Tất thảy đều chậm rãi, dịu dàng, ngay cả việc hít thở thôi cũng như sợ quấy phá giấc mộng mong manh này.
Cho tới khi Nam Gia không kiềm chế nổi phải mở miệng cầu xin, mạch nước ngầm mới dần trở nên chảy xiết, khuấy thành một vòng xoáy, mọi suy nghĩ đều bị cuốn vào đó, giấc mộng cũng hóa điên cuồng.
Tắm xong, Nam Gia sấy khô tóc rồi ra cửa bảo Châu Liêm Nguyệt có thể vào tắm được rồi.
Châu Liêm Nguyệt đáp một tiếng.
Nam Gia mở tủ lạnh lấy một chai nước, rồi trở về phòng ngủ, châm một cốc nến thơm mùi và tây.
Châu Liêm Nguyệt đi vào, vốn đang định tới phòng tắm, nhưng liếc thấy cái gì đó nên dừng bước, nhìn về phía giường, muốn nói lại thôi.
Hồi chiều anh chỉ đi vào phòng thay đồ nên không để kỹ... Trên giường, bên chỗ Nam Gia có một đống thú nhồi bông, mà lúc này, cô đang ôm một con cá mập bông to bằng nửa người.
Châu Liêm Nguyệt hỏi: “Không thấy chật à?”
Nam Gia sững người, “...Nếu anh thấy chật thì để em bỏ đi."
“Em thích thì cứ để đi”
Tắm xong, Châu Liêm Nguyệt đi ra, tháo kính xuống đặt trên mặt tủ đầu giường, rồi ngồi lên mép giường, mở ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng.
Nam Gia liếc nhìn, đoán hẳn là thuốc hỗ trợ giấc ngủ. Anh mở nắp, đổ ra hai viên, rồi hất cằm về phía cô.
Nam Gia hiểu ý, đưa chai nước của mình cho anh.
Châu Liêm Nguyệt uống một ngụm rồi nằm xuống.
Nam Gia vẫn còn đang đọc sách, cô hỏi, “Cần tắt đèn không?”
“Em còn đang đọc sách cơ mà? Để lại bóng bên em đi."
Nam Gia chống người dậy, tắt đèn trần. Cô nằm sấp, lật cuốn sách để trên gối lên.
Mái tóc rủ xuống, che khuất gò má cô. Ánh đèn vàng nhạt, dịu hơn cả ánh trăng trong màn sương, không gì có thể tĩnh lặng hơn thế này.
Châu Liêm Nguyệt đưa tay vén tóc cô qua đầu vai, “Đang đọc gì đấy?”
Nam Gia giơ bìa sách lên cho anh xem, “Sự nhiệt huyết không cần thiết”, phủ kín cả trang bìa là bức ảnh cánh rừng rậm xanh ngắt.
“Mua lúc chờ lên máy bay, tại thấy cái bìa đẹp”, cô nói.
Tiếng nói vừa dứt, cô chợt mím môi, đảo mắt nhìn về phía anh, trong mắt hiện lên chút vẻ căng thẳng.
Trong thoáng chốc, Châu Liêm Nguyệt đã hiểu được tại sao cô lại căng thẳng như vậy. Cô sợ anh lại ép cô phải đọc ra.
Châu Liêm Nguyệt không nói gì nữa, chỉ đưa tay lên chạm khẽ vào gò má cô.
Nam Gia thoáng run rẩy, bởi bỗng dưng lại cảm thấy ý trấn an trong hành động bất chợt này.
Châu Liêm Nguyệt nằm thẳng, cánh tay vắt ngang trán. Anh nhắm mắt lại, tất cả những gì nghe được là sự yên tĩnh. Trong sự yên tĩnh ấy chợt có tiếng gập sách lại, một soạt khe khẽ mấy cái, sau đó có một tiếng “tách”, bóng đèn bị tắt đi, cuối cùng cô thổi “phừ” một cái, dập tắt ngọn nến.
Nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được, không gian rơi vào bóng đêm tĩnh mịch.
Châu Liêm Nguyệt xoay người nằm nghiêng, giang tay ôm eo cô, làn da ở cổ cô cực kỳ ấm áp, thoang thoảng hương thơm ngọt ngào.
Có lẽ do bị hơi thở của anh phả vào tai, cô khẽ rụt người lại. Châu Liêm Nguyệt xoay mặt sang một bên, cánh tay càng thu chặt hơn, “Đừng động đậy”
Mới đầu Nam Gia còn cảm thấy không quen nổi, định chờ cho anh ngủ thì nhích ra. Thế nhưng, nhắm mắt lại, dòng suy nghĩ dần chậm đi, cô tự chìm vào giấc ngủ trước.
Nam Gia cảm thấy, mình và Châu Liêm Nguyệt sống chung” theo một cách thức vô cùng kỳ lạ.
Thời gian nghỉ ngơi và làm việc của họ không đồng nhất. Mỗi ngày, cô thức dậy, ra ngoài, về nhà, giờ giấc chẳng ổn định, điều chỉnh linh hoạt theo lịch làm việc. Còn Châu Liêm Nguyệt thì hầu như là đi sớm về trễ.
Trước đây cô không tưởng tượng nổi, người ngồi vào vị trí như Châu Liêm Nguyệt mà lại bận rộn đến mức ấy.
Có lúc cô ăn sáng cùng Châu Liêm Nguyệt, nghe được cuộc điện thoại của anh do anh bật loa ngoài, hầu hết là trợ lý Hứa báo cáo lịch trình, ngày nào cũng chật kín, đủ danh mục.
Họp bộ phận, họp hội đồng quản trị, tham dự hội nghị với nhóm đầu tư, tiệc rượu, diễn đàn, xã giao, ra nước ngoài khảo sát... Còn có thể bớt chút thời gian đi bơi, đánh bóng quần, hoặc đi chơi golf cùng một chủ doanh nghiệp nọ, thậm chí còn phải đảm bảo về thăm Châu Hy ít nhất hai lần một tuần.
Cũng thế, thời gian Nam Gia và Châu Liêm Nguyệt ở cạnh nhau không nhiều, chỉ có thể thỉnh thoảng cùng nhau ăn sáng, buổi tối anh thường về rất muộn, hoặc là Nam Gia đã ngủ, hoặc là chuẩn bị đi ngủ. Hiếm lắm được một lần về sớm, mới có thể cùng nhau ăn tối, tán gẫu một lúc, rồi cùng lên giường.
Nam Gia xem như đã hiểu tại sao trước kia anh thường xuyên ở khách sạn, thành thật mà nói, với nhịp sống như vậy thì ở khách san dễ chịu hơn.
Châu Liêm Nguyệt rất khó chìm vào giấc ngủ, nếu không quá mệt mỏi, thì phải có thuốc hỗ trợ. Thuốc có thể đảm bảo cho anh ngủ lâu hơn một chút, nếu như tự nhiên chìm vào giấc ngủ, thì sẽ rất dễ bị tiếng động đánh thức.
Kết hợp với thời gian biểu kín mít của anh mỗi ngày, Nam Gia rất khó để tưởng tượng được, như vậy mà anh vẫn không gục ngã ư?
Hoặc cũng có thể, người thành công cần có thể lực và ý chí cao hơn so với người bình thường.
Có một lần, Nam Gia không kiềm chế được liền hỏi ra điều nghi vấn đó. Anh liền lia ánh mắt xuyên qua lớp kính nhìn về phía cô, khẽ cười một tiếng rồi bảo: Thể lực của tôi có tốt hay không mà em không biết à?
Hình thức sống chung kỳ lạ là vậy, nhưng không hề khó nhằn như Nam Gia tưởng.
Cô mơ hồ cảm nhận được một sự “ổn định” nào đó từ việc chung sống sớm tối này, giống như khi chơi trò xếp tháp gỗ, rõ ràng là lắc lư không vững chắc, nhưng có lẽ nhờ vào tính thăng bằng kỳ diệu sinh ra từ một lực tác động nào đó, khiến nó tạm thời vẫn không bị sụp đổ.
Sinh nhật Nam Gia vào ngày 23 tháng 8.
Hai hôm trước sinh nhật cô, Châu Liêm Nguyệt đến Đông Thành công tác.
Nam Gia hỏi thăm trợ lý Hứa, biết rằng Châu Liêm Nguyệt không thể về đúng ngày sinh nhật của mình, thế nên tối ngày 22, cô yên tâm rủ cả đám bạn đi uống rượu hát karaoke.
Căn phòng được bao nguyên đêm, mấy cô cậu thanh niên mới vào đoàn kịch cực kỳ sung sức, hát hò suốt bốn năm tiếng mà vẫn không biết mệt.
Qua mười hai giờ đêm, Nam Gia thổi nến, cắt bánh sinh nhật rồi không thể quẩy nổi nữa, chui vào một góc ôm Trần Điền Điền ngủ.
Nghe nói qua tuổi hai mươi lăm là cơ thể sẽ bắt đầu thoái hóa, cô không thể không thừa nhận.
Bành Trạch, chồng chưa cưới của Trần Điền Điền đi tới lay hai cô nàng, bảo rằng không trụ được nữa thì về đi ngủ.
Hai người ngáp dài lồm cồm ngồi dậy, Nam Gia chào tạm biệt đám bạn rồi theo Trần Điền Điền ra về.
Bành Trạch gọi một chiếc xe, Nam Gia và Trần Điền Điền ngồi vào ghế sau, chụm đầu vào nhau tiếp tục ngủ.
Xe đi được nửa đường thì điện thoại của Nam Gia bỗng đổ chuông.
Cô ngáp dài, kéo cái túi xách lại, lấy điện thoại ra xem, là Châu Liêm Nguyệt gọi.
Cô ngồi thẳng dậy, nhấn nút nghe.
Châu Liêm Nguyệt hỏi cô: "Buổi tụ tập kết thúc chưa?"
Nam Gia vẫn cảm thấy, nếu không nhìn thấy mặt Châu Liêm Nguyệt, thì giọng nói của anh có thể khiến người ta có cảm giác dịu dàng hơn hẳn cái cảm giác mà tự bản thân anh tạo ra.
Nam Gia đáp: "Xong rồi, đang trên đường về nhà."
"Bao lâu nữa đến nơi?"
Nam Gia trầm ngâm, hỏi Bành Trạch ngồi ở phía trước, Bành Trạch bảo: "Tầm mười lăm phút."
Nam Gia liền trả lời: "Mười lăm phút."
Châu Liêm Nguyệt nói: "Chờ em ở cửa."
Không đợi Nam Gia hỏi thêm, đầu bên kia đã cúp máy.
Trần Điền Điền ngẩng đầu dậy, "...Vị kia à?"
"Ừ."
"Cậu bảo người ta đang không ở Bắc Thành cơ mà?"
"...Không biết, chắc là về trước kế hoạch."
Trần Điền Điền cười, "Vội vàng về đón sinh nhật cậu à?"
"...Cậu có thể ngậm miệng lại rồi đấy."
Trần Điền Điền càng cười to hơn.
Chừng hơn mười phút sau, xe về đến trước cổng khu chung cư.
Từ xa, Nam Gia đã nhìn thấy một chiếc Sedan khiêm tốn đỗ ở ven đường, đang nháy đèn pha. Nam Gia bảo tài xế dừng xe bên lề đường, sau đó cầm túi, loạng choạng bước xuống.
Cửa bên phía ghế lái của chiếc Sedan đen mở ra, Châu Liêm Nguyệt bước xuống, đi thẳng đến chỗ chiếc xe vừa đỗ lại.
Anh mặc một chiếc sơ mi đen, dưới ánh đèn đường mang theo một cảm giác vô cùng quạnh quẽ.
Bước mấy bước tới, anh ôm vai Nam Gia, nhìn về phía cánh cửa đang mở rồi điềm tĩnh cất tiếng chào hỏi: "Tôi tạm thời đón cô ấy đi. Cảm ơn cô Trần đã chăm sóc."
Trần Điền Điền chưa từng trực tiếp chạm mặt Châu Liêm Nguyệt, hôm được cầu hôn, cô nàng cũng chỉ nhìn thoáng từ xa, mà đã có cảm giác là một người rất khó gần rồi. Hôm nay đối mặt nhìn gần, thật sự là đẹp trai hơn tưởng tưởng của cô nàng, cũng tạo cho người ta cảm giác rất áp lực.
Trần Điền Điền cười bảo: "Hình như con bé say rồi đấy, Châu tổng thông cảm", rồi lại nói với Nam Gia, "Gia Gia, bọn mình đi trước đây."
Nam Gia giơ tay lên uể oải huơ huơ mấy cái, "Bye bye."
Châu Liêm Nguyệt ôm Nam Gia, đỡ cô ngồi vào ghế phó lái.
Anh đi vòng qua bên kia để lên xe, lại thò người sang thắt dây an toàn cho cô.
Xe khởi động, Nam Gia nhìn thấy có vẻ là đi vào khu chung cư liền bảo: "...Không muốn về."
Châu Liêm Nguyệt liếc về phía cô, "Muốn đi đâu?"
"Không biết... Đâu cũng được."
Châu Liêm Nguyệt lùi xe lại, đánh lái đi về hướng khác.
Nam Gia mở cửa sổ xe xuống cho thoáng, cánh tay chống lên khung cửa.
Châu Liêm Nguyệt hỏi: "Uống bao nhiêu rồi?"
"Vẫn ổn, chưa say."
Châu Liêm Nguyệt quay đầu nhìn cô, hôm nay cô ăn vận hơi giống với lần đầu tiên gặp anh, áo hai dây, váy da và giày Dr.Martens, nhưng có thêm một chiếc áo khoác jeans đen, cách trang điểm và làm tóc cũng khác. Tóc búi hai bên, mấy lọn xoăn nhẹ rủ xuống trán, trên cổ đeo một cái choker đen, màu son đỏ thẫm gần thành màu đen, nhưng đôi mắt lại rất nhẹ nhàng.
Cả người mang theo cảm giác mâu thuẫn đối lập, ngọt ngào, lại cay xè, đắng chát.
Châu Liêm Nguyệt thu tầm mắt lại, lơ đễnh hỏi: "Tụ tập với bạn nào?"
Nam Gia không hiểu tại sao anh lại quan tâm chuyện này, "Thì mấy người bạn trong đoàn kịch, cả hai người vừa đưa em về nữa, bạn thân em với bạn trai nó."
"Không có người khác à?"
Nam Gia thoáng im lặng, cô mơ hồ có cảm giác, "Không có."
Châu Liêm Nguyệt biết người kia không đến.
Người kia tên Diệp Tiền, anh đã cho điều tra rồi. Một người làm âm nhạc độc lập, quen biết Nam Gia đã nhiều năm, nhưng quả thật hai người họ chỉ là bạn bè.
Điều này nằm ngoài dự đoán của anh, anh còn cho rằng, giữa hai người họ ít ra phải có một mối quan hệ mang tính chất thực tế hơn.
Trong khoảng thời gian này, Nam Gia cũng không gặp người họ Diệp kia.
Châu Liêm Nguyệt tạm thời không để ý đến chuyện này nữa. Đoán chừng cô cũng không dám không hiểu quy củ.
Đi được một lúc, Nam Gia chợt hỏi: "Đi đâu đây?"
Châu Liêm Nguyệt đáp: "Gϊếŧ người cướp của."
Nam Gia nhớ ra đây là lời bông đùa cô đã từng nói, nên cười xì một tiếng. Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, Nam Gia lấy ra xem, là Châu Hy gọi. Cô bật loa ngoài luôn.
Châu Hy: "Gia Gia, hôm nay là sinh nhật chị à?"
Nam Gia cười, "Đúng."
"Chị không nói với em! Nếu em không gọi cho anh em trước thì em cũng không biết. Là ngày 22 hay 23?"
"Ngày 23, cho nên vẫn còn cả ngày đấy, bây giờ em gọi cho chị tính ra là sớm mà."
Châu Hy cười bảo: "Thế ban ngày chị có rảnh không? Em mời chị ăn cơm."
Ban ngày...", Nam Gia liếc sang Châu Liêm Nguyệt, "Chắc là rảnh."
"Vậy để em sắp xếp rồi có gì em gọi lại cho chị nhé... Gia Gia, thì ra chị thuộc cung đất."
[1] Các cung đất: Kim Ngưu, Xử Nữ, Ma Kết
Nam Gia cười hỏi: "Em cũng tin vào huyền học à? Chị sinh vào khoảng 0 giờ ngày 23, bạn chị nói như thế là giao giữa hai cung, cho nên cung lửa dính một ít, cung đất dính một ít."
"Hình như đúng thể thật."
Nam Gia lại cười bảo: "Nhưng mà chị không tin, chị cảm thấy tính cách có thể thay đổi. Nếu em quen chị hồi chị mới lên đại học, sẽ thấy khác hoàn toàn so với chị bây giờ."
Châu Liêm Nguyệt liếc nhìn Nam Gia, "Em hồi đấy như thế nào?"
Nam Gia không ngờ Châu Liêm Nguyệt sẽ nói chen vào, mà Châu Hy ở đầu bên kia lại càng không ngờ tới, cô ấy cao giọng hỏi: "Anh, anh đang ở Đông Thành cơ mà?"
Châu Liêm Nguyệt lãnh đạm nói: "Xong việc, về trước kế hoạch." Ở đầu bên kia, Châu Hy bật cười.
Châu Liêm Nguyệt nói tiếp: "Em đi ngủ muộn quá rồi đấy, đừng có nói chuyện lâu với họ Tô. Đi ngủ đi."
"Rõ ràng là chê em quấy rầy, còn nói đường đường chính chính như thế nữa chứ", Châu Hy cười, "Gia Gia, em cúp máy trước đây, mai em gọi lại cho chị nhé."
Cuộc gọi kết thúc, sự yên tĩnh quay trở lại, Nam Gia nâng cửa sổ xe lên và bảo: "Hơi đau đầu, em ngủ một lúc nhé."
Nam Gia vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, ai ngờ lại ngủ thϊếp đi mất.
Lúc tỉnh lại, xe đã dừng, là tại căn biệt thự đến lần trước. Kỳ lạ là, Châu Liêm Nguyệt không ở trên xe.
Nam Gia mở cửa sổ nhoài người ra ngoài, phát hiện Châu Liêm Nguyệt đang đứng trước cốp xe, chỉ đạo cho một người bỏ thứ gì đó vào trong.
Một lát sau, xếp đồ xong, thân xe rung mạnh một cái, là do cửa cốp được đóng lại.
Châu Liêm Nguyệt đi vòng ra phía trước, mở cửa xe. Anh ngồi vào ghế, quay đầu nhìn cô, "Dậy rồi à?"
"Ừm", Nam Gia nghi hoặc, "Không vào à?"
"Ừ." Châu Liêm Nguyệt lại cho xe chạy tiếp, nhưng là đi lên núi.
Dọc đường đi không hề thấy một chiếc xe nào, ngoài cửa sổ là bóng đêm tĩnh mịch mênh mang.
Đi khoảng mười phút, Châu Liêm Nguyệt dừng xe lại. Là một bãi đất trống, đúng chỗ khúc quanh để vào núi, bên ngoài là vách đá.
Nam Gia xuống xe, gió lạnh táp vào mặt, mang theo hơi ẩm chỉ có được ở nơi núi rừng. Cô giẫm xuống mặt cỏ thưa thớt, trông về phía xa, tầm nhìn cực kỳ thoáng đãng.
Sau lưng truyền tới giọng nói của Châu Liêm Nguyệt: "Cẩn thận ngã xuống đấy."
Nam Gia quay đầu lại nhìn, Châu Liêm Nguyệt vừa châm một điếu thuốc, vừa đi về phía cốp xe, lấy đồ ở trong ra.
Một tấm vải bố màu xám tro, một cái giỏ, một thùng đá, và một cái giá đựng mấy cốc nến.
Châu Liêm Nguyệt trải tấm vải ra, đặt cái giỏ và thùng đá lên chặn mép vải, trong giỏ có bánh mì, sandwich và trái cây, còn có thêm hai cái ly chân cao, trong thùng đá có một chai rượu vang.
Châu Liêm Nguyệt nói bằng giọng đều đều, như đang giải thích tại sao nửa đêm rồi mà còn đến đây, "Hồi Châu Hy sinh nhật bảy tuổi, người lớn đưa con bé lên núi dã ngoại. Con bé rất thích, bao nhiêu năm rồi vẫn thường xuyên nhắc đến."
Nam Gia nghĩ, anh chọn từ lạ thật, "người lớn".
Châu Liêm Nguyệt đặt cái giá nến xuống, miệng ngậm điếu thuốc, khom người, cầm cái bật lửa cán dài lần lượt châm từng ngọn nến.
Vào khoảnh khắc này, Nam Gia bỗng cảm thấy trong lòng như đang nao nao gợn sóng.
Những ánh lửa thật sự rất giống những ánh sao đêm lấp lánh.