Dưới áp lực của vài vị đại nhân, mọi người vây xem diễn dần dần tan đi. Bởi vì kịch lần này quá mức xuất sắc, không cần biết là môn sinh, khách khanh, hay tông chủ, trước khi đi cũng lưu luyến mấy bước, chẹp chẹp cái miệng, chỉ cảm thấy dư vị dài lâu, ngon ngọt vô cùng...
Chuyện đã tới nước này, ngoại trừ Xích Phong Tông hăng hái, khí phách, vui vẻ lăn lộn trong một cái góc nào đó ở Bách Phượng Sơn, cũng không có mấy người có thể chuyên tâm săn yêu thú rồi. Cho nên lần vây săn Bách Phượng Sơn này Thanh Hà Nhiếp Thị là người thắng lớn nhất.
Tuy có lời của Lam Khải Nhân trước đó, nhưng Lam Vong Cơ không hổ là người của Lam Thị. Cũ kỹ, bướng bỉnh. Hắn thật sự như lời thúc phụ chậm rãi lặp lại từng câu nói, gằn từng chữ một.
Im lặng một lát, Lam Khải Nhân nói: "...Hai người các ngươi đều là nam tử."
Lam Vong Cơ nói: "Con biết."
Khóe miệng Ngụy Vô Tiện giật giật, chỉ còn thiếu nhìn thoáng qua hạ thân của chính y, nhận được một cái nhìn lạnh của Lam Khải Nhân, cười hì hì nói: "Con cũng biết."
Lam Khải Nhân: "....."
Thấy thái độ hai người như vậy, ông ta cũng không tiện nhiều lời. Hiện giờ vậy săn còn chưa kết thúc. Chỗ này cũng không phải là nơi bàn bạc. Nghĩ một chút, ông quay đầu đi rồi: "Sau vây săn dẫn Ngụy Anh tới gặp ta." Dừng lại một chút, còn thêm: "....Giang tông chủ, làm phiền ngài cùng đi."
Giang Trừng kỳ thật cũng không biết xử lý chuyện này thế nào: "......"
Nhưng chuyện này rốt cuộc có một nửa công lao của Ngụy Vô Tiện. Huống hồ là từ cưới biến thành gả đi. Nói cái gì bắt cóc Lam Vong Cơ đưa về Liên Hoa Ổ, giải quyết vấn đề khan hiếm nhân tài sau Xạ Nhật Chi Chinh của Giang Thị. Như thế nào thành người đã không bắt được, còn tự quăng luôn mình vào. Hai bên còn chưa nói rõ đâu, Giang Trừng quay đầu trừng mắt sư huynh không đáng tin cậy nhất nhà mình, oán hận: "....Được, hợp ý ta."
Lam Khải Nhân lại liếc mắt về hai người một cái, cũng không dây dưa, ngự kiếm trở về đài xem lễ. Mà Giang Trừng thì nhìn bốn phía, thấy Kim phu nhân còn đang kéo tay Giang Yếm Ly nói không ngừng. Kim Tử Hiên tuy sắc mặt đỏ bừng nhưng cũng chưa quay đầu bỏ đi. Trong lòng hắn kinh ngạc, tóm người hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì?"
Giang Yếm Ly: "......."
Kim Tử Hiên: "........"
Biết đệ sao bằng tỷ. Giang Yếm Ly trước nay đều hết sức hiểu biết tâm tình của Giang Trừng. Để tránh cho đệ đệ ruột lại bị kích thích, nàng vỗ váy áo, cười nói: "...Không có việc gì. A Trừng ngươi trước đó đi săn đi thôi."
Giang Trừng: "....." Luôn có một loại dự cảm không tốt.
91.
Ngụy Vô Tiện lau mồ hôi lạnh, nín cười nhìn Giang Trừng bỏ đi. Đợi đến hình bóng màu tím kia biến mất mới rốt cuộc nhịn không được nữa, ôm bụng cười to: "Ha hahahahahahahahahahaha Nếu mà Giang Trừng biết sư tỷ... Ai?!! Không đúng!?"
Cười đến một nửa lại cười không nổi nữa. Ngụy Vô Tiện hung tợn quay đầu nhìn Kim Tử Hiên: "Kim Tử Hiên, ngươi...."
Giang Yếm Ly nói: "A Tiện."
Lời Ngụy Vô Tiện còn chưa ra khỏi miệng đã bị chính sư tỷ y chặn lại. Y thầm nghĩ trong lòng, không ổn. Giữa lúc mơ hồ còn cảm nhận được cảm thụ của vị sư đệ mới rồi y còn cười nhạo. ".....Sư tỷ?"
Mắt Kim Tử Hiên sáng lên, ngẩng đầu nhìn nàng, lại thấy Giang Yếm Ly cũng không hề nhìn bên này, chỉ nhìn Ngụy Vô Tiện, che miệng cười: "A Tiện, chuyện của ngươi và Lam nhị công tử không giải thích một chút sao?"
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, trừng mắt với Kim Tử Hiên một cái, ngay sau đó lôi kéo Lam Vong Cơ lon ton chạy lại, hưng phấn nói: "Sư tỷ, đây là Lam Trạm! Đạo lữ của đệ!"
Kim Tử Hiên cười nhạt một tiếng: "Lạy lễ chưa?"
Ngụy Vô Tiện đen mặt, hung thần ác sát nói: "Câm miệng!" Lại quay đầu cười nói: "Sư tỷ, là đạo lữ tương lai. Ngày sau ta và Lam Trạm sẽ kết thành đạo lữ. Thời gian không lâu, chỉ trong chốc lát!"
Gặt mặt lúc trước có thể tự nhiên. Nhưng hôm nay vì thân phận hai người, Giang Yếm Ly cũng từ "Giang cô nương" biến thành "Gia trưởng." Trên mặt không thấy gì, nhưng trong lòng vẫn khẩn trương hơn một chút. Lam Vong Cơ đứng bên cạnh Ngụy Vô Tiện, hành lễ: "....Giang cô nương."
Giang Yếm Ly cũng cúi người: "Lam nhị công tử."
Hai người nhìn nhau không nói gì. Giang Yếm Ly đột nhiên cười "phụt" một cái: "Lam Nhị công tử không cần khẩn trương. Chuyện hôn phối nhà ta trước nay tự do, chú ý vâng theo bản tâm. Ngươi đối với A Tiện thiệt tình. Chúng ta tự nhiên cũng không ngăn trở."
Ánh mắt Lam Vong Cơ dần sáng tỏ: "Đa tạ Giang cô nương thành toàn."
Giang Yếm Ly gật đầu: "Chỉ là...."
Ngụy Vô Tiện nghe lời của Giang Yếm Ly mới rồi cũng hưng phấn, lại nghe câu "chỉ là", quả tim như bị treo lên, sợ chính y không gả ra được, hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Giang Yếm Ly: "Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, A Tiện ngươi.... Ngoài chuyện đánh nhau kia có còn có làm gì khác chọc cho Lam lão tiên sinh tức giận không?"
Ngụy Vô Tiện: "....."
Lam Vong Cơ: "....."
Kim Tử Hiên từng cùng nghe học: "....A!"
Có chọc... còn... không chỉ có một lần....
92.
Có một số việc không nghĩ còn tốt. Một khi đã nhắc tới rồi liền như cái đuôi nhỏ, cắm rễ trong đầu không rút ra được,
Giang Yếm Ly hỏi xong, Ngụy Vô Tiện liền dẫn Lam Vong Cơ vội vàng rời đi, dự định chạy về sớm một chút giải thích cho Lam Khải Nhân. Trên đường còn nhân tiện lôi hết tất thảy hành vi của bản thân trong lúc cầu học trong trí nhớ không mấy tốt kia của y ra, tỉ mỉ nghĩ lại một phen. Y cảm thấy thật may mắn. Một phen hành vi này của y làm Lam Vong Cơ chú ý, cũng đồng thời là một trận kinh sợ phản ứng của Lam Khải Nhân sẽ thế nào.
Hai người ra khỏi khu vực săn bắn cũng không trực tiếp đi đài xem săn tìm Lam Khải Nhân mà là trở về trận doanh của Cô Tô, nơi Lam Khải Nhân ở, cung cung kính kính chờ dạy bảo.
Bởi vậy vây săn kết thúc xong, Lam Khải Nhân bị chuyện của nhị chất nhi nhà mình tra tấn mệt mỏi từ tâm thần tới thể xác, vừa về đến phòng liền nhìn thấy nhị chất nhi quy phạm, đoan chính của ông đã tức tốc tới nơi... còn có Ngụy Vô Tiện giả bộ quy phạm, đoan chính.
Lam Khải Nhân: "....."
Ông nhắm mắt, mở mắt. Ở trong phòng vẫn là một cái bóng đen và một cái bóng trắng, giống như Hắc Bạch Vô Thường tới đòi mạng.
Mặc dù không muốn thừa nhận cũng phải đối mặt với hiện thực. Lam Khải Nhân lắc đầu. Không biết nhị chất nhi xuất sắc nhà mình làm sao lại thua trong tay Ngụy Vô Tiện. Nghĩ tới chuyện quỷ dị này, trong lòng ông càng thêm khẳng định... cảm tình của hai người này là từ đâu ra.
Là ngủ ra.
Bước chân Lam Khải Nhân dừng một chút, có hơi e ngại không dám bước tiếp...
Hai người bọn họ... còn chưa làm lễ Chu Công (*) đi?
(* Chu Công đây là Chu Công Đán, còn được gọi là Bao Đức Vương, Văn Hiến Vương, và Nguyên Thánh. Là vị thái sư đầu tiên trong lịch sử Trung Hoa trước năm 1000 TCN. Ông có công quy định ra đẳng cấp và các loại lễ nghi Trung Hoa, đặt nền móng cho phát triển văn hóa xã hội của Trung Quốc. Ở đây là ý chỉ, hai người Vong Tiện hoàn toàn chưa có làm bất kỳ cái lễ gì liên quan tới hôn nhân)
Nhưng lại trải qua bao nhiêu đêm cùng chung chăn gối, lại ngay vào tuổi tác huyết khí phương cương (*)... Như vậy... có lẽ là ngủ với nhau rồi.
(*: ý chỉ thời gian tinh lực tràn đầy, nhiệt huyết, cũng dễ làm ra chuyện "sai lầm." Khoảng thời gian này, Vong Tiện cũng chỉ có 20 tuổi. Cho nên xác thực là vào độ tuổi dễ lau súng cướp cò. Kỷ cũng xác thực là cưỡng hôn Tiện lúc tầm 20 tuổi trong nguyên tác)
Vậy... nhớ tới màn thổ lộ hoàn toàn không biết xấu hổ của Ngụy Vô Tiện trước công chúng... Ngụy Vô Tiện là bên được cưới vào... Nói cách khác....
Bên "bị ngủ" chính là Ngụy Vô Tiện?!
Lại nghĩ đến lực cánh tay tổ truyền nhà bọn họ, cũng không phải không có khả năng...
Ngụy Vô Tiện tất cung tất kính đứng thẳng tắp. Lam Khải Nhân càng đi càng gần. Cảm giác khẩn trương trong lòng y càng thêm mãnh liệt. Con mắt sắc nhìn thoáng qua ánh mắt Lam Khải Nhân nhìn y có điều biến hóa...
Dường như là... mắc nợ? Thương hại? Có lỗi?
Ngụy Vô Tiện: "......"
Đối với cảm xúc khác thường trong mắt Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ... trong lòng y càng luống cuống.
.................
Lời tác giả: Thúc phụ đại nhân là thực sự hoài nghi rốt cuộc Kỷ và Tiện có lăn giường với nhau chưa. Tuy rằng ông ta tương đối tin tưởng Kỷ. Nhưng bên cạnh còn có thêm một cái Tiện không đáng tin chút nào. Cho nên cái trường hợp gì lau súng cướp cò cũng không phải không có khả năng. Mà nghe ý tử bên bị đè có thể là Tiện, cho nên thúc phụ đại nhân sinh ra một loại cảm giác áy náy... không thể giải thích được...