• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh giới của Dương Phàm cao hơn bọn họ. nên cả đội săn bắt Phi Lang không ai nhìn ra được cảnh giới thực của hẳn.

Còn một nguyên nhân khác nữa là hiện tại trên tay Dương Phàm đang đeo chiếc nhẫn màu đen, cho nên dù có cảnh giới cao hơn hẳn cũng không thể nhìn ra cảnh giới thực của hắn.

Nét mặt của mấy đội viên còn lại của đội săn bắt Phi Lang đều lộ rõ sự khó tin.

Bọn họ lắc đầu như trống bỏi, không ai tin đây là thật.

Đội săn bắt Phi Lang có tổng cộng bảy người, trong số này, ngoài đội trưởng là Võ Giả cấp tám ra, còn có bốn Võ Giả cấp bảy và một Võ Giả cấp sáu, cùng với Tiểu Nhã là Võ Giả cấp năm.

Mỗi người đều phải khắc khổ tu luyện nhiều năm mới có được thực lực như ngày hôm nay, vậy mà chỉ mới ba tháng thôi, thực lực của Dương Phàm đã đột phá từ Võ Giả cấp bốn lên Võ Giả cấp chín.

Điều này thực sự quá đả kích bọn họ!

Lúc này, Tiểu Nhã lại nói tiếp:

“Hản thật sự là Võ Giả cấp chín, ta đã nhìn rồi”

“Nếu không có nhẫn Hắc Minh, ta cũng không thể biết cảnh giới thực của hẳn.”

Nghe vậy, mọi người sực hiểu ra.

Bọn họ đều biết chiếc nhãn Hắc Minh là bảo. vật tổ truyền của Tiểu Nhã, nếu Tiểu Nhã đã nói đối phương là Võ Giả cấp chín thì chắc chẳn là đúng.

Chỉ có điều, trong lòng bọn họ vẫn thấy khó tin, chỉ mới ba tháng thôi, vì sao trên đời này lại có người kỳ lạ như vậy chứ.

Đúng lúc này, đằng xa vọng tới một tiếng vang.

Ầm..

Mọi người nhìn về phía tiếng động thì thấy trong lúc bọn họ nói chuyện, Dương Phàm đã gi ết chết được con yêu thú cấp hai Tử U Huyết Lang.

Thấy vậy, mọi người không còn nghỉ ngờ gì nữa.

Nếu như không có thực lực Võ Giả cấp chín thì sao có thể là đối thủ của yêu thú cấp hai được?

Nhưng đội trưởng đội săn bắt Phi Lang vẫn thắc mắc:

“Cho dù hắn là Võ Giả cấp chín thì đáng ra cũng không thể dễ dàng gi ết chết được con yêu thú cấp hai này như vậy chứ”

Lúc này, Dương Phàm bước tới trước mặt cả bọn:

“Ta đã giết Tử U Huyết Lang xong rồi, xin phép cáo từ.”

Một vị Võ Giả cấp bảy thuộc đội săn bắt Phi Lang đột nhiên chỉ vào tay Dương Phàm, nói:

“Kia là nhãn Hắc Minh của Tiểu Nhãt” Nghe vậy, mọi người đều cúi đầu nhìn. Dương Phàm giơ tay lên cười nói: “Hóa ra thứ này tên là nhãn Hắc Minh!”

Đội trưởng đội săn bắt Phi Lang nói với Tiểu Nhã:

“Tiểu Nhã, sao chiếc nhân của ngươi lại trong tay hản?”

"Tiểu Nhã không biết phải giải thích như thế nào, cần chặt môi đỏ, tỏ ra hết sức khó xử.

Lúc này, Dương Phàm cười nhạt nói:

“Chiếc nhãn Hắc Minh này là vật trao đổi để cứu các ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK