Mộ Bạch nhìn nhìn cậu cắn chặt môi, khóc đến mức thở hổn hển, nhưng cứ không chịu nói lời nào khiến hắn cũng nóng nảy, sợ thiếu niên tự làm miệng mình bị thương, liền hơi dùng sức nắm chiếc cằm tinh xảo, làm cậu hé miệng rồi hôn mạnh xuống.
Đến khi Quân Mộc Hề bị hôn đến mức hít thở không thông, lúc này hòa thượng mới chậm rãi buông tha cậu, cho cậu thở, chờ khi cậu bình tĩnh lại mới hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Ngoan, bé Hề không khóc, nói cho sư phụ xem đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói vô cùng dịu dàng và từ tính của hòa thượng khiến Quân Mộc Hề cũng an tâm, nhưng cậu vẫn đang sụt sịt, giọng điệu vẫn mang theo âm khóc nức nở, còn hơi nâc, “Hu… sư phụ… nấc… chàng đừng… cưới nữ nhân kia… chàng đừng cười với những người khác… nấc… hu hu…”
Mộ Bạch cau mày, thật sự không nghĩ ra mình muốn cưới người khác lúc nào, chỉ đành vuốt lưng cho cậu trước rồi nghi hoặc hỏi “Sư phụ muốn cưới người khác lúc nào? Còn nữa, nữ nhân kia là ai?”
“Hu… là Công chúa ngực lớn kia kìa… sư phụ còn cười với nàng ta, nàng ta nói Hoàng thượng bảo nàng ta hầu hạ chàng, còn phải làm sư mẫu của em… em không cần sư mẫu!” Quân Mộc Hề càng nói càng giận, càng nói càng tủi thân, lại cắn mạnh một miếng lên cơ bụng hắn.
Cơ bụng tám múi đẹp đẽ giờ đã có tận hai dấu răng một nông một sâu rồi.
Mộ Bạch chịu đau để cậu hết giận, trấn an xoa xoa đầu cậu, đột nhiên nhớ tới việc hôm nay Nguyên Tĩnh Thành đã thuận miệng nói với hắn.
“Ầy? Mộ Bạch, ta cũng chỉ suy nghĩ cho ngươi, mỹ nhân kia rất được mà, không chỉ có dáng người rất đẹp mà còn có nét quyến rũ mang phong cách Tây Vực mà chúng ta không có.”
Lúc ấy hắn vẫn nhớ nữ nhân trong yến hội kia, vốn dĩ đã đang bực mình vì bé cưng cứ nhìn nàng ta, cho nên hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Nguyên Tĩnh Thành, ngữ khí hờ hững “Đừng để nữ nhân kia xuất hiện trước mặt ta một lần nữa, hôm nay ta đã đủ nể mặt ngươi rồi.”
Nguyên Tĩnh Thành cũng chính là Hoàng thượng chẳng hề bất mãn gì với giọng điệu bất kính của hắn, vẫn cứ cười ha hả, “Ấy? Thì ra ngươi không thích à, bảo sao mặt mũi ngươi cứ thế kia, mà không đúng, hình như ngươi cũng không thay đổi gì. Thôi thôi, ta còn tính để nàng ta vào chùa rót trà hầu hạ ngươi, nhìn đẹp mắt cũng được, nhưng nếu ngươi không thích thì ta sẽ để nàng ta ở đây, dù sao quốc gia của nàng ta bảo nàng ta tới đây cũng là ý này.”
Mộ Bạch ừ một tiếng, xem như đồng ý quyết định này. Sau đó hai người cũng chẳng nói gì tới chuyện đó nữa.
“Đồ đệ ngốc, sư phụ đã dứt khoát từ chối Hoàng thượng rồi, chỉ có chuyện này mà khiến bé Hề của ta tủi thân như vậy sao?” Mộ Bạch hôn hôn lên khoé mắt hồng lên vì khóc của thiếu niên, chậm rãi an ủi.
“Hả? Như vậy à…” Quân Mộc Hề chớp chớp mắt, xem như yên tâm, nhưng cậu biết thực ra bản thân mình cũng không phải quá thương tâm vì chuyện này, cậu vẫn rất tin tưởng hòa thượng.
“Bé Hề thương tâm không phải vì chuyện này? Phải không?” Mộ Bạch cũng nhìn ra có ẩn tình khác, lại hỏi.
Quân Mộc Hề mím đôi môi bị hòa thượng hôn tới mức hơi sưng, im lặng một hồi, lại nhỏ giọng nói “Em… cũng muốn biết chuyện trước kia của sư phụ… muốn biết nhiều hơn, không muốn nghe từ miệng người khác.” Nói xong lời cuối cùng, cậu nắm chặt góc chăn dưới thân, trong lòng thực ra cũng hơi căng thẳng. Cậu có thể đoán những chuyện trước kia của hoà thượng chắc cũng chẳng tốt đẹp gì.
Không ngờ hòa thượng nghe xong lời cậu nói lại chỉ cười khẽ một tiếng, “Bé Hề muốn biết cái gì, sư phụ đều nói cho em.” Giọng nói của hắn chiều chuộng vô cùng, khiến người ta không ngờ được thực ra hắn là người rất lạnh lùng.
Quân Mộc Hề đột nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ mà lại dịu dàng của hòa thượng, không khỏi ngơ ngác, “Thực ra….thực ra không nói cũng được, không nói thì bé Hề cũng vẫn thích sư phụ!”
Mộ Bạch thương cậu ngoan ngoãn hiểu chuyện, dịu dàng ôm cậu vào ngực, hắn đoán có lẽ Công chúa kia chắc chắn đã nói gì trước mặt bé Hề, làm cậu nghĩ nhiều rồi. Hắn không nói cho cậu biết những chuyện trước kia là bởi vì những chuyện cũ năm xưa cũng không vui vẻ gì, cũng hoàn toàn không sáng rọi, hắn không muốn để những thứ hắc ám nhiễm lên người thiếu niên.
Nhưng nếu bé cưng đã muốn biết, vậy thì nói cho cậu cũng không sao, so với tâm tình của người trong lòng, những chuyện cũ đã sớm qua đó đâu là gì.
“Sư phụ đã sớm nói với em, ta không phải những hòa thượng phàm tục kia, nói thực, ta làm hòa thượng cũng không phải là tự nguyện…”
Hòa thượng dùng giọng nói trầm thấp từ tính từ từ kể lại chuyện cũ, Quân Mộc Hề dựng thẳng lỗ tai nghiêm túc nghe.
Thì ra trước kia Mộ Bạch làm hòa thượng xem như là bất đắc dĩ. Giống như phỏng đoán của Quân Mộc Hề khi vừa tới hoàng cung, hòa thượng cùng hoàng cung có liên hệ sâu xa, cũng không phải chỉ mới tới nơi đây vài lần, mà hắn cực kỳ quen thuộc nơi đây.
Khi hòa thượng vừa mới cập quan, ra ngoài du lịch thì ngẫu nhiên gặp được Nguyên Tĩnh Thành cũng đi du lịch, cũng chính Thái Tử khi đó. Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, tuy tính cách Mộ Bạch lạnh lùng, nhưng vị Thái Tử này cực kỳ thưởng thức tài hoa của hắn, lại là người khéo đưa đẩy tính tình rộng rãi, cuối cùng hai người còn kết bái huynh đệ.
Lúc ấy Hoàng thượng đang tại vị chỉ có mình Nguyên Tĩnh Thành là con trai độc nhất, cũng coi như là người duy nhất kế thừa ngôi vị Hoàng đế khi đó. Nói cách khác, lúc đó Thái Tử tương đương với Hoàng đế đời kế tiếp.
Mà người kết bái huynh đệ với Hoàng thượng như Mộ Bạch, đương nhiên cũng được phong là Vương gia khác họ. Bản thân gia tộc của Mộ Bạch cũng coi như là một danh môn vọng tộc, lại bởi vì hắn được phong Vương gia khác họ nên lại càng nước lên thì thuyền lên. Bởi vì Thái Tử cực kỳ thích đàm luận tình hình chính trị đương thời với hắn, để hắn hỗ trợ bày mưu tính kế, cho nên Mộ Bạch ra vào hoàng cung cực kỳ thường xuyên, cuối cùng vẫn là hắn ngại phiền toái để Nguyên Tĩnh Thành truyền thư nghị sự, cho nên mới giảm tần suất ra vào hoàng cung của hắn.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn bị một số kẻ đa nghi nổi lên ác ý.
Ngay lúc Thái Tử sắp thượng vị, một vị đại thần chức quan cực cao, vì ghen ghét khi thấy Mộ Bạch thượng vị dễ dàng cùng nhanh chóng như thế, cho nên đã thuê tổ chức sát thủ nổi danh trên giang hồ, vì vô cùng giàu có nên ông ta đã thuê tận mấy chục người, trong một đêm phải giết toàn bộ gia tộc Mộ Bạch. Lúc đó hòa thượng còn chưa đến hai mươi tuổi, thân thể chí dương còn chưa thành thục, công lực cũng không phải đỉnh cấp, những sát thủ đó lại đều có pháp lực cực kỳ thâm hậu, kinh nghiệm phong phú, chờ đến khi Mộ Bạch từ hoàng cung chạy tới thì gia tộc hắn đã bị giết hơn phân nửa, cho dù có Nguyên Tĩnh Thành trợ giúp nhưng cuối cùng cha mẹ hắn cũng không qua được, ngay cả em gái nhỏ mới bốn tuổi cũng chết ở trước mặt hắn.
Lúc đó, Mộ Bạch vô cùng bi thương, thề phải giết hết tổ chức sát thủ này cùng kẻ đứng sau lưng giật dây, cuối cùng hắn không ngừng khổ tu cùng điều tra, đuổi giết rồi tàn sát hầu hết những kẻ đó. Bởi vì giết người quá nhiều, mà thân thể chí dương của hắn lại mang chính khí, cho nên hắn lập tức bị máu tươi nhuộm dần, rồi tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa mất mạng. Cũng may trong thời khắc mấu chốt đó, có một lão nhân xuất hiện, cứu hắn một mạng.
Đương nhiên, lão nhân này chính là Vương đạo trưởng, người đã đưa Quân Mộc Hề tới đây.
Vương đạo trưởng tuy đã dùng dược vật cứu hắn một mạng, nhưng tháo chuông phải tìm người buộc chuông, thứ như tâm ma này nếu dùng ngoại lực thì cũng chẳng có tác dụng gì quá lớn. Ông nói cho Mộ Bạch biết, hắn chỉ có thể cạo đầu xuất gia, làm một hòa thượng nhàn tản, cả ngày nhuộm dần chính khí của kinh pháp Phật môn, tâm ma sẽ từ từ biến mất.
Cho nên hắn cũng không bị quy củ ràng buộc như hoà thượng bình thường, bởi vì tâm ma chỉ cần được kinh Phật hoá giải là có thể trừ hết, mà đây lại không phải chuyện một sớm một chiều, để thuận tiện, lúc này hắn mới cạo đầu rồi ở trong Đại Phật Tự, hơn nữa vì hắn mang thân thể chí dương nên có thể đọc hiểu kinh Phật tâm pháp cực nhanh, không bao lâu đã trở thành phương trượng đại sư của Đại Phật Tự được người người kính trọng.
Trong lúc ấy, Mộ Bạch đã tẩy sạch một thân sát khí nồng hậu, tâm ma cũng bị tiêu trừ sạch sẽ, cho nên lại biến trở về tính tình lạnh nhạt như trước. Bởi có Phật môn hun đúc mà thậm chí hắn còn lạnh lùng hơn cả trong quá khứ.
Mộ Bạch nói tới đây liền cúi đầu nhìn thoáng qua bé cưng đã vô thức khóc tới mức nước mắt đầy mặt trong ngực, không khỏi vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, hắn lau nước mắt cho cậu, dịu dàng nói.
“Nếu không gặp được bé Hề, có lẽ sư phụ vĩnh viễn sẽ không thể bình thản kể lại những chuyện cũ đó cho em nghe như bây giờ.” Hắn lại hôn hôn lên khóe miệng thiếu niên, trong mắt đầy ý cười “Ta thật may mắn vì lúc ấy đã tiếp nhận em.” Hắn đúng là phải cảm ơn Vương đạo trưởng, ân cứu mạng vừa mới trả hết đã lại có thêm ơn đưa vợ tới cửa rồi.
“Hu hu… sư phụ… em xin lỗi… lại khiến chàng thương tâm… em không nên hỏi…” Giọng điệu Quân Mộc Hề mang theo âm khóc nức nở, không khỏi tự trách. Nghe hòa thượng bình thản nói mấy chuyện này mà trong lòng cậu đau như đao cắt, đây là bị đau khổ mài giũa tới mức nào mới có thể bình thản như vậy chứ?
“Không sao, những việc này sớm đã là quá khứ, giờ bé Hề của ta có còn thương tâm không?” Hòa thượng cười sờ sờ đầu cậu.
“Ưm… không thương tâm, nhưng bé Hề thương tâm thay cho sư phụ…” Thiếu niên ôm chặt lấy eo hòa thượng, ngữ khí rất đau lòng.
Mộ Bạch cong môi, bé cưng thực sự là ngoan ngoãn vô cùng, làm hắn không nhịn được muốn bắt nạt một chút.
“Vậy em hôn sư phụ, sư phụ liền không thương tâm nữa.” Mộ Bạch chỉ chỉ môi mình.
“Ưm…” Quân Mộc Hề còn đang đắm chìm trong cảm xúc đau lòng vì hòa thượng, đương nhiên hắn nói gì cũng nghe, cậu không chút do dự hôn lên mặt lên môi hắn, động tác nào cũng mang theo ý an ủi.
Mộ Bạch cảm động tấm lòng này của cậu, nhưng lại không thỏa mãn với những nụ hôn mềm nhẹ của thiếu niên, bắt đầu nắm giữ quyền chủ động, vươn đầu lưỡi khiến nụ hôn này sâu thêm.
“Chắc bé Hề cũng không muốn ngồi nhàm chán trong hoàng cung này, lễ tế tổ ngày kia mới bắt đầu, ngày mai sư phụ dẫn em ra ngoài đi dạo nhé?” Mộ Bạch liếm liếm chỉ bạc dính trên môi thiếu niên rồi nói.
“Ha… tốt quá, em muốn đi!” Quân Mộc Hề hơi thở dốc, gương mặt mừng rỡ, vui vẻ đồng ý.
Nhưng mà chuyện cũng không đơn giản như cậu nghĩ. Cậu vẫn coi thường độ biến thái của hòa thượng rồi.
“Sư… sư phụ, thật sự phải mặc cái này sao…” Quân Mộc Hề nắm chặt lấy quần áo của mình, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nhúm quần áo không biết hòa thượng lấy ở đâu ra.
Vì sao phải dùng từ nhúm, bởi vì nó thật sự chỉ là một nhúm vải màu đen, chờ khi hòa thượng giũ ra mới có thể thấy rõ hình dạng thật, thoạt nhìn có vẻ là một trang phục dạng lưới màu đen, gần như không khác gì trong suốt, mà cái tên hòa thượng dâm dê này lại bảo cậu mặc như vậy đi dạo phố!
“Bé Hề đã nói muốn an ủi sư phụ mà, em nói chuyện không giữ lời sao?” Mộ Bạch nhướng mày nhìn cậu.
Thiếu niên cắn chặt răng, nhưng vẫn không tiếp thu được “Không phải… không phải chỉ hôn một chút thôi sao…”
Mộ Bạch bình tĩnh nhìn cậu, giống như đang nói em cảm thấy như vậy ta có thể thỏa mãn sao?
“Yên tâm, sư phụ sao có thể để em mặc mỗi như vậy ra ngoài được, chỉ có ta mới có thể ngắm nhìn bé Hề dâm đãng mà thôi.” Hòa thượng vừa nói vừa lấy ra một tấm áo choàng màu xám thật dài.
------oOo------