Xe của Doãn Dĩ Hiên dừng lại trước nhà hàng S.W.
Đây là một nhà hàng nổi tiếng với nhiều món ăn ngon và hương vị đậm chất riêng biệt.
Bạch Cửu Ngôn nhìn nhà hàng trước mắt rồi lại nhìn Doãn Dĩ Hiên, cô tròn mắt hỏi với giọng điệu dè dặt:
- Chúng ta...ăn ở đây sao?
Ôi trời đất ơi! Nhà hàng này phải nói là chỉ có giới thượng lưu mới dám bước chân vào đó.
Doãn Dĩ Hiên ra vào nơi này là chuyện bình thường nhưng với cô thì lại có chút không hay cho lắm.
Dạng thấp hèn này sao dám bước vào nơi sang trọng như thế được.
- Đúng vậy, đi thôi, mọi thứ đã được chuẩn bị rồi.
Doãn Dĩ Hiên nhìn vào điện thoại, thông báo đã chuẩn bị đồ ăn trong một phòng riêng đầy đủ từ nhà hàng này gửi đến từ hai phút trước.
Anh thấy Bạch Cửu Ngôn có vẻ như không dám vào, vốn biết rõ cô gái này vô cùng nhút nhát.
Doãn Dĩ Hiên không nói gì nữa, anh trực tiếp nắm lấy tay Bạch Cửu Ngôn kéo cô vào trong.
Bước vào trong sảnh, đập vào mắt Bạch Cửu Ngôn là phong cách của nhà hàng được trang trí vô cùng đẹp mắt với những đèn chùm to treo ở trần nhà, cách một đoạn lại có một cái.
Xung quanh ở phía bên kia là những bàn ăn được sắp xếp theo hàng rất tỉ mỉ.
- Chúng ta lên trên phòng riêng đã đặt thôi.
Doãn Dĩ Hiên vẫn chưa buông tay Bạch Cửu Ngôn, anh tiếp tục dẫn cô đi lên trên lầu.
Phòng ăn của họ là phòng số bốn.
Sau khi nhận thẻ phòng từ nhân viên, Doãn Dĩ Hiên chạm cái thẻ lên máy quét, cánh cửa phòng liền mở ra.
Bên trong căn phòng này tương đối rộng rãi, chỉ có vài chậu hoa trang trí và duy nhất cái bàn ăn được đặt ở cạnh khung cửa kính.
Từ đây có thể nhìn ra bên ngoài.
- Em ngồi đi.
Doãn Dĩ Hiên cởi mũ, khẩu trang, kính mát ra đặt xuống một bên, anh bước đến kéo ghế ra cho Bạch Cửu Ngôn.
- Em cảm ơn...
Bạch Cửu Ngôn có chút mất tự nhiên.
Không phải e ngại gì đối với Doãn Dĩ Hiên nhưng chỉ có hai người ăn một bữa cơm thôi mà có cần thiết phải đến một nhà hàng lớn và ăn những món sang trọng thế này không?
Trên bàn là súp hải sản, tôm xào miến hồng kông, sườn non chiên và vài món gì đó cô cũng không rõ nữa.
- Gọi nhiều thế này sao có thể ăn hết được chứ?
Bạch Cửu Ngôn cầm muỗng lên, cô nhìn bàn đồ ăn trước mắt nói.
Doãn Dĩ Hiên bật cười.
- Em cứ ăn cho thỏa thích đi, đừng lo, anh bình thường đều có chế độ ăn uống cho phù hợp nên không thoải mái chút nào, bây giờ thì có thể ăn mà không sợ bị cấm cản nữa rồi.
Nói cho em biết, sức ăn của anh hơi bị khỏe đấy.
Nụ cười vô tư này của Doãn Dĩ Hiên lâu rồi Bạch Cửu Ngôn mới nhìn thấy lại nhỉ, hình cũng hai mươi năm hay gì rồi, thời gian đúng là nhanh thật.
- Vậy...em sẽ ăn không khách sáo đâu nhé!
Bạch Cửu Ngôn mỉm cười, vui quá đi.
Hôm nay có thể "dễ thở" hơn thường ngày, không phải lo âu gì cả, bây giờ nên tận hưởng giây phút này thôi.
Đồ ăn ở đây thực sự rất là ngon luôn, đến cả nước lọc cô cũng cảm thấy nó ngon hơn nhiều so với ở nhà nữa.
Giữa hai người này hình như có một mối liên kết rất thân thiết vậy, họ không ngại gì với đối phương cả, Doãn Dĩ Hiên ngoài kia được biết đến là ngôi sao nổi tiếng đẹp trai đứng top quốc tế còn trong mắt cô, anh cũng là một người đàn ông bình thường thôi.
Vẫn còn ham chơi và có chút lười nhác nữa kìa.
Doãn Dĩ Hiên nhìn cô gái trước mắt đang thưởng thức các món ăn với tâm trạng rất vui vẻ, khóe môi anh bất giác cong lên.
Nhìn cô cứ như con hamster ấy, vẫn chưa nuốt hết mà lại độn thêm vào.
Để ý thấy khóe môi Bạch Cửu Ngôn có dính chút nước sốt, Doãn Dĩ Hiên rút cái khăn giấy, anh vươn tay tới lau cho cô.
Bạch Cửu Ngôn giật mình, mặt cô đỏ ửng lên.
Ôi! Xấu hổ quá!
- Ừm...Em...em vào nhà vệ sinh một chút!
Cô chộp lấy cốc nước uống một ngụm rồi sau đó cuống cuồng chạy đi.
Phải đi xem xem có còn dính ở đâu không nữa, xấu hổ chết đi được, chắc là mình ăn uống không được gọn gàng rồi.
Bạch Cửu Ngôn thở dài.
Bây giờ cô mới nhớ ra một chuyện quan trọng...Nhà vệ sinh ở đâu?!!!
Ngó nghiêng chả thấy bóng dáng ai, Bạch Cửu Ngôn cứ đi thẳng về phía trước.
Cô không chú ý phía bên kia có người đang đi đến nên ngay ngã rẽ, Bạch Cửu Ngôn đâm sầm vào người ta.
Cô ngay lập tức đứng ngay ngắn cúi đầu xin lỗi với tâm trạng hốt hoảng.
- Tôi...tôi xin lỗi!
- Bạch Cửu Ngôn?
Nghe giọng nói trầm trầm lạnh lùng kia có chút quen tai, cô ngẩn đầu lên.
Bạch Cửu Ngôn như bị đóng băng, cô đờ đẫn lo lắng lui lại một bước, ánh mắt di chuyển đi chỗ khác.
- Em làm gì ở đây?
Dạ Minh Hàn nhíu mày.
Bên cạnh còn có thư ký Đinh nữa.
Anh vừa gặp tên Tổng Giám đốc Lam kia xong, đang định trở về thì gặp cô ở đây.
Nhớ tới tin nhắn cô gửi trước đó, Dạ Minh Hàn lại nói:
- Em đến đây với bạn?
Bạch Cửu Ngôn lo lắng, cô gật đầu.
Dạ Minh Hàn sẽ tức giận sao? Là vì cô không ngoan ngoãn ở nhà làm tốt bổn phận của mình mà chạy lung tung ngoài đường...?
- Cửu Ngôn, anh vừa mới nhớ ra là em không rành đường nơi này...
Doãn Dĩ Hiên hớt hải chạy đến.
Nhìn thấy Dạ Minh Hàn, anh ta khựng lại, trên môi lập tức mở một nụ cười xã giao.
- Chào Dạ tổng.
Dạ Minh Hàn im lặng, bầu không khí bây giờ đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Bạch Cửu Ngôn nói là ra ngoài với bạn, bây giờ tên Doãn Dĩ Hiên kia ở đây cùng với câu vừa rồi thì chắc chắn họ đang ở cùng nhau.
Sắc mặt Dạ Minh Hàn tối sầm lại, anh nói, giọng nói rõ ràng lạnh lẽo và khó chịu hơn rất nhiều.
- Cậu và cô ấy...
Chưa nói dứt câu, Bạch Cửu Ngôn liền vội cắt ngang:
- Dạ Minh Hàn, chúng tôi chỉ là ăn cùng nhau một bữa cơm thôi...
Thư ký Đinh đứng bên cạnh mà toát hết mồ hôi lạnh.
Nghe ngữ khí này cũng có thể đoán ra cô gái tên Bạch Cửu Ngôn kia là thiếu phu nhân rồi bởi vì hình như anh chưa từng thấy Dạ Minh Hàn tiếp xúc hay bắt chuyện với bất cứ người phụ nữ lạ nào.
Tâm trạng Dạ Minh Hàn đột nhiên khó chịu vô cùng, nhưng anh cũng không biết vì cái gì mà mình khó chịu.
Cô ấy cũng chỉ đi ăn cùng tên kia một bữa cơm thôi mà, dù là thiếu phu nhân đi nữa thì anh cũng không có quyền cấm cản Bạch Cửu Ngôn.
Họ chả có quan hệ gì với nhau cả, chính xác hơn là anh không có quyền!
Dạ Minh Hàn mang theo tâm trạng khó tả bước đi, phớt lờ cả hai người họ.
Thư ký Đinh thấy vậy vội chạy theo anh, anh ta còn không quên cúi đầu chào Bạch Cửu Ngôn một cái.
Coi cái tâm trạng kia của boss nhà mình chắc là công ty hôm nay sẽ lại nhận một cơn sóng dữ dội nữa rồi.
Haizzz....
Danh Sách Chương: