Và bữa tiệc cứ như thế diễn ra, tiếng nhạc đàn cầm du dương trong không gian.
Một mình Hoàng đứng ở gần mép hồ bơi thưởng thức ly rượu vang đỏ cầm trong tay, ánh mắt nhìn về một hướng nào đó xa xăm bất định, trong đầu anh lại đang suy nghĩ đến một chuyện đầy rẫy sự phức tạp.
“Làm gì đứng thần người ra thế? Sao không vào trong cùng với anh Bách Du với Phương?”
Hoàng quay mặt sang nhìn Bảo Châu đang bước tới đây khi nghe cô ấy cất giọng bằng ánh mắt có chút ngạc nhiên bởi sự thu hút của Châu, khi cô diện một chiếc đầm nhung đen tuyền dài trễ vai, mang phong cách thiên nga đen bí ẩn với đường cắt xẻ tinh xẻ tinh tế khoe đôi chân thon dài cùng nước da trắng không tì vết.
Với kiểu tóc cột hờ hững phía sau cùng phong cách trang điểm tự nhiên và màu son đỏ nổi bật, nhan sắc mong manh của Châu khiến ai nhìn vào cũng không khỏi xao xuyến.
Cô cũng được đại diện The Sun mời tới bữa tiệc hôm nay, nhưng vì đến muộn nên cô cũng chưa thấy mặt người điều hành mới của tập đoàn The Sun, lòng vòng muốn gặp nhưng không thấy đâu.
Hoàng chỉ mỉm cười như có như không, rồi quay đi nhìn chỗ khác, lặng thinh.
Châu đứng bên cạnh anh, khẽ thở dài than vãn:
“Bữa tiệc này chán chết, toàn là mấy cặp đôi không. Trong khi một bóng hồng xinh đẹp như tôi lại không ai muốn mời khiêu vũ cùng cả, tôi đẹp như thế này cơ mà…”
Hoàng nghiêng đầu sang nhìn Châu cảm thấy có chút buồn cười khi nghe cô gái này đang tự luyến, anh đáp:
“Nếu họ không mời thì cô nên xem lại mình đi, do xấu quá nên họ mới không để ý tới.”
“Cái gì? Anh nói tôi xấu à?”
Châu lên giọng, nhìn Hoàng với tia nhìn hình viên đạn như muốn bắn xuyên thủng lồng ngực cho cái con người đứng trước mặt chê cô xấu chết đi.
“Tôi chưa thấy cô gái nào xấu mà lại xinh đẹp như cô!”
Cơn thịnh nộ đang dâng trào trong con mắt của Châu bổng chốc lắng xuống khi nghe Hoàng nói câu vừa rồi, cô chợt mỉm cười ngượng ngùng nhìn anh. Anh cũng chỉ mỉm cười rồi lại nhâm nhi ly rượu của mình một cách trầm tĩnh.
“Thật chán khi ở trong đó ai cũng có cặp hết trơn, ngoại trừ tôi còn độc thân. Giờ đi đâu cũng có đôi có cặp kề kề bên nhau, đi ăn hay xem phim, trung tâm thương mại kể cả trong các bữa tiệc như thế này họ đều người ấy đi cùng, họ có còn để ý tới tụi độc thân không nữa?”
Châu lại càm ràm với chủ đề muôn thuở, bình thường cô sẽ than cho Phương nghe không hiểu sao hôm nay cô lại nổi cơn tam bành đi nói với Hoàng.
Anh im lặng không phản ứng gì.
Cô lại ca tiếp: “Anh có biết không? Trước khi tới cái bữa tiệc này, tôi đã rủ rê bạn bè tôi đi cùng trong vui, vì Phương đi cùng với Bách Du, thì ai nhìn vào cứ ngỡ họ là một cặp chứ không biết là anh em, nên tôi không muốn đi một mình. Tôi gọi hết đứa này đến đứa khác, anh có biết bọn nó trả lời sao không? Bận người yêu, bận chồng nên không thể đi được.”
“Vậy nên cô mới gọi tôi?”
Hoàng quay sang nhìn Châu nói, nhíu mày nhìn cô.
Châu mỉm cười bâng quơ gượng gạo, ngập ngừng đáp:
“Ừ thì… tại không có ai đi chung cho vui nên rủ thôi… Ai mà biết anh cũng được mời tới party này đâu chứ? À mà thôi, vào trong đi ăn cái gì đó, tôi cảm thấy hơi đói bụng rồi, đi cùng không?”
Châu ngỏ ý muốn Hoàng đi vào trong tiệc cùng cô, dùng sao đi vào đó một mình cũng không có ai nói chuyện vì cô không biết ai nhiều.
Hoàng trầm mặt đô mươi giây rồi cũng gật đầu đồng ý, quay người cùng Châu chậm rãi bước đi. Nhìn tổng thể, hai người trong cực kì hợp gu với nhau từ phong cách ăn mặc, đen tông xoẹt tông cho đến thần thái sang chảnh ngời ngợi, chứng tỏ đẳng cấp của một người có gia thế.
Đang đi thì chợt Châu đứng khựng lại làm Hoàng cũng dừng lại theo cô. Ánh mắt cô hiện rõ sự kinh ngạc nhìn người đối diện đang đứng trước mặt cô, một người từng quen nhưng bây giờ lại trở nên xa lạ. Tim cô bỗng nhiên nhói lên, len lỏi một chút hoài niệm vấn vương.
Còn anh thì cũng thật ngạc nhiên, tim bỗng như chết lặng vài giây tức thời, nhìn người con gái năm đó từng khiến anh tổn thương, sau bao năm không gặp, cô ấy đã thành một cô người xinh đẹp hơn.
Không ngờ có ngày cả hai lại gặp nhau tại đây. Ngỡ như không quen biết nhưng đôi bên vẫn còn có cảm giác nỗi đau nhẹ len lói trong tim.
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi không muốn nhắc lại làm gì, mỗi người đều cũng có cuộc sống và hướng đi riêng của mình, anh cũng chỉ mỉm cười gượng, buông câu chào hỏi:
“Chào em!”
Châu cũng lưỡng lự đáp lại: “Chào anh, đã lâu không gặp! Anh sống tốt chứ?”
Duy Anh gật đầu “Ừ” một tiếng. Cô gái bên cạnh anh khẽ nắm chặt tay anh, thắc mắc hỏi:
“Anh quen họ sao? Cô ấy là ai vậy?”
Anh ngập ngừng cười trừ: “Là bạn học cũ năm cấp ba của anh.”
Nhìn cô gái đó, Châu cũng hiểu và đủ tỉnh táo để biết cô ấy là người yêu của anh. Cô chỉ mỉm cười, gật đầu tỏ ý chào thể hiện sự xã giao trong mối quan hệ không rõ ràng này.
“Chúng ta đi thôi!”
Duy Anh cùng người yêu của mình bước đi lướt qua mặt Châu một cách hững hờ. Giờ trong mắt anh, Bảo Châu chỉ là quá khứ thôi không muốn nhớ lại làm gì, dẫu sao giờ nhìn lại nhau cũng chỉ là người xa lạ thôi. Anh cũng đã có một tình yêu mới, còn cái mối tình đầu kia chỉ là nhất thời thoáng qua thôi.
Trong đôi mắt Châu bỗng chợt nhòe đi, cô cúi trầm mặt xuống im lặng không phản ứng gì. Khi cô nhìn thấy ánh mắt anh nhìn cô trong thật lạnh lẽo có phần căm ghét cô trong đấy nhưng không thể hiện rõ, nhưng anh vẫn nở nụ cười mỉm đầy vẻ gượng gạo buông một câu “chào em” khiến trái tim cô nhất thời nhói đau.
Hoàng thấy tâm trạng của Châu như vậy cũng phần nào hiểu được người vừa rồi đối với cô như thế nào. Anh cởi áo vest của mình khoác vào người cho Châu, nhẹ giọng hỏi:
“Ổn chứ?”
Châu im lặng không trả lời chỉ lắc đầu, cũng không ngước mặt lên nhìn Hoàng vì cô sợ anh sẽ thấy cô đang khóc. Cô tiến một chân, gục đầu vào ngực Hoàng, khiến anh hơi ngạc nhiên mà thốt lên:
“Này, cô…”
“Một chút thôi.”
Hoàng khẽ vụt ra tiếng thở dài, bất giác anh cảm thấy lòng mình như bị cô gái này làm cho lay động vậy. Anh đưa tay lên định ôm lấy cô nhưng chợt khựng lại, có đôi chút lưỡng lự nhưng rồi anh cũng nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai cô an ủi.
“Người đó từng là người tôi quang trọng đối với tôi. Chúng tôi có một tình yêu thanh xuân cấp ba rất vui vẻ, nhưng chỉ vì căn bệnh u não kia tưởng chừng cướp đi mạng sống của tôi đã đánh mất tình yêu này. Tôi sợ cậu ấy sẽ vì tôi mà con đường du học của cậu ấy sẽ bị chững lại, lỡ như lúc đó tôi chết rồi thì cậu ấy sẽ rất đau lòng, tôi không muốn thấy điều đó xảy ra nên đã dàn dựng vỡ kịch cho cậu ấy hiểu lầm tôi phản bội cậu ấy, để cậu ấy hận tôi và quên tôi đi.”
Châu nói ra nổi lòng mình cho Hoàng nghe với giọng nghẹn ngào, chứa đựng nỗi niềm khó tả. Cô không hiểu sao mình lại nói sự thật này cho Hoàng nghe nữa.
“Đến bây giờ cô vẫn còn yêu cậu ta?” Hoàng cất giọng trầm khàn.
Châu “Ừm” một tiếng nhưng không ngước mặt lên nhìn Hoàng, cánh tay anh chợt rời khỏi vai cô, buông lơi xuống, bất giác tim anh nhói lên một giây đầy khó chịu.
Anh thầm nghĩ: “Hóa ra trong lòng cô ấy vẫn còn vương vấn hình ảnh của ai kia.”
…
Tình yêu của đôi ta chẳng khác nào âm thanh của mảnh lọ vỡ. Bầu trời như trôi chậm lại tưởng như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, anh và em như hai người xa lạ, dửng dưng như kẻ vô tình bước qua nhau. Giờ đây đôi ta như chiếc đồng hồ dừng lại lúc 12 giờ 30, chối bỏ mọi thứ, quay lưng với nhau mỗi người một hướng, bước đến những nơi không thể quay đầu lại.
Thời gian đã từng ở bên đôi ta giờ đây đã khác, “đôi ta” giờ đây chỉ “anh” và “em”.
…
Hiện tại, Phương đang cùng với Guy khiêu vũ với nhau dưới nền nhạc nhẹ nhàng du dương. Hai người không nhìn nhau mà nhìn mỗi người một hướng khác nhau, vẻ mặt Guy trông vẫn lạnh lùng cùng đôi mắt lãnh đạm.
“Bàn tay của anh…”
Phương vô thức thốt lên khi vừa nắm lấy bàn tay của Guy, ánh mắt nhìn anh đầy sự ngạc nhiên, bỗng chốc loạt hình ảnh của Hồng Quân nắm tay cô hiện rõ trong đầu. Cô thầm nói với tâm mình: “Bàn tay của anh khi nắm lại… cảm giác giống bàn tay của Hồng Quân.”
“Tay của tôi sao hả?” Guy nhíu mày nhìn cô hỏi.
Phương lắc đầu đáp: “Không có gì!”
“Nghe nói anh cô đã rút vốn khỏi tập đoàn The Sun kể cả công ty Lucky? Anh cô không muốn lấy lại công ty của mình sao?”
“Phải! Nhưng cho dù anh tôi rút vốn, tôi cũng phải lấy lại công ty cho anh tôi, bởi vì hợp đồng tôi cũng đã kí, tôi cũng sẽ thực hiện nhưng anh phải giữ đúng lời hứa của mình.”
Phương đáp lại với giọng đều đều, ánh mắt chất chứa nổi niềm khó tả, cô tiếp lời:
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi đã gây thù trút oán gì với anh?”
Guy chợt nở nụ cười hờ hợt rồi tắt lịm nhìn Phương, thay vì trả lời thì anh lại hỏi cô:
“Cô đã bao giờ bị ai lợi dụng chưa?”
“Chưa từng!” Phương đáp gọn lỏn, hàng chân mày cau lại nhìn anh một cách khó hiểu khi anh hỏi vậy, cô đáp: “Sao anh lại hỏi vậy? Không lẽ anh bị người khác lợi dụng?”
“Tôi từng yêu một người, nhưng cô ta lại chỉ lợi dụng tôi, cô ta muốn quen một người giàu có hơn để lo cho cuộc sống của cô ta. Tôi trước đây là một tên khét tiếng trong xã hội đen đấy, thời đi học ai cũng sợ tôi, cô ta quen tôi cũng chỉ vì để không bị ăn hiếp thôi. Tôi bị cô ta đá một cách phũ phàng như thế đấy.”
Bất giác Phương cảm thấy chột dạ, mặc dù anh ta đề cập đến vần đề không liên quan nhưng những gì anh ta nói vừa rồi khiến cô nhớ lại năm đó, cô cũng từng nói mấy lời như thế này với Hồng Quân.
Guy dò thám cảm xúc biểu hiện có chút bối rối ngập ngừng của Phương, anh cố tình nói vậy để Phương từ từ nhận ra anh thật sự là ai, nhưng trước khi nhận ra thì anh phải lợi dụng cô và phải khiến cô yêu anh.
Anh khẽ ghé sát vào bên tai cô thì thầm:
“Cô nghĩ tôi không đủ giàu sao? Cô ta lại muốn quen một kẻ giàu hơn.”
Phương nhanh chóng lấy lại bình thường, không nhìn thẳng vào mắt anh, đáp nhanh:
“Anh hỏi tôi làm gì? Nhưng sao anh lại nói điều này với tôi chứ? Nó hình như không liên quan tới câu hỏi của tôi.”
Danh Sách Chương: