• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tả Thiên đợi Lương Lượng đi khỏi, lập tức tìm bà Tả: "Khi cứu con về, bố mẹ có đưa tiền cho A Viễn không?"

"Bố mẹ có đưa cho nó mười nghìn tệ. Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?"

"A Viễn bỏ ra sáu nghìn để mua con. Gia đình họ rất nghèo, không có nhiều tiền. Con rời đi, chẳng phải họ mất sáu nghìn vô ích sao?"

"Con vẫn còn bênh nó được. Yên tâm đi, có cho, cho nhiều."

"Là A Viễn đòi hỏi hay bố mẹ tự đưa?"

"Bố con vốn mang theo một trăm nghìn tệ. Đội trưởng Lưu khuyên không phải đưa vì chúng ta là người bị hại. Bố con lo họ không thả người nên mới mang tiền theo. Con nhắc mẹ mới nhớ, A Viễn đúng là người không cần tiền. Dù bố mẹ nói gì, nó cũng không chịu thả con. Về sau, khi công an huyện bảo nếu nó không thả con, nó sẽ bị bắt giam mấy ngày. Gia đình nó mới thuyết phục nó thả người. Bố con biết gia cảnh nhà họ không tốt liền nói bồi thường 20.000 tệ. A Viễn không chịu, chỉ có ông già nào ấy tràng giang đại hải một hồi sau nhận lấy 10.000 tệ."

Đó là cha. Tả Thiên nghĩ thầm. Chợt nhớ đến hình ảnh A Viễn hét vang trong núi câu: "Tôi thích Thiên Thiên." trái tim Tả Thiên nhói đau. A Viễn, A Viễn.

Ký ức về A Viễn ngày càng lớn không thể kiểm soát. Bên tai thi thoảng xuất hiện ảo giác, giống như tiếng anh gọi từ xa: "Thiên Thiên!". Nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn của Vương Tiểu Nha ngày càng giống A Viễn, Tả Thiên bắt đầu phiền muộn, kìm chế không lại ôm con bé.

"Con bé khóc, sao con không bế nó mà lại đi ra ngoài?" Bà Tả hỏi.

"Sắp hết bỉm rồi, con ra ngoài mua."

"Muộn rồi, để mai đi."

"Không sao, giờ là thời điểm sinh viên tự học buổi tối. Trong khuôn viên trường có rất đông người."

Khi lao xuống lầu, Tả Thiên cảm thấy mình thật đáng trách, đem so tâm trạng của mình với con gái. Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị mở cửa xe. Đột nhiên có người từ phía sau ôm chầm lấy cô. Tả Thiên đang định thét lên, người đó liền bịt miệng cô lại, thì thầm: "Thiên Thiên, là anh."

Tả Thiên thoáng ngây người, sửng sốt một lúc lâu mới chậm rãi quay người, nương theo ánh đèn mờ ảo, trông thấy một người đàn ông tiều tuỵ, không thể nhận ra. Cho tới khi người đó nhắc lại "Thiên Thiên." Giọng nói Tả Thiên từng nghĩ đến hàng trăm lần trong giấc mơ đã thực sự vang bên tai. Hốc mắt của cô bỗng trở nên ướt át.

"A Viễn?"

"Thiên Thiên, anh tìm thấy em rồi."

Nước mắt của Tả Thiên bỗng nhiên trào ra.

Tả Thiên đưa A Viễn đi siêu thị mua quần áo, sau đó đưa anh đến nhà khách của trường để đặt phòng. Đợi A Viễn rửa mặt xong, hỏi ra anh vẫn chưa ăn cơm tối, Tả Thiên dẫn anh đến tiệm Đài Bắc. A Viễn không phản đối sự sắp xếp của Tả Thiên, chỉ nắm chặt tay cô, cun cút đi theo.

Người qua đường thấy một cô gái xinh trẻ trung đi cùng một người ngoại tỉnh, họ không khỏi nhìn chăm chú. Sau khi tắm rửa, thay quần áo mới, dáng vẻ của A Viễn sáng sủa hẳn lên, đi cùng Tả Thiên ra ngoài trông rất đẹp đôi. Trên đường, không ít sinh viên bàn tán xôn xao, không biết hoa cỏ trường nào mà bắt mắt đến vậy.

"A Viễn?"

"Ừm."

"Anh đến đây khi nào?"

"Qua Tết anh đã tới đây rồi."

Tả Thiên tính toán, là khoảng cuối tháng 10.

"Người trong nhà có khoẻ không? Cha, anh chị cả, cô út, Tiểu Bình, Tiểu Linh? Họ đều ổn cả chứ?"

"Ổn cả. Em gái lấy chồng rồi."

"Thật ư? Vậy thì tốt."

Tả Thiên ngập ngừng, hỏi tiếp: "Sao anh tìm được nhà em?"

A Viễn nhìn cô, hơi mất tự nhiên: "Anh tình cờ gặp thầy Lương ở thị trấn, thầy ấy cho anh địa chỉ."

"Thầy Lương? Thầy ấy quay lại thật sao?"

A Viễn gật đầu.

"Thiên Thiên."

"Vâng."

"Đứa bé đâu? Em sinh rồi hả?"

"Sinh rồi, đang ở nhà."

"Là trai hay gái?"

"Con gái."

A Viễn gật đầu.

"A Viễn, anh có muốn nhìn con một chút không?"

A Viễn không nói gì.

"Anh không muốn gặp à? Anh không muốn biết con gái mình trông như thế nào ư?"

"Thiên Thiên, em theo anh trở về đi."

"Trở về cùng anh? Không được. Em là người ở đây, em muốn sống ở đây. Em không quen với cuộc sống trên núi."

"Trước đây sống không tốt sao?"

"Trước kia là vì không còn cách nào khác. Giờ em đã tự do, sẽ không về cùng anh đâu. Em thích sống ở thành phố hơn."

"Ở thành phố? Ở thành phố có gì hay? Bát nháo như vậy sao hơn ở trên núi? Em theo anh trở về đi."

"Vương Chí Viễn, nghe này, em bị bắt cóc, không phải kết hôn vợ chồng. Em chưa từng nghe nói ai bị lừa bán lại tự nguyện trở về."

"Tại sao chúng ta lại không? Anh yêu em, anh biết em cũng yêu anh. Chúng ta còn có con. Sao không phải là vợ chồng?"

"Mặc kệ anh. Mỳ đến rồi, anh ăn trước đi. Ăn xong rồi nói."

A Viễn không chịu ăn, nhìn Tả Thiên một cách đáng thương. Tả Thiên mềm lòng, bảo: "Anh ăn đi đã, ăn xong chúng ta đến nhà khách nói chuyện, đây không phải là nơi để trao đổi."

Bấy giờ A Viễn mới chịu ăn.

Điện thoại của Tả Thiên đổ chuông, bà Tả hỏi cô sao vẫn chưa về. Tả Thiên ngẫm nghĩ rồi nói thật: "Mẹ, A Viễn đang ở đây. Lát nữa con dẫn anh ấy tới nhà khách xong sẽ về."

"Nó tới đây? Nó muốn gì?" Bà Tả hoảng hốt.

"Không sao đâu. Anh ấy chỉ muốn gặp con gái chút thôi."

"Con không được cho nó gặp. Nhỡ nó bế con bé đi thì sao? Con cũng đừng kéo nó về nhà."

"Con biết rồi."

A Viễn im lặng nghe Tả Thiên trả lời.

Về tới nhà khách, Tả Thiên trải giường giúp anh: "Đêm nay anh nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp."

A Viễn ôm lấy cô: "Không, em đừng đi. Hôm nay chúng ta nói chuyện cho xong."

Tả Thiên bất lực tìm ghế ngồi xuống: "Anh muốn nói gì?"

"Theo anh trở về."

"Ngoài chuyện này, anh còn gì cần nói?"

"Anh chỉ muốn em trở về."

"Không, em không thể trở về cùng anh. Còn gì nữa không?"

"Em trở về đi."

"A Viễn, em phải nói thế nào để anh hiểu đây. Anh xem, anh đến từ miền núi, còn em đến từ thành phố lớn. Nếu là bình thường, cả đời chúng ta sẽ không bao giờ biết nhau, cả đời sẽ không bao giờ gặp nhau."

"Chúng ta đã biết nhau, chúng ta còn có một đứa con gái."

"Đó là do em bị anh mua, chuyện này không hề bình thường. Bây giờ em đã quay về, mọi thứ yên ổn lại. Nên anh đường anh, em đường em, hãy coi nhau như người xa lạ đi."

"Vậy em phải trả anh tiền mua quần áo, tiền mua đồ ăn."

"Anh! Xem ra lòng tốt của tôi để cho chó ăn mất rồi." Tả Thiên tức giận đứng dậy bỏ đi.

A Viễn vội túm lấy cô: "Thiên Thiên, em đừng giận."

"Rốt cuộc, anh tính sao?"

"Về cùng anh."

"Không được. Người nhà em cũng không đồng ý."

"Nếu anh tìm bố em đề nghị kết thông gia thì sao?"

"Cái gì?"

Không biết A Viễn lôi đâu ra một sấp tiền: "Nghe này, đây là 4.000 tệ bố em đưa cho gia đình anh. Anh sẽ trả lại cho em. Anh vẫn còn 10.000 tệ. Anh sẽ tới gặp gia đình em để xin kết hôn. Như vậy, em không phải bị anh mua. Chúng ta sẽ kết hôn, sống cùng nhau, được không, Thiên Thiên?"

"Sao anh có nhiều tiền vậy? Nói thật đi."

"Gần đây anh chú tâm kiếm tiền, mong đón em trở về. Phúc Sinh cũng cho anh mượn một ít." A Viễn thấy sắc mặt Tả Thiên không tốt, dè dặt hỏi: "Chưa đủ à?"

"Vấn đề không phải là tiền."

"Là vấn đề gì? Em nói, anh sẽ giải quyết."

"Em nói rồi, chúng ta căn bản không phải là người cùng một thế giới."

"Em dựa vào đâu nói chúng ta không phải là người cùng một thế giới? Chúng ta từng có một cuộc sống rất tốt đẹp. Nếu không phải em...Không phải do thầy Lương, chúng ta vẫn ở bên nhau."

Điện thoại reo, bà Tả lại giục Tả Thiên.

"Muộn rồi. Hôm nay chúng ta không nói chuyện nữa, để mai đi." Tả Thiên chuẩn bị rời đi.

A Viễn ôm lấy cô: "Không được, em không thể đi."

"Anh muốn gì?"

"Anh không thể để em đi. Em rời đi, anh không tìm lại được."

"Không, ngày mai anh sẽ đến gặp anh, thật đấy."

"Không, anh không tin, em lừa anh. Em đã gạt anh suốt thời gian qua. Em từng nói sẽ không bao giờ chạy nữa, nhưng sau đó em vẫn bỏ chạy. Anh không tin, anh không thể tin em được."

"A Viễn, anh đừng như vậy. Em thật sự sẽ không chạy, nhà em ở đây, còn chạy đi đâu được?"

"Vậy em hãy nói với mẹ, đêm nay em ở đây, không quay về."

"Anh điên à?"

"Thiên Thiên, cùng anh trở về đi."

"Anh để em về nhà trước đã."

"Không, anh phải trông giữ em."

Mặc Tả Thiên khuyên can, A Viễn vẫn không chịu buông tay. Điện thoại vang lên rất nhiều lần nhưng A Viễn không cho Tả Thiên nghe. Tả Thiên cuống như kiến bò chảo nóng.

"A Viễn, anh làm vậy em sẽ hận anh đấy."

"Chỉ cần em theo anh trở về, em hận anh cũng được."

"Con gái sẽ khóc nếu không tìm thấy mẹ."

A Viễn im lặng nhưng vẫn không buông tay.

Cả hai giằng co hồi lâu.

Đột nhiên có tiếng bước chân ngoài cửa. Tả Thiên nghe thấy phục vụ phòng nói: "Là ở đây." Sau đó cửa bật mở, bố mẹ Tả Thiên lo lắng đứng đó, còn có cả đội trưởng Lưu nhưng lần này ông không mặc đồng phục.

A Viễn rất ấn tượng với đội trưởng Lưu. Vừa trông thấy ông ấy, A Viễn lặp tức xoay cổ tay, ghìm chặt cổ Tả Thiên, rút từ trong bộ quần áo cũ ra một con dao, chĩa vào cổ Tả Thiên, ép cô trở thành con tin. Tả Thiên bị A Viễn hành xử như vậy, cô gần như không thở nổi.

Tả Chí Công hỏi: "Thiên Thiên, con có sao không?"

Tả Thiên lắc đầu nguầy nguậy. A Viễn thấy cô khó chịu liền nới lỏng tay. Tả Thiên ho khan không ngừng.

"Cậu thả con gái tôi ra." Tả Chí Công thét lên.

"Chỉ cần ông đồng ý để tôi đưa cô ấy đi."

"Vương Chí Viễn, cậu muốn gì?" Đội trưởng Lưu trầm giọng hỏi.

"Tôi chỉ muốn cùng Thiên Thiên trở về. Các người tránh ra, tôi muốn đưa Thiên Thiên về nhà."

"Buông cô ấy ra, cậu đang phạm pháp đấy."

"Tôi mặc kệ, tôi muốn đưa Thiên Thiên về. Cô ấy là vợ tôi, tôi đưa cô ấy về thì có gì sai?"

Đội trưởng Lưu tiến lên trước, A Viễn lập tức hét lớn: "Ông tránh ra mau.", tay siết chặt hơn, khiến Tả Thiên vô cùng khó chịu.

"Thiên Thiên, con không sao chứ?" Bà Tả bật khóc.

Tả Thiên gắng lắc đầu, cô vội bảo A Viễn buông mình ra. A Viễn kiên quyết bắt cô theo mình trở về. Tả Thiên không đồng ý, A Viễn cũng không buông tay.

Có mấy người la hét trước cửa, thu hút những vị khách khác trong nhà khách kéo tới xem náo nhiệt, ồn ào hẳn lên.

A Viễn cảnh giác nhìn ra cửa, bắt gặp đội trưởng Lưu đang nháy mắt với ai đó.

"Đừng lại, các người sẽ hại chết Tả Thiên." A Viễn quát.

Tả Thiên cũng chú ý tới động tác của đội trưởng Lưu

"A Viễn, anh mau thả em ra. Làm vậy anh sẽ chết đấy. Em không muốn anh chết."

"Anh không buông. Thiên Thiên, theo anh về đi."

"Anh đừng làm loạn, em đã bảo không lừa anh nữa mà. Mau thả em đi."

"Không buông, trừ phi em theo anh trở về."

"Anh! Được, em theo anh về."

"Thật sao?"

"Thật!"

"Em không lừa anh?"

"Không lừa anh, mau buông em ra."

A Viễn nửa tin nửa ngờ buông tay. Lúc này, đội trưởng Lưu xông tới, hạ con dao trên tay A Viễn, bẻ ngoặt cổ tay anh, khống chế hoàn toàn. Hai người mặc thường phục không biết ở đâu nhảy ra, bảo vệ Tả Thiên.

Tả Thiên nhìn trong lòng run sợ: "Đội trưởng Lưu, mong chú nương tay."

"Người này có ý đồ mưu hại xã hội, chúng tôi phải giải về." Đội trưởng Lưu nghiêm túc.

A Viễn gắng sức giãy dụa: "Tôi tới tìm vợ, các người dựa vào đâu bắt tôi?"

Đội trưởng Lưu không quan tâm, đẩy A Viễn ra, một cảnh sát khác tiếp nhận, lập tức giải A Viễn đi. Bấy giờ, đám đông khán giả mới giải tán.

Tả Thiên run rẩy nhìn A Viễn bị bắt đi, cô rưng rưng hỏi mẹ: "Mẹ, họ đưa A Viễn đi đâu vậy? Anh ấy không phạm pháp, mẹ bảo đội trưởng Lưu đừng bắt anh ấy."

"Hừm, còn không phạm luật. Trước mặt mọi người, nó cầm hung khí ép con làm con tin. Tính chất hung ác thế còn gì?" Tả Chí Công nói.

"Anh ấy chỉ muốn con trở về."

"Được rồi, Thiên Thiên, con mau dọn dẹp chỗ này rồi về nhà với mẹ. Sao nhiều tiền vậy?" Bà Tả vội hỏi Tả Thiên.

"Là của A Viễn, anh ấy định gặp bố mẹ xin kết hôn."

"Bố thấy thằng nhãi này phát cuồng vì vợ rồi." Tả Chí Công không khách khí.

"Bố, anh ấy không có ác ý."

"Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga."

"Bố có thể bảo đội trưởng Lưu thả anh ấy ra không?"

"Thả nó? Để nó lại tới bắt con à? Con cũng bị điên rồi sao"

"Con sẽ khuyên anh ấy trở về."

"Vậy sao vừa rồi con không thuyết phục nó đi?"

"Bố!"

“Thôi được, Thiên Thiên, đừng làm phiền bố con nữa. Mau về nhà đi, con gái của con khóc hết nước mắt rồi kìa.”

 TrướcDanh sáchTiếp 

 Báo lỗi chương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK