rần Noãn còn chưa kịp tiêu hóa câu nói này thì chuyện khiến đầu óc cô nàng đơ luôn đã đến. Tuy hẵng còn lạ lẫm nhưng khi vị bác sĩ điển trai đỏ bừng mặt thực sự cúi đầu hôn mình, hai cánh môi khẽ chạm nhau, mang theo mùi hương đặc trưng của cơ thể, Trần Noãn thấy mình lâng lâng say, bờ mi khép lại, rướn người lên liếm nhẹ cánh môi anh chàng, cố gắng đưa lối dẫn đường cho anh hành sự.
Cố Thanh Thời là người mới, chỉ biết chạm môi vào với nhau, bị Trần Noãn liếm một cái liền giật mình lùi về sau. Trần Noãn giữ chặt áo, không cho anh chạy, bắt đầu dùng răng cắn khẽ. Đàn ông trời sinh đã có sẵn máu thích nắm giữ quyền chủ động cho nên anh lập tức chuyển người, đưa tay giữ gáy Trần Noãn, đáp lại y đúc hành động của đối phương. Trần Noãn cảm thấy thật là mỹ mãn.
Trần Noãn quàng chặt cổ bạn trai, cả người đu trên người anh. Cố Thanh Thời đành phải bỏ một tay ra giữ thắt lưng cho bạn gái. Trần Noãn chuyển sang cắn khẽ lên mặt anh không chút rụt rè, khi cắn đến tai còn giở trò xấu hà hơi. Gò má và vành tai Cố Thanh Thời đỏ bừng bừng, lần này, anh chàng giật mình, đẩy phắt người ra, không kịp để ý xem bạn gái có bị ngã không, trong lúc Trần Noãn còn chưa kịp quấn lên lại, chạy về phòng khóa trái cửa nhanh như thỏ.
Trần Noãn chạy đuổi theo chỉ còn lại cánh cửa đập vào mặt nhưng nụ cười ngô nghê vẫn rạng rỡ, rồi chuyển thành bật cười thành tiếng. Đợi một lát thấy bên trong không có tiếng động gì nữa, Trần Noãn liếm mép như một con sói tham ăn, dùng ngón tay quệt khóe môi, quay lại sô pha ngồi, đôi mắt sáng lấp lánh.
Trần Noãn cảm thấy phen này Cố Thanh Thời đã nằm trong tay mình rồi! Tuy vẫn chưa tiến thêm được một bước nhưng có thể hôn nhau đã là một tiến bộ vĩ đại, tin chắc rằng một ngày kia chú thỏ trắng này sẽ sớm thuộc về mình và bị ăn sạch sành sanh. Càng nghĩ càng kích động, Trần Noãn lại không nhịn được, đứng bên cửa sổ cười khoái chí, vẻ mặt tin tưởng cùng dáng vẻ hiện tại thật giống biểu cảm của các nhân vật phản diện tiểu nhân đắc chí trong phim.
Một chốc sau, khi đã khá bình tĩnh lại, Trần Noãn mới lân la áp sát cánh cửa phòng Cố Thanh Thời, gõ cửa, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Cố? Em không may bị trật chân rồi, đau quá, anh mau ra xem giúp em với!”
Hiệu quả cách âm của cánh cửa này khá được cho nên dù Trần Noãn đã dán cả tai lên cánh cửa mà vẫn chẳng nghe được gì cho đến khi anh mở miệng bảo: “Em làm như anh không biết em lừa anh đấy hả?”
Trần Noãn vẫn tiếp tục: “Không lừa anh đâu, không tin anh ra mà xem.” Nói xong còn giả vờ rên ư ử.
Trần Noãn cũng không thật sự muốn anh phải ra, chỉ đơn giản là rảnh quá nên thích trêu anh thôi.
“Nếu anh ra mà biết em lừa anh thì sao hả?” Hình như Cố Thanh Thời đã đi ra tới cửa.
“Em lừa anh thì em sẽ sủa tiếng chó!” Trần Noãn đáp ngay tắp lự.
“Cạch” một tiếng, cửa mở, Trần Noãn nhanh nhẹn chen vào phòng, động tác linh hoạt y như được huấn luyện chuyên nghiệp. Cố Thanh Thời còn chưa kịp làm gì thì người đã bổ nhào lên người anh, khiến anh phải vội vàng đỡ lấy cô nàng.
“Em… sao em có thể lừa người thế chứ!” Cố Thanh Thời tức lắm nhưng cũng chỉ rặn ra được một câu này để chửi.
“Chỉ là sủa tiếng cho thôi mà, gâu gâu, gâu gâu gâu…” Trần Noãn đầy vẻ đắc ý, sủa hết sức nghiêm túc.
“Em thật là… mặt dầy…” Cố Thanh Thời bất đắc dĩ quay đầu đi.
“Ối dào, đại trượng phu tiến được lùi được, chút da mặt có đáng gì.” Trần Noãn hiển nhiên muốn phát huy tối đa công năng của lớp da mặt đến cùng, “Quý ngài bạn trai, em buồn ngủ rồi, em muốn đi ngủ…” Vừa nói vừa làm vẻ mặt nũng nịu.
“Không phải mới rồi em còn đói à? Giờ không đói nữa hả?” Cố Thanh Thời gạt chân Trần Noãn xuống, cô nàng này cứ đánh đu lấy anh như anh là cái cây vậy.
“Vẫn hơi hơi nhưng nếu anh để cho em ăn anh thì em sẽ không còn đói nữa.”
Cố Thanh Thời đã tiến bộ hơn một chút, mặt không đỏ nữa mà chuyển sang xanh lét, cau mày muốn dạy dỗ người khác.
Trần Noãn giỏi nhất là quan sát sắc mặt, lập tức thả anh ra, lăn lên giường, kéo chăn lên trùm kín mặt: “Ôi chao, buồn ngủ quá! Buồn ngủ quá! Em ngủ đây!” Cái kiểu càn quấy này Cố Thanh Thời hoàn toàn bó tay.
Cố Thanh Thời thở dài một tiếng, lấy từ trong tủ ra một cái khăn bông, xoay người lại, Trần Noãn đang ló cặp mắt đen tròn từ trong chăn ra len lén nhìn anh. Anh bảo: “Tắm rửa đi rồi cả ngủ.”
Trần Noãn lăn tròn một vòng ngồi dậy cầm khăn bông, đi ra ngoài rồi lại ngoảnh đầu lại, nhìn đầy tha thiết: “Em không ngại tắm uyên ương đâu nhé!”
Cố Thanh Thời lườm cô nàng, Trần Noãn lập tức bỏ chạy nhanh như chớp. Thật không ngờ người ấy khi giận dỗi trông lại thật đáng yêu!
Trần Noãn tắm rửa xong đi ra, nghĩ rằng ngày ở chung đầu tiên với oppa đã bắt đầu, trong lòng có một chút phấn khích, vừa dùng khăn lau tóc, vừa đi về phía phòng ngủ. Cửa không khóa nên Trần Noãn tự do bước vào, tự ảo tưởng không biết có thể nhìn thấy cảnh nude của oppa không. Hiển nhiên là không, trong phòng ngủ không có người.
Trần Noãn vòng ngược trở ra, đứng nhìn quanh một vòng, có bóng người nào đó đang ở trong bếp. Cô nàng rón rén lại gần, hóa ra người ta đang làm trứng hấp. Không phải là làm cho mình đấy chứ? Một chút mật ngọt được rót vào đáy lòng.
Trần Noãn lại giả bộ như không biết, rón ra rón rén quay về phòng ngủ, lục tung lên tìm máy sấy.
“Cố Thanh Thời! Nhà anh không có máy sấy ạ?” Trần Noãn loanh quanh một hồi không tìm được bét hét lên.
Cố Thanh Thời đã đi đến cửa nhưng không mở cửa ra, tất nhiên là do sợ nhìn thấy cảnh gì đó không nên nhìn: “Mới hỏng rồi, vẫn chưa kịp mua, em dùng khăn lau khô trước đi, anh đi lấy thêm cho em cái khăn khô mới.”
