• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lê Nguyệt Uẩn lúc trước, chưa bao giờ ngờ tới, cô sẽ hẹn hò với một cô gái nhỏ nghèo khó.

Cũng không ngờ tới , các cô sẽ trong một phòng thuê rách nát chặc hẹp tồi tàn mà yêu nhau nồng nhiệt vui sướng như vậy.

Lại càng không ngờ tới, người tính không bằng trời tính, sau khi xong việc rảnh rỗi, cô lại kéo theo một bao chai nhựa đứng ở trước cửa trạm ve chai thế này.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?
"Mau đem đồ đưa cho ông chủ." Vu Tư Linh vẫy tay với phía cô.

Lê Nguyệt Uẩn đặt đồ xuống, hỏi ông chủ: "Bao nhiêu tiền?"
"Đừng gấp, để tôi từ từ đếm xong đã." Ông chủ không ngờ tới mới sáng sớm đã có mối làm ăn đem tới cửa rồi, lại còn là hai cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, ông vừa đếm số chai vừa thao thao bất tuyệt: "Ai nha, hiện tại người trẻ tuổi giống như các cô thế này cũng thật không nhiều lắm.

Có rất nhiều người uống xong liền tùy tiện ném đi, nếu giống như các cô thì thật rốt rồi, giữ lại thì đã có thể thu lại chút tiền, tích góp được biết bao nhiêu tiền chứ....Ái chà, tôi đếm được bao nhiêu cái rồi nhỉ?"
"Hai mươi ba." Lê Nguyệt Uẩn nhắc nhở nói.

"Đúng đúng, hai mươi ba." Ông chủ tiếp tục đếm, "À, các cô mới vừa dọn lại đây sao? Ở bên dãy kia à....ba mươi mấy rồi nhỉ?"
"Ba mươi hai." Lê Nguyệt Uẩn nói.

"Đúng đúng." Ông chủ cuối cùng không u mê tiếp tục tán gẫu nữa, tiếp tục đếm số chai, cuối cùng cũng tính toán giá cả xong xuôi, tổng cọng kiếm lời được hai tệ bảy hào chín."
Vu Tư Linh ở một bên làm nũng bán manh mới khiến ông chủ đồng ý trả tròn hai tệ tám.

Đã rất lâu không thấy qua tiền mặt, cảm giác thật có chút mới mẻ, trên đường trở về, nàng cầm mấy đồng bạc lẻ ở trong tay cầm lên xem, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt trên.

Nàng hơi nheo nheo mắt lại, nghiêng đầu cười một chút: "Thành quả lao động thật thơm ngon a ~"
Lê Nguyệt Uẩn thấy biểu cảm thỏa mãn của nàng, nhịn không được mà nhéo nhéo mặt của nàng: "Vui như vậy à?"
"Đúng vậy, đây là tiền chúng ta cùng để dành mà!" Vu Tư Linh về đến nhà, cầm lấy một hũ đựng tiền mua ở cửa tiệm Hai Tệ, cầm hai tệ tám hào ném vào trong, hết sức mừng rỡ nói: "Nếu chỗ này để dành đủ một trăm tệ, thì chúng ta kết hôn nha."
"!"
Lê Nguyệt Uẩn lấy điện thoại liền muốn gọi ngay đến số điện thoại trạm thu ve chai, ra giá cao mua mấy cái chai rỗng về!
"Đương nhiên chuyện này là không có khả năng rồi ha ha ha ha ha ha." Vu Tư Linh ôm bụng cười to.

Lê Nguyệt Uẩn: T^T

----------------------
Hai người sau khi dọn dẹp xong thì chuẩn bị đi ra cửa, Lê Nguyệt Uẩn mới vừa đẩy xe đạp ra thì thấy Vu Tư Linh đang nhìn chiếc xe không nói nên lời.

Bốn mắt nhìn nhau, cô vô cùng tự nhiên mà đẩy xe trở về, khóa xe lại, nói: "Hôm nay chúng ta đều đã kiếm được tiền rồi, chi bằng xa xỉ một chút, gọi xe nhé?"
"Được a!" Vu Tư Linh đang có ý này.

Hai người nắm tay nhau đi chầm chậm ở ven đường, gọi một chiếc xe, đi đến trường học trước.

Vu Tư Linh dựa người vào cô để đánh một giấc, sau khi tới điểm đến mới được kêu dậy.

Vu Tư Linh xuống xe, vẫy tay về phía cô: "Chị nhanh đi làm đi nha."
"Được, tối gặp nhé."
"Đợi đã." Đôi tay của Vu Tư Linh chống lên bệ cửa xe, chồm đầu vào trong, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi cô, cười nói: "Tối gặp."
Xe chậm rãi rời đi, Lê Nguyệt Uẩn vẫn luôn quay đầu nhìn lại người đang đứng tại chỗ kia, thẳng đến khi không còn thấy bóng người nữa, mới cười thu hồi lại tầm mắt.

Tài xế ngượng ngùng nói: "Mỹ nữ, bây giờ đến đâu a?"
"Học viện Thiết Kế Vô Giới."
"Vậy..." Ánh mắt của tài xế hơi né tránh nói, "Tôi vừa nãy không phải cố ý nhìn đâu, nhưng hai người các cô là..."
"Chính là như ông nghĩ." Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, "Em ấy là bạn gái của tôi."
Tài xế: "Rất xinh đẹp, ha ha ha."
---------------
Sau khi đến công ty, vừa đúng là thời điểm nghỉ trưa, cô vừa mới đến phòng nghỉ đổi tây trang xong, Tư Vũ Đồng liền chạy vào.

"Sư phụ, sao chị lại xin nghỉ vậy?"
"Tôi xin nghỉ cũng phải đợi em phê chuẩn sao?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi ngược lại, mở máy tính.

"Tò mò thôi mà, điều gì lại khiến người cuồng công việc như chị lại nguyện ý bỏ qua buổi sáng tuyệt vời như vậy chứ." Tư Vũ Đồng nói, đột nhiên ánh mắt dừng lại, quya đầu nhìn về phía các đồng nghiệp ở bên ngoài cửa sổ, thấy không ai chú ý đến chỗ này, mới lặng lẽ mở gương ra, giơ lên trước mặt cô: "Sư phụ, chú ý dáng vẻ một chút."
Lê Nguyệt Uẩn nhìn về phía gương, thấy chỗ cổ áo có dấu đỏ như ẩn như hiện, chỉ cười cười, lấy hộp phấn trong ngăn kéo dặm lên che lấp đi.

Đôi mắt Tư Vũ Đồng xoay chuyển, bỗng nhiên nhỏ giọng: "Em thấy sắc mặt của chị hồng hào sáng sủa thế này, việc xin nghỉ này hơn phân nửa chắc là hoa đào nở rồi chăng?"
Lê Nguyệt Uẩn nhướng mày, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nói sang chuyện khác: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Tư Vũ Đồng lập tức trả lời: "Lê tổng đã trở về từ nước ngoài rồi, đã sớm đến văn phòng chị."

Động tác của Lê Nguyệt Uẩn dừng lại, khó hiểu mà nhìn cô: "Ba đã trở lại? Ông ấy tại sao không gọi điện cho tôi?"
"Sao lại không có." Tư Vũ Đồng nói: "Tối qua ông ấy đã gọi điện cho chị rồi, nhưng mãi không có ai bắt máy cả, cho nên sáng nay mới tới công ty tìm chị, kết quả chị lại không có ở đây."
Lê Nguyệt Uẩn xoa xoay thái dương, đừng nói là người ba của cô, cho dù là tối hôm qua Diêm Vương gia gọi điện thoại đến, cô cũng sẽ không bắt máy đâu.

Cô mở lịch sử cuộc gọi ra, thấy có mấy thông báo cuộc gọi nhỡ, cô phất tay ý bảo Tư Vũ Đồng trở ra đi, lúc này mới gọi cho Lê Nguyên Dã một cuộc điện thoại.

"Ba, sao lại trở về trước dự kiến thế?"
Lê Nguyên Dã nói: "Hạng mụ hoàn thành thì trở về ngay, con gần đây rất bận rộn sao?"
"Vâng, có chút."
"Sao sáng lại không đến công ty?" Lê Nguyên Dã hỏi.

Mặt cô không biến sắc nói: "Bị cảm, tối hôm qua đến bệnh viện, buổi sáng có chút nhức đầu chóng mặt, liền xin nghỉ."
Lê Nguyên Dã nói: "Hiện tại vẫn còn ở nhà sao? Ba cùng mẹ tới thăm con."
"Không cần đâu ạ, đã khỏe hơn rất nhiều rồi, con hiện tại đang ở công ty." Lê Nguyệt Uẩn liên tục cự tuyệt, "Ba tìm con có chuyện gì sao?"
"Hạng mục lúc trước ba giao cho con tiến hành thế nào rồi? Chính là hạng mục với Bất động sản Vu Thị."
"Phương án đã được thông qua, bản thảo sắp hoàn thiện bản vẽ rồi, thời gian tới chỉ cần tìm Vu Tổng để bàn về chi tiết chuyện này." Lê Nguyệt Uẩn nói.

"Ừ được." Lê Nguyên Dã nói xong, lại nghĩ tới chuyện gì đó, nhắc nhở nói, "Đúng rồi, em gái con mấy ngày nữa sẽ về nước ở vài ngày, nhớ kỹ phải dành chút thời gian trở về nhà, thuận tiện mang bản vẽ đến cho ba xem."
"Được."
Sau khi ngắt cuộc gọi, cô nhìn lịch bàn và lịch làm việc hàng ngày, đột nhiên thở dài.

Hiếm có dịp các thành viên trong gia đình quây quần bên nhau, cô có nên ra ngoài chúc mừng một lát không nhỉ?
-------------------
Vu Tư Linh lên lớp xong, ngồi ở trong phòng học thu dọn giáo trình, Trương Dao Phi đột nhiên từ phía sau đột nhiên xông lên trước chặn li đi ở chỗ bàn ngồi của nàng, vênh mặt hất hàm nói: "Lần trước cậu dám gạt tôi, nhà cậu phá sản cái rắm ấy."
"Vậy mà cậu cũng tin, ngốc chết đi được." Vu Tư Linh cười cười, đeo ba lô lên đi về lối đi bên kia.

"Ê, vậy bây giờ cả ngày cậu ăn mặc rác rưới làm gì, biểu diễn nghệ thuật sao?" Trương Dao Phi đi theo ở phía sau tiếp tục truy vấn.

Vu Tư Linh lười phản ứng cô, cúi đầu gửi tin nhắn cho Sở Vũ Huân.


Trương Dao Phi không thể chịu đựng được việc bị làm lơ, tiến lên phía trước hùng hổ nói: "Ê, tôi đang nói chuyện với cậu đấy!"
"Cậu rốt cuộc muốn nói gì nữa đây?" Vu Tư Linh hỏi.

Trương Dao Phi ngẩn người: "Đúng rồi, tôi muốn tìm cậu nói gì nhỉ?"
Vu Tư Linh tiếp tục đi về trước nữa, sau cổ đột nhiên bị người ta túm lấy, Trương Dao Phi hung dữ nói: "Tôi còn chưa nói xong với cậu đâu đấy, OMG, đây là cái gì?!"
Vu Tư Linh sờ sờ cổ: "Làm sao nữa?"
Trương Dao Phi dùng tay khoa tay múa chân vài cái, lại không biết khoa tay múa chân như thế làm gì, trực tiếp đè nén giọng nói lại: "Có dâu tây, còn là dâu tây lớn như vậy!"
Vu Tư Linh sờ sờ cổ áo một chút, còn may là hôm nay mặc áo cổ đủ cao, nàng nhàn nhạt nói: "À, bị mèo cào."
Trương Dao Phi bán tín bán nghi: "Thật hay giả đó?"
"Đương nhiên là thật, cậu cảm thấy tôi nói dối để làm gì?" Vu Tư Linh hỏi ngược lại.

Trương Dao Phi chớp chớp mắt, quan điểm vừa mới hình thành bỗng chốc đã sụp đổ: "Được thôi, mèo nhà cậu cũng thật là biết cào mà."
"Đúng vậy." Vu Tư Linh cũng không dám nói thật với cô nàng miệng rộng này.

Lúc này, nàng thấy Sở Vũ Huân đã đợi ở cổng trường, vội vàng vẫy tay, chạy lên vài bước, lại từ từ chầm chậm đi bộ lại.

"Sao cậu không chạy nữa?" Trương Dao Phi hỏi.

Vu Tư Linh: "Chân lý của cuộc đời nằm ở việc tản bộ."
Trương Dao Phi: "..."
Vu Tư Linh hỏi: "Cậu đi theo tôi làm gì?"
"Cậu quản tôi à." Trương Dao Phi khoanh tay trước ngực, một bước không rời, thấy nàng gặp mặt một cô gái trang điểm mộc mạc bình thường, quan hệ hình như rất thân thiết, nhịn không được nhíu mày: "Phương thức kết giao gần đây của cậu cũng thật kỳ quái, bạn bè của cậu không phải đều là mấy người bạch phú mỹ hay sao?"
"Cần cậu quản sao." Vu Tư Linh trừng mắt liếc cô một cái, chỉ chỉ Sở Vũ Huân ở kế bên, "Sở nữ sĩ của chúng ta, mới chân chính là tài năng được hình thành từ tự lập tự cường, so với người ham hưởng lạc thú như cậu thì lợi hại hơn nhiều."
"Ồ." Trương Dao Phi cười khinh miệt, thấy các nàng lên xe buýt, lại vô cùng ghét bỏ mà đi lên theo.

Cô nhìn tới nhìn lui, thấy Vu Tư Linh ở gần đó đang lén lút mò tới mò lui gì đó.

Mười phút sau, cô đi theo hai người xuống xe, tới trường kỹ thuật Lam Tường, đi vào ký túc xá nữ, giúp đỡ khiêng hai túi đồ.

Đợi chút! Tại sao cô lại phải khiêng đồ!
"Ngoan đi, biểu hiện của cậu hôm nay không tồi nha." Vu Tư Linh vỗ vỗ bả vai của cô, cổ vũ nói.

Sở Vũ Huân vỗ vỗ bên bả vai còn lại của cô: "Cậu thật đúng là vừa đẹp vừa tốt bụng mà."
Trương Dao Phi: "..."
Cô thở hổn hển mà đẩy các nàng ra: "Cút ngay!"
Sau khi tới đường ngầm, Sở Vũ Huân lấy hai cái khăn lông sạch sẽ ra, đưa cho mỗi người một cái: "Lau mồ hôi đi."

Trương Dao Phi lau lau, đột nhiên ném khăn long xuống đất, tức giận mà dẫm dẫm hai chân: "Khốn khiếp! Tại sao tôi lại giúp đẩy xe chứ! Hai cái tên đáng giận này!"
Nhưng hai ngườ kia lại một chút cũng không để ý đến phản ứng của cô, vội vàng đem tất cả vật dụng ra chuẩn bị bày hàng quán cho chỉnh tề, bắt đầu công việc dán màng hình hôm nay.

"Đúng rồi, Sở Sở, cậu có cách nào để đồ trang điểm của tôi trở thành hàng giá rẻ một chút được không?" Vu Tư Linh hỏi: "Tôi muốn trang điểm, nhưng một khi lấy ra chẳng phải là bại lộ sao."
"Tôi có cách." Sở Vũ Huân ở bên trong thùng hàng của cô đào tới đào lui, móc ra một số hộp rỗng: "Cậu đưa đồ trang điểm cho tôi, tôi trở về làm mới mẫu mã lại, đồ trang điểm không có logo thương hiệu, thì chính là một hộp phấn giá rẻ rồi."
Vu Tư Linh kinh ngạc vỗ tay: "Tuyệt vời!"
Hai người trò chuyện cả ngày trời, ngẫu nhiên nhận lấy mấy đơn hàng làm ăn.

Trương Dao Phi đứng ở một bên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là dáng vẻ lịnh hoạt thuần thục này của Vu Tư Linh, cô có đủ lý do để hoài nghi đối phương đang thật sự dự tính kiếm kế sinh nhai sau khi phá sản!
Vì thế cô có ý định trở thành đặc vụ ngầm, cô kiên trì đến cuối cùng, nói: "Các cậu cho tôi chút chuyện gì làm đi."
Sở Vũ Huân lập tức lấy cái loa ra giao cho cô, mở công tắc lên, lạ không có âm thanh, cô lập tức ngồi xổm xuống đất kiểm tra thiết bị: "Cô đợi chút, tôi kiểm tra xem chỗ nào xảy ra vấn về rồi."
Trương Dao Phi cúi đầu nhìn một hồi, đột nhiên một đôi chân của đàn ông xuất hiện ở trước mặt của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy, quả nhiên là cậu hot boy mà cô đã từng theo đuổi, cũng đã từng tỏ tình , lại còn từng bị cự tuyệt nữa!
"Cậu/Cậu làm sao lại ở đây." Hai người trăm miệng một lời.

Trương Dao Phi nhìn tình cảnh hiện tại, quẫn bách không thôi,n cảm thấy xấu hổ đến mức hận không tìm được cái lỗ để chui vào.

Hotboy đột nhiên cười: "Cậu còn biết cùng bạn học ra đây bày quán trải nghiệm cuộc sống sao? Tôi còn tưởng rằng đại tiểu thư như cậu chỉ biết nổi giận mà thôi."
Trương Dao Phi: "..."
"Lần trước là ngữ khí của tôi không tốt." Hotboy dịu dàng nói, "Tôi trở về cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, cậu cũng không phải là người xấu.

Cho nên muốn hỏi cậu một câu, cậu có còn cần tôi không?"
Hai mắt của Trương Dao Phi sáng lên, vừa định đáp lời, thì nghe thấy Sở Vũ Huân đang ngồi xổm ở giữa hai người đột nhiên hưng phấn nói: "Xong rồi."
"Cậu có còn cần tôi không?" Hotboy hỏi lại lần nữa, ngữ khí dịu dàng, rất có kiên nhẫn mà đợi câu trả lời của cô.
Nội tâm của Trương Dao Phi kích động không ngừng, lại muốn khắc chế hiểu tình sắp tan vỡ tới nơi.

Theo bản năng mà quay đầu lại nhìn Vu Tư Linh, Vu Tư Linh liên tục gật đầu về phía cô.

Cô hít sâu một hơi, vừa muốn mở miệng, thì nghe thấy cái loa ở trên mặt đất đột nhiên phát lên ——
"Gián cần anh...., Chuột cần anh..."
Hotboy: "..."
Vu Tư Linh: "..."
Trương Dao Phi: "..."
Mẹ nó, lão nương hôm nay phải băm các cô ra làm trăm mảnh cho gián chuột ăn hết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK