“Tôn nhi ngày mai phải rời khỏi Kim Lăng, lần này đi, chỉ trong thời ngắn không thể quay về. Quả nhi tuổi nhỏ không nơi nương tựa, sau này, cầu tổ mẫu dang tay che chở.”
Từ Nhược Lân dưới ánh mắt chăm chú của Quốc thái, đã nói như vậy.
Rất nhanh, Tư quốc thái liền hiểu được chuyện gì. Sắc mặt bà khẽ biến, nhìn chằm chằm y hỏi: “Nhược Lân, ngươi thật sự muốn tổn hại tới gia tộc tổ tiên, đi đầu nhập làm bọn loạn thần tặc tử kia?”
Từ Nhược Lân nói: “Tôn nhi mặc dù trước đây chưa bao giờ tẫn hiếu với tổ mẫu, nhưng cũng biết tổ mẫu là người trí tuệ. Cục diện hiện giờ, tựa như tên đã trên dây, sao còn có thể chuyển cơ? Tôn nhi từ nhỏ ngỗ nghịch,sau khi tới phương bắc liền đầu quân dưới trướng Bình vương, đến nay đã được mười năm. Bình vương hùng tài đại lược, với ta lại dụng tâm. Tới giờ phút này, ta nào có đường sống xoay người? Chỉ có nghe hiệu chiến đấu mà thôi.”
“Ngụy biện!” Quốc thái đè thấp giọng quát. “Rõ ràng là ngươi cùng Bình vương kia giống nhau, vốn hoài lang tử dã tâm (*), ham muốn những thứ không thuộc về các ngươi! Bọn họ người họ Triệu đi tranh đoạt, ta quản không được. Ngươi là người Từ gia ta, ta sẽ không cho phép ngươi làm việc phản nghịch như vậy!” Dừng một chút, bà lại dùng âm điệu bình tĩnh nói, “Ta cũng không bức ngươi phản bội Bình vương. Hắn bất quá chính là một phiên vương miền Bắc, Kim Lăng lại binh nhiều tướng mạnh, hắn sao có thể kéo dài tranh chấp với Kim Lăng? Người họ Triệu bọn họ tranh đấu, ngươi ngồi yên lưu lại Kim Lăng là được. Có phụ thân ngươi cùng quý phi ở đây, ngày sau tiền đồ vẫn có thể trù tính.”
(*) Lang tử dã tâm: lòng muông dạ thú
Từ Nhược Lân hơi hơi cười khổ, nói: “Tổ mẫu tâm như minh kính. Vốn lời nói lang tử dã tâm cũng không sai. Chính là tôn nhi bất hiếu, chỉ sợ không thể tòng mệnh. Bình vương và Hoàng Thượng quyết liệt, với ta mà nói, phi tả tức hữu, không có khả năng có đường thứ ba. Ý ta đã quyết, sẽ không sửa đổi.”
(*) Tâm như minh kính: Tấm lòng trong sạch, sáng suốt
Tư quốc thái rõ rành rành là thập phần buồn bực, lại mạnh mẽ tự nhịn xuống, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi đã không màng gia nhân tông tộc, quyết ý muốn làm chuyện khảm đầu kia, cứ chính mình đi là được, còn gặp ta làm cái gì? Ngươi mặc dù ngỗ nghịch, nhưng nữ nhi của ngươi vẫn là người Từ gia ta. Nếu tổ tông Từ gia tích đức, không bị ngươi liên lụy tới diệt môn, không cần ngươi nói ta cũng sẽ chăm sóc con bé.”
Từ Nhược Lân quỳ phục xuống dập đầu, nói: “Đa tạ tổ mẫu từ ái. Nhược Lân biết rõ sau này gây nên việc, tất sẽ liên lụy đến Từ gia. Chỉ cầu sớm trục xuất Nhược Lân khỏi từ đường cho kịp, xoá tên trên gia phả. Sau này ta cùng với Từ gia không còn gì liên quan. Đó là chuyện thứ hai ta muốn nói.”
Tư quốc thái không thể kiềm được, vỗ mạnh bàn, tức giận nói: “Ngươi này vô quân vô phụ thiên sinh nghịch cốt! Tông tộc ở trong mắt ngươi thành thứ gì? Mà lại dễ dàng nói một câu liền ruồng bỏ như vậy! Là Từ gia ta gia môn bất hạnh, mới xuất hiện nghiệt chủng của hồ nữ như ngươi! Ngươi cho là ngươi làm việc đại nghịch như vậy, đem ngươi trục xuất khỏi dòng họ, Từ gia từ nay về sau liền có thể vô tư?”
Trong mắt Từ Nhược Lân xẹt qua một tia ám ách, cơ hàm dưới hơi căng ra, trầm giọng nói: “Nhược Lân tự biết là tội nhân Từ gia. Sau này nếu chết bất đắc kỳ tử, cam chịu làm cô hồn dã quỷ. Nhưng trời cao chiếu cố, sẽ có một ngày mở ra hoành đồ của ta, khi đó ta lại đến tạ tội với tổ mẫu cùng liệt tổ liệt tông.” Dứt lời y liên tiếp khấu đầu, đứng dậy bỏ đi.
Tư quốc thái dõi mắt trông theo bóng dáng y bỏ đi, cắn chặt răng, tay đeo chiếc nhẫn ngọc thạch khắc chữ thọ khảm vàng run lên nhè nhẹ. Sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại, trong mắt bà đã hơi ươn ướt lệ quang, lẩm bẩm nói: “Có người phi thường, sau đó có việc phi thường; có việc phi thường, sau đó có người phi thường. Từ gia ta có người liều mạng như thế, là phúc, hay họa?”
Cuối cùng vào một ngày năm theo lịch cũ, ngày mười, tháng mười một, Đức Hòa năm ba mươi tư, dưới sự chú mục của mọi người, triều đình cuối cùng phát ra một đạo thánh chỉ có đại ấn ngọc tỉ của hoàng đế – lệnh triệt phiên. Bắt đầu từ Thụy Vương – huynh đệ của chính Triệu Khám, một triệt phiên vương quyền lực điều dưỡng binh mã, hai triệt bọn họ ở quyền sở hữu thu thuế phú (*) cùng quyền lực bổ nhiệm bách quan. Bọn họ vẫn còn một chữ Vương của Đại sở, nhưng một khi pháp lệnh này được thực thi, cũng có nghĩa là, từ nay về sau nhóm phiên vương vốn dĩ chưởng quản quốc gia, sẽ trở thành một con thú trong lồng, không chỉ bị nhốt, còn bị nhổ răng nanh và móng vuốt.
Thuế phú (*): thuế nông nghiệp, thuế ruộng nương
Ngay tại ngày triệt phiên lệnh được tuyên bố này, người trong quốc công phủ, đang bộn bề việc chuẩn bị đưa linh cữu về Sơn Đông.
Thương thế của Sơ Niệm đã tốt hơn nhiều lắm. Là người còn sống, đưa linh cữu trượng phu về an táng với ông bà, là bổn phận của nàng. Ngoại trừ nàng, sau cùng xác định được người đi cùng một đường hộ tống đến Sơn Đông còn có công tử chi thứ hai Từ Bang Hừ cùng phụ tử Chu Bình An, Chu Chí. Bởi vì trước cuối năm phải kịp đến huyện Dương Tín, phủ Võ Định, tính toán một chút hành trình trên đường, ước chừng cần tới một tháng, cho nên sau khi thỉnh pháp sư chọn ngày, quyết định mấy ngày sau tức ngày mười sáu xuất môn. Mấy ngày nay, đúng là thời điểm bận rộn nhất.
Chuyện triệt phiên, ngoại trừ dân chúng bình dân, ở Kim Lăng người hơi có chút khứu giác chính trị đều đã sớm có đoán được. Từ gia lại như thế. Cho nên khi biết được tin tức này, cũng không có phản ứng nhiều lắm. Nhưng qua hai ngày tiếp theo, một cái tin tức lại truyền đến, lúc này mới hoàn toàn thu hút sự chú ý, Quốc công phủ tựa như nổ tung lên, mọi người không lòng dạ nào làm việc, từ trên xuống dưới, không có người nào mà không biến sắc.
“Mợ hai, nghe nói thế tử của Bình vương phủ mấy ngày trước không ngờ đã sớm đào tẩu khỏi kinh thành, hiện giờ trong Bình vương phủ chỉ còn một mình Vương phi, bên ngoài đang bị bao vây giống như cái hộp sắt! Còn nói… nói thế tử là được đại gia nhà chúng ta đưa đi…”
Thời điểm nha đầu đến truyền lời này, Sơ Niệm đang cùng Xích Tố sửa soạn chuẩn bị áo khoác lông dày để qua hai ngày nữa lên đường. Sắp cuối năm, chỉ sợ trên đường đi sẽ có phong tuyết. Nghe được tin tức như thế, tay không khỏi ngừng lại.
Mấy ngày trước đây nàng từ miệng Tống thị biết được, có một đêm Từ Nhược Lân ở cạnh Quả nhi, chờ con bé vào giấc ngủ liền rời phủ, đến nay chẳng biết đi đâu. Lúc ấy nàng cũng đoán được, chắc y đã biết thời cuộc sắp có biến, về phương bắc đầu quân Bình Vương. Không ngờ tới chuyện y vậy mà đưa thế tử trốn khỏi Kim Lăng. Lại nghĩ, y lựa chọn ra tay trước mấy ngày tuyên bố lệnh triệt phiên, quả thật là thời cơ thỏa đáng nhất. Quá sớm, sẽ hiềm nghi Bình Vương bức vua thoái vị, quá muộn, sẽ rất khó đưa người ra khỏi thành.
Lần này, quả nhiên Từ Nhược Lân không ngồi yên nhìn mẫu tử hai người họ bị nhốt, mà ra tay cứu giúp. Đáng tiếc, thế tử có thể sửa được vận mệnh, nhưng kia Tiêu Vương phi kia, nếu đã bị trọng binh giam lỏng, giờ phút này phòng thủ trong thành nhất định càng nghiêm, chỉ sợ cuối cùng vẫn là chạy trời không khỏi nắng.
Trước mắt nàng hiện ra thân ảnh nữ tử ngày đó đứng cô độc ven đường cùng dã thảo, áp chế sự nuối tiếc trong lòng, nàng khẽ thở dài một cái.
Cùng thời khắc đó, trong phủ đệ, Thận Đức viện, trong một gian phòng sinh hoạt của Tư quốc thái, cũng là một cảnh tượng khác. Liêu thị sắc mặt xanh mét, cảm xúc đã sớm khó có thể điều khiển, đang ở trước mặt lão thái thái phẫn nộ đi qua lại đi lại, miệng không ngừng gào lên: “Sao lại có người như vậy! Y dù hận ta, cũng không đến mức làm ra chuyện mưu nghịch liên luỵ toàn gia như vậy! Hiện giờ gây ra chuyện này, liên lụy chúng ta không nói, ngay cả quý phi cũng bị liên lụy khiến Hoàng Thượng không vui, mới oán trách chúng ta sao lúc trước đối với y không hề phòng bị! Ta từ lâu đã biết y không phải cái người an phận! Năm đó khi vừa tới quý phủ, đôi mắt nhìn người khác đều giống như loài lang sói hung hiểm! Nào giờ chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào như vậy! Giờ thì hay rồi, nhìn mà xem, Từ gia đây đã tạo ra cái nghiệt gì, cuối cùng nhưng lại dưỡng ra một cái loạn thần tặc tử như vậy chứ! Đây chính là mưu nghịch tạo phản đáng tội chết! Nếu Hoàng Thượng trách tội xuống, chúng ta từ trên xuống dưới mấy trăm nhân khẩu, không biết chừng sẽ như thế nào…”
Cùng thời khắc đó, trong phủ đệ, Thận Đức viện, trong một gian phòng sinh hoạt của Tư quốc thái, cũng là một cảnh tượng khác. Liêu thị sắc mặt xanh mét, cảm xúc đã sớm khó có thể điều khiển, đang ở trước mặt lão thái thái phẫn nộ đi qua lại đi lại, miệng không ngừng gào lên: “Sao lại có người như vậy! Y dù hận ta, cũng không đến mức làm ra chuyện mưu nghịch liên luỵ toàn gia như vậy! Hiện giờ gây ra chuyện này, liên lụy chúng ta không nói, ngay cả quý phi cũng bị liên lụy khiến Hoàng Thượng không vui, mới oán trách chúng ta sao lúc trước đối với y không hề phòng bị! Ta từ lâu đã biết y không phải cái người an phận! Năm đó khi vừa tới quý phủ, đôi mắt nhìn người khác đều giống như loài lang sói hung hiểm! Nào giờ chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào như vậy! Giờ thì hay rồi, nhìn mà xem, Từ gia đây đã tạo ra cái nghiệt gì, cuối cùng nhưng lại dưỡng ra một cái loạn thần tặc tử như vậy chứ! Đây chính là mưu nghịch tạo phản đáng tội chết! Nếu Hoàng Thượng trách tội xuống, chúng ta từ trên xuống dưới mấy trăm nhân khẩu, không biết chừng sẽ như thế nào…”
“Vợ lão Đại! Việc xảy ra rồi, ngươi bớt nói mấy câu vô dụng đi!”
Tư quốc thái chợt đánh gảy tiếng kêu la của Liêu thị, nói: “Từ gia đã trải qua hơn trăm năm nay, hiện giờ còn không đến nỗi chỉ vì một người mà có thể bị lật đổ! Truyền tin cho lão Đại, bảo hắn ngay lập tức trở về cho ta, mở từ đường xoá tên đứa con này của hắn khỏi gia phả!”
Liêu thị ngẩn ra, sắc mặt mặc dù còn vô cùng khó coi, nhưng vẻ phẫn nộ mới vừa rồi lại dần có chút tiêu tán bớt, giật mình đứng một lát, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, bà vỗ vỗ trán, nói: “Đúng rồi, con bây giờ đi tìm cha con, bảo ông ấy cầu kiến Hoàng Thượng tới đó giúp chúng ta nói mấy câu. Kẻ này từ nhỏ đã ngang tàng, vô pháp vô thiên, tâm cơ thâm trầm, lại hàng năm đều không ở Kim Lăng, làm chuyện gì chúng ta cũng không hiểu được chút gì. Nếu cứ như vậy mà bị liên lụy dính vào, thật sự là oan ức!”
Phụ thân của Liêu thị là Liêu Kỳ Xương, chính là một trong thủ phụ nội các đại thần, cánh tay nòng cốt của tân hoàng.
Tư quốc thái thở dài, nhìn Liêu thị nói: “Vợ Lão Đại, ta hiểu được mấy năm nay cũng không dễ dàng với ngươi. Trong trong ngoài ngoài, nếu không có ngươi ở đây, Quốc công phủ này đã không có được thể diện như hôm nay. Cái tốt của ngươi, ta thay con trai ta đều nhìn thấy được, ghi tạc đáy lòng.”
Liêu thị ngẩn ra, chậm rãi cúi đầu, khi nhấc lên lại, đôi mắt đã hơi hơi phiếm hồng, lấy khăn tay lau mắt lung tung một chút, nghèn nghẹn nói: “Có thể nghe được lão thái thái nói một câu như vậy, ta cho dù ở sau lưng bị người ta oán trách cỡ nào, nỗi khổ mấy năm nay cũng không tính uổng phí.”
