Nhờ phúc của Basilisk, cả lâu đài Hogwarts đều đã biết tin giáo sư Độc Dược sắp kết hôn với cha đỡ đầu của Chúa Cứu Thế, hơn nữa giáo sư Độc Dược là cưới, Black là gả.
Đám động vật nhỏ sốc trước tin tức này, nhiệt tình hướng ánh mắt quỷ dị về phía Chúa Cứu Thế Harry Potter, bởi vì bọn chúng thật sự không hiểu vì sao Chúa Cứu Thế trông bình tĩnh đến vậy, như thể cha đỡ đầu của cậu là bên bị đè hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.
Đương nhiên, càng có rất nhiều thú con lén lút đánh giá giáo sư Độc Dược – người có tâm trạng gần đây rất tốt, muốn biết rốt cuộc Black vì nguyên nhân gì mà bằng lòng gả cho ông giáo sư âm trầm nhất, đáng sợ nhất, khủng bố nhất này.
Rất nhiều học sinh đã từ bậc cha chú nghe được những chuyện xảy ra năm đó giữa Nhóm Đạo Tặc với giáo sư Độc Dược, bởi vậy ở trong mắt đại đa số, cuộc hôn nhân này có độ khiếp sợ không kém gì cái lần Black giải oan lúc trước.
Lucius và Narcissa bận tối mày tối mặt vì hôn lễ của Severus, dù sao cũng đâu thể yêu cầu một vị giáo sư còn đang giảng dạy trong trường tìm được nhiều thời gian rảnh để chuẩn bị kế thừa tài sản và đám cưới, cho nên là bạn tốt của Severus, bọn họ đành phải ra mặt thôi chứ biết làm sao.
Bây giờ Lucius đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật Severus muốn cưới Sirius rồi, tuy ông vẫn không hiểu vì sao hai kẻ thù không đội trời chung này đột ngột chuyển biến lớn thế.
Ông còn nhớ rõ ngày xưa, hồi Severus tốt nghiệp, ông có hỏi qua Severus có muốn ông giúp lấy lại quyền thừa kế phủ Prince hay không, dù sao cấp dưới của Công Tước Hắc Ám không có nhiều đại sư Độc Dược, chưa kể mẹ của Severus còn là Prince trực hệ.
Nhưng khi đó, Severus từ chối rất kiên quyết, nói không muốn tranh đoạt thứ gì với mấy kẻ bất tài đó, huống chi họ của cậu ấy là Snape chứ không phải Prince.
Mà giờ Severus chủ động đưa ra ý kiến muốn kế thừa Phủ, Lucius cho rằng đây là một sự thay đổi tốt đẹp, ít nhất bạn tốt của ông cuối cùng cũng đã có mục tiêu theo đuổi mới cho cuộc sống rồi, ông không cần phải lo có khi nào bạn tốt sẽ chết bên cạnh cái vạc mà nguyên nhân là mệt nhọc quá độ hay suy dinh dưỡng hay không.
Về phần Narcissa, bà có hơi bất mãn vì Sirius ở bên dưới, nhưng vừa nghĩ tới đối phương là Severus, bà cũng đành cảm thán với khí thế của Sirius, nó đúng thật đánh không lại Severus.
Nhớ lại thời học sinh, Narcissa phát hiện hình như Sirius chưa từng thắng Severus lần nào, cho dù nó có nghiêm túc hay không, ít nhất xem từ kết quả là như thế.
Bà chạy tới nhà Black, thở ngắn than dài với phu nhân Walburga suốt cả buổi trưa, hai quý bà nhất trí quyết định chờ Sirius và Severus có con, phải có một đứa mang họ Black, nếu không gia tộc Black cổ xưa sẽ tuyệt hậu thật.
Còn về vấn đề sau này Sirius sẽ là Sirius Black Prince hay Sirius Black Snape, hai bà lựa chọn làm lơ bản mặt quái dị của Sirius.
Remus cũng rất bận, vì ông phải giúp Sirius lập danh sách khách mời cho đám cưới.
Nào là nhà có sinh ý lui tới với gia tộc Black, nào là bạn tốt với nhà Black, tùy tiện nhớ lại thôi cũng ra một chuỗi tên dài dằng dặc rồi, nếu để Sirius xử lý một mình, e là tới khi đám cưới bắt đầu rồi, thiệp mời còn chưa viết xong.
Đương nhiên, Remus cũng không quên kéo Lockhart tới hỗ trợ, mà trên thực tế, không cần ông mở miệng, Lockhart đã tự động xin ra trận, nói là muốn học tập chút kinh nghiệm để chuẩn bị cho đám cưới của họ sau này.
Về người được chọn làm người chủ hôn, cả Sirius và Severus không có bất kỳ dị nghị gì đều chọn Dumbledore, dù sao cha mẹ cả hai đều đã mất, mà Dumbledore có thể gọi là người lớn quan trọng đã chứng kiến cuộc đời của họ.
Nghe nói lão Hiệu Trưởng cố ý chuẩn bị sẵn một bộ lễ phục vì cái đám cưới này, Severus thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng là bộ có phong cách quỷ dị, hoặc tốt nhất là để Grindelwald chọn đi cho rồi.
Người lớn ai cũng bận bịu, Harry và Draco thì lại tranh thủ tận hưởng thời gian rảnh.
Ai biểu giờ họ vẫn còn là học sinh cơ chứ, đâu có ai sẽ xin nghỉ cho họ để bắt họ hỗ trợ chuẩn bị đám cưới đâu, chỉ cần họ nhớ tham dự đúng ngày đúng giờ là được.
- -
"Neville, hè này tụi mình đính hôn đi."
Trong Phòng Yêu Cầu, Cedric đột nhiên nói ra một câu kinh người, cả phòng lập tức im phăng phắc.
Sau tiệc ăn mừng, Cedric luôn xuất hiện ở bên cạnh Neville, mà Neville từ đầu đến cuối đều mang thái độ cam chịu, nhóm Harry cũng tự nhiên chấp nhận Cedric trở thành thành viên mới của nhóm, cho phép anh vào Phòng Yêu Cầu huấn luyện và tụ tập cùng bọn họ.
"Cedric, anh chắc chắn giờ mình đang tỉnh táo đấy chứ?" Trước ánh mắt sáng quắc của mọi người, Neville bất đắc dĩ mở miệng dò hỏi.
Cậu thật sự cảm thấy Cedric có khả năng không tỉnh táo, nếu không cũng không đến mức chưa cho cậu chuẩn bị tâm lý gì đã thốt ra câu đấy.
Đương nhiên, cậu tuyệt đối không phải vì cảm thấy mặt mình nóng lên nên mới cố ý hỏi vậy.
Duỗi tay ôm lấy Neville, Cedric nở nụ cười ôn hòa đặc trưng, làm lơ mấy người liên quan xem thường hoặc bất đắc dĩ.
"Đương nhiên anh đang rất tỉnh táo.
Em nghĩ đi, qua hè này, anh sẽ lên năm 7, anh tốt nghiệp rồi, em vẫn còn ở trong trường.
Thế là anh vừa đi làm vừa phải lo em sẽ bị cướp mất sao, còn không bằng đính ước sớm một tý, tránh mấy tên trộm kia."
Nghiêng đầu giấu mặt vào trong vòng tay của Cedric, không để người ta thấy mặt mình đang đỏ, Neville nhất thời không biết mình nên chấp nhận hay nên suy xét thận trọng nữa.
Thật ra trong mối quan hệ này, Cedric vẫn luôn là bên chủ động, mà cậu hình như chưa từng quyết định cái gì.
Ngay từ lúc đầu luôn là Cedric đến bên mình, lúc mình gặp phiền phức hay tâm trạng không được tốt, Cedric luôn xuất hiện như thể cảm nhận được.
Còn mình, hình như dần dần đã quen có anh ấy ở bên, chuyện gì không vui đều kể hết cho anh ấy, cũng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc khi được đối phương chăm sóc cẩn thận.
Nụ cười của Cedric như có ma lực, luôn cảm nhiễm đến mình, khi nào khổ sở chỉ cần thấy tươi cười của anh ấy, liền không có gì không qua được.
Ví như cái lần bọn họ phát hiện Harry hôn mê trong bệnh thất tư nhân của Lửng Tổ, nếu không phải có Cedric ở bên trấn an, e là mình thật sự không thể nào đi học như bình thường được.
Cedric hồi hộp coi biến đổi trên sắc mặt Neville, anh thật sự rất lo Neville sẽ từ chối.
Nhưng mà nhìn tình hình có vẻ Neville cũng không giận dù mình đề nghị khá đột ngột.
Nhóm Harry lặng yên không tiếng động quan sát hai nhân vật chính, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Đương nhiên, cũng chỉ có họ mới biết trong lòng nghĩ gì.
"Cedric, tuy em không cho rằng sẽ có ai đoạt em với anh, nhưng em có thể chấp nhận đề nghị của anh.
Đương nhiên, em nghĩ chúng mình cần phải thương lượng với cha mẹ trước, đính hôn là việc rất quan trọng."
Tiếng của Neville không lớn, thực ra sau khi nói xong, cậu đã muốn tìm một nơi trốn đi cho rồi.
Nhưng ngặt nỗi Phòng Yêu Cầu quá an tĩnh, âm lượng của Neville cũng đủ cho tất cả mọi người nghe rõ.
Cedric quá hưng phấn, lập tức bế Neville lên xoay vòng vòng, dừng rồi lại nhiệt tình hôn lên.
Blaise vỗ tay rầm rầm, Ron cũng huýt sáo phụ họa, đáng tiếc y không chú ý tới ánh mắt bất đắc dĩ rồi lại nhất định phải có được của Blaise.
Hai nữ hoàng trực tiếp nóng bỏng nhìn hai người đang ôm hôn kia, trong mắt lộ ra tia sáng nguy hiểm.
Draco lặng lẽ liếc qua Harry, nghĩ có lẽ đính hôn là một chủ ý không tồi, ít nhất có thể khiến đám fan và người theo đuổi Harry thu liễm một chút.
Còn Harry, cậu nhớ tới công chúa nhỏ Sarina của cậu, kiếp này Hermione và Neville không đến với nhau, vậy công chúa nhỏ của cậu nên trông vào Neville hay là Hermione đây?
- -
Đến đêm, Ron nằm trên giường ký túc xá, lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt lại, y lại thấy cảnh Cedric và Neville ôm hôn trong Phòng Yêu Cầu.
Ron hoài nghi có phải mình bị bệnh rồi không, không thì sao cứ thấy lòng vắng vẻ thế nhỉ? Thậm chí khi thấy Cedric kích động hạnh phúc, Neville ngượng ngùng ngọt ngào, y thế mà lại cảm thấy hâm mộ và ghen ghét.
Có lẽ, mình nên tìm bạn gái chăng? 12 tuổi trong Giới Phù Thủy không xem là trẻ con nữa, không phải sao? Nhưng vì sao khi mình nhớ lại các cô gái trong trường, trong đầu lại xuất hiện nụ cười lưu manh của Blaise? Còn cả ký ức Blaise túm chặt lấy mình hồi Giám Ngục tấn công sân bóng Quidditch? Ôi Merlin, rốt cuộc mình bị sao vậy?!
Ron trằn trọc khó ngủ cuối cùng quyết định từ bỏ ngủ nghê, dù sao sáng mai cũng không có tiết học, dậy muộn một chút cũng chẳng sao.
Cẩn thận ngồi dậy đi tới cửa sổ, Ron không quên ếm Bùa Im Lặng.
Y nghĩ nếu mình là bạn cùng phòng, bị động tĩnh của mình đánh thức, có lẽ sẽ rất bực bội, huống chi y thật sự không biết nên giải thích thế nào chuyện mình bị mất ngủ khác thường nữa.
Hồi ức ùa ra, bắt đầu từ xe lửa năm nhất, Ron khó có được im ắng.
Lúc ấy, mình giống như ruồi bọ tìm khắp xe lửa, chỉ vì muốn gặp mặt kết bạn với Harry.
Giờ nhớ lại lần đầu gặp Harry, Ron lại thấy ảo não, sao mình lại lỗ mãng như vậy, hoàn toàn quên sạch lời nhắc nhở của mẹ.
Rõ ràng ba mẹ sau khi tới chơi nhà Black đã nhắc họ, đừng nhắc tới vết sẹo của Harry, càng đừng nói gì về mẹ bồ ấy, bởi vì nó sẽ làm Harry đau lòng.
Nhưng mình đã quên sạch hết, cuối cùng khiến hai bên tan rã không vui.
Lúc ấy, Blaise ở cùng một toa với Harry, chỉ là ngày đó mình chỉ chú ý tới mình Harry.
Hiện giờ nhớ lại, hình như lúc ấy biểu cảm của Blaise như thấy phải thứ gì quỷ dị lắm.
Mà cũng đâu có sai, mình đúng thật rất quỷ dị.
Ít nhất ở trong mắt nhóm Blaise – những cô chiêu cậu ấm được tiếp thu giáo dục quý tộc từ nhỏ, hành vi của mình có thể nói là chẳng có lịch sự và giáo dưỡng gì cả, đặc biệt trong toa còn có hai cô gái, chưa kể lần đó mới là lần đầu mình và Harry gặp nhau.
Nhưng Blaise cũng không tức giận bằng Draco, Ron vẫn còn nhớ rõ ánh mắt lúc ấy của Draco khi nhìn mình, lạnh lùng không giống ánh mắt của một con người nên có, giống như bồ ấy đã sẵn sàng xông lên ném cho mình một tá ác chú.
Nhớ tới những chuyện mình làm sau đó, Ron hổ thẹn vô cùng.
Rõ ràng là mình lỗ mãng nhắc tới chuyện thương tâm Harry trước, thế mà lại cảm thấy mình bị sỉ nhục, phát tiết phẫn nộ khắp nơi giống như trẻ con không chiếm được đồ chơi.
Thật sự cho Harry thêm rất nhiều phiền toái, cũng khiến nhóm Blaise nổi giận với mình.
Y nhớ đoạn thời gian đấy, tất cả các Slytherin đều nhìn mình bằng ánh mắt tức giận, cũng nhớ rõ mỗi lần Blaise khiêu khích mình, khóe miệng luôn cong lên, nhưng ánh mắt lại chẳng có ý cười nào.
Cũng chính vì thế, mình mới hiểu được thật ra Slytherin cũng giống Gryffindor thôi, họ sẽ chán ghét những kẻ tổn thương đến bạn bè của mình, thậm chí trả thù còn dữ dội hơn cả Gryffindor.
Mỗi lần thấy Harry cùng bốn người bạn còn lại ngồi cùng nhau vừa nói vừa cười, mình rất hâm mộ và ghen ghét.
Vốn dĩ tưởng dựa vào quan hệ nhà Weasley và nhà Potter, mình nhất định có thể trở thành bạn của Harry, nhưng nó lại bị phá hủy bởi chính tính lỗ mãng của mình.
Lúc xảy ra sự kiện Quỷ Khổng Lồ, thật ra mình cũng không muốn đi vật lộn với đám quỷ đó đâu, mình vì nhớ ra phòng ngủ của Slytherin ở hầm nên muốn qua đó kiểm tra mà thôi.
Sau ở trong bệnh thất nghe được tin Harry và Draco đánh thắng Quỷ Khổng Lồ, mình mới biết mình căn bản lo suông.
Bọn họ bảo vệ được nhiều học sinh như vậy, còn mình thì sao, ngay cả chính bản thân còn không bảo vệ nổi.
Sau đấy, trong sự kiện Harry và Draco bị mấy quả bóng phát điên đuổi giết trên sân Quidditch, mình tận mắt thấy nhóm Blaise ra sức trợ giúp bạn của mình thế nào, ngay cả Hermione và Pansy là con gái mà cũng dốc hết toàn lực.
Lúc ấy, mình bắt lấy lan can, lo tới mức muốn la lớn, nhưng cổ họng lại như bị bóp nghẹn, không phát ra được thanh âm nào.
Mình không phải bạn bè được Harry thừa nhận, mình vẫn luôn gây ra chuyện tổn thương đến họ, cho nên ngay cả dũng khí kêu vài tiếng cổ vũ cho họ cũng không có.
Đó là lần đầu tiên mình cảm thấy mình không dũng cảm, cho dù mình là Gryffindor nổi danh dũng cảm.
Cũng may nhóm Harry tha thứ cho mình, cuối cùng vẫn cho mình trở thành một thành viên của các bồ ấy.
Ron nhớ lúc ở thư viện, là Blaise giúp mình có cơ hội nói chuyện, sau đấy khi mình đi xin lỗi Slytherin, cũng là Blaise đáp lại đầu tiên.
Đương nhiên, dường như Blaise rất thích trêu ghẹo mình, tuy không rõ nguyên do, nhưng mình cảm thấy Blaise cố ý làm thế, hơn nữa không có ác ý gì, chỉ đơn thuần thích đấu võ mồm với mình thôi.
Tuy Gryffindor cũng không thiếu náo nhiệt, nhưng chơi với Blaise lại khiến mình vui vẻ nhất.
Có đôi khi bồ ấy chỉ muốn nhắc nhở mình làm không đúng chỗ nào, đặc biệt về phương diện Độc Dược.
Lúc bồi mình huấn luyện quyết đấu, Blaise chưa bao giờ nương tay, luôn rất nghiêm túc luyện cùng mình.
Bồ ấy tôn trọng mình và cũng biết kiêu ngạo, chứ không phải chỉ biết tán gái như các cô gái đã nói.
Đột nhiên phát hiện trong ký ức của mình, tất cả đoạn ngắn và chi tiết rõ ràng đều có liên quan tới Blaise, Ron rất kỳ quái, nhưng lại cảm thấy bình thường.
Mới đầu mình chẳng qua chỉ muốn trở thành bạn với Harry, nhưng cuối cùng, trên thực tế, người thân thuộc nhất, thường xuyên chơi với mình nhất lại là Blaise chứ không phải Harry.
Ngay cả Thần Bảo Hộ của Blaise cũng cùng loại với mình.
Nghĩ tới Thần Bảo Hộ của Blaise luôn thích đuổi theo mình, còn thích cọ tới cọ lui thân mật bên chân, mặt Ron nóng lên.
Nhớ ba từng dạy, Thần Bảo Hộ có thể thể hiện mặt chân thật nhất của một phù thủy, đồng thời cũng đại biểu cho tình cảm thật lòng nhất của người đó.
Vậy mình có thể hiểu thành, ở trong lòng Blaise, mình rất quan trọng và rất thân mật, đúng không?
Hình như đột ngột nhận ra mình vừa có suy nghĩ gì, Ron ôm chặt đầu, không muốn bị bất kỳ ai nhìn thấy giây phút bối rối này.
Một lát sau, y mới nhớ ra giờ đã là đêm, cả ký túc xá chỉ có mỗi mình mình còn thức thôi.
Cái suy nghĩ vừa rồi kia, giống như một cô gái mới biết yêu, hy vọng mình là người đặc biệt trong lòng đối phương.
Ron nhớ lại nội dung mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà Ginny đã ép y đọc, bỗng nhiên phát hiện tình cảm mình dành cho Blaise không phải tình bạn.
Làm gì có bạn bè nào lại đi để ý cô gái nào tới tới lui lui với đối phương, càng sẽ không có chuyện đi để ý hôm nay đối phương lại tán tỉnh cô nào, không phải sao? Ít nhất y chưa từng thấy Harry hay Draco để ý hành vi thích tán gái thường ngày của Blaise, chỉ thấy qua Cedric nhìn mấy cô gái nói chuyện với Neville bằng ánh mắt như thấy kẻ thù mà thôi.
"Merlin, giờ mình mới nhận ra mình thích Blaise ư?!"
Ron ôm mặt, lẩm bẩm liên tục.
Đột nhiên phát hiện thật ra mình thích Blaise chứ không phải coi bồ ấy là bạn giống nhóm Harry nhất thời khiến y khó thể tiếp thu.
Y chưa từng nghĩ theo hướng này, tâm trạng cũng chưa có lần nào chợt cao chợt thấp như hiện tại.
Mình có nên tỏ tình với Blaise không? Nhưng nếu đối phương chỉ coi mình là bạn thì biết làm sao bây giờ? Lỡ tỏ tình mà bị từ chối, thậm chí không duy trì nổi quan hệ hiện tại, thế phải làm sao đây?
Ron thấp thỏm bất an, cảm thấy đầu mình không đủ thông minh nghiêm trọng, giờ y cực kỳ tán đồng giáo sư Snape nói dung lượng não của mình chỉ có thể so với Quỷ Khổng Lồ, không thì cũng đâu đến mức ngay cả một cái quyết định cũng không có.
Suy nghĩ miên man mãi, Ron bất ngờ nhớ lại cảnh hôn nồng nhiệt trong Phòng Yêu Cầu ban ngày, đầu chợt nảy ra ý tưởng, quyết định học theo Cedric.
Nghe Neville kể, Cedric vốn là cưỡng bách đòi chen vào cuộc sống của Neville, chờ đến khi bồ ấy nhận ra, Cedric đã thành một phần trong cuộc đời của bồ ấy rồi.
Mà mình với Blaise đã thân mật sẵn, không đúng sao, chỉ cần mình cố gắng tiến thêm một bước là được, nhỉ? Tin rằng Blaise sẽ không hoài nghi, dù sao ai mà chả biết nhiệt tình và ngôn ngữ cơ thể là chỗ độc đáo của Gryffindor, mình chẳng qua nhiệt tình hơn một chút mà thôi.
Chờ đến khi Blaise quen rồi, mình liền có thể yên tâm đi tỏ tình.
Cho dù có bị từ chối, Blaise cũng phải một lần nữa học cách sống mà không có mình ở bên, một lần nữa phải tập làm quen sẽ không có người nào cười đùa với bồ ấy như mình, đó cũng không phải chuyện vui vẻ gì.
Chỉ cần mình không buông tay, tin rằng Blaise nhất định sẽ nghiêm túc suy xét cho mình một cơ hội, dù sao cũng không phải ai cũng có thể hợp phách với bồ ấy như mình.
Bạn coi đi, ngay cả Thần Bảo Hộ đều rất thân mật, không phải sao? Mặt khác, ở trong lòng các cô gái, Blaise hình như rất được hoan nghênh.
Nhưng mình có thể nhờ Ginny thu phục mấy cô gái thích vây quanh Blaise đó, con gái phải để con gái giải quyết, y tin chắc Ginny là một con sư tử mẹ Gryffindor đủ tư cách.
Âm thầm cổ vũ cho mình, Ron cũng không hề biết hai mắt của mình tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khiến y nhìn qua giống như thanh bảo kiếm Gryffindor được rút ra khỏi vỏ..
Danh Sách Chương: