-----------
Màn đêm dày đặc, bầu không khí tĩnh mịch.
Nghiêm Diệc Sơ ngửi thấy hương gỗ nhẹ, làm nhịp tim của cậu như bị ngừng lại một nhịp.
Đệt.
Sao hơi giống phim thần tượng vậy.
Nghiêm Diệc Sơ vô thức sờ chiếc mũ trên đầu mình, ánh mắt né tránh nhìn Cận Sầm rồi trả lời.
"Bình thường mà Sầm ca, trùng hợp thôi."
Cậu căng thẳng khẽ vuốt vành mũ để cho mình bình tĩnh lại.
Trong lòng có chút khó hiểu—tại sao Cận Sầm lại đến cho mũ cho cậu cơ chứ?
Cận Sầm liếc nhìn cậu, hệt như biết cậu đang nghĩ gì, một tay cầm Coca, tay kia chỉ vào trong con hẻm.
Giọng cậu ta mang vẻ chế giễu: "Thầy tiểu Nghiêm, tôi sợ anh bị phát hiện nên mới ngụy trang cho anh."
......
Nghiêm Diệc Sơ nghĩ đến Kỳ Dương với Trần Nghị ở bên kia nên càng kéo mũ xuống hơn nữa.
"Vậy Sầm ca, tôi sẽ không quấy rầy việc của mấy cậu nữa..." Nghiêm Diệc Sơ sợ sẽ gây sự chú ý với người trong hẻm nên nhỏ giọng nói.
Cận Sầm lười nhác "Ừm" một tiếng.
Cậu ta nhìn vào trong rồi hỏi lại: "Người vừa mới vào là bạn anh à?"
Giọng đều đều, nghe không ra cảm giác đang dò hỏi nhưng lại ẩn chứa nội dung bên trong "Nếu đó không phải là bạn anh thì nhào vô đánh nhau".
"Đúng rồi, bạn tôi đấy—các cậu đừng đụng tới cậu ta." Nghiêm Diệc Sơ vội giải thích cho Từ Dịch Bình: "Thằng này đi để lợi dụng cơ hội thôi."
Khi Cận Sầm nghe thấy điều này bèn khẽ nhếch miệng.
Cậu ta nhìn tới nhìn lui Nghiêm Diệc Sơ với vẻ dò xét rồi mới hờ hững nói: "Tụi này là học sinh ưu tú, không phải dân xã hội đen."
"Anh biết hôm nay tụi này kiếm Kim Nhất Nam làm gì không?"
Cận Sầm uống hớp Coca cuối cùng rồi duỗi tay ném lon vào xe rác cách đó không xa theo hình vòng cung duyên dáng.
Nghiêm Diệc Sơ thầm chửi, vậy kiếm Kim Nhất Nam làm đách gì, đánh người ta mà nghĩ mình lương thiện sao?
Cận Sầm móc ra bật lửa với thuốc từ trong túi ra, ngậm điếu thuốc rồi châm lửa.
Cậu ta nheo mắt, hút vào một ngụm rồi từ từ nhả ra vòng khói.
Nghiêm Diệc Sơ nghe thấy giọng nói lạnh lùng nhưng mạnh mẽ, rõ ràng của cậu ta khi thốt ra hai chữ.
Cận Sầm kẹp điếu thuốc rồi tự hỏi tự trả lời: "Khuyên học."
—Khuyên học?
Nghiêm Diệc Sơ sững sờ.
Hai chữ này thốt từ miệng Cận Sầm có sức mạnh ngang ngửa với chuyện ma.
Nghĩ đến cậu chuyện thời thơ ấu của Cận Sầm mà Trần Nghị đã kể cho cậu, Nghiêm Diệc Sơ có thể hình dung được phương pháp khuyên học là như thế nào.
Nếu như không có Trần Nghị với Kỳ Dương ở đây thì cậu có chút muốn được mở mang phong thái của Cận Sầm.
Nghiêm Diệc Sơ nhìn Cận Sầm, trong vài giây không thể tưởng tượng được dáng vẻ phì phèo khói thuốc của Cận Sầm đi dạy dỗ người khác, không thấy tiếc thật đấy.
"Vậy cũng không làm phiền các cậu khuyên học, Sầm ca, chúc thuận lợi."
Nghiêm Diệc Sơ tiếc nuối chào tạm biệt Cận Sầm, nói xong thì lưu luyến đi ra, đi một khúc mới chợt nhớ chưa trả mũ cho Cận Sầm.
Cậu quay lại nhìn nơi đứng vừa nãy thì thấy Cận Sầm đã quay lưng đi xa phía cậu, làm cậu chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng vừa mơ hồ vừa yêu kiều.
||||| Truyện đề cử: Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi |||||
Người kia giống như đút tay vào túi, dáng đi cao thẳng nhưng lại khiến người ta cảm thấy không nghiêm túc như mọi khi.
Giống như báo gấm đi tuần sát lãnh địa trong đêm tối, cả người toát ra sự lười biếng nhưng cũng đầy sự nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc Nghiêm Diệc Sơ quay đầu lại, không nhịn được mà xem xét khung cảnh nơi đầu hẻm này, cảm thấy vì khí chất toát ra từ Cận Sầm đã làm cho hoàn cảnh tồi tàn sơ sài này hệt như đang quay một bộ phim vừa hài hòa vừa được đầu tư.
Nghiêm Diệc Sơ cởi mũ ra, đó là một chiếc mũ lưỡi trai đen tuyền, trên vành mũ có ba vòng.
Cận Sầm cũng khá giống minh tinh đấy chứ.
Nghiêm Diệc Sơ trong lòng chậc một tiếng rồi lại đội nón lên.
Cậu ra khỏi hẻm, bắt taxi đi đến tiệm net Từ Dịch Bình thường đi, sau đó gửi Wechat cho Từ Dịch Bình rồi bắt đầu vô trận trong lúc chờ hắn qua đây.
Chờ chưa bao lâu, sau khi hết một trận LOL thì Từ Dịch Bình xuyên màn đêm mát mẻ tiến vào tiệm net.
Hắn trông rất kỳ lạ, có hơi mơ hồ lại có chút khâm phục, bước nhẹ nhàng đến bên Nghiêm Diệc Sơ rồi ngồi xuống.
Nghiêm Diệc Sơ đội mũ, một tay thao tác chuột, tay kia chống cằm, thấy hắn đến bèn hơi nghiêng mặt hỏi: "Sao rồi, lợi dụng thành công không?"
......
Cả người Từ Dịch Bình giống như được rửa tội lần nữa, thần chí hắn hoảng hốt cứ gật đầu rồi lại lắc đầu nên đương nhiên sẽ không chú ý đến việc Nghiêm Diệc Sơ bồng nhiên có thêm chiếc mũ trên đầu.
Trong lòng Nghiêm Diệc Sơ có hơi tò mò việc bọn Cận Sầm sẽ khuyên học Kim Nhất Nam thế nào, cậu giả vờ thuận miệng hỏi: "Tình hình sao?"
Lúc hỏi câu này, Từ Dịch Bình lặng im đúng ba giây.
Hắn nghiêm túc nói: "Cận Sầm quả thật đáng sợ."
......
Nghiêm Diệc Sơ chớp chớp mắt, tay điều khiển chuột cứng đờ.
Từ Dịch Bình nói với vẻ khó tin: "Vì sao có người đi chặn người khác không phải để đánh nhau mà là để bảo người đó học thuộc lòng cơ chứ?"
Trong đầu Từ Dịch Bình hiện cảnh vừa nãy.
Trong con hẻm sâu, Kim Nhất Nam mặc áo hoodie Supreme, quần Off-White cùng đôi AJ14, đang bị trói gô thành cái bánh chưng nên chỉ có thể quỳ trên mặt đất, cả người đầy bụi đất, thoạt nhìn trông rất thảm.
Nhưng nhìn bằng cặp mắt thường của Từ Dịch Bình thì trên người Kim Nhất Nam không có vết sẹo nào.
Mà hai nam sinh đứng trước mặt Kim Nhất Nam cũng không dùng dao hay gậy, người đứng phía trước thì quả thật cầm trên tay một cuốn ngữ văn trung học.
Lúc Từ Dịch Bình đi đến, Kim Nhất Nam đang học thuộc Ly tao, một câu Đành than dài gạt vết lệ hoen.
Làm xinh ta khéo vô duyên* vấp tới vấp lui nên vẫn chưa trôi chảy, sự tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt béo ú.
*Trích bài thơ Ly tao của Khuất Nguyên, Nhượng Tống dịch.
Tất cả những gì Từ Dịch Bình vốn muốn thương lượng đều bị nghẹn trong họng.
Điều này đâu giống những gì hắn tưởng tượng???
......
Những gì xảy ra tiếp theo còn kỳ lạ hơn.
Không bao lâu sau, Cận Sầm mà hắn đã nghe rất nhiều lời đồn đại đã đến.
Khác với điệu bộ kiêu căng, khinh người, đóa hoa cao lãnh của những học sinh xuất sắc, lúc Cận Sầm đi đến, trông cậu ta như trùm cuối có thể xử hết cả đám, nếu trên cánh tay xăm trái Thanh Long, phải Bạch Hổ thì không có gì kỳ lạ hết.
Một người như vậy sau khi đi đến, thong thả nhả ra vòng khói rồi mở miệng câu đầu tiên chính là:
"Thi ngữ văn xong chưa?"
......
Từ Dịch Bình nghe xong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Nam sinh cầm sách ngữ văn quay đầu lại, trả lời một cách xem thường: "Thi xong rồi, không điểm."
Hả???
Từ Dịch Bình liếc nhìn Kim Nhất Nam đang hận không thể nghển cổ kết liễu đời mình, sau đó nhìn sang Cận Sầm trong truyền thuyết, bỗng cảm thấy giống như mình đang ở thế giới quái dị nào đó.
Cận Sầm dụi tắt điếu thuốc, dựa vào tường rồi lạnh lùng căn dặn: "Vậy đừng kiểm tra nữa, đem về luôn."
"Tao sẽ nói với chú Kim là Kim Nhất Nam sẽ học với tụi này vào cuối tuần."
Cả người Kim Nhất Nam phát run, dùng chút hơi tàn gào lên: "Cận Sầm! Mày đang tướt đoạt quyền cá nhân của tao!!!"
Cận Sầm thong thả đứng dậy.
"Hôm nay vô tình gặp mày ngoài quán bar, có lẽ chú Kim sẽ không muốn biết về chuyện này chứ?"
"Gì cơ?"
......
Đôi mắt nhỏ của Kim Nhất Nam đảo xung quanh.
"Thi ngữ văn giữa kỳ một trăm hai mươi điểm mà hỏi những gì trong bài thi, câu nào cũng không trả lời được— có lẽ chú Kim cũng không muốn biết chuyện này đấy nhỉ?"
......
Cận Sầm thở dài.
"Không đánh không mắng mày, chỉ trói mày một chút, đất cát trên người nó cũng tự rơi xuống."
"Nhất Nam, tụi mình cùng lớn lên trong đại viện." Cậu ta đến gần, khom lưng xuống rồi cười với Kim Nhất Nam: "Khuyên mày nên học hành chăm chỉ, vì tốt cho mày thôi."
......
Nghĩ đến đây, Từ Dịch Bình không khỏi có chút ê răng.
Hắn rùng mình thở dài với Nghiêm Diệc Sơ: "Má, kinh vl, tao thà bị đánh còn hơn!"
Nghiêm Diệc Sơ im lặng kéo mũ xuống một chút.
Từ Dịch Bình lắc đầu, cố gắng thoát khỏi mớ ký ức đáng sợ này.
Hắn ôm tay, trong giọng nói còn mang chút sợ hãi.
"Cận Sầm còn bắt tao làm chứng! Nói gì mà để tránh Kim Nhất Nam sau này nói điên nói khùng.
Má, nó quá hận bản thân xen vô chuyện người khác ý."
Nghiêm Diệc Sơ không biết nói gì, đành đưa tay ra vỗ vai Từ Dịch Bình tỏ vẻ đồng cảm.
Từ Dịch Bình rùng mình một lúc mới hoàn hồn lại.
Hắn quay qua muốn hỏi Nghiêm Diệc Sơ về chuyện Cận Sầm trong trường, đột nhiên phát hiện bạn mình đội một chiếc mũ trên đầu.
Hắn nghi ngờ hỏi: "Sơ ca, mũ ở đâu ra vậy, mày mới mua đó hả?"
......
Nghiêm Diệc Sơ ho một tiếng, lấy mũ xuống để qua một bên.
Cậu giải thích với vẻ tự nhiên: "Có người để quên ở đây."
Hắn ồ một tiếng rồi quay đầu đi.
Nghiêm Diệc Sơ nhìn chiếc mũ rồi chửi thầm.
Sao Cận Sầm lại lấy cái mũ này chứ?
Đúng là phiền phức!
Từ Dịch Bình lại quay đầu, chớp mắt với cậu.
"Sơ ca...!mũ này đẹp quá, cho tao đội thử nha?"
......
Nghiêm Diệc Sơ câm nín.
Cậu lặng lẽ đưa chiếc mũ qua nhìn Từ Dịch Bình đội lên, sau đó nín thở nhìn mình qua màn hình máy tính đen kịt.
"Sơ ca, tao đội thấy sao mày? Đẹp trai không?"
Đẹp rất là đẹp.
Nghiêm Diệc Sơ thở dài trong lòng.
Mũ này của Cận Sầm, sợ mày mà biết chắc vứt nó xuống làm cầu đá luôn quá.
- -------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Cận Sầm: sẵn sàng rồi..
Danh Sách Chương: