Lúc Lục Hành chỉ vào màn hình điện thoại, Mã Cát đang quét nhà trước mặt hai người, An Khang đang mở cửa sổ cho thoáng khí, Bì nương tử còn ở trong phòng gõ bàn phím lạch cạch.
Dương Niệm Thù thu hồi ánh mắt, chậm rì rì mà nói một câu, "Hành ca, anh đúng là, một mũi tên trúng nhiều con nhạn nhỉ."
Năm vạn kia đúng là đa năng, vừa dùng để giúp đỡ cậu đi học, còn mua cậu làm con dâu nuôi từ bé, lại còn bắt cậu phải viết giấy nợ.
Chậc.
Lục Hành biết cậu sẽ không thẹn thùng, có người khác ở đây, Dương Niệm Thù sẽ không đỏ mặt.
Vài lần cậu đỏ mặt, đều là lúc hai người ở riêng.
Vốn dĩ cho rằng, Dương Niệm Thù bị trêu chọc, sẽ xù lông, ít nhất sẽ đá cho anh hai đá, anh đã chuẩn bị sẵn.
Còn chưa tới hai giây, Lục Hành đã suy nghĩ tới ít nhất hai mươi phương án để hóa giải sự xấu hổ.
Ai ngờ Dương Niệm Thù chỉ nhẹ nhàng chòng ghẹo anh một câu.
Nhưng mà, cái miệng gợi đòn đó, tự nhận là năng lực ngôn ngữ của mình rất cao.
Anh nhớ tới mấy lúc trước, Dương Niệm Thù nghe không lọt tai một lời thôi liền sẽ động tay động chân, coi như là Lục Hành thăm dò tính cách của cậu.
Nói giỡn ngoài miệng thì có chừng mực thôi là được, không được quá mức, nếu quá mức sẽ bị cậu đánh.
Lục Hành cười cười, che giấu sự mất tự nhiên trên mặt, "Đúng vậy, năm vạn lận đó."
"Đúng vậy, năm vạn, nhiều dễ sợ." Dương Niệm Thù khoa trương mà vẽ một vòng to ở trên không trung, "Em chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy luôn, có phải lớn thành một đống như vậy không?"
"Ha ha ha." Lục Hành cười nói, "Đúng là cái miệng thiếu...."
"Thiếu gì cơ?" Dương Niệm Thù đáp, "Miệng em còn thiếu tiền hả? Anh mau bỏ cái vẻ mặt Hoàng Thế Nhân* kia của anh đi, giống như ai ở trên đời cũng thiếu nợ anh vậy đó."
*Hoàng Thế Nhân: Một nhân vật trong Bạch Mao Nữ (cô gái tóc trắng), bộ phim nói về nông thôn Trung Quốc trước đây dưới ách áp bức của bọn địa chủ phong kiến.
Nhân vật chính là cô gái tên Hỉ Nhi, cô có người yêu là Đại Xuân, cả hai cùng đi ở cho địa chủ Hoàng Thế Nhân.
Hắn là một tên địa chủ giàu có và gian ác.
Ruộng nương của hắn thẳng cánh cò bay, dê cừu của hắn không sao đếm xuể, kẻ ăn người làm trong nhà hắn không thể nhớ hết.
Toàn bộ tài sản của hắn là do bóc lột áp bức nông dân mà có.
Thấy Hỉ Nhi là một cô gái xinh đẹp, trẻ trung, hắn rắp tâm chiếm đoạt trong khi tình yêu của cô với Đại Xuân đang nồng thắm.
Không cam chịu, cô phải bỏ trốn lên núi.
Sống trong rừng hoang, tóc cô bạc trắng, khiến ai nhìn thấy cũng hoảng sợ, gọi là Bạch Mao Tiên Cô (cô tiên tóc trắng).
Đại Xuân không chịu được uất ức, tham gia Hồng quân.
Kết thúc phim là cảnh Đại Xuân trên lưng ngựa cùng Hồng quân về giải phóng quê hương.
Hỉ Nhi được đón về kết duyên cùng Đại Xuân, còn tên địa chủ Hoàng Thế Nhân bị đem trói lại cho nông dân đấu tố kể tội.
"Thiếu một cái miệng khác lấp kín miệng cậu."
Lục Hành nói xong, trong lòng có chút thấp thỏm, giương mắt nhìn qua, trong ánh mắt trêu đùa ẩn chứa một tia cẩn thận không thể phát hiện.
Không biết những lời này có nằm trong phạm vi chấp nhận của Dương Niệm Thù không.
Dương Niệm Thù bẻ tay răng rắc.
Cậu hung thần ác sát mà nói, "Thật ra em cũng muốn xem thử, người có thể lấp kín miệng em đã sinh ra hay chưa?"
Bộ dáng của cậu rất non nớt, hung dữ lên cũng không đáng sợ tí nào, ngược lại trông rất đáng yêu, làm người ta muốn lại nựng một cái.
"Cậu hung dữ quá đi, về sau làm sao gả chồng đây." Giọng điệu của Lục Hành rất chậm, có chút nghiêm túc không nhìn thấy được.
"Thế thì không gả, về sau em sẽ lấy một em gái beta." Dương Niệm Thù ngửa người ra phía sau, có chút ghét bỏ, "Vẻ mặt đó của anh là có ý gì đấy, có ai quy định Omega nhất định phải gả cho Alpha sao? Cái đó là tư tưởng lạc hậu của thời phong kiến."
Lục Hành: "......"
Tôi còn chưa nói cái gì luôn đó.
Lục Hành quay đầu, thở dài.
"Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."
"Hả, không phải anh nói hôm nay anh sẽ không về sao?" Dương Niệm Thù đứng lên theo anh.
"Đặc biệt tiễn cậu một đoạn."
"Cảm ơn Hành ca." Cái miệng nhỏ của Dương Niệm Thù lúc đóng lúc mở, nói thật ngọt ngào.
"Về đây." Lục Hành dựa trên cửa, gõ gõ khung cửa, chào Bì Lương.
"Ở lại chơi thêm tí nữa đi, chụp giúp cho em thêm mấy tấm ảnh, em thay đồ cái." Bì Lương chỉnh ảnh xong, gỡ tóc ra, trên đùi có để một bộ Hán phục.
"Anh đưa Dương Niệm Thù về." Lục Hành đi qua, "Hôm khác ghé."
"Lục Hành, em cho rằng chỉ có khuôn mặt lãng tử như này của em mới trọng sắc khinh bạn, ai ngờ mày rậm mắt to như anh cũng là phường vì sắc đẹp mà coi anh em như cỏ rác." Bì Lương ngồi trước máy tính, mãnh liệt biểu thị sự bất mãn.
Dương Niệm Thù còn ngồi trên sô pha ngoài phòng khách xem ảnh chụp.
Lục Hành lui về sau hai bước, quay đầu nhìn cậu, hạ giọng, "Đừng nói bậy bạ, chỉ là bạn học bình thường."
"Thôi cút đê." Bì Lương ngậm điếu thuốc, phẩy tàn thuốc, nhìn biểu tình nghiêm túc của Lục Hành, nghiêng mắt nhướng mày, "Nếu anh không có ý đó, thì nhường cho anh em đi, em thích em ấy rồi."
"Không được." Lục Hành không hề nghĩ ngợi, cơ hồ là buột miệng thốt ra ngay lập tức.
"Tại sao chớ?" Bì Lương hỏi, "Em ấy rất ăn ảnh, về sau còn có thể làm người mẫu cho em."
"Cậu ấy rất dữ, hay đánh người." Lục Hành đáp.
"Được phết, em thích chơi roi da lắm."
Lục Hành nhìn qua, thanh âm nhàn nhạt, "Vậy cậu có thể......!thử xem."
"Chậc, nói giỡn tí thôi cũng không được nữa, thôi anh đi nhanh đi." Bì Lương sợ ẻ, cắn răng lẩm bẩm, "Đã nói mai mới về, đúng là kẻ tráo trở.
Ở trước mặt bạn học Dương thì khúm núm cẩn thận từng li từng tí, trước mặt người ta thì hung dữ như vậy!"
Chỗ này gần nội thành, lái xe khoảng 40 phút đã đến bệnh viện Nhị.
Lục Hành thả Dương Niệm Thù ở cổng bệnh viện, chào tạm biệt cậu.
Vốn dĩ lên kế hoạch ở studio chơi một ngày, chủ nhật mới về nhà, giờ lại có dư thời gian, không biết nên làm gì.
Chỗ này khá gần bệnh viện Thánh Ân, Lục Hành thuận đường ghé qua xem thử.
Giáo sư Lý là kẻ cuồng nghiên cứu, say mê khoa học, vừa mới lấy tin tức tố của Dương Niệm Thù được hai ngày, đã chế tạo gần xong thuốc viên.
Giáo sư Lý đưa cho Lục Hành một cái bình nhỏ bằng pha lê trong suốt, bên trong có bốn viên tinh thể màu vàng nhạt, lóe sáng dưới ánh đèn.
Tới gần miệng bình, có thể ngửi được một mùi hương thơm ngọt.
"Ngửi vào có cảm giác thế nào?" Giáo sư Lý hỏi.
"Thấy an tâm." Lục Hành nói, "Rất thoải mái."
"Gien của Dương Niệm Thù và gien của con có độ xứng đôi rất cao, tin tức tố của cậu ấy rất đặc biệt, bên trong có thành phần trấn an làm từ thiên nhiên, dùng đặc trị cho chứng bực bội vào kì mẫn cảm của con, rất hiệu quả." Giáo sư Lý rất phấn khởi, "Ta có thể cho con một viên trước, cứ đem theo bên người, khi nào không thoải mái thì nhớ đem ra ngửi."
Giống như, sau khi Omega bị đánh dấu, pheromone cũng chỉ có thể dùng để trấn an Alpha của mình, tin tức tố của Dương Niệm Thù rất đặc biệt, giáo sư Lý cảm thấy rất hứng thú.
Giáo sư Lý lấy ra một cái bình nhỏ, dùng tay gắp một viên tinh thể bỏ vào trong.
Thân bình rất chắc chắn, miệng bình còn có một cuộn dây tơ, Lục Hành liền lấy đeo lên cổ.
"Giáo sư, bệnh của con có thể khỏi hoàn toàn được không?" Lục Hành cầm bình nhỏ trên tay, lắc lắc.
"A Hành," giáo sư Lý nói, "Về sau con tìm được Omega có độ phù hợp cao thì tốt quá, tin tức tố do Omega của con phát ra chính là thuốc trấn an tự nhiên nhất."
Lục Hành đưa mắt nhìn qua, hé miệng muốn nói gì, lại chần chừ.
"Muốn hỏi cái gì?" Giáo sư Lý cười cười, "Nếu Dương Niệm Thù chủ động giải phóng tin tức tố trấn an con, tất nhiên hiệu quả sẽ càng tốt.
Nhưng không phải con nói con và cậu ấy không thân sao?"
Anh không thân cũng chẳng quen với Dương Niệm Thù, có thể làm Omega chủ động giải phóng tin tức tố, chỉ có thể là người yêu hoặc người thân.
Còn muốn làm cho Dương Niệm Thù có thể cống hiến tin tức tố, thì phải coi tiền nhiều hay không.
Viện phí của Dương Thụ, đúng là không thấp.
Lục Hành để bình nhỏ trước ngực, bị quần áo che khuất, cảm giác lồng ngực ấm áp, giống như dán một miếng giữ nhiệt.
Lúc đi ngang qua bệnh viện Nhị, Lục Hành gọi điện thoại cho anh họ, hẹn anh lúc tan tầm cùng nhau đi ăn cơm.
Lục Hành vào trong, muốn nhìn xem có Dương Niệm Thù ở đó không.
Lúc đi đến cửa phòng bệnh, cửa khép hờ, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.
Mẹ Dương Niệm Thù tỉnh lại rồi?
Lục Hành đứng bên ngoài, nhìn thấy Dương Niệm Thù ngồi bên giường bệnh, đưa lưng về phía cửa, người nằm trên giường vẫn nhắm mắt.
Dương Thụ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nằm ở trên giường, khuôn mặt bình thản.
Lục Hành vốn tính sẽ đi vào, tay cũng đã đặt trên nắm đấm cửa rồi, nhưng lại lui ra.
Trực giác của anh mác bảo rằng, Dương Niệm Thù không muốn anh nhìn thấy mình trong tình cảnh này.
Lục Hành xoay người, tựa lưng vào tường, âm thanh bên trong truyền ra ngắt quãng.
Anh do dự, muốn chờ Dương Niệm Thù nói xong thì mới đi vào.
Cuộc trò chuyện rất nhẹ nhàng, chỉ có một mình Dương Niệm Thù nói, giống như một vở kịch độc thoại, âm thanh bình thản vui sướng vang vọng trong phòng bệnh, còn xen lẫn cả tiếng cười của cậu.
"Mẹ, không phải lúc trước ngày nào mẹ cũng than béo, phải ăn ít lại để giảm cân sao," Dương Niệm Thù vừa mát xa cho Dương Thụ vừa thủ thỉ, "Giờ mẹ gầy lắm luôn nha, vô cùng thon thả, đẹp hết xảy luôn, dậy nhanh đi rồi mình đi mua quần áo mới ha."
"Thành phố đẹp hơn quê mình nhiều lắm, nhưng mà phí sinh hoạt cũng cao, mẹ tỉnh lại, hai mẹ con mình sẽ đi chơi, con vẫn chưa đi được chỗ nào cả, chờ mẹ tỉnh lại rồi đi chung đó....."
"Trường học mới của con cũng tốt lắm, thầy cô bạn bè ai cũng nhiệt tình, cho con mượn đồng phục, còn cho con mượn tiền, tốt bụng lắm luôn...."
"Nhà họ Lưu cũng rất tốt với con, đối xử với con giống như con ruột của họ vậy, ừm, nói cái gì vậy chứ, con vốn là con ruột của họ mà."
"Chỗ này cái gì cũng tốt, nhưng mà con...!nhớ nhà quá."
Nói xong lời cuối cùng, Lục Hành nghe được giọng mũi nồng đậm, giống như tiếng khóc nức nở.
Anh duỗi tay, đóng cửa phòng bệnh, xoay người rời đi.
Bộ dáng của Dương Thụ thay đổi hoàn toàn, làn da tái nhợt, khuôn mặt vốn đầy đặn giờ lại trở nên hốc hác, dây truyền dịch cắm ở trong mũi, mềm mại nằm trở trên giường, giống như chỉ cần một trận gió thoảng qua thôi cũng có thể cuốn cô bay đi.
Dương Niệm Thù ở bệnh viện chăm Dương Thụ cả buổi, đến tối mới về nhà.
Về đến nhà, đám người nhà họ Lưu cũng đã về tới.
Vương Dục đang nấu cơm trong bếp, bà nội mệt mỏi, híp mắt nằm ở trên sô pha, hai đứa nhỏ ở trong phòng coi bài.
Dương Niệm Thù chào hỏi xong cũng chuẩn bị về phòng, lại bị Lưu long kêu.
"Niệm Thù, lại đây, ba......!chú nói với con cái này." Lưu Long gọi Dương Niệm Thù ra ban công, hai người ngồi trên băng ghế nhỏ.
Bên cạnh Lưu Long có một rổ cherry nhỏ, đã được rửa sạch, gã đưa cho Dương Niệm Thù, "Đây là anh đào mua ở siêu thị, nhập khẩu từ nước ngoài, Trinh Vân thích ăn lắm, rất quý đó."
Dương Niệm Thù đã từng ăn cherry rồi, năm nào cũng ăn, cherry là đặc sản của huyện Khang, nổi tiếng trên cả nước.
Dưới hiên nhà cậu cũng có vài cây cherry, tháng Năm năm nào cũng trĩu quả, từ nhỏ đến lớn cậu đã ăn chán chê.
Dương Niệm Thù lễ phép ăn hai trái, nói tiếng cảm ơn chú, không ăn nữa.
Lưu Long nhìn thoáng qua, chửi thầm trong bụng: Chó hoang làm sao biết mùi của ngon vật lạ.
"Hôm nay thật sự xin lỗi con," Lưu Long mở lời, "Người trên xe ai cũng ngủ gà ngủ gật, chú cũng mơ mơ màng màng, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng nghĩ hoài không ra.
Là do chú nôn nóng, muốn đi sớm về sớm, qua đó chơi nhanh một chút, nên không để ý."
"Không sao đâu chú." Dương Niệm Thù cười cười, "Tôi đi với bạn học, xong chuyện anh ấy còn đưa tôi về.
Còn mời tôi ăn cơm."
"Ừm, vậy là tốt rồi.
An toàn là được." Lưu Long đáp, "Con biết mọi người lo lắng lắm không, sợ con ở đó gặp nguy hiểm, Dì của con còn hối chú chạy nhanh qua đó đón con, nhưng chú không yên tâm về bà nội, bà tuổi lớn, để hai đứa nhỏ ở cùng với bà, chú không an lòng nổi."
"Ừm." Dương Niệm Thù ậm ừ một tiếng, nhìn lướt qua khuôn mặt của Lưu Long.
Thoạt nhìn Lưu Long có vẻ rất thành khẩn.
Nhưng mà cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Lúc gọi hai cuộc điện thoại, giọng điệu cũng đâu có chân thành tới vậy.
"Đúng rồi, con ở trường mới sao rồi?" Lưu long hỏi, "Đã thích nghi được chưa?"
"Cũng ổn rồi." Dương Niệm Thù không biết Lưu long muốn hỏi cái gì, cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, về phòng làm bài tập.
"Nghe Trinh Vân nói, con rất cố sức học tập?" Lưu long tiếp lời, "Có phải con không theo kịp tiến độ của thầy giáo hay không?"
Dương Niệm Thù giương mắt nhìn nhìn gã ta, không nói gì.
Khiến cho người ta có cảm giác cậu đang cam chịu thừa nhận chuyện mình là học sinh yếu kém.
Kì quái thật, cảm giác như khi biết mình học không giỏi, Lưu Long rất vui.
Lưu long cười cười, vỗ vỗ vai cậu, "Yên tâm, nhà mình không bao giờ nghiêm khắc đối với việc học tập của con cháu.
Mỗi đứa đều là một cá thể riêng biệt, có đứa sinh ra đã không thích hợp với việc đèn sách.
Ai cũng có thế mạnh riêng, có lẽ sở trường của con không phải là việc học, mà là ở lĩnh vực khác thì sao."
Dương Niệm Thù nghe được những lời này, ngây ra một lúc, không ngờ Lưu Long lại là một người cha có tư tưởng tiến bộ như vậy.
Nói ra được những lời này, cảm động phết.
"Chú, tôi đi làm bài tập đây, bài tập cuối tuần nhiều lắm." Dương Niệm Thù nói thêm vài câu với Lưu Long, xoay người trở về phòng.
Phòng rất nhỏ, ngoài giường ngủ ra còn để được một cái bàn đơn, Dương Niệm Thù đi vào, thấy Lưu Trinh Hoa cũng ở trong đó.
Lưu Trinh Hoa đang quấn lấy Lưu Trinh Vân hỏi bài.
"Anh hai, xem giúp em đi, lát nữa mẹ sẽ kiểm tra, em tiêu đời mất." Lưu Trinh Hoa chắp tay trước ngực, quỳ gối trên ghế, trước mặt có một sách bài tập.
"Không được, ai làm bài người nấy." Lưu Trinh Vân cũng đang làm bài tập, bài môn Vật Lý rất khó, y làm cũng vô cùng vật vã.
"Cầu xin anh đó, làm không được mẹ cạo đầu em mất." Lưu Trinh Hoa gấp đến nỗi mồ hôi chảy đầy đầu, "Em đã nói là chỉ số IQ của em thấp rồi, không hiểu ba cái Olympic Toán học này, thế mà vẫn cứ bắt em học, không biết làm thì bị ăn đòn.
Anh nhẫn tâm nhìn em trai mình bị đánh chết sao hả?"
Dương Niệm Thù cầm bài tập sách, ngồi trên giường làm bài tập, nghe được những lời của Lưu Trinh Hoa, phụt cười.
Mới vừa rồi còn nghe Lưu Long phát biểu rất hùng hồn, nào là muốn tôn trọng ý muốn của con cái, nào là không ép buộc con cái phải học tập.
Còn chưa tới năm phút, đã thấy Lưu Trinh Hoa kêu rên, nói không học được sẽ bị đánh.
Thế thì ai đang nói thật đây.
"Niệm Thù ca, anh cười cái gì?" Lưu Trinh Hoa thò lại gần, vén áo lên, để lộ ra cánh tay, "Anh xem nè, đây là dấu lần trước em bị đánh đó.
Ba còn nói, nếu thi không đạt tiêu chuẩn, sẽ cho em ra ngoài đường ngủ!"
"Em khổ quá mà!"
Lưu Trinh Vân thấy đứa nhỏ càng nói càng lố, đành phải thở dài bất đắc dĩ, "Đưa đây, anh xem cho, anh chỉ giảng cho em cách làm thôi đó, còn lại phải tự mình giải."
"Dạ được, yêu anh nhất trên đời, moa moa."
Lưu Trinh Hoa vui sướng cầm sách bài tập sách nhảy qua đó.
Dương Niệm Thù rũ con ngươi, nhìn sách bài tập trước mặt mình, nghĩ thầm, thứ hai tuần sau nhất định phải làm xong thủ tục đăng kí trọ ở trường.
Sáng chủ nhật, Dương Niệm Thù vẫn dậy sớm như thường lệ, 6 giờ đã tỉnh.
Thế nhưng cậu không ra ngoài, nằm lì trong phòng ngủ.
Cuối tuần Lưu Trinh Vân sẽ ngủ một lèo đến sau 8 giờ mới rời giuòng, Dương Niệm Thù có thể tranh thủ lúc y ngủ để sử dụng bàn học.
Rất nhanh đã làm bài xong.
Nhưng làm xong rồi cậu cũng không muốn đi ra ngoài, mắc công lại bị bà nội bắt nấu cơm, thật ra nấu nướng chỉ là việc nhỏ thôi, nhưng không hiểu sao rõ ràng là do cậu làm, mà bà nội lại muốn tranh công.
Cái nhà này, thật kỳ quái.
Mới vừa ngồi xuống, Dương Niệm Thù đã nghe được tiếng gõ cửa.
Bà nội đứng ở bên ngoài, khẽ gọi tên cậu.
Lưu Trinh Vân hoàn toàn không nghe thấy, ngủ ngáy khò khò.
Dương Niệm Thù cũng vờ tai ngơ mắt điếc, cúi đầu làm bài tập.
Làm xong, cậu lại đem mấy cuốn sách mà mình mua nợ ra làm, mãi cho đến khi Lưu Trinh Vân tức giấc, đã là 9 giờ sáng.
Dương Niệm Thù mở cửa đi ra ngoài, bữa sáng đã nấu xong, bà nội nhìn thấy cậu, liền sai bảo, "Niệm Thù à, giúp bà dọn chén đũa lên đi."
"Dạ." Dương Niệm Thù đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp chỉ có hai người, bà nội liền bắt đầu lải nha lải nhải, "Niệm Thù à, ngủ chi mà lắm thế."
Dương Niệm Thù không nói gì.
"Từ giờ về sau con nấu bữa sáng đi," Bà ta tiếp lời, "Con làm bánh bao rất ngon, dù sao con cũng không học hành gì mấy, còn Trinh Vân với Trinh Hoa thì phải để sức học bài, cha mẹ con thì phải đi làm, mọi người ai cũng vất vả."
Dương Niệm Thù nhíu nhíu mày, bưng mâm chén, bước nhanh ra ngoài.
Bữa sáng hôm nay tất nhiên không ngon như ngày hôm qua.
Cháo vô cùng lỏng, nói là nước cơm thì đúng hơn, da bánh bao dày cộm lại còn ít nhân, cắn xuống một miếng còn tưởng mình đang ăn bánh bao chay.
Lưu Trinh Hoa vừa ăn vừa nháo, "Bà nội, sao lại thế này? Bánh bao hôm nay sao không giống bánh bao hôm qua gì hết vậy."
"Hết thịt rồi." Bà nội lấp liếm, "Lát nữa bà sẽ đi mua thêm thịt bỏ vào tủ lạnh, ngày mai sẽ ổn thôi."
Dương Niệm Thù vùi đầu ăn cơm, không nói gì cả.
Bà nội không bắt Dương Niệm Thù phải rửa chén nữa.
Ăn sáng xong, khoảng 10 giờ, Dương Niệm Thù lấy đồ, chuẩn bị đi học.
Lưu Long lái xe chở Lưu Trinh Vân cùng Dương Niệm Thù đến trường, còn có cả Lưu Trinh Hoa cùng Vương Dục.
Lưu Long không đến trường học ngay, mà ghé qua một công ty bất động sản.
Nhìn dáng vẻ của gã, là đang muốn mua nhà mới.
Cũng đúng thôi, nhà ở hiện tại thật sự quá nhỏ.
Lưu Long cùng Vương Dục đi bàn bạc, Lưu Trinh Hoa lôi kéo Dương Niệm Thù đi tham quan nhà mẫu.
Nhà mẫu có diện tích khoảng 100 mét vuông, ba phòng ngủ rộng rãi, không giống như nhà ở hiện tại, chỗ nào cũng thấy chật.
"Niệm Thù ca, đây sẽ là phòng của em," Lưu Trinh Hoa nói, "Được không, phòng kế bên sẽ là của anh hai."
Dương Niệm Thù nghe xong, từ chối cho ý kiến.
Không có phòng của cậu mới là bình thường, có phòng cho cậu mới là bất bình thường.
Thôi thì cứ coi như họ hàng mua nhà, mình đến xem góp vui là được.
Lưu Long bàn giao xong, đưa bọn họ đến trường.
Dương Niệm Thù cảm thấy mình đã đến sớm lắm rồi, hai giờ chiều mới chính thức vào học.
Ai ngờ hơn nửa lớp đã có mặt trước cả cậu rồi.
Khi cả lớp đã đến đủ, mọi người bắt đầu đem đồ để lên bàn của cậu.
Dầu hồng, hoa tiêu, ớt, dầu mè, gừng tỏi, ngó sen, khoai tây, nấm kim châm, thịt bò, xương sườn,......!Nồi, ổ điện, bếp điện từ, chén đũa......
Đây là gói đồ ăn đóng gói sẵn trong siêu thị, để trong hộp nhựa, vô cùng chỉnh tề.
Dương Niệm Thù nhìn thời khóa biểu, buổi chiều có vài tiết Tiếng Anh.
Bài thi đã được phát ra, đặt ở trên bàn Đường Giản.
Dương Niệm Thù cầm lên nhìn, tròn 150 điểm.
Quay đầu nhìn bài của Lục Hành, là 149 điểm đỏ tươi trên góc trái.
Dương Niệm Thù cười cười, nói với Lục Hành, "Cảm ơn Hành ca.".
Danh Sách Chương: