Sầm Qua không giải thích nhiều, ngắn gọn nói: “Chú giúp cháu liên lạc với tài xế của ba cháu, bảo anh ta đưa chó của ba cháu đến Jade Garden trong hai tuần.”
Mặc dù quản gia không hiểu nguyên nhân nhưng vẫn đáp ứng: “Được.”
Anh gác điện thoại, chuyển sang quay số của trợ lý, yêu cầu trợ lý lùi toàn bộ lịch trình của tuần sau lại một tuần, sau đó chuyển lịch công tác của tuần sau sang tuần này.
Trợ lý cũng không hiểu lý do, nhưng không hề hỏi gì hết.
Ban ngày Giang Bạch Lộ chạy đến chỗ Đông Vi làm xong nghề tay trái trở về, ăn xong bữa tốicậu liền bắt taxi đến Jade Garden. Đông Vi mời toàn bộ nhân viên công tác ăn cơm, Giang Bạch Lộ lấy cớ có việc quan trọng phải làm để từ chối.
Sau khi xuống xe, bị cản ở cửa khu phố, phòng an ninh đổi một khuôn mặt lạ trực ban. Giang Bạch Lộ ngồi xổm bên cạnh cánh cửa gọi điện thoại cho Sầm Qua, gọi năm cuộc đối phương mới nhận điện thoại.
Ở đầu dây bên kia Sầm Qua lành lạnh nói: “Hai mươi phần trăm pin bị cậu gọi cho tụt xuống chỉ còn bảy phần trăm.”
Giọng điệu của Giang Bạch Lộ vô tội: “Không phải do anh nói sao?”
Sầm Qua tức giận hỏi: “Tôi nói cái gì?”
Giang Bạch Lộ hùng hồn đáp: “Anh nói nếu không có ai tiếp điện thoại, gọi cho đến lúc có ngườinhận mới thôi.”
Sầm Qua nghẹn lời, đen mặt hỏi: “Có chuyện gì không?”
Giang Bạch Lộ không trả lời anh ngay, ngược lại tỏ ra kì lạ hỏi: “Anh đang làm gì, sao lâu thế mớinhận điện thoại?”
Sầm Qua khẽ cười: “Cậu nghĩ là, tôi đang làm gì?”
Giang Bạch Lộ chậm chạp hỏi: “Không phải vừa cùng người đẹp nào đó lên giường chứ?”
Sầm Qua cười nhạt chế nhạo: “Điều gì gây cho cậu ảo giác tôi chỉ có thể bắn ra trong năm cuộc gọi nhỡ? Ở trên giường tôi kéo dài bao lâu cậu còn không biết sao?”
Giang Bạch Lộ ồ một tiếng, nói: “Tôi đến cửa Jade Garden rồi.”
Nhớ đến tối hôm qua nhờ đối phương trông chó, Sầm Qua lạnh mặt dùng đầu ngón chân đá văng con chó Alaska to bự đang cố ý giơ móng vuốt giẫm lên ống quần anh, “Lên đây đi.”
Giang Bạch Lộ: “Bảo vệ không cho tôi vào.”
Sầm Qua bảo cậu đưa điện thoại di động cho bảo vệ, nói vài lời trong điện thoại. Điện thoại di động lần nữa trở về tay Giang Bạch Lộ, bảo vệ mở cánh cửa bị khóa bên hông. Giang Bạch Lộ vừa cầm điện thoại di động bước vào trong vừa nói: “Bao giờ anh đưa tôi thẻ từ ra vào chung cư?”
Sầm Qua nhướn mày, “Tôi đồng ý đưa cậu thẻ ra vào lúc nào?”
Giang Bạch Lộ không khỏi cảm thấy kì lạ, “Anh đã nhập dấu vân tay của tôi trên khóa vân taycủa căn hộ nhà anh, hẳn là cần phải đưa cho tôi một tấm thẻ từ ra vào chung cư, đúng không?”
Trả lời cậu là hành động cúp điện thoại của người đàn ông cùng với tiếng tút tút vang lên trong lỗ tai.
Giang Bạch Lộ: “…”
Cậu không tức giận chút nào, chỉ mỉm cười bước nhanh hơn. Chuyện thẻ từ ra vào, tóm lại tránh được trong một lúc nói chuyện điện thoại nhưng không thể trốn được cuộc đối chất mười phút sau đó.
Mười phút sau, khi cậu mở cửa nhà Sầm Qua, thấy người đàn ông mặc quần áo ở nhà đứng trong phòng khách chờ cậu. Giang Bạch Lộ đi qua, Sầm Qua thậm chí không cho cậu cơ hội mở miệng, cầm thẻ từ trong tay ném lên mặt bàn, híp mắt dùng giọng điệu giải quyết công việc chung nói: “Tôi nói trước, thẻ từ cho cậu mượn dùng trong vòng một tuần. Một tuần sau, tôi quay trở về, trả lại thẻ từ cho tôi, tôi cũng sẽ xóa dấu vân tay cậu trên khóa vân tay.”
Giang Bạch Lộ: “…”
“Được thôi.” Cậu cười tủm tỉm đồng ý, cúi người lấy thẻ từ nhét vào trong túi quần, đường nhìn lại rơi vào người Sầm Qua. Lúc này cậu mới để ý anh không mặc quần áo ở nhà mà là một bộ áo nỉ thể thao màu nâu cũ.
Giang Bạch Lộ không khỏi nhìn thêm vài lần.
Sầm Qua nhíu mày hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”
Đôi mắt Giang Bạch Lộ không hề rời khỏi quần áo trên người anh, dường như đã nhìn ra gì đó,làn môi vô thức mở ra khép lại: “Bình thường thấy anh không mặc tây trang thì cũng là áo sơ mi,đây là lần đầu tiên thấy anh mặc áo hoodie.”
Sầm Qua cười hừ một tiếng, ngồi xuống sofa, “Sao nào? Chẳng lẽ chỉ cậu mới được mặc?”
“Không phải thế.” Giang Bạch Lộ ngồi xuống tay vịn ghế sofa, giơ tay khẽ túm ống tay áo anh,“Hôm qua anh còn chê cười tôi mặc quần áo cũ, không ngờ anh cũng mặc.” Cậu cúi người tiếp cận đến, hai tay chống ở đầu vai người đàn ông, đường nhìn từ trên lướt xuống, chăm chú nhìn đường viền trên cổ áo của Sầm Qua, lặp lại câu nói trước đây của đối phương: “Làm mất rồi à,tôi mua cho anh một chiếc mới.”
Sầm Qua liếc mắt nhìn cậu, “Mắt cậu nhìn đi đâu đấy?”
Giang Bạch Lộ xấu hổ bặm môi cười rộ lên, bỗng dưng đứng dậy lướt qua anh, nhào lên trênngười chú chó Alaska khổng lồ lông lá xù xì đang nằm giữa sofa, giơ tay ôm nó mà vuốt ve xoanắn.
Chú chó một phút trước còn thờ ơ lạnh lùng nhìn cậu, lúc này giống như một bé cún to lớn, trởngười giơ bốn chân lên trời, để lộ cái bụng mềm mại nằm trong lòng Giang Bạch Lộ ủi qua ủi lại.
Sầm Qua vô cùng phiền muộn, thậm chí mơ hồ nhức đầu.
Anh đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy rượu ra uống, không quên quay đầu châm chọc cậu: “Tối naycậu ôm nó ngủ cùng một chỗ đi.”
Giang Bạch Lộ nghe thấy thế buông chó lớn ra, tiến đến bên cạnh anh, vui vẻ không dứt, hỏi: “Anh… đây là biến tướng của việc mời tôi ngủ lại đêm nay sao?”
Sầm Qua lạnh nhạt đáp: “Đương nhiên không phải.”
Trong từ điển của Giang Bạch Lộ chưa bao giờ có cái gọi là biết khó mà lui, cậu vẫn hăng hái tiến lên, thậm chí còn dựa sát vào người đối phương một chút nhưng bị anh cau mày tránh thoát, “Người đầy lông chó, cách xa tôi ra.”
Giang Bạch Lộ ngạc nhiên, vừa lùi về phía sau vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chó nhà anh không phải con đẻ mà là nhặt được ở ven đường?”
Cậu dừng lại cách Sầm Qua năm bước, hai đùi thẳng tắp khép kín, không hề chớp mắt nhìn anh.Ánh sáng lấp lánh lóe ra từ đôi mắt cậu, giống như một sự cám dỗ có chủ tâm, cũng giống nhưmột lời mời tinh quái, “Tối nay anh có muốn làm không?”
Cậu nhấn mạnh lại từng chữ, âm đuôi nhẹ nhàng cao lên: “Đêm trước ngày đi công tác, anh không muốn làm sao?”
Sầm Qua quét mắt nhìn cậu, bỗng chốc sau đó, nhàn nhạt nói: “Trước tiên tắm rửa hết lông chó trên người cậu đi.”
Giang Bạch Lộ tắm rửa xong, đèn trong phòng khách đã tắt. Sầm Qua ngồi trên sofa uống rượu,con chó Alaska lông xù đè đuôi cuộn tròn ngủ trong góc, TV phát kênh thể thao, trên màn hìnhlà vòng loại trực tuyến của một giải vô địch bóng đá châu Âu gần đây.
Giang Bạch Lộ ngồi xuống bên cạnh Sầm Qua, giơ tay cầm ly rượu trong tay anh, ngửa đầu uốngmột ngụm lớn, sau đó cậu sặc sụa ho khan.
Sầm Qua nhấc một ly rượu khác trên bàn lên nhấp một ngụm, mỉm cười nói: “Cậu tưởng rượu là nước khoáng à?”
“Tôi nghĩ đó là bia.” Cậu giơ tay lau sạch vết rượu ở khóe miệng, nghiêng đầu, dựa vào ánh sánglờ mờ phát ra từ màn hình TV mà nhìn Sầm Qua, “Rượu gì vậy, mạnh như thế?”
Sầm Qua lười trả lời, ánh mắt thờ ơ nhìn trận bóng đá trên TV.
Giang Bạch Lộ chống ly rượu của mình trên miệng ly rượu của Sầm Qua, giơ tay nhẹ nhàngnghiêng ly rượu của đối phương, chất lỏng trong suốt chậm rãi theo mép ly đối phương chảy vào trong ly cậu. Giang Bạch Lộ đưa miệng ly lên môi, những chất lỏng đó đều chảy vào giữa kẽhở bờ môi cậu.
Sầm Qua không thèm nhìn, châm biếm cậu: “Uống rượu còn phải uống phần thừa của tôi?”
Giang Bạch Lộ lặng lẽ nhét chiếc ly rỗng vào tay kia của Sầm Qua, vươn tay ôm cổ người đàn ông. Đột nhiên cậu nhấc mông lên, đặt môi lên môi anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng luồn qua, chuyểnrượu nóng cháy ngậm trong miệng vào bên trong đôi môi của đối phương.
Cuối cùng rời khỏi môi anh, nhưng vẫn duy trì khoảng cách hơi thở quấn quýt triền miên trộnlẫn với đối phương, trước khi người đàn ông nổi giận, cậu cong khóe miệng, nói, “Bây giờ, cũng xem như là anh uống rượu thừa của tôi.”
Sầm Qua bất động tại chỗ. Bỗng chốc sau đó, hầu kết của người đàn ông khẽ khàng chuyển động, anh nuốt hết rượu trong miệng vào dạ dày. Con ngươi màu hổ phách khóa chặt cậu giữa bóng tối và ánh sáng, giữa đồng tử dường như có gió bão nổi lên. Giống một con sư tử sẵn sàng săn mồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể cắn dứt cổ cậu.
Giang Bạch Lộ cho rằng Sầm Qua tức giận vì chuyện miệng đối miệng truyền rượu, thu lại vẻcám dỗ sáng ngời trên khuôn mặt cậu, rũ mắt tỏ ra thành thật nhận lỗi.
Không ngờ đối phương giơ tay tóm lấy vai cậu, giam cầm cậu trong vòng tay, gần đến mức giữa lúc hô hấp đan xen, chóp mũi hai người thỉnh thoảng lại va chạm. Anh không hề nói rõ mà ngậm làn môi bị rượu thấm ướt của cậu, tư thế mưa rền gió cuốn cắn xé cướp đoạt.
Giang Bạch Lộ luống cuống sững sờ đờ người ra, giống như chàng trai mới hôn môi lần đầu tiên,thậm chí mơ hồ không biết đặt tay ở đâu.
Sầm Qua xấu xa nắm cằm dưới của cậu mà tách ra, cúi đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Há miệng.”
Giang Bạch Lộ ngoan ngoãn hé môi, để Sầm Qua đi vào.
Sầm Qua đè cậu lên sofa điên cuồng hôn môi cậu, một chân đặt ở mép sofa, chân kia cong lên tách mở đầu gối cậu, kịch liệt xâm nhập vào giữa hai chân cậu.
Giang Bạch Lộ lập tức có phản ứng, hương rượu và tình dục vọt thẳng lên não, đầu óc nửa tỉnhnửa mê. Trong màn đêm đen, cậu cố sức mở mắt ra, muốn nhìn khuôn mặt của người đàn ông.Võng mạc tràn đầy hình ảnh của chiếc hoodie nâu quen thuộc.
Dần dần màu nâu dày đặc phủ kín bộ não cậu, tiếng còi của trọng tài và tiếng hò hét của khán giả trong trận đấu trên TV chậm rãi lùi xa cậu. Không phân biệt rõ được quá khứ hay hiện tại,không rõ bản thân đang ở trong nước hay nước ngoài, thậm chí cậu không phân biệt được khuôn mặt của người đàn ông đang nằm trên người cậu.
Ngoại trừ màu nâu sẫm lớn, cậu không thể thấy gì cả.
Giang Bạch Lộ mở môi, nhẹ nhàng thì thầm: “Chris…”
Người đàn ông đột ngột dừng lại, giống như bị tạt một xô nước lạnh giữa trời đông buốt giá, đống gỗ ướt đẫm phát ra tiếng xì xì tắt ngúm, lạnh thấu xương.
Sầm Qua nặng nề bóp cổ tay cậu, nhấn vào từng chữ, khuôn mặt rét buốt, “Mẹ nó, cậu đang gọi tên ai?”