Chỉ là một khu biệt thự gia đình.
Trông không khác lắm so với vườn nho, sân gôn và trang trại ngựa ở ngoại ô.
Cách bày trí tự nhiên không chê vào đâu được, phong cách đơn giản, hiện đại, bỏ ra một số tiền lớn để tạo nên hơi thở nghệ thuật.
Nhưng trước đó cô còn mơ tưởng, câu lạc bộ đặc quyền không chỉ là tòa nhà nguy nga tráng lệ, mà còn âm u mù mịt, ăn chơi đàn đúm...
Thang Yểu không khỏi tò mò, đôi mắt trong trẻo của cô lướt qua bờ tường, thảm cỏ, không thấy bí mật ẩn giấu nào.
Nhưng Văn Bách Linh nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Anh buồn cười hỏi cô: "Thời buổi nào rồi mà còn nghĩ đến ao rượu, rừng thịt?"
Thang Yểu cũng biết mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng vẫn nở nụ cười, cố tình hỏi: "Không có sao?"
"Còn dám nghĩ vậy à, Thang Yểu, tưởng bọn anh ngốc lắm sao? Sống đàng hoàng không muốn, lại muốn ăn cơm tù à?"
Phí Dục Chi ném lên ném xuống chìa khóa xe, đi tới, liếc nhìn chiếc xe bên cạnh.
Dường như Phí công tử cũng không ngờ đêm nay nhộn nhịp như vậy, bãi đỗ xe gần như chật kín, anh ta quay đầu, mặt buồn bã, nói với Văn Bách Linh: "Tôi hướng nội, sợ xã hội, lát nữa anh Văn chơi với tôi đi, không thì tôi ngại lắm."
Văn Bách Linh nói: "Không nhìn ra cậu ngại luôn đấy."
Đúng là nhìn không ra.
Vừa bước tới bậc thềm, Phí Dục Chi đã như con ngựa hoang, chào hỏi người quen.
Khi có người hỏi về em gái Phí Lâm, Phí Dục Chi đặt tay lên trán, lắc đầu, thở dài: "Đừng nhắc đến nó, nhà tôi đúng là bất hạnh mà."
"Này, Dục Chi, cậu từng nghe nói có một gã ở rể, sau đó bị ba vợ đánh vì tội ngoại tình chưa? Mấy tay trí thức xuất thân từ tầng lớp lao động không đáng tin đâu, sau này nói chuyện với Phí Lâm đi, đừng đi lên vết xe đổ, ha ha ha!"
"Cút đi!"
Văn Bách Linh đối xử với ai cũng lạnh nhạt, chào hỏi vài câu đơn giản, gật đầu rồi dẫn Thang Yểu thẳng vào trong.
Xung quanh có nhiều người ầm ĩ, anh hơi nghiêng người, vừa đi vừa giải thích cho Thang Yểu, như hướng dẫn viên du lịch đang dẫn cô đi tham quan.
Ban đầu, nơi này được xây dựng làm khách sạn.
Thuê đội ngũ quản lý không có năng lực, việc làm ăn không tốt, mất rất nhiều tiền. Sau này, người khác tiếp quản, chuyển thành câu lạc bộ đặc quyền.
Văn Bách Linh nói đây là nơi để giết thời gian, đến thường xuyên sẽ thấy chán, nhưng còn đỡ hơn tham gia mấy buổi xã giao, đều là người quen cả, không cần đề phòng ai, không cần nghe ai nịnh hót, thoải mái hơn nhiều.
Biệt thự không bí ẩn như trong tưởng tượng, chẳng qua chỉ là mấy bàn trà để mọi người ngồi tán gẫu.
Có một cô gái trang điểm tao nhã đang chơi đàn tranh.
Nghệ nhân trà đạo mặc Hán phục, ngồi trước bàn trà, rót nước từ trong chén, hương trà thơm ngào ngạt.
Trên lầu có người chơi bài poker và mạt chược, hai viên xúc xắc lăn một vòng quanh bàn, có người đưa tay ra hốt xúc xắc, cười nói: "Đến tôi."
Văn Bách Linh vừa dẫn Thang Yểu lên đã có người ra chào hỏi: "Bách Linh, lâu rồi không đến, về nước khi nào thế? Tới đây, cuối cùng cũng gặp nhau, đến chơi vài ván đi."
Dĩ nhiên có vài người chú ý đến Thang Yểu, lịch sự hỏi: "Cô ấy là..."
Khi có người hỏi, Văn Bách Linh trả lời với vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là bạn tôi, họ Thang, Thang Yểu."
Chấm dứt mọi suy nghĩ không đứng đắn.
"Vậy cô Thang muốn chơi gì?"
Văn Bách Linh hỏi Thang Yểu: "Em thích chơi gì không?"
Thang Yểu lắc đầu, thật ra cô không có kinh nghiệm ở những nơi này, không thể chơi gì.
Ban đầu còn lo lắng, sợ Văn Bách Linh thấy cô nhàm chán, nhưng anh lại bật cười, nói: "Bị Phí Dục Chi lừa à?"
"Không sao... Em học hỏi thêm kiến thức."
Những người đến đây chơi đều có địa vị. Nếu thật sự muốn kinh doanh, cô cũng có thể mượn cớ để kết giao.
Lắng nghe những người đã quen với thị trường vốn từ nhỏ cũng tốt, nhận lời khuyên hay khám phá cơ hội kinh doanh cũng tốt, nếu thật sự nghiêm túc thì luôn có thể học hỏi chút gì đó.
Nhưng Thang Yểu không có suy nghĩ như vậy.
Cô có định hướng rõ ràng cho tương lai.
Cô không mang theo tham vọng nào đến đây, chỉ muốn dành thời gian bên ai đó.
Cô nói mình muốn học hỏi thêm kiến thức, nhưng thật ra chỉ muốn Văn Bách Linh dẫn cô đi dạo quanh biệt thự, tò mò nhìn ngắm hầm rượu chất đầy rượu Mao Đài và rượu vang đỏ, sau đó lại tham quan quầy trà bánh...
Đi dạo lên sân thượng.
Thời tiết mùa xuân còn lạnh, hồ bơi trên sân thượng trống trải, ghế xếp nằm trơ trọi bên bờ hồ.
Gió đêm mơn man trên mặt hồ trong vắt, Văn Bách Linh trêu chọc cô, tuy có nhiều trò giải trí như vậy, nhưng nếu cô nhất quyết bơi trong hồ nước lạnh, anh cũng sẽ liều mạng bơi cùng cô.
Đêm còn dài, cũng không thể bắt anh đi cùng cô mãi được.
Thang Yểu quấn chặt áo khoác, quay đầu, hỏi anh: "Văn Bách Linh, trước đây đến nơi này, anh thường chơi gì?"
"Poker, mạt chược, thỉnh thoảng lại xuống hầm chơi bida."
"Vậy anh đi chơi đi, không cần phải ở bên em đâu."
Văn Bách Linh nói để cô một mình ở đây thì không yên tâm, khu nhà bên cạnh có suối nước nóng và spa, nếu Thang Yểu muốn thử, anh có thể đưa cô sang đó.
Thang Yểu ít khi bộc lộ vẻ ỷ lại vào anh, bướng bỉnh đi theo anh như thể đã hạ quyết tâm: "Văn Bách Linh, em chơi bài với anh."
"Sẽ không chán chứ?"
"Không đâu."
Không phải ai trong nhóm người này cũng đứng đắn.
Có một người phụ nữ mặc váy ngắn ngồi cạnh một người trong nhóm, một tay chơi bài, một tay sờ soạng người kia.
Cũng có người ăn được tiền, nhét vào cổ áo người phụ nữ, mơ hồ nói: "Giữ giúp anh nhé."
Thang Yểu nhìn đi nơi khác, giả vờ không thấy.
Bàn ghế chơi mạt chược ở đây đều làm từ gỗ nguyên khối, Văn Bách Linh nói ngồi trên ghế sẽ rất mệt nên gọi người mang sofa từ bên suối nước nóng bên cạnh sang cho Thang Yểu ngồi.
Thang Yểu nép vào sofa, nghe ai đó bên bàn mạt chược nói: "Cô Thang, cô ngồi đó thấy được bài của hai bên, nhưng đừng cho Bách Linh biết nhé?"
Cô vừa kết nối wifi, giơ trang sách đã tải xuống điện thoại, chụm ba ngón tay lại: "Không đâu, tôi hứa sẽ không nhìn bài anh."
Cuốn sách vừa tải xuống là "Những người khốn khổ" của Victor Hugo, nhân vật Fantine khốn khổ đến mức Thang Yểu không cách nào tập trung đọc nổi.
Đôi lúc cô bị phân tâm, nghe mấy câu chuyện phiếm và trò đùa của nhóm này ——
Người này đi đâu, ỷ nhà có tiền, chạy đến Alaska rồi mất hết, suýt chút nữa là chỉ còn lại cái quần lót.
Người nọ có con rể không đàng hoàng, vợ mang thai mà còn ra ngoài làm bậy, bị ba vợ dùng gậy chơi gôn đánh suýt gãy chân.
Gia đình người kia đưa con đi du học nước ngoài mấy năm trời, kết quả là còn không hiểu nổi mấy câu tiếng Anh cơ bản như "Monk lives in temples", lại còn nhầm "monk" thành "monkey" rồi dịch từ này thành "con khỉ".
Thang Yểu nghe họ đùa giỡn, đến mấy lời đùa về tiếng Anh, có liên quan đến chuyên ngành của cô, cô không khỏi cười thầm, bị Văn Bách Linh phát hiện.
Anh vừa chơi xong một ván, trong lúc chờ xào bài, anh nhấp một ngụm trà nóng, nghiêng người sang.
Hơi thở ấm nóng phả vào tai Thang Yểu: "Đang xem trò vui à? Buồn ngủ chưa?"
Đã hơn 12 giờ.
Không biết là vì uống nhiều trà hay do nội dung quyển sách hấp dẫn mà Thang Yểu mở to mắt, lắc đầu: "Không buồn ngủ đâu, anh chơi tiếp đi, em đọc thêm một chút."
Bàn mạt chược giải tán sau hai giờ đêm.
Phí Dục Chi đang cao hứng, xắn tay áo, nói muốn chơi thâu đêm, còn than thở là giải tán sớm quá, chưa kịp chứng kiến anh ta chiến thắng một trận huy hoàng.
Văn Bách Linh lắc đầu, lười quan tâm anh ta, đưa Thang Yểu về nghỉ.
Bên ngoài gió lớn, anh cởi áo khoác, trùm lên người Thang Yểu.
Đi được vài bước, cô đột nhiên nghe một tiếng kêu thảm thiết, văng vẳng trong gió đêm tĩnh lặng, nghe như tiếng khóc của phụ nữ.
Thang Yểu dừng lại: "...Có ai đang khóc sao?"
Năm ngoái, Văn Bách Linh chủ yếu ở nước ngoài, gần như không về nước.
Nghe bạn bè nói có ai đó mua vài con chim công về nuôi ở đây.
Tiếng kêu của chim công không hề tương xứng với hình ảnh của nó, nếu đột ngột nghe thấy tiếng kêu này giữa đêm thì sẽ cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Anh nhìn Thang Yểu quấn chặt áo khoác, tỏ vẻ bí ẩn, đã biết rõ mà còn trêu chọc cô: "Không phải là cô gái bị giam giữ đấy chứ? Ai đó phát hiện rồi à?"
Thang Yểu sửng sốt: "Sao chứ?"
Văn Bách Linh choàng vai cô, cười mấy tiếng: "Bây giờ thì biết sợ rồi à? Chẳng phải lúc nãy rất kiên quyết, nhất định đến đây sao?"
Lo mình dọa cô sợ thật, anh nói: "Là chim công đấy."
Sợ Thang Yểu không tin, anh thật sự dẫn cô đi xem chim công giữa đêm, chỉ mặc áo len mỏng manh đến mức gió có thể lùa vào.
Nơi đó sáng đèn, chim công sốt ruột đi qua đi lại trong lồng.
Thang Yểu ngồi xổm đối diện lồng chim, mở điện thoại tìm ảnh cầu vồng cho chim công xem.
Một hồi lâu cũng chưa không đạt được kết quả như mong muốn, cô nghiêng đầu, bối rối hỏi anh: "Văn Bách Linh, người ta nói nếu cho chim công xem màu sắc đẹp hơn màu của nó, nó sẽ bất bình mà xòe đuôi. Sao con chim công này lại không phản ứng gì thế?"
"...Lạnh quá nên ngốc đấy."
Thang Yểu túm chặt áo khoác, đột nhiên phát hiện ra, chủ động kéo tay Văn Bách Linh: "Anh cũng lạnh à? Phòng nghỉ ở đâu? Bên kia à? Chúng ta phải chạy nhanh lên, kẻo anh bị cảm lạnh..."
Kể từ lúc trưởng thành, Văn Bách Linh chưa có lúc nào thiếu ổn định như bây giờ, cứ như ăn trộm, theo Thang Yểu lòng vòng quanh căn biệt thự tăm tối.
Ngốc thật.
Nếu nhóm người kia thấy được, anh sẽ trở thành đề tài tán gẫu tiếp theo trên bàn bài.
May mà phòng nghỉ của căn biệt thự cách đó không xa, đi vài phút đã đến nơi, khi họ đi vào, quản gia sửng sốt.
Xét đến bộ dạng nhẫn nại của người quản gia, hẳn là anh ta cũng vì công việc mà phải nhịn cười.
Nếu Phí Dục Chi ở đó, anh ta sẽ hỏi, có phải họ bị ma đuổi không?
Thể chất của Thang Yểu không tốt lắm, quẹt thẻ vào phòng xong vẫn còn thở nhè nhẹ.
Đó là một căn phòng suite hai phòng ngủ, một cành hoa đào nở rộ trong bình hoa.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo soi rọi gương mặt Thang Yểu.
Cô vừa vận động vất vả, làn da lại hồng hào khỏe mạnh như hoa sen.
Nhìn cô gái trước mặt anh, không đề phòng gì mà lại đưa anh vào phòng, Văn Bách Linh không kiềm lòng được, cúi đầu hôn cô.