Khi An Tri Hạ chạy về chỗ anh trai, đúng lúc nhìn thấy anh đang vẫy tay chào tạm biệt một người đàn ông, theo sau đôi chân dài của người đàn ông là ba hạt đậu nhỏ, không ai khác chính là ba anh chị em bán cá cho cô ở chợ."Anh trai, kia là…" Cô tò mò nhìn bóng lưng bọn họ, người đàn ông dáng người cao thẳng, hơi cúi đầu, kiên nhẫn nghe ba đứa nhỏ líu ríu nói chuyện, bộ quần áo màu xanh đậm trên người có nhiều miếng vá chồng chất, nhưng vẫn khó giấu được vẻ lạnh lùng, xa lánh, lạc điệu với dân làng xung quanh."Không phải tối qua hai người mới gặp nhau sao? Phòng Viên, đồng chí Phòng, đó là ba đứa con của anh ấy." An Tri Thu vừa nói vừa lắc đầu thở dài, chia sẻ những gì nghe được từ dân làng khi tham gia săn bắn mùa đông với em gái."Phòng Viên đến đây được hơn ba năm rồi, khi đó anh ấy bế một đứa bé, cõng một đứa bé, trên tay dắt thêm một đứa nữa, hành lý cũng không nhiều lắm, quần áo mùa đông là do thôn trưởng tìm người gom góp cho đấy, càng nhắc càng thấy đáng thương biết bao.
Trong khoảng thời gian đó anh ấy không hề nhận được một lá thư nào, em thử nghĩ xem, nếu không phải là mất hết người thân thì sao lại không liên lạc tin tức gì chứ?""Hay là vợ ly dị bỏ con đi tìm tương lai cho mình." Trong thành phố chuyện ầm ĩ nhất chính là hạnh phúc gia đình, có bao nhiêu người không thể chịu đựng nổi, có bao nhiêu người đoạn tuyệt quan hệ với gia đình để thoát ra khỏi vũng lầy? Anh nghĩ đến đây, cả người không nhịn được mà nổi da gà.
Nếu không phải sợ bị người ta dán áp phích thì còn lâu Khang Hiểu Hoa mới chịu yên thân ngậm bồ hòn làm mẹ kế.An Tri Hạ cau mày vắt óc suy nghĩ, đại lão còn có con cái? Cô luôn cảm thấy mình bỏ sót thứ gì đó. Khi trở lại sân, Lưu Nhất Nguyệt và Kỳ Vân Lan đã tự mình chiếm một bếp lò, bận rộn khí thế ngất trời xử lý đám thịt rừng vừa nhận được.
Thịt lợn rừng vốn không béo bằng lợn nhà, sau nửa mùa đông lại càng gầy hơn một lớp.
Bọn họ đun phần mỡ, gạn bỏ váng dầu, rắc một nắm nhỏ đường trắng lên, ăn non mềm, giòn xốp cực kỳ ngon, là món ngon hiếm có cho đám người bụng thiếu chất béo.Phần thịt còn lại xát với muối và hoa hồi, treo lên bếp lò hun khói, bảo quản ăn được hơn nửa năm.Hai người họ dùng dầu trong nồi chiên miến cải trắng, dọn ra ngoài rồi hâm cháo nóng và bánh bao.Sau khi xong xuôi thì An Tri Hạ và Phí Tranh vào dùng bếp.Phí Tranh được chia nửa cân thịt lợn, nhưng mỗi nam thanh niên trí thức đi săn đều cho cô ấy một ít, thế là góp đủ một cân.
Cô ấy nhanh nhẹn đun ra mỡ, dùng váng dầu nấu một bát bánh canh, cho hai lát thịt và vài miếng bã dầu vào, thế là xong phần cơm trưa của mình.Phần công việc của An Tri Hạ thì hơi nặng một chút, cô chỉ đạo anh trai xử lý một con gà rừng, ba con gà mái, hai con vịt và hơn hai mươi con cá bằng nước nóng.
Mình thì nhập gia tùy tục, rán hơn một nửa phần thịt mỡ ra mỡ, cắt hạt lựu một phần thịt nạc trộn với đậu nành làm thành tương đậu nành, một phần cũng mang đi hun khói như bọn họ, phần cuối cùng thì rắc một ít muối cho vào bát trong tủ, loại muối này thường được cho vào khi nấu ăn.Dù sao hôm nay nhà nhà đều ăn thịt, ai cũng không cần tham lam của ai, cô nấu món thịt kho tàu với trứng cút, xào một ít cải trắng với dấm, nấu cơm và làm canh cá uống. Thức ăn vừa được dọn lên, Nhiếp Nghĩa Xương liền lảo đảo đi ra ngoài, nhìn món thịt kho tàu có màu vàng óng, nước cốt sền sệt, mùi thơm hấp dẫn cùng món canh cá trắng đục như sữa, không nhịn được mà cười he he liếm miệng."Em gái à, tay nghề của em quá đỉnh rồi, lỗ mũi của anh cũng bị kéo ra đến đây." Anh ấy vừa nói vừa kéo cánh tay An Tri Thu, mặt dạn mày dày nói: "Không được rồi Tri Thu, hai chúng ta tốt xấu gì cũng ngủ chung giường, cậu nể mặt bình sữa mạch nha kia mà cho anh ăn trực hai bữa cơm đi?""Không phải anh vừa mới ăn xong sao?" Tình bạn giữa những người đàn ông nhanh chóng được hâm nóng, cả hai trở nên thân thiết hơn trong suốt ba ngày đi săn..
Danh Sách Chương: