• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vân Tuyết Y từ đó đến giờ vẫn không dám chợp mắt.

Trôi qua đã hai canh giờ nhưng tên lưu manh kia vẫn không chịu rời đi.

Hắn nằm phía sau ôm lấy thân thể mảnh khảnh của nàng, từng hơi thở phả nhẹ sau gáy khiến toàn thân nàng đơ cứng.

Hắn chỉ nằm yên một chỗ thôi cũng đã khiến nàng ngứa ngáy chân tay, chỉ hận không thể đạp hắn lăn xuống đất.

Phỏng chừng nửa nén nhang sau, hắn có chút động tĩnh.

Hắn trở mình ngồi dậy, chỉnh lại y phục rồi định rời đi.

Ngay lúc đó, nàng rất nhanh đã bắt lấy con dao nằm dưới nền nhà, kịp sượt một nhát vào cánh tay trái của hắn.

Máu từng chút một rỉ xuống, thấm ướt cả bộ y phục trắng.

Dù mang thương, hắn vẫn có thể trốn khỏi đại phòng khiến nàng không kịp đuổi theo.

"Xem như ngươi may mắn."
Vân Tuyết Y ôm nỗi bực dọc trong lòng.

Cục tức đêm qua, nàng không thể nuốt trôi.

Trời đã tờ mờ sáng.


Nàng cũng không còn có hứng nghỉ ngơi, bước trở lại giường đặt con dao về vị trí cũ, rồi vuốt lại mái tóc hơi rối rồi ngồi trước gương tỉ mỉ nhìn ngắm gương mặt của mình.

Vân Tuyết Y nhìn bên phòng phụ từ cửa sổ, hình như Liên Nhi vẫn chưa thức dậy.

Nàng bất giác thở dài.

Lần này thôi để nàng tự mình chỉnh trang vậy.

Đêm hôm qua xem như nàng thức trắng chỉ vì một nam nhân lạ mặt.

Càng tệ hơn nữa là, nếu có ai trong phủ biết sự có mặt của hắn thì nàng cũng khó tránh phải những rắc rối.

Quầng thâm quanh đôi mắt có chút mệt mỏi dường như lại bủa vây, trước đây nàng cũng từng bị như vậy, mất bao nhiêu đêm, hao tâm tổn trí chỉ để lấy lòng người nàng từng yêu.

Kiếp trước, trình độ làm đẹp của nàng ở mức độ tuyệt đỉnh khó ai sánh bằng, nàng học tất cả để nổi bật hơn so với những nữ nhân khác xung quanh hắn.

Hiện tại, nàng muốn mình thay đổi bản thân, giản dị hơn, cũng dễ nhìn hơn.

Vân Tuyết Y đưa tay mở hộp phấn trắng, nhón đầu ngón tay lấy một ít thoa nhẹ lên quầng thâm trên mắt, phần nào cũng được che điểm lại.

Nàng rút một tờ son giấy, chiếc môi nhỏ bặm lại để có thêm màu, rồi dùng cánh hoa hồng tản đều.

Nàng nhìn trong gương thấy nét mặt có chút tái nhợt, liền thở dài lấy sáp hồng ra, trang điểm lại cho gương mặt thiếu ngủ này có sắc hơn.

Xong xuôi, nàng thay y phục, mở ngăn tủ ra chọn trâm cài thì thấy một hộp nhỏ cất kĩ trong đó.

Cũng lâu rồi, nàng quên hẳn đó là thứ gì.

Thuận tay, nàng mở nó ra xem.

"Hmm? Cái này...?"
Trong chiếc hộp nhỏ đó là một đao khí, chính giữa khảm một viên bảo ngọc.

Thứ này kiếp trước nàng vẫn nhớ, là món đồ nàng định tặng Tử Xuyên vào sinh thần của hắn.

Vân Tuyết Y đóng nắp lại, cầm chiếc hộp nhỏ ra đằng sau viện, dùng lực ném mạnh nó ra ngoài hồ nước.

Xong xuôi, nàng ung dung bước vào phòng.

"Kể ra, cũng sắp đến sinh thần của hắn rồi..."
Vân Tuyết Y vỗ nhẹ hai má.

Nàng lại đang nghĩ chuyện gì vậy?
Cả hai người đã định sẽ không có kết cục tốt đẹp, nên chấm dứt gạt bỏ hết một lượt, tránh phiền phức sau này.


Cuộc đời này, nàng sẽ không bao giờ muốn dính dáng đến người đó nữa.

...!
"Phụ hoàng! Cuộc săn bắn mùa thu năm nay dự định như nào?"
Hoàng thượng đang ngồi ở Ngự thư phòng thưởng trà thư giãn, nghe Tử Xuyên hỏi vậy mà không kìm được muốn ho sặc sụa.

"Phụ hoàng! Bệnh người lại tái phát rồi?! Hay để nhi thần gọi Y Nhi vào đây?"
"Không...!không cần! Khụ...!Xuyên Nhi, dạo này con có chịu đả kích gì không?"
"Không có."
"Trẫm không bạc đãi con đúng không?"
"Không hề."
"Vậy sao con lại quan tâm đến cuộc thi đó vậy?"
Chẳng trách được.

Thất vương gia nổi tiếng trước giờ chỉ biết xuất binh đánh trận, hay cùng lắm học cách trị quốc an bang, xử lý sự vụ triều chính để giúp đỡ phụ hoàng, còn lại chưa hề thấy hắn xuất hiện một sở thích gì.

Hoàng thượng đăm đăm nhìn hoàng nhi của mình.

Ngài nhớ những năm trước, Lão Thất còn không buồn đến tham gia, một mình cùng Tiêu Tự luyện kiếm ở trong khuôn viên hoàng cung.

Hòa phi có hỏi, hắn cũng chỉ buông một câu "Không hứng thú".

Hiện tại, lại hỏi về vấn đề này, khiến ngài có phần nghi hoặc.

Hắn ngả người xuống phụ ỷ phía đối diện, đôi mắt nhắm hờ, hơi thở đều đều, tâm trí đều như đang lơ lửng trên không trung.

"Năm nay nhi thần muốn tham gia..."
"Cái gì? Thật sao?!"
Hắn phải đi là lẽ đương nhiên.

Các hoàng huynh, hoàng đệ của hắn cũng sẽ tham gia, không ngoại lệ cả Tam vương gia.

Chưa biết chừng, tên nhóc Giang Thần đó cũng đến.


Sau một canh giờ nắm bắt đủ mọi thông tin cần thiết, hắn xin phép cáo lui rồi vội chạy đến luyện tên trường.

Hắn muốn tập dượt trước khi tham gia, để tránh cho tài năng của bản thân không phát huy đúng lúc.

...!
"A Ngọc.

Vân Tuyết Y đó sẽ tham gia cuộc thi săn bắn?"
"Nô tì đã điều tra, quả thực là vậy."
Tôn Tầm Thanh nằm nửa người trên phụng sàng, tay chống cằm, cầm quạt bà sa phe phẩy thổi gió nhẹ.

Sắc đẹp của bà ta quả là mĩ nhân, khi đã đến tuổi năm mươi nhưng vẫn giữ được nét mặn mà vốn có.

Nhưng bà ta, dung nhan lại đi đôi với thủ đoạn.

"Đám Mặc Úy xã bổn cung đặt bao tâm huyết cuối cùng vẫn không hoàn thành nhiệm vụ.

Bổn cung cứ nghĩ Vân Tuyết Y bạc mệnh, sẽ chết thân ở Luân Sơn cốc, nhưng cuối cùng lại là đánh giá thấp nàng ta rồi.

Cái gai này, không sớm thì muộn cũng phải nhổ bỏ."1
"Nương nương anh minh."
"Người đó đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Hiên đại nhân đã nói, mọi thứ đều đã được an bài.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK