Chưa gì tin tức về một đứa con nuôi đã lan truyền đi khắp nơi và mọi hướng dư luận đang hướng về phía cô.
Ai ai cũng nói cô là đứa con nuôi ham tiền tài của nhà họ Lâm, nói cô muốn độc chiếm tài sản,...Điều tốt không thấy đâu mà toàn những lời nói chửi rủa cô hãy cút khỏi nhà họ.
"Đó là những gì mấy người muốn sao? Tôi từ trước đến nay chưa hề lấy một lời nói là tôi cần tiền, mà tôi cũng phải làm việc để kiếm lấy.
Nhưng giờ tôi nhận lại được gì ngoài tai tiếng của dư luận."
Phía người ở tổ chức bên nước ngoài sau biết được tình hình của cô trong nước.
Mấy người họ cũng nhanh chóng định vị được cô đang ở muốn đến đó một cách nhanh chóng để đưa cô trở về tổ chức.
"Mấy người họ chưa gì đã muốn cắt đứt quan hệ với tiểu Dạ Lan của chúng ta rồi.
Không những thế còn nói tiểu Dạ là đứa con hoang nữa chứ.
Thật không thể chấp nhận mà."
"Thật quá đáng! Tôi phải đến đó ngay bây giờ."
"Thất Sát bình tĩnh lại đi.
Giờ mọi chuyện bên đó không đơn giản, lên không thể hành động thiếu suy nghĩ được."
"Nhưng chị ấy bây giờ ở bên đấy cũng đâu thể làm gì được.
Ngoại trừ ngồi nghe những lời chửi rủa của dân mạng chứ."
"Tôi thấy cũng đúng đó.
Nên mang tiểu Dạ về càng sớm càng tốt."
"Được rồi! Vậy chúng ta chuẩn bị nhanh chóng đến đó ngay lập tức."
"Đúng vậy! Đi thôi"
"Mấy người nhà họ Lâm đợi đó."
"Tôi sẽ không tha thứ cho mấy người vì đã làm tổn thương chị tôi đâu."
Cô vẫn ngồi đó một mình, dù đã có người gọi đến rất nhiều cuộc nhưng cô không bắt máy.
Người đó rất lo lắng cho cô, nhưng không biết cô đang ở đâu và làm gì.
"Chủ tịch chắc Lâm tiểu thư chỉ muốn ở một mình nên đã không nghe máy thôi."
"Cậu bảo tôi bình tĩnh kiểu gì? Sau khi đọc được tin tức tôi không hiểu nhà họ nghĩ gì mà đưa con gái ruột của mình ra làm bia chắn cho họ chứ.
Lập tức định vị cho tôi xem Nguyệt Lam đang ở đâu, ngay lập tức."
"Dạ...rõ ạ."
Em rốt cuộc đang ở đâu Nguyệt Lam.
Hãy nghe máy của anh đi.
Hoắc Lăng Phong bên này cũng đang tìm cô nhưng chưa có tin báo gì.
Cả hai bên cũng đang lo lắng không biết cô có làm gì nghĩ quẩn không.
"Chủ tịch có tin báo rồi ạ.
Lâm tiểu thư đang ở biệt thự ngoại thành."
"Đi thôi..." - Anh nhanh chóng đứng dậy đi nhanh đến đó.
Lúc này cô như người mất hồn, ngồi đó một mình.
Đúng lúc bên ngoài có tiếng của máy bay đang hạ cạnh xuống trước biệt thự.
Một tiếng cạch của cửa.
Mọi người bên tổ chức lao vào.
"Tiểu Dạ Lan..."
Lúc này cô cũng ngẩng đầu lên nhìn, cô không tin mọi người bên tổ chức cũng đã đến đây.
"Mọi người..."
"Tiểu Dạ em không sao chứ.
Mọi người rất lo lắng cho em."
"Chị...chị không sao chứ?" - Thất Sát nhìn chị mà muốn đi trả thù cho chị ngay bây giờ.
Lửa giận trong lòng cậu đã nên cực điểm.
Nhưng đã được mọi người ngăn lại, vì không muốn gây thêm phiền phức nơi đây.
Mọi người nhìn dáng vẻ của cô xanh xao như người vô hồn trông rất thảm.
Chỉ vì tin tức đó khiến cho cô đáng thương như bây giờ.
Đến lúc này đã không còn gì hối tiếc nữa, cô cũng không kìm nén cảm xúc nữa.
Cô ôm trầm lấy Bắc Ngôn khóc rất nhiều.
Dù gì anh cũng là người đã ở bên cô 5 năm khi cô vẫn đang du học ở đó.
Anh xoa đầu an ủi cô.
"Không sao đâu, anh vẫn luôn ở bên em mà."
"Chị Dạ Lan chị đừng buồn nữa.
Về với mọi người đi, nơi đây không còn ai quan tâm đến chị đâu.
Bọn họ đã không còn màng đến chị nữa, ở lại chỉ càng đau khổ thôi."
Lúc này Hoắc Lăng Phong cũng đang lái xe thật nhanh đến đó.
"Chúng ta đi thôi.
Về nhà nào chị ơi."
"Nhà sao tôi vẫn còn có nhà sao."
"Đúng thế! Chị 《em》 không cô đơn đâu mọi người luôn ở bên chị 《em》mà.
Đi thôi nào chúng ta về nhà."
"Mọi người đúng vậy tôi vẫn còn người thân bên mình mà.
Được tôi đi với mọi người."
Dù cô ấy có mạnh mẽ đến cỡ nào thì cũng sẽ có lúc yếu đuối mà thôi.
Nhưng với ý chí không từ bỏ thì sẽ không gì có thể cản được một người có quyết tâm cao như vậy.
Sau khi cô đã lên máy bay vẫn không thể buông bỏ được nơi đây vẫn quay lại ngắm nhìn lần cuối qua cửa sổ máy bay.
Biết nơi đây có nhiều kỉ niệm nhưng nó cũng là nơi cô thê thảm và tổn thương nhiều nhất.
Mọi người cũng đang dần di chuyển ra máy bay đê về lại căn cứ của tổ chức.
Nhưng có một người lại không vui vì đã có người làm tổn thương đến Nguyệt Lam 《 Dạ Lan》.
"Anh đang nghĩ gì vậy Bắc Ngôn? Không phải là có tình ý gì với tiểu Dạ đó chứ?"
"Bớt suy diễn đi, đi thôi."
"Bị tôi nói chúng rồi chứ gì? Sắc mặt của anh nói nên tất cả đó."
"Đùa vừa thôi, cẩn thận cái miệng hại cái thân đó."
"Rồi...rồi không đùa nữa.
Vậy giờ căn biệt thự này thì sao."
"Đốt nó luôn đi.
Tôi sẽ cho mấy người nhà họ Lâm kia biết mất đi người mình yêu quý là như thế nào."
Hả...đến người bên cạnh tiểu Dạ Lan cũng không có ai bình thường.
Bọn họ rất tuyệt tình và không suy nghĩ nhiều đến thứ đã mất.
Đúng là một tổ chức nguy hiểm toàn những người có tiếng và khiến mọi người khiếp sợ.
Một trong những người máu mặt của tổ chức không ai mà không nhớ đến cái tên Bắc Ngôn lạnh lùng và không kém phần giống người đứng đầu chủ chốt của tổ chức.
Sau khi nghe lệnh của Bắc Ngôn, Lạc Đình cũng không nói nhiều nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh.
Đốt căn biệt thự mà cô đã ở để làm hiện trường giả cô đã bị thiêu cháy trong đám lửa.
"Cảnh tượng thật đẹp làm sao.
Có lẽ nơi này không thuộc về mình mà." - Cô cũng đau lòng khi nhìn nơi đó bị thiêu cháy.
Cô cũng đã đưa ra quyết định rời bỏ những người ở Lâm gia và làm lại cuộc đời mình thay đổi.
Nhưng cô vẫn quên mất có một người vẫn luôn quan tâm đến cô đang trên đường đi đến đó.
Danh Sách Chương: