Thật ra có làm thí nghiệm hay không thì nàng tiên cá cũng không có bận tâm, điều cô bận tâm là không biết Cụ Rùa Biển có hỏi được tên của anh trai nhỏ không?
Cho nên ngay khi Cụ Rùa Biển vừa vào hang động, Thẩm An An lập tức nóng lòng chạy qua hỏi thăm: "Có hỏi được không ạ?"
Cụ Rùa Biển: "... Hỏi cái gì?"
Thẩm An An: "Tên của anh trai nhỏ đó. Ông đừng có nói với cháu rằng hồi này ông không phải đi tìm anh trai nhỏ nhé?"
Cụ Rùa Biển cũng không bất ngờ khi Thẩm An An đoán được, hơn nữa ông cũng không định giấu ô. Cho nên kho nghe Thẩm An An hỏi, ông trực tiếp nói: "Không có hỏi tên cụ thể, chỉ biết là họ Chu thôi."
Họ Chu?
Chu cái gì nhỉ?
Thẩm An An vuốt cằm hơn nửa ngày để nhớ lại những tình tiết trong truyện, cuối cùng thất vọng toàn tập mà bỏ qua.
Quả thật là không nhớ được gì cả.
Nếu không thì là trong truyện không có ghi, còn không thì có ghi nhưng cô lại không chú ý đến. Dù sao thì trong ấn tượng của cô thì không có anh trai nhà khoa học nào mà đẹp trai còn biết nấu cơm mà họ Chu cả.
Nhưng mà kệ anh ấy đi, biết được cái họ thôi cũng xem như là một bước đi lớn rồi.
Thẩm An An: "Ngoài trừ cái họ ra thì còn hỏi thêm được gì nữa ạ?"
Cụ Rùa Biển thong thả nói: "Còn hỏi được một tin rất là quan trọng."
Thẩm An An trợn tròn mắt tò mò hỏi: "Là gì ạ?"
Cụ Rùa Biển xì một tiếng: "Anh trai nhỏ của cháu đặt cho cháu một cái tên mới, kêu là Tiểu Mỹ."
Thẩm An An: "...
"Phì, Tiểu Mỹ... dựa theo phong cách đặt tên của anh ấy, nếu hai người thật sự ở bên nhau, ông cũng giúp hai cháu nghĩ được tên cho con của hai cháu rồi, con trai lớn kêu Tiểu Nhân, con gái nhỏ tên Tiểu Ngư.*"
*Tiểu Mỹ, Tiểu Nhân, Tiểu Ngư gộp lại là mỹ nhân ngư - nàng tiên cá."
Thẩm An An: "..."
Lúc mới bắt đầu Cụ Rùa Biển còn thật sự tưởng rằng Chu Tùy Ngộ ở bên ngoài còn cô bạn gái khác, dù sao thì trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu bay bay* là chuyện thường gặp ở xã hội loài người. Đừng nói đến xã hội loài người, chỉ nói ở thế giới động vậy thôi, đàn ông đàn bạn cặn bã nhiều đếm không xuể. Nhưng mà đợi đến khi Chu Tùy Ngộ hướng mắt về phía đảo nhỏ gật gù, còn lúc đặt được cái tên kì diệu cho cô bạn gái kêu là "Tiểu Mỹ", thì Cụ Rùa Biển biết ngày tên đàn ông khốn này đơn thuần là đang nói hươu nói vượn.
* Trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cơ màu bay bay: là một câu chứa phép ẩn dụ. Hồng kỳ (cờ đỏ) ám chỉ vợ (chồng), cờ màu chỉ tình nhân. Cả câu có nghĩa là ở nhà có vợ (chồng), bên ngoài thì có tình nhân và mối quan hệ giữa vợ (chồng) với tình nhân rất hài hòa.
Vậy ở trên đảo này trừ ông ra thì làm gì còn ai khác?
Cái gì mà Tiểu Mỹ, Tiểu Nhân thì có.
Nếu như phán đoán của Cụ Rùa Biển không sai thì tên Tiểu Mỹ chính là tên gọi tắt của nàng tiên cá (Mỹ Nhân Ngư).
Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, nhà khoa học đó nói ở bên ngoài đều là nói hươu nói vượn sao?
Nàng tiên cá nhà ông từ lúc nào lại trở thành bạn gái của nhà khoa học đó rồi?
Ai đồng ý rồi?
Chu Tuỳ Ngộ sau khi rời khỏi bến cảng thì đi một chuyến đến trung tâm mua sắm mua quà sinh nhật cho mẹ Chu.
Trước giờ quà sinh nhật mà anh ấy tặng chẳng có tí sáng tạo nào cả, chỉ là đi vào trung tâm mua sắm tìm một cửa hàng lớn có bán túi xách hiệu, sau đó nói với nhân viên "Lấy cho tôi cái túi mới nhất đắt nhất trong cửa hàng này đi."
Chu Tùy Ngộ cũng không biết rốt cuộc mẹ Chu có thích quà anh tặng không, dù sao thì mẹ Chu cũng chưa từng nói qua là không thích, vậy nên chắc đúng rồi.
Ngay lúc này trong vườn hoa hoa ở căn biệt thự nào đó tại thành phố Cá Voi. Mẹ Chu trang điểm xinh đẹp đang tiếp đãi bạn bè thân thiết.
Sự thật là kể từ sau khi đón sinh nhật hai mươi lăm tuổi thì mẹ Chu cũng không còn thích đón sinh nhật như lúc còn trẻ nữa. Suy cho cùng thì đón một lần sinh nhật giống như nhắc nhở bản thân lớn thêm một tuổi nữa, điều này khó chịu lắm.
Nhưng hai người đàn ông trong nhà luôn xem ngày sinh nhật của bà như một ngày lễ lớn, dù có bận đến đâu cũng sẽ bớt ít thời gian để về chung vui với bà. Đó là tấm lòng của họ, mặc kệ trong lòng mẹ Chu có cam tâm tình nguyện hay không, nhưng mỗi năm mẹ Chu đều sẽ phối hợp cười ha ha.
Năm nay người đến chúc mừng sinh nhật mẹ Chu đặc biệt nhiều, dù sao thì cũng là sinh nhật năm mươi tuổi của bà ấy.
Cánh đàn ông thì được ba Chu dẫn vào phòng khách uống trà đánh bài rồi, trong vườn hoa chỉ còn lại những bà vợ thôi. Đám người này tụ tập chung với nhau thì tự nhiên sẽ nói đến chuyện đàn ông, con cái trong nhà.
Nhân vật chính ngày hôm nay là mẹ Chu.
Cho nên các chủ đề theo lẽ tự nhiên cũng xoay quanh mẹ Chu.
Đầu tiên là có người khen tình cảm sâu đậm của cha mẹ Chu, sau đó lại có người khen gia đình nhà họ Chu hoà thuận, cuối cùng cũng có người hỏi đến Chu thiếu gia còn đang thong dong đến muộn. "Tiểu Ngộ còn chưa về sao?"
Mẹ Chu: "Nó à, còn đang bận lắm, cũng không biết mỗi ngày rốt cuộc là đang bận cái gì nữa l. Tôi cũng không có hỏi, dù có hỏi thì nó cũng nói là phải bảo mật."
Người vừa mới hỏi cười nói: "Bà đó nha, đừng có mà có phúc không biết hưởng. Bà đi nghe ngóng thử xem, phàm những ai biết đến Tiểu Ngộ nhà bà, ai mà nhắc đến thằng nhỏ đều không giơ tay cái lên chứ? Con trai tôi mà hiểu chuyện được một nửa như Tiểu Ngộ nhà bà, thì tôi A Di Đà Phật lắm rồi.
Mẹ Chu vươn bàn tay được tô màu đỏ nâng cốc cafe trước mặt uống nhấp một ngụm, cười cười không nói gì.
Những lời như thế này, mặc kệ người nói là có thành ý thật hay giả tạo, dù sao bà nghe vào cũng thấy vui vẻ.
Nhưng mà qua một hồi nói chuyện thì lại nói đến những chuyện không đáng nói.
Ví dụ như một bà con xa không hợp với mẹ Chu nói: "Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, qua tết thì Tiểu Ngộ nha bà cũng sắp ba mươi phải không? Còn chưa muốn tìm bạn gái sao? Trong đám bạn của nó, còn mỗi nó là độc thân thôi đấy. Những người khác dường như kết hôn rồi, tốt hơn thì có lứa thứ hai luôn rồi."
Mẹ Chu lười biếng liếc nhìn đối phương một cái: "Ôi trời, mấy loại chuyện này phải coi duyên phận. Điều kiện của con trai tôi tốt, mắt nhìn lại cao, tự nhiên cũng sẽ phải chọn kỹ chứ không thể chọn bừa được."
"..."
Mẹ Chu: "Hơn nữa, ai nói với mấy bà là con tôi không đi tìm, để tôi nói cho mấy bà nghe..."
Chu Tuỳ Ngộ vừa đầy cửa sân bước vào thì nghe được mẹ Chu nói câu này, bị dọa tới nỗi nhanh chóng cất tiếng: "Mẹ."
Mẹ Chu nhìn thấy là anh thì nở nụ cười: "Về rồi đấy à, về đúng lúc lắm mọi người đang nói về con nè."
Khóe miệng Chu Tùy Ngộ giật giật, truyền cái túi trong tay qua.
Mẹ Chu thấy trên tay của Chu Tùy Ngộ là một chiếc túi xách hiệu thì không ngừng oán trách, năm nào cũng tặng túi xách, người này không có hứng thú gì cả, thật sự là có bạn gái sao?
Người cô gái đó, rốt cuộc là nhìn trúng con trai bà điểm gì?
Nhìn trúng anh lớn tuổi? Nhìn trúng anh cuồng công việc?
Đương nhiên là đừng chỉ xem mẹ Chu đang điên cuồng châm biếm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ sĩ diện cho con trai. Dù sao thì cũng là chính bà đẻ ra.
Mẹ Chu: "Sao lại mua túi cho mẹ nữa? Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con về là được rồi, không cần quà cáp gì cả. Sinh nhật năm nào cũng mua, lãng phí lắm."
Chu Tùy Ngộ còn chưa kịp lên tiếng, thì mẹ Chu lại tiếp lời: "Bạn gái con không đến chung với con sao?"
"..."
Xem ra cái ải bạn gái này không có trốn thoát được.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Chu Tùy Ngộ mà dám phủ nhận trước mọi người khiến mẹ Chu xấu hổ, thì không cần mẹ Chu đích thân chỉnh đốn anh đâu, mà quay đầu cha Chu sẽ dạy anh cách làm người.
Cho nên Chu Tùy Ngộ bĩu môi, rốt cuộc vẫn là kiên trì đến cùng nói một câu: "Cô ấy bận ạ."
Mẹ Chu cười giống như hoa hồng đung đưa trong vườn hoa vậy, khắp người trên dưới đều tỏ vẻ 'không phải tôi nói, mọi người ngồi ở đây không ai có thể tranh được" kiêu ngạo nói: "Ồ, bạn gái bận à, bận làm gì thế?"
"Bận chế tạo ngọc trai ạ." Chu Tùy Ngộ vẻ mặt không biểu cảm, bỏ lại một câu này rồi vội vàng bỏ đi.
Mẹ Chu nhìn bóng lưng anh vội vã bỏ chạy thì lẩm bẩm nói: "Chế tạo ngọc trai? Chẳng lẽ là gia đình sở hữu công ty trang sức à?"
Lúc Chu Tùy Ngộ bước vào phòng khách thì sở trưởng Trịnh và cha Chu ngồi chơi cờ.
Nhìn thấy Chu Tùy Ngộ, cha Chu còn chưa kịp lên tiếng thì sở trưởng Trịnh cười híp mắt nói: "Nghe nói cậu có bạn gái rồi à?"
"..."
Chu Tùy Ngộ lười biếng liếc nhìn cha Chu đang ngồi đối diện với sở trưởng Trịnh một cái, cha Chu lập tức xua tay nói: "... Đừng có nhìn cha, lời đó không phải do cha truyền ra ngoài."
Chu Tùy Ngộ đành chịu: "Vậy cha không thể quản quản vợ mình sao ạ?"
Cha Chu cầm một con ngựa đi một đường chữ "Nhật" sau đó mới tình ý sâu xa nói: "Con chưa có vợ, đợi đến khi con có vợ rồi sẽ biết thôi, quản ư, căn bản là quản không được."
Chu Tùy Ngộ cạn lời: "... Cha tưởng con là cha sao?"
Cha Chu: "Ha ha, có một câu gọi là cha nào con nấy, không biết con có nghe qua chưa?"
Chu Tùy Ngộ: "..."
Thôi bỏ đi, không thể nói tiếp được nữa.
Sở trưởng Trịnh nhanh chóng kết thúc ván cờ đang chơi dở với cha Chu, sau đó thì tìm Chu Tùy Ngộ. Lúc trước có nói qua, sở trưởng Trịnh và mẹ Chu là bạn học cũ, mối quan hệ với cha Chu cũng không tệ nên đối với bố cục trong nhà họ Chu đều rất rõ ràng.
Ông ấy rất nhanh đã tìm được Chu Tùy Ngộ ở trong phòng sách.
Chu Tùy Ngộ đang ngồi ở trước bàn máy tính tìm kiếm một số tài liệu liên quan đến nàng tiên cá, thấy sở trưởng Trịnh tiến vào thì vô ý thức đóng màn hình máy tính lại.
Sở trưởng Trịnh tán dóc: "Ôi, quả nhiên là yêu đương rồi có khác nha, có bí mật nhỏ nữa kìa."
Sau khi đón nhận ánh mắt của Chu Tùy Ngộ thì sở trưởng Trịnh lập tức thu lại nét cười trên mặt: "Nói đùa thôi, nói chuyện chính thôi nào." Chuyện lần trước tôi nói với cậu, việc thành lập một đoàn đội để cùng nhau nghiên cứu nàng tiên cá, cậu nghĩ đến đâu rồi?"
Chu Tùy Ngộ nhàn nhạt nói: "Tôi nhớ là lần trước tôi từ chối ông rồi mà."
"Cậu nghĩ kỹ rồi?"
Chu Tùy Ngộ gật đầu "Nghĩ kỹ rồi."
Đừng nói là gần đầy không hiểu nào nàng tiên cá đột nhiên mọc thêm đôi chân, trước kia chưa có mọc chân thì Chu Tùy Ngộ cũng không hy vọng sẽ có quá nhiều người vào tham gia.
Thật ra sở trưởng Trịnh cũng không phải muốn nói điều này, ông muốn đến nhắc Chu Tùy Ngộ một chuyện khác: "Khoảng thời gian trước Từ Thanh Thụ có đến gặp tôi hỏi về việc thành lập một đoàn đội để cùng nhau nghiên cứu nàng tiên cá công việc công việc có thể sẽ phát triển hơn, lúc đó tôi không trực tiếp trả lời hắn, chỉ nói sở sẽ xem xét. Nếu như cậu đã từ chối rồi thì tôi sẽ giúp cậu cự tuyệt. Nhưng mà hình như Từ Thanh Thụ lần này cũng chuẩn bị để tranh đua giải tiến bộ khoa học kỹ thuật, cho dù không có nàng tiên cá thì cũng sẽ có chủ đề nghiên cứu khác."
Chu Tùy Ngộ không thèm để ý tới, gật đầu nói: "Không sao, cứ để hắn làm. Tôi đợi hắn."
Sở trưởng Trịnh nhịn không được cười: "Tự tin như vậy sao? Xem ra chỗ nàng tiên cá đang nghiên cứu tiến triển rất tốt nhỉ?"
Chu Tùy Ngộ rủ mắt xuống nhìn ngón tay của mình đặt ở trên bàn, không nhịn được cong môi cười. Đúng là đang rất tốt, nàng tiên cá bây giờ không chỉ là đối tượng nghiên cứu bình thường của anh, mà còn là Tiểu Mỹ của anh nưcxa kìa.
Mỗi năm mẹ Chu đón sinh nhật, bánh sinh nhật đều là do mẹ Trần đích thân ở nhà làm, mùi vị của bánh kem không thua kém so với bánh mua ở bên ngoài.
Trước kia Chu Tùy Ngộ chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề bánh sinh nhật, ngược lại anh cùng không thích ăn.
Nhưng năm nay thì khác, năm nay anh đã hứa với nàng tiên cá sẽ mang bánh sinh nhật về cho cô, cho nên lúc cắt bánh sinh nhật anh đặc biệt đứng ở bên cạnh xem, còn dành thời gian hỏi mẹ Trần: "Bánh sinh nhật này có phải là bánh mousse không ạ?"
Mẹ Trần rất ngạc nhiên: "Trời, con cũng biết là bánh mousse à?"
Chu Tùy Ngộ: "...Đúng không ạ?"
Mẹ Trần: "Đúng vậy, một nửa là bánh mousse vị sầu riêng, một nửa là bánh mousse vị xoài."
Chu Tùy Ngộ: "Ngày mai mẹ làm cho con một cái nhỏ nhỏ nhé, con mang đi ạ."
Mẹ Trần lập tức ngộ ra hỏi: "Mang cho bạn gái sao?"
Chu Tùy Ngộ: "...Dạ."
Cô ấy thích ăn thịt, cũng thích ăn đồ ngọt nữa.
Mẹ Trần âm thầm ghi nhớ trong lòng khẩu vị ăn của bạn gái Chu Tùy Ngộ, sau đó mang tấm lòng thiếu nữ đi hỏi Chu Tùy Ngộ: "Có cần mẹ Trần dùng kem bơ viết một lời yêu thương hay vẽ hình trái tim trên bánh giúp con không?"
Chu Tùy Ngộ: "Không cần ạ."
Trái tim mẹ Trần vỡ vụn: "Hay là viết chút gì đó đi, con gái ai cũng thích lãng mạn mà."
Chu Tùy Ngộ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy mẹ Trần viết giúp con 'Tiểu Mỹ, ăn no uống tốt, mau mău trưởng thành."
Mẹ Trần: "..."
Bởi vì bánh mousse cần phải được bảo quản mát lạnh, hơn nữa Chu Tùy Ngộ nói rằng sáng sớm ngày mai anh ấy sẽ phải đi nên ngay trong đêm mẹ Trần đã giúp Chu Tùy Ngộ làm xong cái bánh.
Chỉ là tới lúc viết chữ thì đã đắn đo thời gian rất lâu rất dài.
Cuối cùng vẫn là quyết tâm viết theo những gì Chu Tùy Ngộ nói, một chữ cũng không thiếu.
Viết xong rồi thì trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
Bạn gái của Tiểu Ngộ, thấy bánh kem này rồi liệu sẽ vui chứ?
Cứ cảm giác là Tiểu Ngộ đang đào hố cho mình.
Không cần đợi tới lúc nhìn thấy bánh kém, 'bạn gái' của Tiểu Ngộ, bạn học tiểu Mỹ bây giờ cũng đang rất vui vẻ rồi.
Kể từ khi Cụ Rùa Biển từ chỗ Chu Tùy Ngộ biết được tên mới của Thẩm An An, thì kể từ lúc đó ông không còn kêu Tiểu An mỗi ngày nữa, mà đổi qua kêu theo Tiểu Mỹ.
Gần đây, Thẩm An An nghe thấy cái tên đó thì lại có hơi choáng ngợp, đến khi Chu Tùy Ngộ cầm bánh kem đến tìm cô, cô nghĩ cũng không nghĩ liền bắt lấy cánh tay của Chu Tùy Ngộ mà cắn.
Vừa cắn vừa oán hận nghĩ trong lòng, anh mới là Tiểu Mỹ, anh mới là Tiểu Mỹ!
Tuy rằng Chu Tùy Ngộ không biết Thẩm An An rốt cuộc đang giận dỗi chuyện gì, nhưng vẫn là ngoan ngoan duỗi cánh tay ra mặc cho cô cắn. Dù sao thì cắn cũng không đau lắm, ngược lại có hơi ngứa ngứa.
Đợi đến khi Thẩm An An trút giận xong, anh mới chuyển cái bánh sinh nhật từ tay qua, nhẹ giọng hỏi: "Có mang bánh kem cho em, bây giờ muốn ăn luôn không?"
Thấy Thẩm An An không có phản đối, anh lập tức ngồi xổm xuống rồi bắt đầu tháo dây buộc trên bánh kem xuống.
Vốn dĩ, Thẩm An An đối với bánh kem này tràn đầy kỳ vọng, nhưng mà đợi đến khi cô nhìn kỹ dòng chữ màu đỏ được viết bằng kem bơ thì cô lập tức nói không nên lời.
Gọi cô là Tiểu Mỹ thôi thì bỏ đi.
Để cô ăn no uống tốt thì cũng miễn cưỡng chấp nhận là lời nói tốt.
Mau mau trưởng thành lại là ý gì đâu? Anh trai nhỏ này đang chê cô nhỏ bé sao?"
Chê cô nhỏ bé ở điểm nào?
Tuổi tác sao?
Hay là...
Thẩm An An nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhịn không được cúi đầu nhìn bản thân một lượt.
Chu Tùy Ngộ không biết Thẩm An An đang suy nghĩ điều gì, anh cũng không cảm thấy câu đó có gì sai, sợ Thẩm An An không biết chữ xem không hiểu, anh cúi đầu vừa chia bánh kem vừa bình tĩnh giải thích với Thẩm An An: "Trên đó viết là lời chúc phúc, chúc em mỗi ngày ăn no uống tốt, mau mau trưởng thành..."
Chu Tùy Ngộ lúc còn nhỏ mỗi năm đón sinh nhật, bà nội đều là bánh sinh nhật cho anh, bên trên đều sẽ viết chúc anh mau mau trưởng thành, cho nên ở trong lòng Chu Tùy Ngộ, câu đó là một câu chúc phúc tốt đẹp.
Đặc biệt là đối với trẻ em nhỏ và động vật nhỏ.
Đó cũng là lý do vì sao lúc mẹ Trần hỏi anh viết gì trên bánh kem, anh không cần suy nghĩ lâu thì đã nói ra câu này.
Kết quả là khi anh chia bánh kem xong, quay lại nhìn thấy nàng tiên cá đang cúi đầu nghiêm túc tỉ mỉ nhìn bộ phần nào đó trên cơ thể mình, chưa xong, còn dùng sức đẩy về phía trước.
Chu Tùy Ngộ: "..."
Tiểu Mỹ, em nghe anh giải thích, anh thật sự không có ý đó, anh thề!