• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Buổi học kết thúc, Tiểu Mễ bước ra ngoài, cô lướt qua người Nhã Nhi ánh mắt lạnh lùng.

Cô ta nhìn bộ dạng kêu căng đó của Tiểu Mễ trong lòng căm tức, hất hết đống sách vở trên bàn xuống.

Trong giảng đường chỉ còn mỗi bạn nữ ngồi trong góc.

Cô ấy đứng lên đi lại nhặt sách lên, ánh mắt khinh bỉ nói:
"Cậu cũng là loại người vô tích sự mà thôi."
Nhã Nhi ngẩng mặt lên nhìn cô bạn cùng lớp.

Lần đầu thấy bạn nữ này, cô ta phòng bị đứng dậy rời đi.
"Cậu ta bị điên đấy à."
Tiểu Mễ đi ngoài hành lang, những ánh mắt kì thị ban sáng không còn nữa.

Tiếng nói cười cũng quay trở lại, cô thở dài một hơi.
"Bình thường như này có phải tốt không."
Tiểu Mễ đi tìm Ngụy Thành, cô đứng bên ngoài giảng đường nhìn anh đang chăm chú lên bảng.

Sự nghiêm túc ấy làm tim cô đập mạnh, cảnh tượng ban sáng của anh thật sự rất ngầu.

Cố Ngụy Thành có cảm giác ai đó đang nhìn mình, anh nghiêng đầu qua thấy Tiểu Mễ đang đứng ngoài cửa.

Tiểu Mễ tròn mắt:

"Anh ấy sao tự nhiên quay sang chỗ mình thế này, thật là."
Tiểu Mễ dùng cử chỉ tay bảo anh mau tập trung, Cố Ngụy Thành nhìn hành động đáng yêu của cô sau lớp kính, khẽ cười.

Giáo viên trong lớp thấy Ngụy Thành cười cũng bất ngờ, ông nhẹ giọng nói:
"Bạn Ngụy Thành, hôm nay em có chuyện vui à."
Là học sinh đứng đầu khoa, các thầy cô luôn quan tâm anh.

Cố Ngụy Thành lạnh lùng chỉ gật nhẹ rồi tiếp tục bài học.

Các bạn nữ trong lớp có chút hụt hẫng, dường như dấu hiệu là hoa đã có chủ.
"Kệ, chỉ cần kiên trì cậu ấy sớm muộn cũng quay lại."
Tiểu Mễ đứng bên ngoài chờ đợi, cô đi qua đi lại, bước những chân nhỏ, mệt quá lại ngồi xuống nghịch đá.

Giảng đường cũng tan, các nam sinh khác đi ra, tiếng xì xào to nhỏ.

Tiểu Mễ vội đứng dậy ngóng xung quanh.
"Anh ấy sao lâu thế vẫn chưa ra."
Một đám nữ xinh đang bao vây ái đó, Tiểu Mễ ngó qua nhìn thấy bóng người cao lớn, khuôn mặt quen thuộc.

Cô cười nhẹ chạy đến tách từng người ra để chen vào.

Tiểu Mễ quát lớn:
"Anh ấy là người yêu em."
Bầu không khí như ngưng lại, sự ôn ào cũng không còn.

Một bạn đứng lên, ánh mắt chỉ trích.
"Bé thế sao gan lại to vậy, đừng nghĩ là nói thế là bọn đây sẽ tin."
Tiểu Mễ ngơ ra, cô quay lại nhìn Cố Ngụy Thành đang cười tủm tỉm gì đó.
"Cố Ngụy Thành, anh còn không mau giải thích."
Ngụy Thành xoa đầu cô, ánh mắt kiêu hãnh nói.
"Các cậu có thể solo võ với cô ấy."
Tiểu Mễ bất lực đá vào chân anh một cái.
"Anh muốn về nhà ăn đòn đúng không."
Ngụy Thành cười mỉm, gật đầu.

Các bạn nữ thấy hai người tình cảm như thế hụt hẫng rời đi.

Nhưng người yêu Cố Ngụy Thành đáng yêu thật, nhỏ nhưng có võ.

Tiểu Mễ bĩu môi quay người rời đi trước.


Cố Ngụy Thành cười nhẹ đuổi theo cô, hai người lẽo đẽo đi theo nhau.
Cố Ngụy Thành cỗ nhẹ vào vai Tiểu Mễ, cô quay lại nhìn, ánh mắt thờ ơ bỗng dáng bừng lên, một cây kem hiện lên trước mặt, vị mà cô thíc ăn nhất.

Ngụy Thành thấy sắc mặt tươi vui của cô khẽ cười.
"Em đúng ngốc mà."
Tiểu Mễ nhận lấy cây kem, vẻ mặt vui vẻ nói.
"Vì em không muốn đắc tội với đồ ăn lên mới ăn đấy, em chưa tha thứ cho anh đâu."
Cố Ngụy Thành bật cười, kéo cô lại hôn nhẹ lên má.

Một tiếng "tách" vang lên, Tiểu Mễ sững người ra, cô vẫn chưa hình dung chuyện gì đang diễn ra.

Ngụy Thành xoa đầu, cười nham hiểm.
"Lát nữa em sẽ biết."
Cây kem trên tay cũng bị anh căn một miếng, Tiểu Mễ thở dài:
"Vậy là mua cho mình hay mua cho anh ấy vậy."
Vừa bước vào nhà, Tiểu Mễ chạy vào phòng cầm điện thoại lên.

Một đống tin nhắn gọi đến, cô bất ngờ.
"Y Y sao cậu gọi tớ nhiều thế."
Y Y hoảng hốt nói:
"Ngụy Thành công khai hai người thích nhau rồi."
Tiểu Mễ cười nhẹ, mấy lần bảo anh ấy công khai nhưng không chịu, xem ra mềm lòng rồi.

Y Y gọi lớn:
"Tiểu Mễ cậu có nghe thấy mình nói gì không đấy."
Cô giật mình đáp lại, Tiểu Mễ vui mừng chạy ra ngoài, thấy Ngụy Thành đang nấu cơm, bóng lưng cao lớn của anh thật ấm áp.

Cô ngồi xuống ghế, ngắm nhìn anh.
"Cố Ngụy Thành, anh công khai sao không nói cho em."

Ngụy Thành bật cười đặt một đ ĩa bánh mì lên bàn, ánh mắt dịu hiền nhìn Tiểu Mễ.
"Thế giờ em cũng biết rồi, ăn mau kẻo nguội."
Tiểu Mễ gật đầu, thưởng thức đồ ăn.

Cô vui mừng trong lòng, công khai rồi thì chắc anh ấy sẽ không còn ai theo đuổi nữa.

Dòng trạng thái của Cố Ngụy Thành vừa đăng lên đã bùng nổ, loạt ảnh hai người ôm nhau, nắm tay...được tung lên.

Trên diễn đàn có người khen có người chê.
"Vậy là nam thần có người yêu rồi."
"Buồn thật."...
Nhã Nhi đọc xong, ánh mắt u buồn mà nhìn tấm ảnh Tiểu Mễ cùng Ngụy Thành.

Ba năm trước cũng thế giờ cũng như vậy, nước mắt chảy ra, sự thất bại hiện rõ trên khuôn mặt của Nhã Nhi.
"Sao người thất bại lúc nào cũng là tôi vậy."
Vừa nói cô ta vừa uống cạn một chén rượu, nhìn vào điện thoại cũng đã muộn, Nhã Nhi loạng choạng rời khỏi quán rượu.

Về đến nhà, bố mẹ nhìn đứa con gái hư hỏng lại đi uống rượu, ánh mắt thất vọng đứng lên.
"Đúng kà loại con gái hư hỏng."
Bà mẹ thở dài, bước vào phòng, Nhã Nhi đưng bên ngoài phòng khách cười chế giễu bản thân mình.

Tiếng cười lớn như kẻ tâm thân, mặt cũng biến dạng đi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK