Tổ quốc rộng lớn phong phú, có vô số địa điểm du lịch, nhưng luôn có một số người dân không thể đi du lịch xa do khó sắp xếp thời gian, vì điều kiện kinh tế hoặc các lý do khác.
Cũng may ở huyện nhỏ và làng nhỏ như này vẫn có non nước hữu tình. Vẻ đẹp của thiên nhiên không phân biệt cao thấp, chỉ cần được thư giãn, thoát khỏi bộn bề công việc, ai dám nói đi đến một danh lam thắng cảnh không có tiếng tăm thì không được coi là du lịch?”
“Anh chuẩn bị lều trại, thịt nướng BBQ, trưa nay ăn thịt nướng nhé?”
Ngồi ở trong xe, Tào An hỏi Giang Đào: “Hay là đi quán ăn trong thị trấn?”
Anh đã mang theo vỉ nướng BBQ, tất nhiên Giang Đào đã chọn ăn đồ nướng.
Tào An: “Vậy đến quán đồ nướng mua chút nguyên liệu.”
Xe chạy ra khỏi tiểu khu, quẹo qua hai khúc cua, đến tiệm thịt nướng lần trước hai người ăn tối.
Giờ cao điểm kinh doanh của nhà hàng đồ nướng là từ chiều đến tối, nhưng buổi sáng cũng mở cửa, Giang Đào đi theo Tào An vào, phát hiện bên trong chỉ có ông chủ và nhân viên bán hàng, không có khách.
Chủ tiệm đang chắp tay sau lưng cùng nhân viên bán hàng trong bếp tán gẫu, nghe thấy động tĩnh nên muốn xem sáng sớm sẽ có khách hàng nào tới ăn thịt nướng thì nhìn thấy Tào An.
Đủ loại cảm xúc chợt lóe trên mặt, giây tiếp theo, ông chủ mặt tươi cười: “Đại ca, hôm nay anh muốn ăn cái gì?”
Giang Đào xấu hổ thay cho anh ta, Tào An ít hơn anh ta 10 tuổi mà gọi đại ca cái gì.
Tào An nhìn tủ đông bên trái: “Chúng tôi tự nướng, hôm nay có làm xiên tươi không?”
Những khách hàng bình thường khi hỏi câu này chắc chắn sẽ bị chủ cửa hàng đánh lừa, nói rằng mọi thứ trong tủ đông đều tươi mới cả, nhưng Tào An lại có khuôn mặt như vậy, giọng điệu tuy khách sáo nhưng giọng nói trầm lạnh dễ dàng che đi sự lễ phép của anh, làm cho ông chủ và nhân viên cảm thấy nếu lừa đại ca, đại ca nhất định sẽ không khách sáo với họ.
Chủ tiệm: “Có có có, đại ca chờ một lát!”
Chủ quán chạy vào bếp nhanh chóng bưng ra hai khay, một khay thịt và một khay rau, đều là những nguyên liệu thường thấy ở các quán đồ nướng.
Nhân viên cũng đưa tới một túi bảo quản thực phẩm lớn.
Tào An cầm và mở túi bảo quản thực phẩm, nhìn Giang Đào: “Em chọn trước đi.”
Hai người đã cùng nhau ăn mấy lần, đối với việc này Giang Đào cũng sẽ không khách sáo, cô chọn thịt ba chỉ, thịt bò, mực ống mỗi cái 2 xiên, còn các món rau cũng mỗi món 2 xiên.
Chờ Tào An chọn xong, túi bảo quản thực phẩm đã đầy!
Sau đó anh mua nước sốt của cửa hàng. Trả tiền xong, Tào An bảo Giang Đào lên xe trước, còn anh cho các loại xiên que vào hộp bảo quản trong cốp xe.
Chủ tiệm nhìn thấy chiếc xe Jeep màu đen đậu bên ngoài, nheo mắt lại nhìn nó.
Chiếc xe đi rồi, một nhân viên núp sau lưng chủ tiệm tặc lưỡi: “Trông thế mà lái mỗi xe Jeep, chẳng lẽ không có chiếc Mercedes Benz G Class sao?”
Chủ tiệm: “Cậu thì biết cái gì, đại ca chân chính ai cũng khiêm tốn thế cả.”
Nhân viên cửa hàng: “Xe này của anh ta khoảng chừng bao nhiêu tiền?”
Chủ tiệm: “Xe cao cấp, chắc cũng phải 1 triệu tệ.”
Nhân viên cửa hàng:……
Anh ta cũng muốn được khiêm tốn như vậy.
–
Ngoài thịt nướng BBQ, Tào An cũng chở Giang Đào đi siêu thị mua chút đồ uống và đồ ăn vặt. Khi chiếc xe Jeep màu đen lái ra khỏi thành phố cũng đã gần 10 giờ.
Hôm nay trời nắng, nhiệt độ tối đa trong ngày là 23 độ, nắng rực rỡ, gió thổi dễ chịu. Giang Đào dựa vào cửa sổ ô tô đang mở để thưởng thức phong cảnh bên đường.
Cây trồng phổ biến ở phương bắc là những ruộng lúa mạch. Lúc này cây lúa non đã lên màu xanh, một màu xanh bát ngát. Ở xa có núi màu nâu hùng vĩ, xen lẫn những cụm rừng xanh mướt.
Con đường nhựa mới sửa lại những năm gần đây rộng rãi thẳng tắp như kéo dài vô tận về phía trước, trên đường không có nhiều xe cộ qua lại, không khí trong lành.
Giang Đào nhìn lên bầu trời xanh, tâm trạng rất tốt.
Tào An: “Em thích nghe gì?”
Giang Đào nghĩ nghĩ, có chút xấu hổ nói: “Đều là tùy tiện nghe nhạc, nhất thời cũng không nhớ ra tên bài hát.”
Những gì cô nhớ đều là những bài hát nổi tiếng thời học cấp 2 và cấp 3, nếu kể ra có quê mùa không.
Tào An: “Vậy phát nhạc tự động theo danh sách những bài hát phổ biến nhé?”
Giang Đào: “Được ạ.”
Lời và giai điệu bài hát đầu tiên có vẻ buồn, bài hát có bối cảnh võ hiệp, khi nghe đến đoạn cao trào, Giang Đào chợt nhớ đến tên bài hát: “Bài này là ‘Bán thành yên sa’, bạn em rất thích nghe.”
Tào An: “Em có nhiều bạn bè không?”
Giang Đào: “Cũng kha khá, đa số là bạn học cấp 3, trong nhóm chat cũng hay tám chuyện, chỉ một người trong số họ là thường xuyên gặp nhau, còn lại là đồng nghiệp thôi.”
Tào An: “Bây giờ anh chiếm gần hết thời gian rảnh của em, bạn em có thể sẽ không vui?”
Giang Đào quay về phía cửa sổ, sắc mặt có chút nóng lên: “Cô ấy không như thế đâu, cô ấy chỉ muốn hóng “dưa” thôi, nhưng chúng ta cũng không ở bên nhau mỗi ngày được, thỉnh thoảng em cũng muốn tụ tập với bạn bè.”
Tào An: “Được, tùy ý em, đôi khi anh cũng bận đi công tác.”
Một cuộc nói chuyện nhỏ kết thúc và bài hát tiếp tục vang lên.
Sau khi bài hát đầu tiên kết thúc, bài thứ 2 tiếp tục “Bởi vì tình yêu”.
Lúc Vương Phỉ cất giọng: “Không thể hát lại loại bài hát này, nghe thấy sẽ đỏ mặt trốn tránh”. Trái tim Giang Đào đột nhiên run lên, hơi nóng đang tỏa lên mặt cô.
Cô muốn che giấu nên quay cả khuôn mặt ra ngoài cửa sổ.
Thật kỳ lạ, tại sao gần đây cô luôn đỏ mặt khi ở cùng với Tào An.
Có phải khi bắt đầu yêu sẽ luôn xảy ra chuyện thế này?
“Ngồi đàng hoàng lại đi, anh đóng cửa sổ lại.”
Tào An đột nhiên lên tiếng.
Giang Đào vô thức dựa lưng vào ghế.
Các cửa sổ ở trong xe đều được nâng lên. Sau đó, Giang Đào chú ý đến chiếc xe tải lớn đang đi gần tới mình. Khi chiếc xe tải lớn chạy qua, Giang Đào thấy đằng sau chiếc xe tải chở đầy heo, những chú heo mập mạp trắng hồng đang chen chúc nhau.
Giang Đào:……
Tào An: “Trên đường ra ngoại thành hay gặp mấy loại xe này lắm.”
Giang Đào nén cười.
Tình yêu trong lời bài hát thật đẹp, nhưng tình yêu trong thực tế lại rất đời thường.
–
11 giờ rưỡi, bên đường xuất hiện mấy dãy nhà kính, chính là vườn dâu mà Tào An nhắc tới.
Tào An đỗ xe bên đường. Lúc xuống xe cởi áo khoác ngoài, trên người chỉ mặc một chiếc áo đen tay ngắn màu đen, cơ bắp ở cánh tay cường tráng lộ ra rõ ràng.
Giang Đào xuống xe từ bên phải. Lúc nãy có gió thổi cô nên không có cảm giác gì, hiện tại đỉnh đầu cô bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào, vì vậy cô cũng cởi áo khoác ngoài, bên trong là bộ quần áo ngắn tay màu trắng.
Dưới ánh mặt trời, cổ và cánh tay của cô trắng sáng.
Tào An: “Có muốn dùng dù không? Trên xe có dù?”
Giang Đào lắc đầu: “Đi một lát liền quay lại mà.”
Tào An đưa cô đến ruộng dâu.
Sau khi hỏi giá cả rõ ràng, Tào An đưa cho Giang Đào một chiếc giỏ nhỏ màu xanh: “Em chọn đi, anh cúi người xuống không tiện.”
Giang Đào cầm chiếc giỏ nhỏ, bước vào nhà kính.
Thời tiết ấm áp, màng nhựa trên nhà kính được cuộn lại, gió lùa hai bên mát mẻ, Tào An cũng không cần lo lắng bị đụng đầu.
Khi Giang Đào ngồi xổm xuống hái dâu, cô nghe thấy tiếng bấm nút. Cô nhìn lên, thấy Tào An đang đứng ở lối đi chéo phía trước, tay cầm máy ảnh DSLR (*).
(*) Máy ảnh DSLR (Digital Single Lens Reflex): loại máy ảnh phản xạ ống kính kỹ thuật số.
Cô cúi đầu hỏi: “Đi đâu anh mang máy ảnh sao?”
Tào An: “Bà ngoại không đi nên anh chụp cho bà xem.”
Giang Đào nói nhỏ: “Hái dâu có gì đâu mà chụp.”
Tào An hình như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Sau nhiều lần lựa chọn, Giang Đào đã hái được một giỏ đầy dâu tây, gần 1 ký rưỡi.
Trong vườn dâu có nước, Tào An đang ngồi xổm bên vòi nước, tay cầm túi đựng thực phẩm, Giang Đào cũng tới ngồi xuống rửa.
Dòng nước trong vắt chảy không ngừng, đôi bàn tay trắng cẩn thận rửa dâu cẩn thận.
Những giọt nước trong suốt như pha lê, một hoặc hai giọt bắn lên khuôn mặt hồng hào của cô.
Tào An một tay giơ máy ảnh lên.
Giang Đào nhìn không được, trừng mắt anh.
Một tiếng chụp hình vang lên như thể anh đã chờ đợi cảnh này.
Trở lại xe, Giang Đào cầm chiếc máy ảnh lên, mở xem những bức ảnh mà anh đã chụp ở vườn dâu, màn hình máy ảnh nhỏ, không bằng với hình anh gửi bằng điện thoại, cô không nhìn ra chút không khí nào.
Giang Đào nhanh chóng mất hứng thú, giơ máy ảnh DSLR lên và chụp vài kiểu ngoài cửa sổ, cuối cùng ống kính máy ảnh dừng trước khuôn mặt tài xế.
Khuôn mặt dữ tợn và lạnh lùng, không giống như lái xe du lịch tự túc mà giống như một sát thủ ‘máu lạnh vô tình’ đang đi giải quyết mục tiêu nào đó.
Cô cũng đã quen thuộc hơn, cộng thêm có camera che giấu, Giang Đào lặng lẽ quan sát người đàn ông này, tuy rằng đã trở thành bạn trai của cô nhưng cô chưa từng nhìn thẳng để đánh giá khuôn mặt anh.
Lông mày đen, dáng lông mày xếch thẳng.
Đôi mắt không nhỏ, hẹp và dài, rất sắc bén.
Mặt thon gầy, môi mỏng, tổ hợp các bộ phận lại thành trầm mặc uy nghiêm, giống như đỉnh núi hiểm trở sừng sững giữa trời.
“Em chụp ngoài cửa sổ đi.”
Người đàn ông có khuôn mặt hung dữ đột nhiên quay đầu, sau đó tiếp tục nhìn về phía trước, chỉ nhắc nhở cô một cách đơn giản.
Giang Đào mím môi, người gì mà, chụp cô thì có thể chụp, đến lúc bị cô chụp thì không hài lòng.
Ý nghĩ vừa mới xuất hiện, liền nghe anh bổ sung: “Anh đang lái xe, em làm như vậy anh bị phân tâm.”
Giang Đào:……
–
11 giờ, xe tới nơi.
Hồ nước rất lớn, một bên giáp núi, bờ bên kia của ngọn núi đã được khai thác, du khách có thể cắm trại trên bãi cỏ mềm.
Thời tiết tốt, các cặp đôi, bạn bè và một nhà ba người đều đến đây, mặc dù là ngày thường nhưng bãi cỏ đã chật kín, không còn nhiều chỗ trống.
Tào An đậu xe, chỉ vào một chỗ trống trong tầm mắt, nói: “Em ngồi xuống trước đi, anh đi lấy đồ.”
Chỗ trống có hạn, ai tới trước thì được trước, lúc này không nên để ý tới ai rồi tỏ ra ga lăng rộng rãi, không thể đến đây uổng công được.
Giang Đào cũng nghĩ như vậy, nơi này thật đẹp, cô muốn đi chơi thoải mái cả buổi chiều.
Đi qua bãi đậu xe và con đường nhỏ lát đá, Giang Đào đến địa điểm ngồi cắm trại mà mình đã nhắm trước với tốc độ đi bộ vừa phải.
Cô đặt túi xách, áo khoác, máy ảnh xuống bãi cỏ, ngắm ảnh một lúc rồi quay lại nhìn bãi đậu xe.
Cạnh cốp xe có thêm một chiếc xe kéo, Tào An đang xếp từng thứ vào đó.
“Ở đây có chỗ trống!”
Một giọng nói truyền tới, Giang Đào nhìn sang bên trái thấy một cặp nam nữ, người phụ nữ ăn mặc sành điệu, đeo kính râm trên đỉnh đầu, cô ta một tay đang ôm một người đàn ông lực lưỡng, một tay chỉ vào dưới chân Giang Đào.
Giang Đào cũng nhìn lại để chắc chắn không có khoảng trống nào khác sau lưng cô.
Khoảng cách 50 mét rất nhanh được thu hẹp, hai người đứng ở bên cạnh con đường, người phụ nữ nói với Giang Đào: “Xin lỗi, chúng tôi chuẩn bị dựng lều, cô có thể đổi chỗ nghỉ ngơi được không?”
Giang Đào mỉm cười: “Xin lỗi, chúng tôi cũng phải dựng lều.”
Người phụ nữ đeo kính râm không hài lòng nhìn bạn trai.
Người bạn trai này có chiều cao ít nhất 1 mét 8, mập mạp cường tráng, để tóc húi cua, cổ đeo dây chuyền vàng, trông bình thường nhưng khá ngang ngược.
“Làm sao cô có thể chiếm chỗ như thế này? Cô còn không có lều, mau chóng tránh ra đi.”
Giang Đào: “Đặt một cốc nước trong thư viện đã tính là giữ chỗ. Tôi đã ở đây rồi, tại sao lại không được?”
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng: “Đừng nói nhảm nữa, biết điều mà tránh ra, bằng không đừng trách tôi vô lễ.”
Nói xong, anh ta liếc nhìn cánh tay mảnh khảnh của Giang Đào rồi xoay cổ tay mình.
Giang Đào theo bản năng mà nhìn về phía bãi đậu xe.
Tào An rõ ràng còn chưa xếp đồ xong, nhưng anh đã cầm một chiếc túi đựng đồ to cả nửa mét mà đi về phía này.
Người phụ nữ đeo kính râm và người đàn ông đeo dây chuyền vàng chú ý đến ánh mắt của Giang Đào, đồng thời quay lại.
Bãi đỗ xe và phía bên này chỉ cách nhau một luống cây xanh. Tào An đi rất nhanh, với Giang Đào thì anh chỉ đang biểu cảm một khuôn mặt không cười bình thường, nhưng với đối phương thì có lẽ nghĩ anh là một tên trùm xã hội đen, trong tay như đang cầm theo một khẩu súng tiểu liên, có thể ngay lập tức kéo cò bắn vào họ bất kì khi nào.
Những con thú đực đang vật lộn để tranh giành lãnh thổ. Ở nơi cắm trại này, đàn ông và dã thú không khác biệt lắm.
Chỉ có những con thú có sức mạnh ngang nhau mới chiến đấu, nếu có sự khác biệt lớn về kích thước, kẻ yếu hơn sẽ tự động từ bỏ lãnh thổ.
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng có thể đứng trước mặt Giang Đào, đối mặt với Tào An đang tiến đến gần và ánh mắt dường như ngày càng lạnh hơn, anh ta nhanh chóng phán đoán tình hình, cuối cùng cố gắng hỏi Giang Đào: “Hai người đi cắm trại cùng nhau?”
Giang Đào đột nhiên nhập vai cáo mượn oai hùm mà cười nói: “Đúng vậy.”
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng khịt mũi, một tay lôi chiếc xe kéo, tay kia nắm lấy người phụ nữ đeo kính râm rời đi.
Tào An bước qua chỗ mà họ vừa đứng, cầm một chiếc đệm cắm trại đến bên Giang Đào: “Em không sao chứ?”
Giang Đào nhìn vào lồng ng ực rắn chắc và rộng lớn của anh, mỉm cười lắc đầu.