Tư quốc thái cũng khó nén vẻ mệt mỏi trên mặt, lại thở dài một hơi, rồi bà phất tay nói: “Đi đi! Vất vả cho ngươi. Còn có, qua mấy ngày nữa, chuyện cháu dâu đưa linh cữu về Sơn Đông, ngày giờ cũng không được chậm trễ.”
Liêu thị đáp một tiếng vâng, xoay người vội vàng mà đi.
— —
Ngụy quốc công phủ bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn này mà lòng người từ già trẻ lớn bé đều hoảng sợ. Trong khi Ngụy quốc công Từ Diệu Tổ sợ hãi phải đích thân đi đến ngự tiền thỉnh tội, quốc công phu nhân Liêu thị thì chạy vạy khắp nơi, là quan hệ thông gia nhưng Ân Xương Bá tước phủ mấy ngày này lại vân đạm phong khinh như trước, đại môn đóng chặt, làm như bình thường, chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Trong thư phòng, đương gia Tư Chương Hóa lúc này đang ngồi sau thư án, con mèo đen có tên Hỗn Độn do chính ông nuôi đang nằm trên đầu gối, ông thì ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc ghế có nước sơn đen bóng trên tay vịn được điêu khắc hoa văn hình chim loan.
Tư Chương Hóa năm nay năm mươi tuổi, khô gầy, đang giữ chức quan tam phẩm Hộ bộ Hữu Thị lang. Đó là một chức quan không nhỏ, vả lại cũng không phải là cái vỏ rỗng. Cùng so sánh với vài chức quan thừa kế khác ở Kim Lăng đã sớm trở thành thùng rỗng mà nói, ông có thể lăn lộn tới địa vị như ngày hôm nay, thì cũng không phải là hạng người hời hợt. Có lẽ vì nguyên nhân trường kỳ hao tâm tổn trí, tóc trên đầu ông đã hoa râm, nhưng sống lưng lại luôn thẳng tắp, mặc kệ là lúc mặc triều phục đứng trong triều thảo luận chính sự, hay là như lúc này mặc y phục hàng ngày ngồi một chỗ bên trong thư phòng có hơi u ám.
Ông bỗng nhiên mở to mắt, thuận tay quẳng đi con mèo đen đang nhắm mắt lim dim. Con mèo bất ngờ không kịp đề phòng lăn vòng trên mặt đất, sau khi giận dữ kêu lên một tiếng đầy bất mãn, lập tức đứng lên, nhanh chóng chui ra ngoài qua cánh cửa nửa khép hờ.
Tư Chương Hóa mở ngăn kéo, rút ra lá thư mỏng từ trong đó, mở ra. Hàng chữ mực đen, xinh đẹp mà chỉnh tề.
Suốt bảy tám ngày nay, ông sớm đã xem xét kỹ chữ viết trong lá thư này không dưới mười lần. Bây giờ, ánh mắt lại một lần nữa lướt qua nó.
Đây đúng là do cháu đích tôn nữ Tư Sơ Niệm của ông viết ra.
Ở trong thư vừa mở đầu nàng đã nói, trượng phu bất hạnh qua đời, nàng không muốn lại sống vô dụng ở Từ gia, thỉnh cầu được quy tông trở lại làm đích nữ Tư gia.
Nàng còn nói, biết bản thân có ý nghĩ như vậy, tổ phụ nhất định sẽ trách cứ. Nhưng nàng cũng có lý do của mình.
Người ở Kim Lăng, không ai không biết chuyện sẽ có một cuộc chiến giữa Hoàng Thượng cùng với Bình vương người đang dẫn đầu nhiều phiên vương. Hoàng Thượng quyết chí tước phiên, mà Bình vương cũng sẽ không thúc thủ chịu trói. Một hồi chiến sự sớm hay muộn là điều khó tránh khỏi. Nếu cuối cùng Hoàng Thượng thắng, bản thân nàng lưu lại Từ gia, cố gắng duy trì mối quan hệ thông gia này có lẽ còn có lợi ích. Nhưng cuối cùng nếu Bình vương thắng, con trai cả Từ gia Từ Nhược Lân đắc thế, mà y cùng với những người còn lại ở Từ gia từ trước đến nay đều xa lạ, tính tình của y lại cực kỳ lạnh bạc, làm sao còn có thể bận tâm tới một Tư gia vốn cách tới vài tầng với cái gọi là quan hệ thông gia?
Bàn về cuộc chiến này giữa Kim Lăng và Yến Kinh, Kim Lăng không người nào là không khinh địch, đều cho rằng Hoàng Thượng trong tay nắm hơn mười vạn binh mã khắp thiên hạ, mà Yến kinh bất quá chỉ có mấy vạn binh, áp đảo đối phương là chuyện dễ dàng. Nhưng nàng lại có cái nhìn bất đồng. Trong triều đình, võ tướng thiện chiến có tài năng quá ít ỏi, mà Bình vương nhiều năm trấn thủ biên cương, xây dựng thế lực thâm sâu, trong quân đông đảo cựu tướng, một khi khởi binh, không thiếu người đi theo. Nghe phong thanh ông ta lại trị quân nghiêm minh không cho giết người cướp của, ở phương bắc rất được lòng người. Vả lại một khi bùng nổ chiến sự, bởi vì đây cũng không phải là cuộc chiến đổi triều thay họ, cho nên đa số văn thần võ tướng trong triều nhất định sẽ duy trì thái độ quan vọng (*). Do nàng trải nghiệm còn non kém, nên trận chiến này, đến cuối cùng ai thắng ai bại, nàng không dám kết luận bừa bãi, nhưng với cơ trí của tổ phụ, trong lòng nhất định sẽ có cân nhắc.
(*) quan vọng: chờ đợi để xem như thế nào
Cuối cùng trong thư nàng còn nói, thay ký thác hy vọng chấn hưng gia nghiệp vào một cửa quan hệ thông gia, không bằng tự mình nắm bắt thời cơ sớm định lập trường. Loạn thế tạo anh hùng, phú quý hiểm trung cầu (*). Cuối cùng nếu Bình vương thực sự thắng trận, thì ngay từ lúc ông ta còn chưa có lợi thế liền hướng về phía ông bày tỏ mong muốn giúp đỡ, sau này phú quý lẽ nào không đầy nhà? Đến lúc đó, đại đa số những người lúc trước đứng trung lập, tự cho là có thể bảo toàn hết thảy những thứ hiện có, điều có thể làm, cũng chỉ là nắm chặt tay thở dài cùng hâm mộ vạn phần mà thôi!
(*) Phú quý hiểm trung cầu: tìm phú quý, làm giàu trong hiểm cảnh
Tư Chương Hóa đọc lại thư một lần nữa, hơi hơi híp mắt.
Mặc dù đã tới lúc này, ngay cả chính ông cũng còn chút kinh ngạc. Từng câu từng chữ thấu đáo lòng người như vậy, đúng thật sự là do chính đứa cháu gái kia của ông viết ra.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, ông nhanh chóng cất lá thư vào, giương mắt nhìn lên, thấy là con dâu Vương thị tự mình dâng trà bánh lại đây.
Vương thị nhẹ nhàng đặt khay ở trên bàn, nhìn thoáng qua lão nhân, do dự một chút, rốt cuộc vẫn là thử thăm dò: “Cha, nghe nói mấy ngày hôm trước Bình vương phủ bên kia xảy ra chút chuyện, còn liên can đến Từ gia. Ngài thấy thế nào?”
Tư Chương Hóa tiếp nhận chung trà, chậm rãi nhấp một ngụm chè xanh Lục An mới pha, chép miệng chậc lưỡi, nói: “Lá trà tốt như vậy, ngươi pha quá vội vã, ngay cả hương vị còn chưa xuất ra. Chờ thêm một chút, rồi hãy bưng lên.” Dứt lời, tựa vào lưng ghế dựa.
Vương thị vốn là muốn thám thính thái độ của ông đối với lá thư của Sơ Niệm, thấy ông nói tới chuyện lá trà, có chút khó hiểu. Muốn hỏi lại, nhưng thấy ông đã khép hai mắt lại, không dám quấy nhiễu thêm, bà đành phải ngậm miệng bất mãn mà đi.
— —
Sơ Niệm trở lại Thiện Nghĩa trang sớm hơn ba ngày, liên tục cúng bái hành lễ suốt ba ngày ba đêm, chỉ chớp mắt đã tới mười lăm, ngày mai sẽ là ngày đưa linh cửu về phương bắc đến Sơn Đông. Quan tài được làm từ gỗ lim tốt, trong ngoài bọc ba lớp, trọng lượng không nhẹ. Qua giờ tý, phụ tử Chu Bình An liền an bài mấy chục người cẩn thận hạ nó xuống, xếp đặt trên một chiếc xe ngựa đặc chế rất to, do Chu Bình An cùng Từ Bang Hừ áp tải, trong đêm bắt đầu vận chuyển ra bến tàu, theo đường thủy đi hướng về Sơn Đông.
Suốt một đêm này Sơ niệm vẫn không hề chợp mắt, chỉ mặc y phục thoáng nhắm mắt nằm trên giường trong gian phòng trước đây mình từng ở. Nghe thấy Xích Tố đi đến, nói tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, nàng giật mình một cái liền tỉnh. Xích Tố giúp nàng khoác thêm bên ngoài kiện áo choàng dệt gấm tố bạch có viền chỉ bạc. Thu thập thỏa đáng xong, liền cùng Vân Bình và một đám nha đầu còn lại đưa nàng đi ra ngoài. Bên ngoài đã sớm có một cỗ kiệu đang đợi, chuẩn bị đưa nàng xuống núi, rồi ngồi xe ngựa về phủ Quốc công trong thành trước, sau khi đưa linh vị linh bài đến từ đường, mới lại xuất thành ra bến tàu.
Sơ Niệm ngồi kiệu tới chân núi, bốn phía vẫn u ám mênh mông, cũng không có người trông chừng, đi theo đèn lồng phía trước leo lên xe ngựa. Ngồi ở bên trong, trong lòng ôm chiếc bình giữ ấm, sau một trận xóc nảy lắc lư, đầu dần dần nặng nề, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại muốn ngủ. Bỗng nhiên cảm giác thấy chiếc xe ngựa thoáng hoãn lại, tưởng đường khó đi, nàng cũng không lưu ý, vẫn chưa mở mắt, một khắc tiếp theo, một trận gió lạnh nghênh diện thổi tới, nàng nhịn không được rùng mình một cái, mở mắt, cả người lại kinh hãi.
Nhờ ánh sáng từ ngọn đèn bắt tại góc thùng xe, nàng nhìn thấy ở đối diện thế nhưng lại thừa ra một nam nhân cường tráng. Y ăn mặc như một kiệu phu nghèo khổ ở bên ngoài, trên đầu đội mũ che đi nửa khuôn mặt. Thấy người nọ khom người dường như muốn tiến về phía mình, nàng hoảng sợ mở to mắt, chiếc bình giữ ấm trên gối cũng rời khỏi tay rơi xuống, nhanh như chớp lăn ra ngoài. Đang muốn lên tiếng thét chói tai, người nọ đã chụp bình giữ ấm, một bước dài tiến đến, dùng một tay khác chặn ngang che miệng nàng lại, đè thấp giọng nói: “Là ta!”
Sơ Niệm lập tức nhận ra giọng nói này.
Đây là giọng của Từ Nhược Lân. Nhưng điều khiến nàng càng cảm thấy kinh hãi khó hiểu chính là, không phải y đã đưa thế tử Bình vương Triệu Vô Dạng rời khỏi Kim Lăng rồi sao? Bây giờ, làm thế nào lại bất ngờ giống như quỷ mỵ xuất hiện ở tại nơi này?