Thái Nguyệt Tình có hộ khẩu thường trú tại một làng quê nhỏ thuộc địa phận thành phố X. Tám giờ sáng, Tiêu Dương và Nghiêm Thông lập tức xuất phát từ trụ sở công án tới đó. Dọc đường đi, Nghiêm Thông tranh thủ thời gian lật giở tài liệu về Thái Nguyệt Tình, từ từ hồi tưởng lại người này.
“Cách đây 5 năm, tôi đã thấy bà ấy. Vụ án của Tô Thư Chính… Tôi còn nhớ rõ khi ấy Tô Thư Chính đã bị truy nã suốt một năm, hai chúng ta tình cờ bắt được hắn. Trong quá trình thẩm vấn, hắn chủ động thành khẩn khai báo đã cưỡng gian giết hại bao nhiêu người, có điều trong số đó có một vụ đã được phá từ tận 8 năm trước, hung thủ được xác định lúc ấy là Tưởng Nguyên Minh và đã thi hành án tử hình.”
“Thái Nguyệt Tình chính là mẹ của Tưởng Nguyên Minh.” Tiêu Dương một tay nắm tay lái, một tay chuyển số xe, “Vụ án Tô Thư Chính được xét xử công khai, sau khi biết về vụ án có hai hung thủ, Thái Nguyệt Tình đã nộp đơn khiếu nại, yêu cầu phúc thẩm vụ án Tưởng Nguyên Minh.”
“Tôi nhớ.” Nghiêm Thông gật đầu phụ họa rồi lại cúi đầu xem xét chi tiết hồ sơ, “Tuy nhiên, cuối cùng tòa án tuyên án Tô Thư Chính không phải hung thủ trong vụ án của Tưởng Nguyên Minh và bác bỏ.”
Nghiêm Thông lục lại trong trí nhớ quá trình trọng tra vụ án Tưởng Nguyên Minh. Khi ấy cấp trên không ngừng tạo áp lực, gọi điện “đốc thúc” Tiêu Dương, khiến bọn họ rối tinh rối mù, hoàn toàn không giống tác phong bình thường của Tiêu Dương. Bởi vậy, Nghiêm Thông cũng có chút khó hiểu, cau mày nhìn về phía Tiêu Dương bên ghế lái: “Vụ án này rốt cuộc là sao thế này? Lúc ấy không phải kết luận động cơ Tô Thư Chính đề cập tới vụ án của Tưởng Nguyên Minh là vì muốn mượn vụ án Tưởng Nguyên Minh để làm giảm tội của mình sao? Chẳng lẽ Tưởng Nguyên Minh đích thực không phải hung thủ?”
Tiêu Dương không chuyển mắt, nhìn xuyên qua kính chắn gió dõi mắt quan sát đoạn đường phía trước, không nói một lời.
Đúng giờ cao điểm nên giao thông tắc nghẽn rất nghiêm trọng. Tiêu Dương lại chuyển số xe, xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn trong dòng xe cộ tắc nghẽn.
Bọn họ dừng hẳn xe lại, Tiêu Dương nói: “Lúc trọng tra vụ án Tưởng Nguyên Minh năm năm trước, có chuyện tôi không nói cho cậu biết.” Mắt Tiêu Dương vẫn nhìn thẳng, mặt vẫn không đổi sắc, không hề nhìn về phía Nghiêm Thông, “Lúc điều tra vụ án đó tám năm trước, tôi cũng có tham dự.”
“Cái gì?” Hiển nhiên điều này nằm ngoài dự đoán của Nghiêm Thông, mắt anh ta mở to kinh ngạc, “Vậy mà lúc trọng tra còn để cậu là người phụ trách, không phải là không hợp lệ sao?”
Dòng xe cộ lại bắt đầu di chuyển về phía trước, Tiêu Dương dùng tay phải chuyển số rồi thoáng quay vô lăng rẽ trái, “Mệnh lệnh của cấp trên, tôi không còn cách nào khác.”
Lời ít mà ý nhiều, Nghiêm Thông nhất thời không nói nên lời. Mệnh lệnh của cấp trên, không hợp lý thì vẫn phải chấp hành. Đây chính là nguyên tắc ngầm của nghề cảnh sát, dù cho không có văn bản pháp quy quy định rõ ràng nhưng mỗi người đều hiểu rõ trong lòng.
“Khó trách năm năm trước, quá trình trọng tra của chúng ta lại tiến triển khó khăn như vậy…” Nghiêm Thông suy nghĩ một lúc lâu mới tìm được từ ngữ để nói tiếp, “Lúc phiên tòa thứ 3 xét xử Tô Thư Chính được mở đã gây sự chú ý lớn… Do người nhà Tưởng Nguyên Minh có khiếu nại, lúc ấy có rất nhiều phóng viên đến dự thính. Bị cáo và luật sư biện hộ đều thừa nhận vụ án Tưởng Nguyên Minh là do hắn làm nhưng Viện kiểm sát một mực khẳng định không có liên quan.” Nghiêm Thông gãi đầu, khẽ đưa tay xoa chóp mũi, “Bị cáo thừa nhận hành vi phạm tội nhưng phía công tố thì phủ nhận… Tình huống như thế này quả là trăm năm có một.”
“Cho nên sau khi Tô Thư Chính chấp hành án tử hình, Thái Nguyệt Tình vẫn không ngừng khiếu nại.” Đến nay, Tiêu Dương vẫn còn có thể nhớ được bóng hình tiều tụy của người phụ nữ trung niên ấy. Khi gặp lại vào 5 năm trước, Tiêu Dương gần như đã không nhận ra bà. So với 8 năm trước thì khác biệt quá lớn, tuổi chỉ mới tầm tầm 43 nhưng mặt đã hằn đầy nếp nhăn, lưỡng tấn hoa râm, nhìn qua tựa như một bà lão 60.
“Tuy Tưởng Nguyên Minh đã bị thi hành án tử hình từ 8 năm trước nhưng vì trong nhà có con bị tội cưỡng dâm giết người nên chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Tưởng gia. Cho nên họ mới kiên trì rửa sạch oan khuất đến cùng.”
Tiêu Dương nói xong thì trầm mặc trong giây lát rồi bỗng nhiên nói thêm: “Kỳ thật, người nhà nạn nhân trong vụ án Tưởng Nguyên Minh, mấy năm nay họ cũng không ngừng khiếu nại.”
Nghiêm Thông đã không còn nhớ được tên người bị hại, vội vàng lật mở hồ sơ: “Gia đình Thẩm Hữu Lệ?”
Lại gặp tiếp một đèn đỏ, Tiêu Dương giảm tốc, thoáng gật đầu: “Vụ án 8 năm trước có rất nhiều điểm đáng ngờ, không chỉ Tưởng Nguyên Minh ngoan cố không thừa nhận mà ngay cả người nhà người bị hại cũng cảm thấy hoài nghi. Có điều lúc ấy tôi chỉ là một cảnh sát bình thường, không có quyền được nghi ngờ.”
Vụ án này có thể nói là vụ án mà Tiêu Dương làm gần 10 năm hình cảnh đụng phải phải nén giận. Kỳ thật lúc ấy không phải Tiêu Dương chưa hề nghi ngờ qua nhưng ý kiến lúc ấy anh đưa ra không những không được xem xét đến nơi đến chốn, không phát huy tác dụng thực sự trong quá trình điều tra mà còn khiến anh suýt nữa mất việc.
Nghiêm Thông không lên tiếng. Anh không biết chi tiết nội tình nhưng anh có thể tưởng tượng được. Bối cảnh gia đình đặc thù cho nên từ nhỏ anh đã được chứng kiến vô số những chuyện như thế này, đó cũng chính là lý do anh lựa chọn đến thành phố X công tác, rời xa cha mình.
Lúc này đây, loại quy tắc ngầm này vẫn có thể gián tiếp làm hại con anh.
“Ba năm trước, Thẩm gia kiện việc khiếu nại của Tưởng gia thu hút sự chú ý của truyền thông làm xâm hại quyền lợi chính đáng của họ, sau đó thì im hơi lặng tiếng.” Nghiêm Thông xem hết tập tài liệu, anh cảm thấy vô cùng phiền não bèn chống cằm nhìn ra phía ngoài cửa sổ nói.
“Lão Tiêu.” Sau một lát, Nghiêm Thông nói. “Cậu nói xem Thái Nguyệt Tình sẽ làm gì với Tiểu Phổ và luật sư Kiều?”
“Nếu cậu không khống chế được cảm xúc thì tốt nhất lát nữa hãy ở lại trong xe. Tôi tự đi.” Tiêu Dương lãnh đạm nói, không hề trả lời câu hỏi của Nghiêm Thông, xem như là cảnh cáo, “Lát về tôi sẽ xin cho cậu không cần tham gia điều tra vụ án này.”
Nghe rõ ý tứ của Tiêu Dương, Nghiêm Thông lặng thinh.
Khi tới nơi, Nghiêm Thông vẫn theo Tiêu Dương xuống xe.
Phó gia thôn tuy nói là cùng một thôn nhưng mỗi nhà cách nhau khá xa, nếu có cùng trên một trái núi thì cũng sẽ xây nhà ở hai sườn dốc khác nhau. May là còn có đường chạy xuyên qua đồng ruộng nên có thể đi khắp thôn này dễ dàng.
Tưởng gia ở khá gần một gia đình khác, cửa sổ gian nhà chốt chặt, không có vẻ gì là có người đang ở. Cha Tưởng Nguyên Minh, Tưởng Nhất Triết đã mất cách đây 2 năm, nhà họ không còn người phụ nữ nào khác cho nên về lý thì mẹ Tưởng Nguyên Minh, bà Thái Nguyệt Tình sẽ không chuyển nhà mà vẫn tiếp tục ở đây chăm lo nhà cửa.
Tiêu Dương và Nghiêm Thông đứng trước cửa gõ một hồi không thấy ai, đang tính gọi người đi điều tra thì cửa nhà gần đấy mở ra, một người đàn ông ngoài 30 đi ra nhìn bọn họ rồi cất giọng hỏi: “Các người đến tìm Thái Nguyệt Tình à?”
“Vâng, xin hỏi anh biết bà ấy đang ở đâu không?” Nghiêm Thông hỏi.
Người đàn ông nói với họ: “Bà ấy đã không ở đây từ 1 năm nay rồi, nghe nói là sinh bệnh cho nên vào bệnh viện trong thành phố để chữa trị rồi.”
Nghe xong, Tiêu Dương và Nghiêm Thông trao đổi ánh mắt, đi về phía trước, xuất trình giấy tờ rồi hỏi: “Có biết bà ấy ở bệnh viện nào không?”
“Chính là bệnh viện số I thành phố.” Người đàn ông thấy họ là cảnh sát thì không khỏi ngẩn người. “Các anh đến tìm bà ấy vì chuyện của Tưởng Nguyên Minh à?”
Nửa người người đàn ông lấp ló sau cửa lớn, lúc đầu Tiêu Dương không chú ý nhưng sau khi đến gần thì mới phát hiện ra anh ta bị cụt tay, ăn mặc không giống nông dân, mà có phần giống người làm công ăn lương trong thành phố hơn. Tiêu Dương đợi Nghiêm Thông lắc đầu rồi mới liếc mắt vào trong nhà hỏi: “Đây là nhà anh?”
Đối phương gật đầu: “Đúng vậy, tôi tên là Phó Nhạc, đây là nhà của chúng tôi.”
Tiêu Dương lại nhìn chiếc xe trên bãi đất trống hỏi: “Chiếc xe kia cũng là của anh à?”
“Vâng, đúng vậy.” Phó Nhạc gật đầu, lại sợ mình nói chưa đủ rõ nên giải thích thêm, “Tôi và vợ con ở trong nội thành, cha tôi không chịu chuyển qua chỗ tôi ở nên mỗi tuần chúng tôi đều về đây thăm ông. Ông ấy giờ có phần lẩn thẩn rồi, chúng tôi có thuê người giúp việc thì cũng không yên tâm được, cho nên mua lại chiếc xe cũ để tiện bề đi lại chăm nom.”
Tiêu Dương gật đầu, không tỏ vẻ gì. Ngược lại, Nghiêm Thông ngửa đầu quan sát căn nhà họ đang đứng: “Nhà bọn họ nhìn qua có vẻ mới hơn nhà anh nhỉ.”
“À, đấy là do họ mới sửa chữa cách đây 2 năm.” Phó Nhạc cũng nhìn theo Nghiêm Thông, ngắm nghía nhà Tưởng gia, “Sau chuyện của Tưởng Nguyên Minh, chú Tưởng liền đổ bệnh. Hai năm trước, thừa lúc dì Thái đi thăm họ hàng, chú Tưởng đã mở bình ga, châm lửa tự sát. Vụ nổ không quá nghiêm trọng nhưng đã thiêu rụi toàn bộ tường nhà vậy nên đành phải trát mới lại.”
Người đàn ông vừa nói xong thì phía sau lưng có tiếng người nói: “Lão Phó, nói chuyện với ai vậy?”
Một người phụ nữ đi ra nhưng không bước ra ngoài ngưỡng cửa, chỉ đứng phía trong nhìn Phó Nhạc. Từ góc đứng của Tiêu Dương vừa khéo có thể nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ này. Anh chớp chớp đôi mắt đen trong suốt có phần kinh ngạc.
Bởi vì người phụ nữ trước mặt này bị bỏng rất nghiêm trọng. Quá nửa khuôn mật của cô là vết sẹo đáng sợ, làm biến dạng khuôn mặt.
“Hai đồng chí cảnh sát đến tìm dì Thái.” Người đàn ông quay đầu nhíu mày nhìn, “Em chạy ra đây làm gì, cha và Thần Thần vẫn còn ở bên trong đấy.”
Nữ nhân thấy hắn mất hứng, liền cúi đầu xoay người về phòng.
Tiêu Dương thôi nhìn theo bóng lưng người phụ nữ, bình thản nhìn Phó Nhạc, như là thuận miệng hỏi: “Vị này là?”
“Vợ tôi, Nhiếp Thúy Anh.” Đợi người phụ nữ vào hẳn trong phòng rồi Phó Nhạc mới quay đầu lại khẽ nói, “Hôm chú Tưởng tự sát, đúng lúc Thúy Anh ở nhà chăm bố tôi. Nghe thấy tiếng nổ, cô ấy vội vã lao vào trong gian nhà để cứu người, kết quả người không cứu được mà còn khiến mình bị bỏng.”
Tiêu Dương khẽ vuốt cằm, quay lại chủ đề cũ: “Sau khi Thái Nguyệt Tình chuyển đi có quay về lần nào không?”
“Chắc là không, lần nào chúng tôi về cũng thấy cửa lớn nhà họ khóa im ỉm.” Phó Nhạc lắc đấu. “Người giúp việc trong nhà cũng không thấy nói có chuyện này… Hay là tôi gọi người giúp việc tới để các anh hỏi nhé?”
“Không cần, cám ơn.” Tiêu Dương từ chối, nghiêng đầu nói với Nghiêm Thông: “Đi bệnh viện trước đã.”
Nghiêm Thông hiểu ý. Hai người chào tạm biệt Phó Nhạc rồi đi xuyên qua đám ruộng về lại trong xe. Tiêu Dương vừa thắt dây an toàn vừa phân phó: “Bảo Tiểu Trần đi tìm hiểu quan hệ giữa nhà họ Tưởng và vợ chồng Phó Nhạc, Nhiếp Thúy Anh đi.”
“Được.” Nghiêm Thông cũng đã móc di động chuẩn bị gọi cho Tiểu Trần.
Nửa giờ sau, lúc họ tới được bệnh viện số I thành phố, Kiều Nhân vẫn chưa xác định được mình ở chỗ nào thì lại nghe thấy tiếng bước chân của người phụ nữ ấy. Vài giờ trước người này mới đến cho đứa trẻ phía sau cửa sắt ăn và cho Kiều Nhân một ít rau củ. Kiều Nhân cho rằng chỉ giờ cơm người này mới tới, không ngờ chưa được bao lâu lại tới lần nữa.
Lần này không phải đến đưa cơm. Người phụ nữ mở cửa sắt nói gì đó với đứa trẻ sau đấy khép cửa lại đi ra, tiến lại gần Kiều Nhân.
“Đừng lộn xộn.” Người phụ nữ thấp giọng nói, sau đó nhấc cả người Kiêu Nhân lẫn ghế lên. Kiều Nhân không động cựa, cô biết làm vậy rất dễ mất thăng bằng.
Người phụ nữ kéo cô đi chừng 20 mét, mở cánh cửa sắt rên kèn kẹt ra, bỏ cô vào trong phòng. Sau khi đặt ghế dựa cố định một chỗ, người phụ nữ liền mở trói tay phải cho Kiều Nhân, thay bằng còng tay.
Kế tiếp, là cổ chân phải.
Làm xong những việc này rồi đối phương mới cởi dây thừng cho Kiều Nhân, đỡ cô dậy, kéo cô từ trên ghế xuống dưới, ngồi lên trên một tấm nệm. Kiều Nhân thử giật tay và chân, quả nhiên còng tay bị còng vào một vật khác, vẫn giới hạn hoạt động của cô như trước.
“Thực xin lỗi.” Đối phương hơi do dự rồi vẫn buộc tay trái của Kiều Nhân lại, xé băng dính cho cô: “Cô có gì muốn nói với người nhà mình không?”
Vấn đề này khiến tim Kiều Nhân nhất thời đập lỗi một nhịp. Cô khẽ mím môi, lấy lại bình tĩnh, không trả lời câu hỏi của đối phương mà còn hỏi ngược lại: “Cô muốn làm gì?”
Đối phương trầm ngâm vài giây, không trả lời mà chỉ thản nhiên nói một câu: “Nghĩ xong thì nói cho tôi biết, tôi sẽ thay cô chuyển lời.” Rồi sau đó đứng lên, nhỏ nhẹ nói với một góc khác: “Ngoan, dì này ở đây với cháu.”
Sau đấy người phụ nữ nấn ná không bao lâu đã vội vàng đi khỏi. Kiều Nhân vẫn ngồi nguyên tại chỗ, chờ mãi mà không thấy xung quanh có động tĩnh gì, bèn nhỏ giọng nói: “Người bạn nhỏ, cháu đang ở đâu?”
Bốn phía lại yên lặng trong chốc lát rồi mới có giọng nói khe khẽ đáp lời từ một góc xa xa: “Ở đây ạ.”
Kiều Nhân quay đầu về hướng phát ra âm thanh rồi khẽ cười, cô hỏi tiếp: “Ở đó phải không. Người bạn nhỏ à, cháu tên là gì?”
“Cháu, cháu tên là… Nghiêm, Nghiêm Trình Phổ.” Vừa rồi quả nhiên đứa trẻ đã khóc, vừa mở miệng nói chuyện liền nức nở. Nghe thấy tên của cậu bé, dù không rõ lắm ba chữ ấy viết thế nào nhưng Kiều Nhân ngay lập tức đã liên tưởng đến Nghiêm Thông, kế đó là nghĩ tới Tiêu Dương.
Nếu người phụ nữ ấy trói họ ở đây không phải là vì Kiều gia vậy thì chỉ có thể là vì Tiêu Dương.
“Ồ, Tiểu Phổ đúng không? Tiểu Phổ đừng khóc, còn có dì ở đây.” Kiều Nhân hắng giọng một cái, trấn an Nghiêm Trình Phổ, để chứng thực suy đoán của mình, cô hỏi: “Tiểu Phổ, có phải cha cháu tên là Nghiêm Thông không?”
Nghiêm Trình Phổ thút tha thút thít thêm vài cái, cuối cùng nặn ra một câu đầy đủ: “Sao cô biết tên cha cháu?”
Quả nhiên. Xác định được mục đích của đối phương, Kiều Nhân hơi cảm thấy thả lỏng tinh thần, nhẹ nhàng cười trả lời vấn đề cho người bạn nhỏ: “Vì cô là bạn của cha cháu mà. Cô là Kiều Nhân, cháu có thể gọi cô là dì Kiều.”
“Thật… thật ạ?” Người bạn nhỏ có vẻ không tin nổi, khịt khịt mũi hỏi.
“Đương nhiên.” Cô gật đầu cái rụp. “Tiểu Phổ, cháu có thể lại đây không? Có thể tháo vải bịt mặt cho dì không? Mắt dì bị vải che không thấy được Tiểu Phổ.”
Lúc này, Tiêu Dương và Nghiêm Thông đang từ bệnh viện đi ra, họ đã lấy được địa chỉ của Thái Nguyệt Tình ghi trên bệnh án.
“Lại là ung thư não giai đoạn cuối,” Nghiêm Thông vừa chui vào xe vừa cảm khái, “Trách không được đến lúc này mới nghĩ đến chuyện trả thù.”
Tiêu Dương ngồi vào ghế lại nhưng không lên tiếng, xoay chìa khóa, khởi động xe, lái xe đến chỗ ở của Thái Nguyệt Tình.
Thái Nguyệt Tình ở trong một gian nhà trệt cho thuê trong thành phố, cách bệnh viện không xa, tiện cho việc khám bệnh. Theo thông tin phía bệnh viện cung cấp thì đã hai tháng nay bà chưa tới bệnh viện tái khám.
Hai người lái xe đến nơi, gõ cửa vẫn không có người đáp lại.
Tiêu Dương xoay nắm cửa, hóa ra cửa không khóa. Anh đưa mắt kiểm tra một vòng, nhíu mày rồi đẩy cửa vào. Nghiêm Thông thấy vậy cũng ngạc nhiên đi theo vào, vừa đi vừa gọi tên Thái Nguyệt Tình tìm kiếm bà. Phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh đều không có người, chỉ còn một gian phòng ngủ cửa đang đóng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cẩn thận đẩy cửa vào.
Mùi tử thi thối rửa ập vào mặt.
Đồ đạc trong phòng đơn sơ, không có dấu vết của người khác. Ở trên giường, có một khối thi thể đã bắt đầu phân hủy đang nằm.
Căn cứ vào bề ngoài, người này nhiều khả năng chính là Thái Nguyệt Tình.
Tác giả có lời muốn nói: tuy dùng tên giả, nhưng nguyên bản vụ án Tưởng Nguyên Minh, Tô Thư Chính hẳn đã có người nghe nói qua, không biết có ai nhận ra không?