• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Người vô sản

Khi Phượng Dịch phát hiện ra ám khí thì đã quá chậm, hắn lập tức thu tay về nhưng vẫn không tránh né được thứ ám khí sắc bén đó, tay hắn đầm đìa máu tươi, may là thu tay về kịp lúc, nếu không bàn tay này của hắn đã bị phế rồi.

“Đáng chết!” – Phượng Dịch nhanh chóng điểm trúng huyệt đạo trên tay, hắn nổi giận, thế nào mà hắn lại không cẩn thận như thế. Cao thủ ở bên người Triệu Tử Duy nhiều như mây, hắn cùng Mộ Dung Ca nói chuyện lâu như vậy, hẳn đã làm cho đám hộ vệ này phát hiện ra.

Nếu kẻ vừa phát ra ám khí là người của Triệu Tử Duy thì sự tình không ổn.

Nhưng cho dù Triệu Tử Duy nghe thấy hết nội dung cuộc nói chuyện giữa hắn và Mộ Dung Ca thì đã sao, Triệu Tử Duy và hắn cũng cùng một dạng người mà thôi, tên Triệu Tử Duy kia có dám nói hắn không muốn mưu hại Hạ quốc thái tử không? Đây là chiến tranh, điều này không cần phải nói rõ cũng biết.

Phượng Dịch nhìn Mộ Dung Ca đang chạy ra cửa, ánh mắt hắn long lên làm cho người ta phải sợ hãi. Bây giờ chưa thể giết cô ta, đành tạm thời để cho cô ta sống vậy, có lẽ sau này còn có chỗ lợi dụng được. Cô ta đã không thể giết Triệu Tử Duy thì chẳng phải vẫn còn Mộ Dung Tẫn hay sao?

Phượng Dịch lướt ánh mắt âm hiểm đảo qua một vòng rồi mới xoay người đi về phía tấm bình phong, một tiếng “cạch” vang lên, ngay phía trước tấm bình phong mở ra một thông đạo, hắn lập tức nhảy xuống, người vừa khuất dạng thì cửa thông đạo liền đóng kín, mọi thứ lại trở về trạng thái như ban đầu.

Mộ Dung Ca kinh ngạc, vừa rồi cô còn đang thắc mắc không hiểu vì sao Phượng Dịch lại vào đây được, cô đã khóa cẩn thận cửa sổ cùng cửa chính, nhưng hắn lại không cần phá bất cứ thứ gì mà vào được, hóa ra là vì trong căn phòng này có một mật đạo.

Hay là toàn bộ Khánh vương phủ này, trong mỗi gian phòng đều có một mật đạo?

Tên Phượng Dịch đúng là kẻ tiểu nhân âm hiểm. Trình độ âm hiểm cùng giả dối khiến người ta phải khinh thường.

Mộ Dung Ca đã ra bên ngoài, cô đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn quanh, bốn phía xung quanh cô vô cùng yên tĩnh, cứ như thể màn nguy hiểm vừa rồi chưa từng phát sinh vậy.

Rốt cuộc là ai đã phóng ra ám khí đó? Là Triệu Tử Duy? Hay là đám hộ vệ đang ẩn núp ở xung quanh đây? Mộ Dung Ca chờ đợi nhưng vẫn không thấy ai xuất hiện, Mộ Dung Ca đành ôm mối nghi hoặc trở lại trong phòng. Phượng Dịch đã bị thương nên chắc chắn tối nay hắn sẽ không quay lại đây, mà ngày mai cô đã cùng Triệu Tử Duy rời khỏi Khánh Vương phủ, rời khỏi Nguyên quốc này rồi.

Tối nay, cô sẽ ở lại cái nơi dơ bẩn này thêm một đêm để chờ đợi. Thổi tắt ngọn nến đang lay động, Mộ Dung Ca nằm lên giường, bắt đầu đi vào giấc ngủ.

Sau khi khung cảnh đã khôi phục lại hoàn toàn sự yên tĩnh vốn có của nó, ở trên một cành cây cao, Triệu Tử Duy đang lơ đãng nhìn vào căn phòng tắt đèn của Mộ Dung Ca, hắn lẩm bẩm: “Mộ Dung Tẫn là con trai của Mễ quý phi?”

Nụ cười lạnh lẽo chậm rãi nở trên môi hắn, hắn đưa tay gạt một đường trong không trung, ngay lập tức đám lá cây gần đấy rơi đầy xuống mặt đất, “Khánh vương Phượng Dịch, sống không quá một tháng! Còn Mộ Dung Tẫn…” – Hắn nhìn chằm chằm vào căn phòng tối đèn, nơi đáy mắt dường như thoáng qua một tia do dự, nhưng rất nhanh đã bị dục vọng vùi lấp.

Không ai có thể chặn đường đi của hắn. Thiên hạ này, hắn nắm hết trong lòng bàn tay!

Linh Lung các.

“Chủ công, Nguyên quốc Khánh vương có hành động.” – Hắc y ám vệ quỳ trước người đang quay lưng đứng ở cửa sổ – Nguyên Kỳ.

Nguyên Kỳ nhẹ nở nụ cười, nụ cười kia như xuyên thấu tâm địa của tất cả mọi người trong Khánh Vương phủ, hắn nhẹ nhàng nói: “Bản cung thành toàn Triệu Tử Duy.”

“Chủ công?! Vậy Nguyên quốc này…” – Hắc y nhân nghe vậy liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nguyên Kỳ.

Bàn tay thon dài của Nguyên Kỳ đưa lên, hắc y nhân kia ngay lập tức cúi đầu, không dám nói nữa.

Nguyên quốc liền kề với Tề quốc, Triệu Tử Duy đã muốn Nguyên quốc, vậy hắn thành toàn. Nhưng… Đôi mắt bình thản của hắn nháy mắt đã ngập tràn bóng tối lạnh lùng như bầu trời đêm đông giá rét, như vực sâu vạn trượng không thấy đáy. Phong quốc, tài phú có thể coi như ngang ngửa với Hạ quốc, nhưng quân sự lại kém hơn nhiều, còn Tề quốc, Nguyên quốc, chỉ có thể so với một quốc gia nhỏ mà thôi. Muốn tranh giành Phong quốc với Hạ quốc sao? Đôi mắt tối đen sâu thẳm của Nguyên Kỳ dần dần trở về vẻ nhàn nhạt thường thấy.

Bình minh, mặt trời chậm rãi nhô lên từ đằng Đông, những tia nắng vàng trải đầy trên mặt đất, chiếu qua những vũng nước mưa khiến nó lấp lánh thứ ánh sáng bảy màu.

Tâm tình của Mộ Dung Ca vô cùng tốt, trời còn chưa sáng mà cô đã rời giường đi chuẩn bị hành trang, cơ bản thì cô cũng không có đồ đạc gì cả, nhưng quan trọng nhất là vàng bạc châu báu thì không thể thiếu được.

Nhưng lúc cô đi thu thập đồ đạc mới bi ai phát hiện ra rằng, bản thân cô đang là kẻ nghèo kiết xác! Nếu không có tiền thì khi rời khỏi Khánh vương phủ, rời khỏi Triệu Tử Duy, cô phải sinh hoạt thế nào đây? Không có tiền thì nửa bước cũng khó đi, hai ngày nay cô vẫn luôn nghĩ cách để bảo vệ tính mạng cho mình, nhưng lại không nghĩ tới nhân sinh đại kế lớn nhất chính là vàng bạc châu báu, những thứ đó thì càng nhiều càng tốt.

Thực ra cũng không thể nói cô là người vô sản, tối thiểu thì trong gói đồ của cô cũng còn một chiếc trâm thúy ngọc. Chiếc trâm ngọc này là của hồi môn của Mộ Dung Ca, lúc Mộ Dung Ca bị biếm thành ca kĩ, trên đầu nàng đang cài chiếc trâm ngọc này, cũng may là nàng ấy đang cài nó ở trên đầu nên mới không bị Lâm Vi tịch thu. Nếu mang ra tiệm cầm đồ thì có thể đổi được ba ngàn lượng bạc chăng?

Nhưng đây là của hồi môn của Mộ Dung Ca, là do mẫu thân của nàng ấy tặng, nếu cô đem nó đi cầm thì cũng cảm thấy áy náy.

Âm thầm hạ quyết định, từ giờ trở đi cô sẽ phải nghĩ biện pháp để kiếm chút ngân lượng.

Cho nên, trời còn chưa sáng mà cô đã đi tới phòng bếp làm mấy món điểm tâm, rồi gói tất cả lại, khi nào đi đường, gói đồ điểm tâm này sẽ phát huy công dụng.

Khi trở lại, Mộ Dung Ca mới phát hiện đám người của Triệu Tử Duy đã đứng hết ở bên ngoài, có khoảng hai mươi người, trong đó có Như Cơ, có lẽ số người còn nhiều hơn vì có cả nhóm ám vệ lúc nào cũng núp ở gần đó để bảo vệ Triệu Tử Duy.

Tất cả mọi người đều đứng ở trong sân, chỉ còn chờ Triệu Tử Duy bước ra, lên chiếc xe ngựa xa hoa là khởi hành.

“Sau khi ra khỏi Khánh vương phủ, chúng ta có thể lên xe ngựa, cứ năm người một chiếc, đến lúc đó cô ngồi cùng ta.” – Cẩm Đức đi đến bên cạnh Mộ Dung Ca, mặt nàng ta không lộ ra chút biểu cảm nào.

Mộ Dung Ca nhìn Cẩm Đức, cô gật đầu: “Vâng!” – Cô cứ nghĩ là phải đi bộ cơ, nếu phải đi bộ thì đúng là chết hai cái chân của cô, nhưng nếu có thể ngồi xe ngựa thì không còn gì tốt hơn.

Triệu Tử Duy vẫn đang thay quần áo ở bên trong phòng, Như Cơ thì đứng ở trước cửa đón hắn, hẳn là chờ hắn ra rồi cả hai cùng song hành đi lên cỗ xe ngựa.

Hôm nay Như cơ mặc một bộ xiêm y trắng muốt, nàng ta vốn có một làn da trắng mịn, lại thêm bộ xiêm y màu trắng trông thật thuần khiết thanh nhã, không một chút tỳ vết, phảng phất như tiên nữ hạ phàm.

Như Cơ phát hiện ra Mộ Dung Ca đang đứng gần đấy, nụ cười xinh đẹp như hoa đào hé nở hơi cứng lại, nàng ta quay đầu nhìn vào phòng của Triệu Tử Duy rồi nhìn về phía Mộ Dung Ca, trong mắt ánh lên tia ghen tị.

Như Cơ bước vài bước đến trước mặt Mộ Dung Ca, nàng ta khẽ đưa tay lên, chuẩn bị cho Mộ Dung Ca một cái bạt tai.

Người hầu ở bốn phía đều nhìn Như Cơ, có người hô lên kinh ngạc: “Như Cơ phu nhân?!”

Có phải Mộ Dung Ca đã đắc tội gì với Như Cơ phu nhân?!

Mọi người tưởng rằng sẽ được nghe một tiếng tát tai vang dội, nhưng khi mở mắt ra nhìn thì lại phát hiện Mộ Dung Ca đã bắt được cổ tay của Như Cơ phu nhân.

“Như Cơ phu nhân, vì sao lại vả miệng ta?!” – Hai mắt Mộ Dung Ca nhìn chằm chằm vào Như Cơ, cô lạnh lùng hỏi.

 

Chương 30: Xung đột với Như Cơ

Như Cơ bị giữ cổ tay, nàng ta không thể hạ tay xuống nên tức giận mắng: “Vì sao à? Vì ta là chủ nhân, còn ngươi chỉ là kẻ hầu, nếu ta muốn tính mạng của ngươi thì dễ như trở bàn tay. Ngươi nhìn thấy ta chẳng những không hành lễ mà còn dám dùng lời lẽ bất kính để chất vấn ta sao? Cái tát này là để dạy dỗ ngươi đấy!” – Nữ tử ti tiện này chỉ có chút tài nấu nướng thấp kém mà lại khiến Triệu Tử Duy đối xử đặc biệt với cô ta, cô ta là cái thá gì chứ?! Như Cơ chưa từng có cảm giác ghen tị như bây giờ.

Mộ Dung Ca cười nhạt, giọng nói của cô lạnh như băng: “Như Cơ phu nhân có thể tùy ý xử trí người hầu của phu nhân, nhưng ta là kẻ hầu hạ thái tử, nếu muốn tính mạng của ta, sợ là phu nhân còn chưa đủ tư cách đó!”

Xung quanh cùng ồ lên, Vì sao Như Cơ phu nhân lại vô duyên vô cớ đi sinh sự với một nữ đầu bếp? Mà nàng đầu bếp này cũng rất lớn gan, dám chống đối lại Như cơ phu nhân.

“Ở trước mặt ta lại dám tự xưng là ‘ta’, ngươi tưởng bản thân ngươi là chủ nhân ư?!” – Như Cơ bị một câu nói của Mộ Dung Ca làm cho á khẩu, không trả lời được, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy làm sao nàng ta để một kẻ hầu cưỡi lên đầu được, tức thời liền viện lý do khác.

Mộ Dung Ca nhẹ nhăn mày. Ở thời đại này, nữ tử đứng trước nam tử liền tự xưng là ‘Thiếp’, bất kể thân phận cao hay thấp, còn đứng trước mặt nữ chủ nhân thì phải xưng là nô tì. Trong tiềm thức của Mộ Dung Ca chưa bao giờ có loại xưng hô nô tì này, nhờ Như Cơ nhắc nhở mà giờ phút này cô mới ý thức được thân phận của mình.

“Mời Như Cơ phu nhân lên xe ngựa, nếu Thái tử bước ra mà thấy hai người đang làm loạn chắc chắn sẽ giáng tội ạ.” – Quất Đào cúi người trước Như Cơ, giọng nói không nóng cũng không lạnh.

Quất Đào đã theo hầu Triệu Tử Duy mười năm, năm nay nàng hai mươi lăm tuổi, trong phủ Thái tử ở Tề quốc, dù là cơ thiếp hay hạ nhân đều tỏ ra tôn kính đối với nàng, vì nàng là người có tiếng nói ở trước mặt Triệu Tử Duy. Lúc này nàng lên tiếng khiến tất cả mọi người đều cúi đầu, không ai dám nhỏ to bàn tán nữa, ngay cả Như Cơ đang bực tức muốn trừng phạt Mộ Dung Ca cũng chỉ có thể tâm không cam, tình không nguyện mà đành bỏ qua. Như Cơ trừng mắt nhìn Mộ Dung Ca rồi quay người bước lên xe ngựa.

Mộ Dung Ca ngầm đánh giá Quất Đào, nhìn thoáng qua thì Quất Đào có vẻ già dặn hơn so với tuổi thực của nàng, nếu ai không biết tuổi của Quất Đào thì có thể cho rằng nàng khoảng ba mươi tuổi, nhan sắc bậc trung, đặt nàng ấy đứng ở giữa một đám đông thì không dễ nhận ra, nhưng Quất Đào lại có phong thái rất riêng, bình tĩnh, trầm ổn, không giận dữ mà lại có cái uy. Nhìn nàng tưởng như rất bình thường nhưng lại tạo cho người khác cảm giác nàng không đơn giản như vậy. Đến cả Như Cơ đứng ở trước mặt Quất Đào cũng bị khí thế của nàng ta lấn át mà sinh ra sự sợ hãi. Trong lòng Mộ Dung Ca cũng ngầm có phòng bị đối với Quất Đào.

Chờ một lúc lâu, rốt cục Triệu Tử Duy cũng chậm rãi bước ra.

Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh da trời, tóc buộc nửa túm gọn thành búi ở trên đỉnh đầu và được trang trí bằng một hạt ngọc châu màu xanh lam, ăn mặc thế này lại khiến cả người hắn càng thêm phần ma mị, mê hoặc, khiến cả đám nữ tỳ phải đánh mất tâm hồn.

Mộ Dung Ca thầm lắc đầu, đúng là lam nhan họa thủy, chỉ dựa vào khuôn mặt này của hắn không biết đã lừa được biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

Đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy liếc nhẹ sang Mộ Dung Ca, cái liếc kia rơi vào trong mắt cô lại khiến cô có cảm giác hình như có một luồng sát khí xẹt qua.

Sát khí? Hay người ở ngoài cửa số hồi tối qua chính là hắn? Hắn đã nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Phượng Dịch cho nên mới động sát tâm với cô?

Hai ngày nay hắn luôn thể hiện vẻ mặt ôn hòa nên xém chút nữa đã làm cô quên mất hắn là ai, hắn là người có thể vì đạt được mục đích mà sẵn sang giết cả huynh đệ của mình, người như thế sao có thể giữ kẻ nguy hiểm như cô ở lại bên mình?

Lúc này Mộ Dung Ca lại muốn lùi bước, nếu ra ngoài cũng chết thì chi bằng ở lại Khánh Vương phủ này có lẽ còn có đường sống. Nhưng Khánh Vương phủ lúc này cũng như đầm rồng hang hổ, Phượng Dịch cũng đang có ý định giết cô.

Mộ Dung Ca tự đấu tranh trong lòng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, cô phải mau nghĩ ra biện pháp nào đó. Tuy rằng Triệu Tử Duy động sát tâm với cô nhưng tối hôm qua hắn lại không giết cô ngay lúc ấy, như vậy nói lên rằng cô vẫn còn một cơ hội, có thể hắn đang muốn quan sát cô chăng?

Mà cũng có thể là vì… Mộ Dung Tẫn…

Người thiếu niên kia vừa cùng cô trải qua một biến cố lớn của gia tộc, nhưng bây giờ gặp lại hắn đã có một thân phận khác. Nếu phải đối mặt với sự truy sát của Triệu Tử Duy, liệu hắn có chịu đựng được không?

Triệu Tử Duy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Mộ Dung Tẫn!

Trong mắt Mộ Dung Ca hiện lên một chút bi ai cùng bất lực. Trong thời loạn lạc này, mạng người và súc sinh có khác gì nhau? Có lẽ một khắc trước còn đang vui vẻ kể chuyện thú vị của ngày hôm qua, nhưng chỉ một khắc sau đã chết ở trước mặt ngươi rồi.

Nhưng Mộ Dung Ca có thể trơ mắt Mộ Dung Tẫn chết ở trước mặt cô sao? Cô không phải là kẻ máu lạnh vô tình, cô không làm được điều ấy. Hít vào một hơi thật sâu, Mộ Dung Ca quyết định đi theo đội ngũ của Triệu Tử Duy. Rời khỏi Khánh vương phủ – nơi cô mới tới được ba ngày, mỗi một bước đi cô đều cảm thấy thật nặng nề.

Trước cửa Khánh Vương phủ, Khánh vương Phượng Dịch mặc triều phục, khí thế phi phàm đích thân đứng ở trước cửa, tự mình đưa tiễn Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra hôm nay Phượng Dịch có chút không bình thường, hắn giấu cánh tay phải ở bên trong tay áo rộng, sắc mặt cũng trắng bệch.

Chỉ sau một đêm sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy? Đám thuộc hạ của hắn đều buồn bực ở trong lòng, Khánh vương làm sao vậy? Sao lại tiều tụy như thế? Tuy trong lòng họ có rất nhiều nghi vấn nhưng lại không dám hỏi.

Triệu Tử Duy đánh xe đến trước mặt Phượng Dịch, hắn không bước xuống mà chỉ ngồi ở trên xe nói vọng ra: “Khánh vương thật có tâm, hai ngày vừa qua khiến bản cung rất hài lòng. Nếu thân thể của Khánh vương không khỏe thì nên đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Phượng Dịch nghe những lời châm chọc của Triệu Tử Duy mà tức khí, vẻ mặt vì không nhịn được cũng đen hơn vài phần. Hôm qua sau khi hắn bị thương, lúc về phòng mới phát hiện ra trên ám khí kia có độc, may là hắn đã điểm huyệt đạo để độc tố không khuếch tán, nếu không thì hắn đã chết rồi. Hắn vì giữ lại mạng sống của mình mà phải dùng dao cắt đi phần thịt bị độc thương, đến giờ hắn vẫn chưa xác định được cánh tay này có giữ lại được hay không. Vậy mà Triệu Tử Duy còn tỏ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, dùng những lời nói mờ ám để trào phúng hắn, đúng là khinh người quá đáng!

“Tề quốc thái tử lên đường bình an.” – Phượng Dịch nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, âm vực ở bốn chữ cuối cao thấp không đều, ẩn chứa sát khí, nhưng Triệu Tử Duy không thèm để tâm. Xém chút nữa là tay hắn bị hủy, nhất định hắn sẽ bắt Triệu Tử Duy phải trả giá đắt vì việc này. Hắn thu ánh mắt về đúng lúc bắt gặp thân ảnh của Mộ Dung Ca đang đứng trong hàng ngũ tỳ nữ, hai hàng mi dúm dó lại càng nhăn tợn, hắn nắm chặt tay trái để ngăn mình khỏi ra tay tóm chặt lấy cổ Mộ Dung Ca, giết chết cô.

Mộ Dung Ca đối mắt cùng Phượng Dịch, trong mắt cô không gợn một tia sợ hãi. Hắn muốn mạng sống của cô sao? Lỡ mất cơ hội tốt như tối hôm qua thì hắn không còn cơ hội nào nữa đâu. Cô nở nụ cười phong hoa tuyệt đại [i](rất đẹp, rất cao nhã, vẻ đẹp tuyệt đối)[/i], đứng giữa dàn mỹ nhân không khiến Mộ Dung Ca bị lu mờ, ngược lại còn giúp cô có một nét riêng biệt không giống với những người khác. Đồng tử của Phượng Dịch hơi co lại, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ khác thường.

Một Mộ Dung Ca như vậy hắn chưa bao giờ gặp qua, nếu hắn sớm biết cô có năng lực hơn người thì có lẽ hắn đã sủng hạnh cô một-hai đêm.

“Hạ quốc thái tử, thuận buồm xuôi gió!” – Phượng Dịch quay người lại vừa vặn thấy đoàn người của Nguyên Kỳ đi đến, hắn lập tức chắp tay nói với Nguyên Kỳ, trong giọng nói có phần kính sợ.

Nguyên Kỳ bình thản cười, hắn cũng đưa tay lên hoàn lễ với Phượng Dịch.

“Hai tháng sau, Thiện Nhã công chúa của Phong quốc muốn kén phò mã. Hạ quốc thái tử, hai tháng sau gặp lại ở Phong quốc.” – Triệu Tử Duy bình đạm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK