• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bất Niệm

Thuốc mỡ mang theo cảm giác mát mẻ, xoa dịu đau nhói nóng rực ở phía dưới, nhưng ngón tay chậm rãi xoa nhẹ lại gợi lên một tầng nóng rực mới. Nếu kích thích lúc trước là do mùi hương và rượu, thì lúc này dục niệm của  Nhan Thế Ninh bị gợi lên là do rượu và sự trêu chọc của ngón tay

Bùi Cẩn thấy nàng lần nữa động tình thì sững sờ, sau đó nhanh chóng cười tà một tiếng, “Thì ra tiểu sư tử lại nhạy cảm như vậy!”

Tăng thêm sức lực dưới ngón tay, đầu ngón trỏ xâm nhập vào bên trong, những ngón còn lại thì vỗ về, chơi đùa ở phía ngoài cửa vào.

Toàn thân Nhan Thế Ninh bị Bùi Cẩn gợi lên dục niệm, bắt đầu dâng lên lửa nóng, ý loạn thần mê, hai bàn tay nắm thật chặt chăn, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn. 

Thuỷ triều ập tới, nhưng lại nhẹ nhàng chậm rãi, khi sắp lên tới đỉnh điểm thì đột nhiên dừng lại, lui xuống toàn bộ. Nhan Thế Ninh như bị ném giữa không trung, cực kỳ khổ sở.

Nàng mở mắt ra, choáng váng thấy Bùi Cẩn đang đè lên người mình, cười tươi như hoa thì lập tức cau mày lại.

Bùi Cẩn giúp nàng gỡ vào sợi tóc dính trên khóe miệng ra, miết nhẹ một cái lên đôi môi của nàng, ngón tay ở phía dưới lại bắt đầu hoạt động.

Cảm giác như thủy triều kia lại tới, Nhan Thế Ninh cắn nhẹ môi.

“Có muốn hay không?” Bùi Cẩn ranh mãnh xoa nhẹ lên nhụy hoa của nàng, cúi đầu nhẹ giọng hỏi bên tai nàng.

Nhan Thế Ninh rùng mình, ngửa cổ lên, phát ra một tiếng “Ưm”

Bùi Cẩn coi đây là câu trả lời của nàng, tách hai chân của nàng ra, đem cứng rắn của mình chen vào.

“A..!!” Nhan Thế Ninh cảm thấy trong phút chốc, thủy triều đã đạt tới ngưỡng cao nhất, sau đó nuốt trọn tất cả mọi thứ.

Bùi Cẩn cảm giác được xuân thủy lấp đầy trong nơi sâu nhất của nàng, vừa cười vừa lắc đầu, “Sao nàng lại nhanh như vậy chứ!”

Nói xong liền nâng mông của nàng lên, luật động eo ếch.

Giường lớn lay động, rèm che bay bổng, thủy triều kích động khắp phòng.

Trong phòng một mảnh xuân sắc, âm thanh kích động lòng người, chỉ tội trăng lưỡi liềm phải che mặt lẩn trốn.

Muốn ngừng lại còn khó lên trời. Chưa lên đến đỉnh núi, làm sao có thể cởi giáp đầu hàng được.

Bùi Cẩn vẫn ra sức giục ngựa rong ruổi, đưa Nhan Thế Ninh tới cao trào vài lần. Tiếng nức nở nghẹn ngào nhỏ vụn đã biến thành rên rỉ khó nhịn, khiến Bùi Cẩn càng thêm dùng sức.

Nhan Thế Ninh khó có thể tiếp nhận hết vui vẻ này, nước mắt lăn xuống, nàng nắm lấy cánh tay của Bùi Cẩn, nói, “Nhẹ một chút.. Nhẹ một chút… Đau!!”

Bùi Cẩn chậm dần, từ từ dừng lại, “Thế Ninh, gọi tên của ta, gọi tên của ta.”

Hai mắt Nhan Thế Ninh đẫm lệ, nhưng vẫn thuận theo, “Bùi Cẩn, Bùi Cẩn, Bùi Cẩn!”

Tiếng sau to hơn tiếng trước, bởi vì mỗi lần nàng gọi xong một lần, Bùi Cẩn không nhịn được lại dùng thêm sức mà va chạm.

“Bùi Cẩn! Chàng nhẹ một chút…. A…!!” Nhan Thế Ninh còn chưa kịp nói hết đã lâm vào một hồi choáng váng mới.

Bùi Cẩn thấy nàng mềm nhũn thì hết chỗ nói, Nhan Thế Ninh đã tới cao trào nhiều lần mà hắn còn chưa được lần nào đâu. Mấy ngày vừa rồi, bởi vì Nhan  Thế Ninh kêu vẫn còn đau nên hắn mới chịu nhịn.

Bùi Cẩn hôn một cái lên môi của Nhan Thế Ninh, nói, “Thế Ninh, ngoan, chịu khó một chút nữa. Nếu nàng không để cho ta làm, ta sẽ lăn nàng đến sáng thì thôi.”

Nói xong lại nâng mông của nàng lên…

Choáng váng dần dần biến mất, cảm giác phía dưới lại bị xâm nhập, nước mắt của Nhan Thế Ninh lại rơi xuống, “Ô ô, Bùi Cẩn, chàng còn làm bao lâu nữa?”

“Nhanh, nhanh. Thế Ninh, vòng hai chân ngang hông của ta.”

“A..”

“Không nên cử động, cứ để im như vậy.”

“Ô ô, chàng lại khi dễ thiếp.”

“Ngoan! Về sau sẽ không khi dễ nàng nữa!”

“Gạt người!”

Bùi Cẩn thấy nàng ủy khuất giống như ngày còn bé thì mềm lòng, nhưng cũng không hề thủ hạ lưu tình, “Thế Ninh, lần này chúng ta cùng nhau vui vẻ!!”

Hai người kết hợp không để thừa ra một khe hở nào, cuối cùng Nhan Thế Ninh chỉ cảm thấy có một dòng nhiệt lưu nặng nề bắn vào chỗ sâu nhất của mình, nàng cong người lên, tứ chi cứng ngắc, phát ra một tiếng ngâm cực kỳ mất hồn rồi ngất đi.

Toàn thân được giải phóng, Bùi Cẩn cảm thấy rất sảng khoái, trong đầu cũng có chút ít choáng váng. Nhìn trên giường bừa bãi, hắn cười khẽ một tiếng, cũng không thu dọn gì hết mà chỉ kéo chăn lên, ôm Nhan Thế Ninh ngủ thật say.

Đêm trong phủ Hiền Vương cuối cùng cũng an tĩnh.

Nhan Thế Ninh bị đau tỉnh. Đau đầu! Mà khi nàng vừa cử động thì lại cảm thấy toàn thân đều đau, cả người mềm nhũn vô lực, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi.

Đã xảy ra chuyện gì? 

Thấy Bùi Cẩn trần truồng ôm mình, mà bản thân nàng cũng không mảnh vải che thân, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết ngay là có chuyện gì.

Ô ô, nàng lại bị hắn ăn!

Đợi đã, không đúng! Nhan Thế Ninh nhíu mày, lắc lắc đầu, cố gắng suy nghĩ cho rõ ràng… Tại sao nàng lại bị ăn?

Nhan Thế Ninh nhớ rõ lúc ở Phúc Khánh lâu, hỗn đản Bùi Cẩn đánh mông của nàng, sau đó hắn kéo quần áo của mình xuống rồi hôn nàng, sau đó nữa thì nàng cảm thấy cả người khô nóng, sau đó nữa thì hình như là nàng chủ động hôn Bùi Cẩn… nhưng sao lại trở về Vương phủ rồi? Sao nàng lại không có chút ấn tượng nào về việc này?

Một vài kí ức lẻ tẻ hiện lên trong đầu, Nhan Thế Ninh không khỏi lại mặt đỏ tai nóng, nhớ lại lúc chủ động hôn Bùi Cẩn, nàng cảm thấy vô cùng hoang đường, vô cùng xấu hổ.. lần này nhất định sẽ bị hỗn đản kia cười chết!!

Nhất định là say rượu mất lý trí!

Nhan Thế Ninh cảm thấy mặt mũi của mình đã mất hết.

Lúc này, Bùi Cẩn cũng đã tỉnh, thấy Nhan Thế Ninh bĩu môi thì không biết là nàng đang nghĩ gì, hắn hiếu kỳ hỏi, “Nàng đang nghĩ chuyện gì đấy?”

Nhan Thế Ninh lắc đầu, cảm thấy cả đầu nặng trịch như bị đá đè, đáp phi sở vấn, “Đau!”

(đáp phi sở vấn: hỏi một đằng, trả lời một nẻo.)

“Đau ở đâu?” Bùi Cẩn đứng lên, cả người hiện rõ trước mắt Nhan Thế Ninh.

Tim Nhan Thế Ninh đập mạnh, tránh ánh mắt sang một bên, có chút tức giận nói, “Chỗ nào cũng đau!”

Bùi Cẩn cười cười, khoác thêm áo rồi xuống giường, bảo nha hoàn đi chuẩn bị nước, sau đó mới trở lại giường giúp nàng xoa đầu, cười nói, “Ai bảo tối hôm qua nàng uống nhiều như vậy làm gì?”

“Tối hôm qua thiếp đã làm cái gì?” Nhan Thế Ninh cảnh giác hỏi.

“Nàng… Haizzz, làm rất nhiều chuyện đó!” Vừa thấy thần thái của nàng, Bùi Cẩn lại không nhịn được muốn trêu chọc nàng.

“Chẳng hạn như?” Nhan Thế Ninh bắt đầu khẩn trương.

Bùi Cẩn suy nghĩ một chút liền nói ra chuyện nàng đùa giỡn Thái Tử.

Nhan Thế Ninh nghe xong thì thở thật dài… Ngao, hình tượng hiền lương thục đức của nàng bị phá hủy sạch rồi!

“Sao chàng không ngăn thiếp lại?” Nàng bi phẫn nói.

Bùi Cẩn thở dài buồn bã, “Nàng không nhớ sao, lúc đấy ta có ngăn nhưng không ngăn được.” Nói xong lập tức kể nốt nửa sau của câu chuyện.

Ngao! Nhan Thế Ninh nghe xong chuyện ngốc nghếch của mình thì khóc không ra nước mắt.

Bùi Cẩn vội vàng an ủi, “ Hủy thì hủy chứ sao, bây giờ nàng đã gả cho ta rồi, ta cũng không phải là không biết nàng là người như thế nào, không cần thiết phải giả bộ nữa.”

Nhan Thế Ninh trừng mắt liếc hắn một cái, buồn bực nói không ra lời!!

Nàng biết ở cùng một chỗ với người này, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng lộ ra nguyên hình!

Bùi Cẩn thấy vẻ mặt hờn giận của nàng thì trong lòng rục rịch, càng muốn khi dễ nàng hơn, “Còn chuyện này nữa, haizzz, tiếc là nàng không nhớ, tối hôm qua, ái phi thật sự là rất nhiệt tình đó, khiến cho phu quân không chịu nổi.” Nói xong còn liếm liếm môi, giống như đang nhớ lại dư vị mất hồn kia.

Nhan Thế Ninh vừa nghe liền nhớ tới việc mình chủ động hôn Bùi Cẩn, mặt lập tức, lật người lại, vùi mặt vào trong gối.

Mất mặt! Quá mất mặt! Ngao!

“Nàng không cần phải thẹn thùng! Hai ta là ai chứ? Nhưng xem ra nhu cầu của ái phi rất cao đó, về sau phu quân sẽ tận tâm cố gắng. Chi bằng, bây giờ làm một lần đi?” Bùi Cẩn chọc chọc sau lưng Nhan Thế Ninh, vẻ mặt trêu tức nói.

Nhan Thế Ninh ngẩng đầu lên, tràn đầy oán niệm nhìn hắn, sau đó… tiếp tục vùi đầu vào trong gối.

Bùi Cẩn không nhịn được nữa, cười to ra tiếng.

………………..

Nhan Thế Ninh đau đầu, đau cả người, sau khi tắm rửa sạch sẽ chỉ muốn đi ngủ tiếp. Nhưng trên giường là một đống bừa bãi cần phải thay thế, nhìn nha hoàn mặt không đổi sắc ôm chăn gối ra ngoài, nàng lại xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ để chui vào. Bùi Cẩn thấy thế thì lại cười đến rút gân.

Thật vất vả đợi đến lúc nha hoàn đi ra ngoài, Bùi Cẩn lại ôm nàng lên giường, sau đó vượt qua mọi cản trở, kiên trì bôi thuốc cho nàng. Sau khi ăn điểm tâm xong, Nhan Thế Ninh cuốn chăn tiếp tục ngủ còn Bùi Cẩn thì tới hiệu thuốc.

Sau khi kể lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, Bùi Cẩn mới phát hiện ra Bắc Đẩu đang dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn mình.

“Ngươi cũng cảm thấy rất kỳ quái đúng không? Ngay cả Thái Tử cũng đến đó..” Bùi Cẩn hỏi.

“Không,” Bắc Đẩu chối bỏ, “Ta thấy ngươi dẫn Vương Phi tới đó mới kỳ quái.”

“…” Bùi Cẩn nghẹn khí.

Bắc Đẩu suy nghĩ một chút lại nói, “Ngươi quá cưng chiều nàng!”

“Đó là đương nhiên.” Bùi Cẩn đáp không hề do dự.

“Đây không phải là chuyện tốt.” Ánh mắt Bắc Đẩu trở nên thâm thúy.

“Ta thấy chúng ta nói chuyện khác cổ quái hơn đi..”

Bắc Đẩu thấy hắn nói sang chuyện khác, mấp máy môi nhưng không nói ra tiếng nào.

Bùi Cẩn thấy Bắc Đẩu không phối hợp thì đành phải nói, “Ta có chừng mực.”

“Hồng nhan họa thủy.”

“Lão Mễ cũng nói như vậy.”

Bắc Đẩu thấy hắn dầu muối đều không vào thì đành buông tha, nói tiếp, “Vì sao Thái Tử lại đến đó?”

Bùi Cẩn lắc đầu, nói, “Có lẽ là do rảnh rỗi nhàm chán. Lúc gặp hắn, ta thấy hắn rất thanh tỉnh, không có điểm khác thường nào, chứng tỏ hắn không làm bất cứ việc gì trong phòng bao.”

“Vậy sao người lại đến đó?” Trong giọng nói của Bắc Đẩu có chút bất mãn, hắn không rõ thân phận của mình là gì hay sao mà dám làm loại chuyện kia ở nơi đó.

“Đây cũng là điều ta thấy kỳ lạ. Ngươi cũng biết định lực của ta như thế nào rồi đấy, không thể nào bị mất kiểm soát dễ dàng như vậy được.”

“Cho nên ngươi mới hoài nghi Phúc Khánh lâu?”

“Ừ, trước đây ta tới lâu ở chính giữa thì không gặp tình huống như thế bao giờ, cho nên ta thấy nó không có vấn đề gì, chỉ có lâu bên phải này là có vấn đề.” Sắc mặt Bùi Cẩn có chút ngưng trọng.

Bắc Đẩu suy nghĩ một chút, nói, “Bình thường, trong thanh lâu, kỹ viện cũng sử dụng hương thúc tình.”

“Không đâu, ở lâu giữa cũng đốt loại hương đó, nhưng ta ngửi thấy thì không bị làm sao hết. Ta hoài nghi là trong rượu có vấn đề, nhưng nghĩ kỹ lại thì không phải, Phúc Khánh lâu lớn như vậy nên không thể xuống tay với rượu được.”

“Vì thế?” Bắc Đẩu nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt của Bùi Cẩn thì da đầu căng lên.

Bùi Cẩn khẽ mỉm cười, “Vì thế, phải phiền Bắc Đẩu đại nhân đích thân đi điều tra một phen!”

“Không đi!” Tai Bắc Đẩu đỏ lên, bảo hắn đi tới loại địa phương đó sao? Không thể nào!!

Bùi Cẩn cười tủm tỉm, nói, “Ngươi đã hai mươi hai rồi mà chẳng khác gì hòa thượng cả, đi đi, đi đi!!”

Bắc Đẩu nhìn hắn chằm chằm một lúc rồi phất tay áo rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK