• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vô Biên, hảo đồ đệ của ta.” Giữa lúc Vô Biên cùng Dư Khinh đang luống cuống tay chân kéo Giang Thượng Hàn đứng lên, lại nghe bên cạnh lại bỗng nhiên vang lên một tiếng “Ngao”.

Tiếp theo Thanh Phong đạo trưởng lập tức vọt tới, kéo tay Dư Khinh lão lệ tung hoành: “Thật không nghĩ tới a, hảo đồ đệ, ngươi lại có thể cứu sống thần thú kỳ lân, không chỉ như thế, ngươi… Ngươi còn cản thần kiếp… Thần kiếp a… Ta cùng chưởng môn cũng không đỡ được, chẳng lẽ là nói… Ngươi là thâm tàng bất lộ?” Hắn vừa mừng vừa sợ nhìn Vô Biên, giống như hôm nay mới một lần nữa lại quen biết đồ đệ này.

“Thâm tàng bất lộ cái rắm.” Vô Biên trở mình xem thường, nhịn không được chữi bậy: “Đó là bởi vì đại bộ phận thần kiếp đã bị Yên Lung chắn hết rồi, lúc ta tới, chỉ còn dư lại mấy cái cuối mà thôi, nếu không phỏng chừng lúc này ngay cả ta đều hôi phi yên diệt*, còn có thể trở về gặp các ngươi sao? Còn có a sư phó, ta phải nhắc nhở ngươi một tiếng, ngươi kéo chính là tay Khinh Khinh, không là của ta.”

_hôi phi yên diệt: tan thành mây khói.

“A?” Thanh Phong đạo trưởng vội vàng buông tay, cái mặt đỏ thẵm, hai đồng tử đứng một bên cũng cúi đầu che miệng không ngừng cười trộm.

Mặc kệ nói như thế nào, Yên Lung cùng con của hắn, Vô Biên cùng Dư Khinh đều bình an vô sự, đây là việc đáng được ăn mừng. Minh Nguyệt Thanh Phong đạo trưởng sau khi qua khỏi cơn kích động, lại khôi phục bộ dáng đạo mạo, ngồi xuống ghế, đối với Giang Thượng Hàn nói: “Có biết không? Ngươi là hai chúng ta ở dưới chân núi cứu đi lên, lúc ấy ngươi cũng đã hôn mê, chúng ta đem ngươi cứu đi lên không lâu, người của Lê Vân Quan liền tới đòi người.”

Giang Thượng Hàn thở dài, qua thật lâu mới bi thương nói: “Kỳ thật, các ngươi hãy đem ta tống xuất đi, tùy ý sư môn xử phạt, mặc dù là hôi phi yên diệt, cũng là trừng phạt ta đúng tội, ta sở dĩ liều mạng trốn tới nơi này thỉnh cầu cứu, cũng không phải vì mình ham sống, mà là vì đi cứu Yên Lung. Hiện giờ Yên Lung cùng con đều bình an, ta mặc dù chết, cũng có thể yên lòng. Để hắn coi như trên đời này không hề tồn tại con người như ta, sau này không còn nhớ ta nữa, cũng chưa chắc không phải một loại hạnh phúc.”

“Tại sao?” Vô Biên ngạc nhiên, nhìn sắc mặt ảm đạm của Giang Thượng Hàn: “Cũng bởi vì ngươi đã yêu một con kỳ lân, cùng hắn có quan hệ, dựng dục đứa con của hai người các ngươi sao?”

Giang Thượng Hàn gật gật đầu. Minh Nguyệt đạo trưởng ở một bên cũng trầm ngâm nói: “Đích xác như thế. Quy củ của đạo gia mặc dù không nghiêm khắc như phật gia, nhưng không cùng chủng tộc mà nảy sinh tình cảm, đó là vi phạm lẽ trời.”

“Nhưng là…”

Mắt thấy sắc mặt Giang Thượng Hàn càng nhợt nhạt, trong mắt lại không còn một ti dục niệm muốn sống. Vị này đạo trưởng đột nhiên đem thanh âm cất cao tám độ, xông lên đi giữ chặt cánh tay Giang Thượng Hàn nói: “Nhưng là tình yêu sở dĩ vĩ đại, không phải là bởi vì nó nhiệt liệt* sao? Cái loại không cùng chủng tộc, giới tính, quốc gia, tuổi này, tất cả đều không quan hệ, chỉ cần đã yêu, cho dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhiệt liệt tiến tới không lùi vĩnh viễn không hối hận, chính vì như vậy, tình yêu mới có thể tốt đẹp như thế, cũng chính bởi vì như vậy, những truyền thuyết liên quan tới tình yêu mới có thể thiên cổ truyền lưu a…”

_nhiệt liệt: sôi nổi, cháy bỏng.

“Thật không nghĩ tới, chưởng môn của các ngươi nguyên lai là một vị thi nhân.” Dư Khinh trợn mắt há hốc mồm nhìn Minh Nguyệt đạo trưởng đang nước miếng tung bay*.

_nước miếng tung bay: nói ko ngừng.

“Ân, ý của chưởng môn là, chỉ cần là chân tình, thì sẽ khiến người ta muốn ủng hộ muốn bảo hộ. Cho nên ngươi hoàn toàn không cần sợ hãi như thế, thậm chí bắt đầu sinh tử niệm.”

Thanh Phong đạo trưởng ở một bên làm chú giải, rồi mới chỉ tay vào Dư Khinh cùng Vô Biên: “Ngươi xem, đồ đệ của ta tìm một người nam nhân, chúng ta chính là thực ủng hộ thôi, này có quan hệ gì đâu? Chỉ cần bọn họ thiệt tình yêu nhau, chỉ cần bọn họ cảm thấy được hạnh phúc là được a.”

Giang Thượng Hàn nhìn Dư Khinh cùng Vô Biên, ngơ ngác nói: “Chính là… Tối thiểu… Hai người bọn họ đều là nười a.”

“A? Chẳng lẽ… Kia con kỳ lân kia không biến hóa? Ngươi… Ngươi là cùng một con kỳ lân chưa hóa thành hình người… Nói chuyện yêu đương, còn… Còn cùng hắn… Dựng dục đứa nhỏ sao?” Sắc mặt của Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đạo trưởng đều có chút xanh, hiển nhiên suy đoán này trong lúc nhất thời làm cho bọn họ không thể chấp nhận.

Dư Khinh ở một bên vì trí tưởng tượng phong phú của bọn họ mà cười ngất, một bên âm thầm buồn cười, thầm nghĩ mới nãy dõng dạc như vậy, nói cái gì tình yêu không phân biệt chủng tộc thập mà, kết quả vừa nghe nói kỳ lân chưa thể hóa thân thành người, liền biến thành bộ dáng này.

“Không… Không phải, Yên Lung đương nhiên sẽ hóa thành người, bằng không… Ta sao có thể cùng một con kỳ lân song tu.” Giang Thượng Hàn cũng đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác.

“Hô…” Minh Nguyệt đạo trưởng cùng Thanh Phong đạo trưởng đồng thời thở phào một hơi. Liền thấy Giang Thượng Hàn hâm mộ nhìn Dư Khinh cùng Vô Biên, lẩm bẩm nói: “Đã sớm nghe nói Bạch Vân sơn xá tuy là đạo gia thánh địa, lại tự do tản mạn, nếu không phải làm việc thương thiên hại lí, liền không bị xử phạt gì, ai… Chỉ tiếc… Ở đây không phải là sư môn của ta.”

Dư Khinh mắt thấy hắn tựa hồ còn vì sư môn hổ thẹn, nghĩ muốn dùng cái chết để kết thúc, thật sự rốt cuộc nhịn không được tức giận, tiến lên từng bước lớn tiếng kêu lên: “Ngươi vì không làm thất vọng sư môn mà tự sát, chẳng lẽ ngươi không ngẫm lại, nếu làm như vậy ngươi đối sư môn không thẹn, chính là Yên Lung thì sao? Hài tử của ngươi thì sao? Ngươi đối bọn họ không có áy náy sao? Ngươi hiện tại đã không còn đơn giản chỉ là một đạo sĩ, ngươi là một cha, một phụ thân có hai người con trai ngươi có biết hay không? Kỳ lân cục cưng lớn lên đều thật đáng yêu, chẳng lẽ ngươi muốn để bọn họ cả đời cũng không thấy được cha của mình sao?”

Giang Thượng Hàn giật mình sửng sốt thật lâu sau, cực kỳ bi ai nói: ”Đúng vậy ta hại Yên Lung, hại đứa nhỏ, ta không nên ở lúc ta không có năng lực bảo hộ bọn họ, liền nhất thời động tình, tạo ra phiền toái về sau cho hắn, ta không nên…”

“Hiện tại nói gì đều trễ rồi, cho dù không nên, cũng đã xảy ra, ngươi đi nghĩ nên hay khôngnên ích lợi cái rắm gì a? Yên Lung đã cùng ngươi có quan hệ, đến đứa nhỏ đều sinh ra. Con mẹ nó ngươi xuất ra chút khí khái nam nhân cho ta được không?”

Dư Khinh chọc tức, dậm chân hét lớn: “Ngươi không phải nói không có năng lực bảo hộ bọn họ sao? Kia hiện tại liền khổ luyện bản lĩnh, không đúng, ngươi không phải đạo gia đệ nhất cao thủ sao? Kia còn khổ luyện cái rắm a? Dù sao ngươi ở bên người bọn họ, nếu có người muốn khi dễ bọn họ, ngươi phải động thân mà ra, cho dù chết cũng phải bảo vệ bọn họ chu toàn. Đến lúc đó, mặc dù ngươi chết, Yên Lung cùng đứa nhỏ cũng cùng ngươi chết, bọn họ quyết không sẽ hối hận, cũng quyết không trách cứ ngươi đi tìm bọn họ, bởi vì nam nhân như vậy mới xứng làm chồng Yên Lung, xứng làm phụ thân đứa nhỏ.”

Dư Khinh thật sự là phát hỏa, y thật muốn hung hăng tát Giang Thượng Hàn một cái bàn tay, mắng xong, thở còn chưa đều, lại chỉ vào Vô Biên nói: “Ngươi học học sư đệ của ngươi được không? Vô Biên nếu hèn nhát như ngươi, sợ sư môn không được cái này không được cái kia, lại sợ cái gì mang đến tai hoạ cho ta, ta sớm một cước đem hắn đá đến chân trời rồi.”

Vô Biên vội vàng ưỡn cao ngực, ý bảo chính mình cũng không phải nam nhân vô dụng như vậy.

Ánh mắt Giang Thượng Hàn cuối cùng sáng lên, Dư Khinh đã mắng tỉnh hắn: đích xác, hắn yêu Yên Lung, đây là không có cách nào, cho dù là sai, cũng không có biện pháp sữa. Hắn muốn lấy cái chết lấy tạ ơn sư môn, nhưng hắn lấy gì đi tạ ơn Yên Lung. Hắn rời khỏi sư môn, cũng chỉ làm mình thân bại danh liệt, sư môn không có gì tổn thất. Nhưng nếu hắn chết như đã nói, thanh danh có bảo trụ hay không không quan trọng, nhưng sau này Yên Lung cùng con phải tính làm sau đây? Cái gọi là trách nhiệm cùng gánh vác, hắn cũng nên đối Yên Lung cùng đứa nhỏ phụ trách, gánh vác trách nhiệm hạnh phúc của bọn hắn, không phải sao?

“Đồ nhi a, vợ ngươi rất… Rất nóng nảy a, ngươi… Ngươi chịu nổi sao?” Minh Nguyệt cùng Thanh Phong đạo trưởng đều phác ngốc, ai có thể nghĩ đến tiểu tử kia lúc vừa tới giống như thổ tử, trong nháy mắt liền biến thành tiểu bạch lang chứ?

“Một câu bừng tỉnh người trong mộng.” Giang Thượng Hàn đối với Dư Khinh cuối người thật sâu: “Giang Thượng Hàn ta uổng sống như thế nhiều năm, mà ngay cả cái này cũng không hiểu, ngươi mắng đúng. Ta ngày mai trở về Lê Vân Quan, cùng các sư phó giải thích, muốn đánh hay không, thậm chí trục xuất sư môn cũng tùy bọn họ, nhưng ta nhất định phải trở lại bên người Yên Lung cùng đứa nhỏ.”

“Dốt nát.” Dư Khinh đều muốn hét to: “Ngươi còn giải thích cái rắm a? Lần trước nếu không phải sư phó chúng ta cứu ngươi, ngươi lại hôn mê nửa năm, thì chỉ mình mê dược này cũng đủ lấy mạng của ngươi. Hiện tại ngươi tái trở về, bọn họ có thể làm cho ngươi sống đi ra sao?”

Y nói xong, quay đầu nhìn hai cái lão đạo cùng Vô Biên, vung tay lên nói: “Làm người tốt thì nên đưa phật đưa đến tây. Đơn giản đệ bọn họ cùng với ngươi đi ra bên ngoài nói một tiếng với người của Lê Vân Quan đi, đến lúc đó nếu thực muốn động tay, ngươi cũng sẽ không chịu thiệt.”

“Vài cái lão tạp mao hư vậy, còn cần chúng ta ra tay sao? Vô Biên đồ nhi cùng hắn cùng đi cũng đủ thu phục.” Minh Nguyệt đạo trưởng vuốt vuốt chòm râu, ha hả nở nụ cười một tiếng.

Thế là sự tình cứ như vậy má quyết định. Sớm có người đến chuẩn bị chỗ ở cho Giang Thượng Hà. Vô Biên cùng Dư Khinh vẫn ở tại tiểu viện này.

Sau khi mọi người đều đi ra ngoài. Dư Khinh nhìn ngoài cửa sổ ra nửa ngày, thẳng đến khi thấy bóng của mấy người kia đều mất hết, y mới xoay người lại, bỗng nhiên ôm lấy Vô Biên vừa mới tiến lại gần, ở trên mặt hắn nhẹ nhàng hôn, hắc hắc ngây ngô cười nói: “Vô Biên, chúng ta thay Yên Lung tìm được chồng, nguyên lai nam nhân của hắn không phải phụ lòng, ha ha ha, thật tốt, này thật sự là quá tốt.”

Vô Biên nheo lại ánh mắt: “Khinh Khinh, ngươi nếu đem những lời này đổi thành ‘ Vô Biên ta rất thích ngươi nga ’, ta sẽ càng thêm vui vẻ.”

“Đồ chết tiệt.” Dư Khinh đẩy ra Vô Biên, hướng hắn làm cái mặt quỷ, rồi mới ngồi vào ghế lại cười nói: “Trước khi chưa tới, trong lòng ta thật sự thực không yên, sợ sư phó của ngươi cùng sư môn làm khó dễ ngươi, thậm chí đem ngươi nhốt lại không cho chúng ta gặp lại, nhưng là hiện tại ta không lo lắng. Vô Biên, tuy rằng sư phó cùng chưởng môn nhìn qua có chút không thể nhờ cậy như vậy, nhưng ta thật sự rất thích bọn họ, khó trách Bạch Vân sơn xá có thể hạnh phúc như thế, có lẽ đó là bởi vì có chưởng môn cùng trưởng lão như vậy đấy.”

Vô Biên cười nói:” Đúng vậy a. Cho nên ngươi xem các sư huynh đệ thậm chí các đệ tử cấp dưới ở mặt ngoài cũng không cần tôn trọng bọn họ, nếu nói là trưởng bối, càng không bằng nói là bằng hữu. Nhưng trong lòng mọi người, đều là thực kính yêu hai lão ngoan đồng này, một khi bọn họ có việc, thì mọi người toàn phái sẽ liều mạng. Chúng ta nếu như có chuyện, bọn họ cũng sẽ liều mạng.”

Dư Khinh gật gật đầu, nghĩ nghĩ bỗng nhiên nhịn không được cười rộ lên. Vô Biên kinh ngạc nhìn y, mới thấy y đắc ý rung đùi nói: “Ta chợt nhớ đến, tu hành tổ sư gia kia của các ngươi thủ đoạn đầy trời, nếu thật sự là Bạch Vân sơn xá phóng đãng cuồng vọng, còn không đánh lôi xuống dưới diệt các ngươi ni. Đại khái chắc là bởi vì các ngươi phóng đãng thì phóng đãng, nhưng lúc đại sự thì rất thận trọng, những việc làm được đều không vi phạm thiên lý, mới khoan dung như thế đi. Lê Vân Quan đại khái cũng là bởi vì biết bản tính của Bạch Vân sơn xá các ngươi, cho nên không chịu đem nguyên nhân Giang Thượng Hàn bị đuổi giết nói ra.”

Vô Biên vừa nghe đến tên tu hành tổ sư gia, lập tức đã cảm thấy da đầu đều nổ, xoa trán nói: “Khinh Khinh, ngươi đừng vào lúc này cùng ta nhắc tới hắn được không? Ta thật sự là sợ vị lão tổ tông này.”

Hắn nói tới đây, liền tiến lên ôm Dư Khinh, lặng lẽ cười nói: “Tối hôm nay phải tiếp tục đêm động phòng hoa chúc chưa xong của chúng ta, cũng đừng nhắc lão gia khỏa sát phong cảnh này, hắc hắc, Khinh Khinh, ta xem ngươi trốn chỗ nào.”

Dư Khinh ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói: “Tu hành tổ sư gia, hắn dám mắng ngươi là lão gia khỏa sát phong cảnh, mau lấy sét đánh hắn đi.”

Niệm xong, ngay cả Vô Biên cũng hại sợ lên, vội vàng làm tư thế ngăn cản, chính là đợi nửa ngày, cũng không có một chút động tĩnh. Không khỏi giận dữ nói: “Xem đi Khinh Khinh, ngay cả tổ sư gia cũng biết ta có nhiều đáng thương, biết ta chờ đêm nay, thật vất vả mới đợi cho cơ hội này, hắn không đành lòng lấy sét đánh ta, khiến ta đêm đẹp sống uổng a.”

Dư Khinh bĩu môi, bất quá nghĩ đến Vô Biên chạy theo sau mình lâu như thế, đích thật là một chút ngon ngọt cũng chưa thường đến quá, trong lòng cũng vì hắn mà thương hại.

Nghĩ đến chỗ này, liền dùng chút nhu tình cực nhỏ, tới gầnVô Biên nói: “Tốt lắm, ngươi không cần minh lý ám lý * hướng ta kể khổ, đêm nay nhất định thỏa mãn ngươi. Dù nhưng thế, ngươi cũng không thể khiến cho ta quá đau, bằng không sau này cũng không cho ngươi, ngươi cũng không phải không biết ta sợ đau.”

_minh lý ám lý: công khai ám chỉ.

Vô Biên mừng rỡ như điên, ôm Dư Khinh liền ghé vào lỗ tai hắn cắn một hơi. Dư Khinh sợ tới mức vội vàng đẩy ra hắn, nhỏ giọng quát: “Muốn chết a? Để người ta nhìn thấy thì sao, dù sao ở đây cũng là Bạch Vân sơn xá a.”

Vô Biên hì hì cười, lại không sợ chết tiến gần lại, thấp giọng nói: “Nhịn không được thôi, chúng ta nhanh chóng nghỉ ngơi đi, ta… Ta hiện tại thật là cảm thấy được tim đập có chút nhanh hơn, sắp không chịu nổi.”

“Ngươi hỗn đản lưu manh này…” Dư Khinh nho nhỏ tiếng khiển trách một câu, trên mặt lại nổi lên tươi cười. Đúng là mặt trời chiều đã ngã về tây, khó trách Vô Biên khó kìm lòng nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK