Đầu rất đau, như thể bị ai đó đập một cái thật mạnh, sắp nứt ra vậy.
Anh đột nhiên mở mắt ra, phát hiện bản thân đang đứng trước một cửa phòng, trong tay cầm chìa khóa, đang nhắm chuẩn ổ khóa mà c ắm vào.
Tôi đang ở đâu thế này?
Mạc Thiệu Khiêm lắc lắc đầu, một đoạn ký ức ùn ùn chảy vào não, đầu căng ra như muốn nổ tung.
Anh nhớ ra rồi…
Chất lượng giấc ngủ của anh bắt đầu trở nên tệ đi, lại thêm tăng ca liên tục, dẫn đến tinh thần bất ổn, đi trên đường phố lại bị một chiếc xe hơi phi tới đụng trúng.
Mà mở mắt ra lại là cảnh tượng thế này.
Mạc Thiệu Khiêm cẩn thận quan sát cánh cửa trước mắt, đột nhiên cảm thấy có hơi quen mắt.
Anh ngẩng đầu lên nhìn số trên cửa phòng, cả người khựng lại.
Đây là… nhà của anh và Đồng Khiết.
Tư duy của Mạc Thiệu Khiêm trở nên hỗn loạn, bây giờ trên người anh không hề có vết thương, cũng không có cảm giác đau đớn.
Vậy là anh chết rồi sao?
Đây là thiên đường à?
Anh quyết định xem xem có chuyện gì đang xảy ra, dùng chìa khóa mở cửa.
Một bóng dáng khiến người ta khó có thể tin được xuất hiện ở trước cửa.
Đồng Khiết…?
Đồng Khiết bước lên, cởi áo vest ra giúp anh, “Cơm em đã nấu xong rồi, em đi hâm nóng lại cho anh.”
Cảnh tượng quen thuộc từng xảy ra trước đây.
Giống y hệt cái ngày hai người ký đơn ly hôn.
Mạc Thiệu Khiêm ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, hai mắt lại dính chặt lên người Đồng Khiết, theo dõi động tác của đối phương.
Xúc cảm, quá chân thực rồi.
Cứ như Đồng Khiết quay về thật vậy.
Đồng Khiết bị ánh mắt của anh dọa sợ, “Mạc Thiệu Khiêm…?”
Biểu cảm của Mạc Thiệu Khiêm vừa kỳ cục lại vừa phức tạp, âm u nhìn một lượt cô từ trên xuống dưới, dường như muốn ăn cô vào bụng vậy.
Đồng Khiết run cầm cập.
Mạc Thiệu Khiêm nhào qua, ôm lấy người phụ nữ mà anh vẫn luôn mong nhớ ngày đêm.
Ôm thật chặt, dường như muốn nhập cô vào trong xương máu vậy.
“Mạc Thiệu Khiêm! Anh sao thế?”
Mạc Thiệu Khiêm thở dài một hơi bên tai cô, chóp mũi cay cay, đỏ mắt, thấp giọng nói: “Đồng Khiết, đừng rời xa anh nữa.”
Anh trùng sinh rồi! Trở về buổi tối vào ba năm trước.
Đồng Khiết vẫn còn chưa nhảy xuống biển tự sát, tất cả vẫn còn kịp.
Là ông trời thấy anh đáng thương nên đã cho anh một cơ hội làm lại, bù đắp sao?
Đồng Khiết trầm mặc.
Sau khoảnh khắc, giọng nói lanh lảnh của cô dịu dàng vang lên bên tai anh, “Đồng Tinh Nguyệt lại bị bệnh rồi sao? Lần này anh muốn em bỏ ra cái gì?”
Cổ họng Mạc Thiệu Khiêm nghẹn lại, run rẩy nói: “Gì cơ…”
“Anh đột nhiên ôm lấy em, nói những lời đó là lại cần đến em phải không?”
Biểu cảm của Đồng Khiết rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm người ta thấy chua xót.
Cô cho rằng việc Mạc Thiệu Khiêm đối tốt với mình là vì có âm mưu, ý đồ khác.
Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt nắm tay, kiềm nén sự khổ sở, nói: “Không phải, anh không có.”
Phải làm thế nào mới có thể khiến Đồng Khiết tin là bây giờ anh đã tỉnh ngộ rồi đây?
“Ồ, đúng rồi, em có món quà cho anh.”
Đồng Khiết rời khỏi lòng anh, cười đứng dưới ánh đèn, sắc mặt trắng bệch.
“Trên bàn bên đó, anh có thể đi xem xem ———“
“Không! Anh không xem.”
Mạc Thiệu Khiêm cắn răng, đó chắc chắn là tờ đơn ly hôn chết tiệt đó…
Lần này anh sẽ không ly hôn với cô nữa đâu.
Đồng Khiết liền đi qua đó cầm tờ giấy đưa cho Mạc Thiệu Khiêm.
“Đây là đơn ly hôn của chúng ta, Mạc Thiệu Khiêm, chúng ta ly hôn đi.”
Cô từng câu từng chữ nói: “Em mệt rồi, anh đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi. Từ nay về sau, anh được tự do rồi.”
Câu nói tựa nỗi ác mộng kinh hoàng đó đã k1ch thích Mạc Thiệu Khiêm.
Anh lập tức giành lấy tờ đơn ly hôn, xé tờ giấy tan thành mảnh vụn.