Chỉ là mê loạn trong nháy mắt, cuối cùng Trì Diệp cũng không nói ra.
Cô cảm giác được Dịch Thuần cứng ngắc một lúc, sau đó buông cậu ra, ngẩng đầu lên cười với cậu, "Vừa nhìn là biết chưa yêu đương bao giờ cả!"
Vẻ mặt Dịch Thuần có vẻ nhẫn nại, nghiến răng nghiến lợi: "Trì Diệp cậu..."
Trì Diệp phất tay, "Không sao, mình hiểu mà. Học bá vùi đầu học 24/7 làm gì có thời gian mà tình với chả yêu!... Được con gái ôm mà không biết làm gì, mình cũng phục cậu rồi đấy..."
Vừa nghĩ linh linh vừa bước đi.
Người phía sau không đi theo.
Trì Diệp buồn bực quay đầu lại, "Sao cậu không đi?"
Dịch Thuần yên lặng nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên cười lên.
Thực sự là đang cười, để lộ hàm răng chỉnh tề mà lại khiến người khác rợn da gà. Gương mặt không góc chết của cậu càng khiến tim người ta hoàn toàn đập nhanh hơn.
Vẫy tay gọi Trì Diệp, cậu xoay người khẽ ngồi xổm xuống.
"Con trai, qua đây bố cõng."
"..."
Bị chọc ghẹo quá nhiều rồi, cũng nên phản kích một lần.
Tuy Dịch Thuần không nhìn thấy vẻ mặt của Trì Diệp nhưng có thể tưởng tượng ra.
Tâm tình cậu lập tức chuyển biến tốt lên.
Trì Diệp đứng im một lúc lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ, quyết không theo kịch bản của Dịch Thuần.
Vành tai cô hơi ửng hồng, nhẹ giọng nói, "Đi nào đi nào!"
Trái tim Dịch Thuần có chút ngứa ngáy.
Cậu hơi không nói nên lời, bóp cổ tay. Tại sao Trì Diệp không nhào tới, chẳng giống cô tí nào...
...
Tuyết rơi, công viên giải trí không đông người lắm, có vài đám học sinh cấp 3 túm tụm lại che ô đi cùng nhau.
Một đôi tổ hợp kỳ quái như Dịch Thuần và Trì Diệp hấp dẫn không ít ánh mắt.
Giá trị nhan sắc đều siêu cao, không che ô.
Trì Diệp không để ý ánh mắt người khác, cô đi phía trước, thi thoảng quay đầu lại trò chuyện cùng Dịch Thuần: "Không cần phải xếp hàng nè, chơi thêm vài lần được nhé? Cậu có sợ độ cao không?"
"Không hề."
"Tốt quá rồi! Chơi rơi tự do trước nhé? Nếu tuyết rơi nhiều hơn thì sẽ không được chơi đâu."
Dịch Thuần lắc đầu, giơ tay chỉ về một phía.
"Đi vòng đu quay trước đi."
Vòng đu quay.
Một vũ khí lợi hại xúc tiến tình cảm nam nữ chính gia tăng không thể thiếu trong tiểu thuyết, phim ngôn tình.
Nội dung trong phim có thể tham khảo gồm có ước nguyện trên đu quay, nụ hôn trên đu quay, lời thổ lộ trên đu quay, vân vân... Nói chung là địa điểm tốt nhất để phá thủng lớp giấy mỏng trên cửa sổ (tạo bước đột phá).
Trong nháy mắt, đầu Trì Diệp lóe lên rất nhiều ví dụ, cuối cùng đều hóa thành một câu nói ngượng ngùng.
"Hả, được."
Dịch Thuần hơi buồn cười, cong khóe môi.
Không nhiều người lắm, cũng không phải xếp ngồi chung với ai, hai người mua vé, khoảng mười phút sau có thể lên.
Thời gian một vòng chỉ có 3 phút, kết quả Trì Diệp và Dịch Thuần mắt to trừng mắt nhỏ các thứ, đợi mãi không thấy nội dung vở kịch trong tưởng tượng xuất hiện.
Trì Diệp nhíu mày, không thể tin nổi Dịch Thuần chỉ đơn giản muốn chơi đu quay mà thôi.
Vòng đu quay lên đến đỉnh cao nhất.
Cuối cùng Trì Diệp không nhịn được mở miệng: "Theo như kịch bản phim, lúc này cậu nên hôn mình đó bạn học nhỏ Dịch Thuần à."
Dịch Thuần nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, không nhịn được cười lên.
"Nội dung kịch bản của mình là... Ở cổng thông báo một tiếng sau vòng đu quay ngừng hoạt động nên muốn chơi đầu tiên. Chính là nội dung này đó."
Trì Diệp: "..."
Lãng phí tâm tư thiếu nữ của Trì ca vô ích trên người vị bạn học nhỏ này khiến cô cực kỳ không vui, lôi kéo cậu đi tất cả các trò chơi kích thích mạo hiểm một lượt.
Đi xuống khỏi con lắc (4), Trì Diệp kích thích đến mức run cả chân rồi.
(4)
"Bạn học nhỏ Dịch Thuần, cậu có khỏe không?"
Dịch Thuần nhún vai một cái, "Vẫn ổn."
Lúc con lắc lên cao Trì Diệp hơi bị sốc hông, sắc mặt trắng bệch, xem ra thảm hơn Dịch Thuần nhiều.
Dịch Thuần thở dài, kéo mũ cô, chậm rãi đi đến quầy ăn vặt.
Cậu vào mua một cốc trà sữa, rồi mua hai cái túi sưởi nhét vào tay Trì Diệp, "Từ tốn ăn gì đó đi."
Trì Diệp cảm giác được vì cốc trà sữa và hai túi sưởi này, tâm tư thiếu nữ lại quay về rồi.
"Cảm ơn cậu."
Hiển nhiên Dịch Thuần chưa từng làm chuyện chăm sóc con gái như vậy, dường như đây là lần đầu, không quen nhìn đôi mắt mang ý cười của Trì Diệp, tránh ra bên ngoài.
Trì Diệp ăn xong, mua thêm một túi sườn gà, hai lon coca, đồng thời nhét vào tay Dịch Thuần.
Dịch Thuần đi trên con đường lạnh giá, vẻ ngoài anh tuấn, cầm một đống đồ ăn vặt lớn cũng không tổn hại đến khí chất của cậu.
Nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Trì Diệp bốc một miếng gà kiên quyết nhét vào miệng Dịch Thuần: "...Chơi gì tiếp đây? Cũng sắp bốn giờ rồi."
Dịch Thuần chỉ khu nhà nhỏ cách đó không xa: "Vào nhà ma đi."
Trì Diệp: "..."
Hồi nhỏ cô có bệnh quáng gà, thêm vào đó từng bị bắt cóc nên rất sợ những chỗ tối, dù có học karate cũng không đỡ hơn.
Tuy những "fan hâm mộ" của Trì Diệp vẫn cảm thấy cô không sợ trời không sợ đất, thực tế Trì Diệp là một cô gái nhỏ, vẫn có những đặc trưng của con gái, như là sợ tối, sợ ma gì đó.
Đương nhiên Trì ca tuyệt đối không thừa nhận.
Cô mạnh miệng, bất khuất gật đầu, "Được thôi, đi nào."
Sau đó dẫn đầu đi vào khu nhà nhỏ.
Dịch Thuần đi ngay sau, không nhịn được cười nhẹ một tiếng.
Bộ dáng sơ hở đầy mình thực sự đáng yêu mà.
...
Nhà ma là hoạt động trong nhà không bị tuyết ảnh hưởng nên đông người hơn những trò khác.
Hai người mua vé, nhân lúc xếp hàng tiêu diệt nốt đồ ăn vặt trên tay, hai tay trống trơn chuẩn bị vào chiến đấu.
Nhìn vẻ mặt mong đợi của Dịch Thuần, trong lòng Trì Diệp có chút buồn rầu.
Lỡ tí nữa mà nôn ra thì thật lúng túng.
Không đến mức đó chứ?
Sau khi một nhóm người đi ra, Trì Diệp cẩn thận kéo vạt áo khoác của Dịch Thuần, dùng vẻ mặt anh dũng chịu chết theo đám đông bước vào cổng "Bệnh viện kinh dị".
Một nhóm tổng cộng 12 người, Trì Diệp và Dịch Thuần vừa vặn đứng giữa, trước sau đều có người làm cô an tâm không ít.
Chỉ là phần lớn người vào nhà ma đều là các cặp đôi, không thân mật nắm tay thì cũng hai người một cặp, bầu không khí hoàn toàn tương phản với hai người họ.
Trì Diệp yên lặng nắm chặt vạt áo cậu.
Trì Diệp hơi buồn cười, vừa định quay sang nói gì, Trì Diệp bên cạnh đột nhiên hét ầm lên: "Á........"
Cô không quan tâm gì hết, hai tay ôm cánh tay Dịch Thuần, cả người đều bám vào tay cậu.
"Cứu mạng!!...."
Một đoàn người bị cô dọa sợ, ảnh hưởng hét lên theo.
"Á!"
"Cái gì thế! Có chuyện gì thế! Xảy ra chuyện gì à?..."
"..."
Dịch Thuần nhíu mày, cúi đầu đánh giá cô một phen.
Ánh sáng trong nhà ma rất u ám nhưng thị lực cậu tốt, nhìn theo tia sáng le lói thấy tình huống vừa rồi.
Bọn họ vừa đi qua nhà xác, có thể Trì Diệp nhắm mắt bước đi nên không chú ý một "thi thể" vươn tay ra nắm cổ chân cô.
Không trách được la hét thê thảm vậy.
Giọng nói Trì Diệp đã run cầm cập, "Đừng, đừng đừng đừng bắt tôi... Tôi không muốn chết..."
Trong lòng Dịch Thuần ngẩn ra.
Cậu đột nhiên nhớ tơi Trì Diệp nhỏ cũng run lập cập như vậy, thận trọng nắm lấy ngón tay cậu gọi "anh ơi", nói mình không muốn chết.
Dịch Thuần thở dài, hối hận vạn phần vì trò đùa dai của mình.
Cậu cẩn thận kéo cô vào trong lồng ngực.
"Không chơi nữa, đi, tôi đưa cậu ra ngoài."
Trì Diệp đã đã văng cái đạo cụ "tay" kia ra, mặt nằm dí trong áo khoác Dịch Thuần, hai tay còn ôm chặt cánh tay cậu.
Cô lắc đầu, "Không được."
"Sao thế?"
"Vừa xót tiền vừa bẽ mặt lắm... Đi nhanh cho qua đi."
"..."
Dịch Thuần dở khóc dở cười.
Tuy Trì Diệp nói vậy nhưng lại bất động, chỉ chờ Dịch Thuần đưa cô đi.
Chỉ là một cô gái nhỏ kề sát trong ngực Dịch Thuần khiến lòng cậu thay đổi. Đặc biệt người này còn cực kỳ không hiểu chuyện cọ tới cọ lui, cầm cánh tay cậu dùng sức đặt lên ngực cô.
Dịch Thuần mím môi thật chặt, muốn đẩy cô ra nhưng có chút do dự.
Trì Diệp chẳng hề cảm nhận được nội tâm vật lộn của cậu, trái lại càng dùng sức vì cậu bất động, "...Đừng bỏ mình lại mà."
Dịch Thuần dừng trong nháy mắt, lập tức ra quyết định.
Cậu đột nhiên cúi xuống bế Trì Diệp lên!
Cảm giác chới với trong không trung, cô suýt nữa hét lên, nhưng lập tức cảm thấy không đúng, dè dặt mở mắt ra.
Hiện tại... Cô đang được Dịch Thuần bế kiểu công chúa...
Cái này còn đáng sợ hơn cả nhà ma nữa.
Trì Diệp: "Cậu..."
Dịch Thuần ôm cô chặt hơn chút, bước nhanh về phía trước.
"Đừng gọi, đội của chúng ta đi hết mất rồi."
Trì Diệp "Hả" một tiếng.
Dịch Thuần thở dài, "Không sao đâu, cứ nhìn tôi là được."
...
Nhà ma ba mươi phút nhưng mười lăm phút đã ra ngoài rồi.
Có thể tiếng la hét từ lúc bắt đầu của Trì Diệp dọa mọi người sợ hãi nên ai nấy đều nhanh chân, dáng vẻ hận lập tức không thể phi ra ngoài.
Đúng là họ đi ra cuối cùng.
Đến lúc gặp lại ánh mặt trời, Dịch Thuần đặt Trì Diệp xuống.
"Chơi nữa không?"
Trì Diệp không lên tiếng.
Dịch Thuần nhìn cô một cái, "Nghĩ cái gì vậy?"
Rốt cục Trì Diệp cũng hồi phục tinh thần, "Hả" một tiếng.
Cô còn lâu mới nói bản thân mình sau khi được cậu bế, lén lún có cảm giác... hối hận. Sao không tranh thủ lau thêm chút dầu (5) chứ! Nào là ôm eo, sờ soạng, chỉ vì sự nhát gan của mình mà bỏ qua cơ hội tăng tiến tình cảm!
(5) Lau dầu ở đây có nghĩa là ăn đậu hũ, lấy lợi ích từ người khác.
Trì Diệp xoa cổ tay, ham muốn kéo cậu quay lại chơi lần nữa.
Nhưng bị Dịch Thuần nhìn chằm chằm như vậy, cô cũng không thể biểu đạt ra suy nghĩ thật trong lòng, chỉ có thể nhanh trí nói: "Cái đó... Mình đang nghĩ là thế lực cậu tốt như vậy, có muốn suy nghĩ về chuyện đi học võ với mình không?"
Dịch Thuần: "..."
Cậu im lặng nửa ngày, vò tóc cô, xoay người đi.
"Về thôi."
"Hở... Ờ, được được!"
Trì Diệp lập tức đi theo.