Hôm nay vừa khéo có cuộc thi đấu bi-da, Đồng Kỳ cố ý nghỉ một ngày, chuông báo thức vẫn chưa reo, Đồng Kỳ đã không thở nổi mà mở mắt. Vừa cúi đầu liền thấy Bạch Tổng đang nằm sấp trên ngực mình, mũi phình to hít thở, hiển nhiên là muốn ra ngoài bay nhảy. Mấy hôm nay Đồng Kỳ dẫn nó ra ngoài nhưng vì không kéo nổi nó, cho nên tăng thêm độ dài dây, có lúc sẽ cột nó lại để nó chạy xung quanh gốc cây
Đồng Kỳ cũng nghĩ hay là tháo dây ra, nhưng mỗi buổi sáng ở khu vận động của tiểu khu không chỉ có thanh niên mà còn có người già với trẻ nhẻ, cô vẫn là không yên tâm lắm.
Cho nên chỉ có thể để như vậy.
Ngáp một cái, cô vò đầu Bạch Tổng, xoay người ngồi dậy, điẹn thoại ở đầu giường đúng lúc vang lên, cô buộc lại tóc cầm lấy điện thoại.
Là điện thoại bàn ở quê.
Đồng Kỳ xuống giường, lười biếng duỗi eo, giọng nói của Tiêu Ngọc Mai ở đầu bên kia truyền đến: “ Con thức chưa? “
Đồng Kỳ kéo màn cửa sổ, ánh nắng ấm áp bên ngoài chiếu vào, cô ngồi trên ban công trả lời: “ Con dậy rồi. “
“ Gần đây con bận lắm sao? “
“ Có một chút ạ, ngày nào cũng đến mười một giờ khuya. “
“ Bận thì bận, con cũng phải chú đến sức khỏe đó. “
“ Con biết rồi, thân thể của ông nội sao rồi mẹ? “
“ Mới vừa đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, bác sĩ bảo mỗi tuần đưa ông nội con đến truyền dinh dưỡng, hệ thống hấp thu của người già không tốt, bây giò ăn gì cũng phải kiêng kị, hấp thụ không tốt dẫn đến suy dinh dưỡng. “ – Tiêu Ngọc Mai ở bên kia giải thích, người già thân thể vừa mới không ổn định cả nhà liền một phen hoảng hốt, chỉ sợ vạn nhất.
*Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (不怕一萬只怕萬一): Không sợ có chuyện lớn, chỉ sợ chuyện không may xảy đến.
Gia đình Đồng Kỳ vốn ít người, ông nội chỉ có hai người con trai, nhà bác lớn cũng chỉ sinh một trai một gái, người một nhà tề tựu lại một chỗ chỉ vừa đầy một cái bàn, cho nên việc chăm sóc ông nội phần lớn là do Tiêu Ngọc Mai khi về hưu,, còn có tiền lương hưu của lo liệu, gánh vác.
“ Thân thể khỏe mạnh rất quan trọng, mẹ đừng lo tốn nhiều tiền, không đủ con sẽ gửi cho mọi người. “ – Đồng Kỳ có là cho Tiêu Ngọc Mai một tấm thẻ, hằng tháng cô đều gửi tiền vào đó.
Bà có dùng hay không Đồng Kỳ không biết, dù sao cô cũng tiết kiệm một phần cho Tiêu Ngọc Mai.
“ Mẹ với ba con vẫn còn tiền. “ – lúc trước khi Tiêu Ngọc Mai chưa về hưu, bà với Đồng Lập Khải đều là giám đốc cấp cao của công ty, tiền kiếm được không ít, hơn nữa hai người còn rất tiết kiệm, cho nên tiết được cũng khá nhiều.
“ Ông nội con cứ nhắc con mãi, nói muốn gặp con. “
“ Dạ, Trung thu con sẽ quay về. “
“ Con tự lái xe về sao? “
“ Để con xem sao đã, cũng chưa biết nữa, bây giờ tàu cao tốc khá tiện. “
“ Lái xe mệt lắm, đường chính chỗ nhà chúng ta đang sửa, để an toàn, con vẫn là cứ nên ngồi tàu cao tốc đi. “ – Trước đây Đồng Kỳ đều tự mình lái xe về nhà, ngoài miệng Tiêu Ngọc Mai không nói gì, nhưng trong lòng lại rất lo lắng.
“ Được. “
Sau đó hai người tán gẫu một hồi, ở đầu dây bên kia Tiêu Ngọc Mai muốn nói lại thôi, cho đến khi cúp máy, những lời Tiêu Ngọc Mai muốn nói cuối cùng cũng chưa nói được.
Đồng Kỳ biết, đoán chừng lại là chuyện xem mắt, cho nên cô cứ giả câm giả điếc.
Buông điện thoại xuống, ngoài trời cũng sáng lên, cô đi vào phòng tắm đánh rang rửa mặt, sữa rửa mặt vừa bơm lên tay liền chà lên mặt, chuông cửa vang lên, cô không có cáhc nào đi mở cửa được, chỉ có thể mau chóng rửa mặt, Bạch Tổng chạy ào từ bên ngoài phòng khác vào.
Chuông cửa ngừng rồi.
Đồng Kỳ tiếp tjc rửa mặt, đợi khi rửa mặt sạch sẽ, chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Đồng Kỳ đứng thẳng người, vuốt vuốt tóc, đi từ phòng tắm ra, vừa lau mặt vừa đi mở cửa, Bạch Tổng cọ vào bên chân cô, “ Gâu —— “
Đồng Kỳ lấy khăn lau mặt ra, đối diện với Liêu Thành Xuyên đứng ở cửa, dáng vẻ anh vừa quay trở về, trên tay còn cầm một cái notebook, khủy tay vắt một cái áo khóa, Liêu Thành Xuyên cúi đầu xuống nâng cằm cô lên, nhìn: “ Đang rửa mặt? “
Đồng Kỳ sửng sốt hai giây mới trả lời: “ Phải. “
“ Sữa rửa mặt gì? Mùi thật thơm “
“ Phải không? Vậy anh có muốn hôn một cái không? “ – Đồng Kỳ nhìn đôi môi mỏng của Liêu Thành Xuyên, nhếch môi khiêu khích. “
“ Được thôi. “
Nói xong, anh liền hôn xuống, Đồng Kỳ theo bản năng nhắm mắt lại, đôi môi mỏng của anh lại hôn lên má cô, nhẹ nhàng hôn một cái, tựa như lông vũ làm ngứa ngáy lòng người, vậy mà lại làm cho Đồng Kỳ nhũn chân. Anh hôn một cái là rời đi, nhưng Đồng Kỳ túm lấy lỗ tai anh kéo lại.
Hai người nhìn vào ánh mắt nhau, cô nhìn thấy hàng mi cong cong đã từng gãi ngứa trái tim mình, cô nhướng mày: “ Tôi nói hôn không phải loại hôn này. “
Sau đó Đồng Kỳ không hề e dè mà áp lên môi mỏng cửa Liêu Thành Xuyên.
Liêu Thành Xuyên khẽ nháy, mang theo ý cười, bàn tay đi xuống trực tiếp giữ chặt lấy eo Đồng Kỳ, kéo nàng áp sát lên người, ôm chặt lấy cô, trằn trọc hôn đến.
Bên trong khoang mũi ngập tràn mùi sữa rửa mặt của cô.
Liêu Thành Xuyên vừa xuống máy bay nên trên người anh cũng có mùi điều hòa của máy bay.
Bạch Tổng thân là đồng chí cẩu, lúc này bị ghẻ lạnh, cảm thấy rất không không vui, giậm chận chạy ra khỏi cửa, ở trên hành lang trống trải sủa gâu gâu gâu ——
Cuối cùng nó chạy xuổng cầu thang.
Được lắm, Liêu Thành Xuyên chỉ đành đuổi theo nó xuống lầu, bắt lại dẫn lên.
May mắn phát hiện ra sớm, Bạch Tổng chỉ mới chạy được có hai lầu.
Đồng Kỳ cầm notebook cùng với áo khoác của Liêu Thành Xuyên trong tay, nhìn Bạch Tổng chạy đằng trước Liêu Thành Xuyên, từ cầu thang thoát hiểm đi lên, người đàn ông cao lớn ở phía sau lưng con chó đi đến, Đồng Kỳ đưa lại anh notebook và áo khoác, Liêu Thành Xuyên cầm lấy rồi nói: “ Chuẩn bị một chút, lát nữa đi xem bi-da. “
“ Được, anh không nghỉ ngơi chút hả? “ – Đồng Kỳ nhìn Liêu Thành Xuyên.
“ Không cần. “
Đồng Kỳ ngừng một chút, nói: “ Tôi có làm bữa sáng, anh về nhà rửa mặt rồi sang đây ăn. “
“ Được. “
Đôi mắt Liêu Thành Xuyên mang theo ý cười, xoay người đi về nhà.
Đồng Kỳ vội vàng lôi Bạch Tổng vào nhà, sau khi vào nhà cô cột tóc lên đi vào phòng bếp làm bữa sáng. Tối hôm qua dì đã chuẩn bị nguyên liệu xong hết, Đồng Kỳ nấu hủ tiếu thịt bò, ăn cùng với tương sa tế, hương vị cực kỳ ngon, Liêu Thành Xuyên rửa mặt xong thì qua đến.
Quần áo trên ngừoi đã thay thành một bộ đô ngủ, ở trên trán có mấy sợi tóc đang rũ xuống kèm theo vài giọt nước, gương mặt sắc bén ngày thưởng bị bị tóc che khuất, trông nhu hòa hơn rất nhiều.
Da Liêu Thành Xuyên rất trắng, mái tóc đang để còn làm anh như trẻ thêm vài tuổi, Đồng Kỳ nhìn dáng vẻ Liêu Thành Xuyên như vậy, lại nhớ đến thời niên thiếu của anh.
Lúc đó ngũ quan vẫn rất ngây ngô, còn bây giờ đã góc cạnh, sắc nét hơn nhiều, ngập tràn hơi thở nam tính, Đồng Kỳ thất thần hai giây, mắng thầm trong lòng.
Cố ý quyến rũ chị đây! Mẹ nó!
Ăn sáng xong, Đồng Kỳ đi vào phòng tắm thay đồ. Hôm nay tương đối long trọng, là trận đấu của đại thần bi-da đó, đều là nhân vật cực đỉnh. Đương nhiên Đồng Kỳ phải chọn lựa trang phục thật cẩn thận, không thể mặc đồ quá nghiêm túc, cũng không thể quá xuề xòa, lại càng không thể quá hở hang.
Sau cùng, cô chọn một chiếc váy đen dài đến đầu gối, khoe được vòng eo thon tinh tế, mang đôi giày cao gót màu đen cùng với một chiếc túi nhỏ màu đen, tóc hơi xoăn nhẹ xõa xuống trên vai, lúc cô đi ra, Liêu Thành Xuyên đang vuốt lông Bạch Tổng.
Vừa ngước mắt lên, đôi mắt anh híp lại. Liêu Thành Xuyên đứng dậy, nói: “ Quần áo của em, cũng thích hợp đi gặp người lớn. “
Đồng Kỳ trợn mắt: “ Không đẹp sao? “
Liêu Thành Xuyên xoa khóe môi, cười: “ Chính là rất đẹp. “
Sau đó Liêu Thành Xuyên liền nắm tay Đồng Kỳ: “ Đi thôi. “
Đồng Kỳ cảm thấy như có một luồng điện từ lòng bàn tay chạy lên, cô giãy ra, chớp mắt nói: “ Nam nữ thụ thụ bất thân. “
*Nam nữ thụ thụ bất thân (男女授受不亲): Nam nữ không được tiếp xúc da thịt với nhau.
Liêu Thành Xuyên cừoi như không cười hỏi: “ Em nói thật à? “
Đồng Kỳ đeo túi xách nhỏ, cười khẽ: “ Giả đó, haha. “
Bạch Tổng muốn đi theo Đồng Kỳ nên đuổi theo chân cô, trưng ra bộ mặt đáng thương như bị vứt bỏ, Đồng Kỳ ngồi xổm xuống, hôn đầu nó một cái, an ủi: “ Tối về sẽ mua đồ chơi cho con. “
“ Gâu —— “ – Không them, con muốn đi theo.
Bạch Tổng tiếp tục cọ, đáng thương cực kì, Đồng Kỳ đau lòng xoa xoa cổ nó, vỗ về: “ Mẹ sẽ cố gắng về sớm. “
“ Gâu —— “
“ Gâu —— “
Trong tiếng gào thét của Bạch Tổng, Đồng Kỳ vội vàng đẩy Liêu Thành Xuyên ra ngoài, sau đó đóng cửa, chân Bạch Tổng trên ván cửa trượt xuống, giống như có thể nghe thấy tiếng lòng tuyệt vọng của nó.
Liêu Thành Xuyên giơ tay chặn cửa thang máy, Đồng Kỳ đi đến, hai người vào thang máy xuống tầng hầm. Liêu Thành Xuyên mở cửa xe giúp Đồng Kỳ rồi lên sau đó lên xe, khởi động, lái xe ra khỏi tầng hầm, chạy lên trên mặt đất, Liêu Thành Xuyên hỏi Đồng Kỳ: “ Trung thu em có sắp xếp gì chưa? “
Đồng Kỳ dựa vào lưng ghế, nghiêng mặt nhìn Liêu Thành Xuyên: “ Về nhà. “
“ Ừm. “ – Liêu Thành Xuyên đáp lời.
Đồng Kỳ thoáng dừng lại, lại nhìn khóe môi anh, lúc mới hôn anh, lúc đó Đồng Kỳ không phát hiện trên môi anh có vết thương gì, vậy thì tốt rồi.
Cũng phải, đã một tuần trôi qua, dù sao cũng đỡ hơn nhiều rồi.
Trong lòng Đồng Kỳ nhẹ nhõm.
Điểm tổ chức trận thi đấu giao hữu bi-da tổ chức ở thành phố A, Từ thành phố S lái xe đến đó mất hai giờ đồng hồ, trên đường cao tốc xe cộ nườm nượp, Liêu Thành Xuyên lái xe ổn định, Đồng Kỳ vừa xem điện thoại vừa nói chuyện với anh, không hề ngượng ngùng.
Giống như hai người đã quen nhau từ lâu vậy.
Sau khi xe chạy đưuọc một đoạn, đường có hơi đông đúc, nhưng ngay sau đó thì thật sự tắt đường. Liêu Thành Xuyên vặn nắp một chai nước, đưa cho Đồng Kỳ, lúc Đồng Kỳ nhận lấy, tầm mắt cô ngừng lại nơi cổ tay anh, Liêu Thành Xuyên cười hỏi: “ Không nhận ra sao? “
Đồng Kỳ ghé gần lại nhìn một cái, rồi cô nhìn anh: “ Đồng hồ? Là cái hơn mười vạn kia? “
Liêu Thành Xuyên nở nụ cười: “ Phải. “
Đồng Kỳ cầm chai nước, uống một ngụm, lướt mắt sang nhìn anh: “ Cái trước đó anh đeo mới phù hợp với địa vị của anh, cái này có chút rẻ tiền. “
“ Vì là em tặng. “
“ Khụ khụ. “
Tay Liêu Thành Xuyên lập tức duỗi ra, vỗ vỗ lưng cô, Đồng Kỳ lấy khan giấy lau khóe môi, nói: “ Không phải tôi tặng, cái này là tiền của anh. “
Liêu Thành Xuyên dùng ngón tay cái xoa xoa khoé môi Đồng Kỳ: “ Tôi coi như là em tặng. “
Đồng Kỳ liếc nhìn anh: “ Anh vui là được. “
- -----oOo------