Trần Noãn mở cửa ra: “Vâng ạ.” Đáng tiếc chỉ là áo ngủ kiểu bình thường, chẳng lộ cái gì ra được hết, trừ khi là người đẹp nóng bỏng mặc thì may ra có chút cảm giác gì đó.
“Tắm xong thì ra đây, anh hấp trứng cho em đấy.” Anh lại đi vào bếp.
Trần Noãn bám theo sau cười trộm, giả bộ ngạc nhiên: “Ớ? Không phải anh bảo không cho em ăn cơ mà…”
“Chỉ một lần này thôi, lần sau không được kiếm cớ như thế nữa.”
“Ồ! Vâng!”
Trần Noãn ngoan ngoãn theo vào bếp đi lấy trứng, Cố Thanh Thời ngăn lại: “Đừng, để anh lấy cho.”
Anh đeo bao tay dùng riêng cho lò vi sóng, cẩn thận lấy cái bát trắng tinh từ trong nồi hấp ra, đặt bát xuống, mở nắp ra, bỏ hành thái sẵn vào, thêm vào mấy giọt dầu vừng. Trong quá trình chờ đợi này, mùi đồ ăn thơm nức xông vào mũi, Trần Noãn cảm thấy mình sắp chảy cả nước miếng ra mất rồi!
Cố Thanh Thời không để ý ánh mắt của Trần Noãn, động tác từ tốn, làm xong xuôi thì bê bát về bàn ăn. Trần Noãn cun cút bám theo đuôi.
Cô nàng lập tức ngồi vào chỗ, cầm thìa lên, trong mắt chỉ có bát trứng hấp.
Cuối cùng cũng đã được ăn rồi, Trần Noãn sung sướng xúc ngay một thìa đưa lên miệng, Cố Thanh Thời đứng vội quát: “Cẩn thận nóng.”
Quả nhiên ngay sau đó, Trần Noãn đưa tay lên bịt miệng, trông chẳng ra làm sao.
Cố Thanh Thời cởi tạp dề, định đi dọn dẹp một tẹo rồi tắm rửa, vừa quay đầu nhìn thì lại thấy cái đầu ướt của Trần Noãn, cau mày vào nhà tắm lấy một cái khăn bông khô ra lau tóc giúp cô nàng.
Lúc khăn bông úp lên đầu, Trần Noãn vẫn không ngờ anh sẽ giúp mình lau tóc, động tác nhẹ nhàng, da đầu buồn buồn, Cố Thanh Thời thật tốt…
Ăn xong xuôi, Trần Noãn mới giật mình tỉnh ra, kêu lên: “Em em em, em đi đánh răng!”
Khi đó Cố Thanh Thời đã chuẩn bị vào đi tắm, nghe tiếng, quay lại nhìn: “Vậy em đánh trước đi.”
Trần Noãn vội xua tay: “Không cần, không cần, em chờ lát nữa.”
Thế là Cố Thanh Thời vào tắm trước.
Khi Cố Thanh Thời đi ra, Trần Noãn đã chiếm lấy cái giường và chăn của anh, hơn nữa còn đã chìm vào mộng đẹp, chuyện phải đánh răng đã bay đi như gió thoảng.
Anh bất đắc dĩ đành phải đi lấy chiếc chăn điều hòa ở trong ngăn tủ đi ra ngoài, tắt đèn giúp Trần Noãn, đóng cửa lại.
Trần Noãn thật sự rất mệt, vốn chỉ định nằm chờ, ai dè ngủ quên luôn, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã quá nửa đêm, thế là bèn ngủ tiếp.
Đến khi Trần Noãn ngủ tự tỉnh, trời đã sáng bảnh, Cố Thanh Thời đã đi làm, trên bàn để sẵn một chai sữa và một miếng bánh sandwich.
Trần Noãn ngáp ngáp, cho bánh sandwich vào lo vi sóng, mở điện thoại lên định nhắn tin cho anh.
Cứ như là có thần giao cách cảm, còn chưa kịp soạn tin nhắn thì điện thoại đã rung lên, là Cố Thanh Thời gọi.
“Dậy rồi à?” Người kia cười nhẹ như gió.
“Dậy rồi ạ.”
“Sữa với bánh kẹp đem hâm nóng lại rồi cả ăn, buổi trưa em có thể gọi đồ hoặc ra ngoài ăn, đừng ăn uống linh tinh hại sức khỏe, học chăm chỉ vào, tối anh sẽ cố gắng về sớm, em muốn ăn gì?”
Đầu óc Trần Noãn vẫn chưa tỉnh táo, vâng vâng dạ dạ mấy tiếng theo bản năng rồi mới sực nghĩ ra, sao hôm nay anh lại dông dài nói chuyện nhiều thế nhỉ, bệnh bác sĩ à?
“Ăn gì cũng được ạ.” Trần Noãn tựa người lên tủ lạnh, ngoẹo đầu nghĩ xem mình thèm ăn gì.
“Ừ, được rồi, đến lúc đó rồi tình vậy, em mau đi ăn đi.” Nói xong anh liền cúp máy, còn chẳng kịp cho Trần Noãn được đùa dai mấy câu.
Vặn vẹo cánh tay nằm ngủ bị tê rần, Trần Noãn bĩu môi, lấy bánh sandwich ra, gặm, cho tiếp sữa vào lò vi sóng.
Buổi chiều Trần Noãn có hẹn đi uống cà phê với Lạc Thủy Hà.
Vừa bước vào quán đã nghe Lạc Thủy Hà kể lể: “Cậu nói xem cậu có chút tiền đồ nào không hả? Lúc xuất chinh còn thề son sắt, tớ cứ tưởng cậu anh dũng cỡ nào, ai ngờ chỉ ngủ suông hết đêm thôi hả? Đáng sợ.” Con bạn chậc lưỡi, lắc đầu đầy khinh bỉ.
Trần Noãn thản nhiên ngồi uống nước chanh miễn phí: “Chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi, tớ là lão làng đấy.”
“Ôi, xin hỏi lão làng, đây là lần đầu tiên trong đời ngài xuất thủ à?”
“Khụ khụ khụ.” Trần Noãn bị sặc nước, hung hăng lườm lại, “Cậu nói nho nhỏ thôi!”
“Ha ha ha, mới vậy đã đỏ mặt còn đòi là lão làng hả?” Biểu cảm trên mặt Lạc Thủy Hà phong phú thật khó tả hết bằng lời.
Trần Noãn cúi gằm mặt, chuyên tâm đếm xem trong cốc nước chanh có thả bao nhiêu cánh hoa.
“Tớ bảo này, cậu xuất sư bất lợi thì mau mau quay về đi, ngây thơ chết đi được, còn đòi ăn ai, đúng là đồ vứt đi.” Lạc Thủy Hà càng nói càng to gan.
“Gì mà xuất sư bất lợi chứ, tớ bái sư bao giờ hả? Chưa kể mọi việc đều phải coi trọng chất lượng, ít nhất thì hôm qua tớ đã có tiến triển rồi mà phải không?”
“Hay lắm, hẹn hò hơn tháng trời mới hôn mà gọi là tiến triển hả? Cậu chắc không phải là vẫn rụt rè như trước đấy chứ?”
“Hừ, nếu đó là idol của cậu để xem cậu có hạ thủ được không! Lại chẳng quỳ xuống thờ ấy!”
“Nếu gặp thần tượng của tớ, chuyện đầu tiên tớ làm sẽ là đè.”
“…” Trần Noãn bật ngón tay cái, lắc đầu không nói được gì.
“Nói đi, khi nào thì về?” Lạc Thủy Hà chẳng ôm ấp hy vọng gì với cái thể loại ba ngày làm việc hai ngày nghỉ của con bạn.
“Thành công thì về.” Trần Noãn xúc một miếng Tiramisu cho vào miệng.
“Cậu đừng có đùa nhé, nếu không định lấy anh ta thì đừng có đụng vào làm gì, tớ nói thật đấy, gần đây nghe bác sĩ Tạ kể chuyện về anh ta, giờ tớ cảm thấy phải thay bác sĩ Cố đề phòng cậu mới phải.” Lạc Thủy Hà tỏ vẻ đứng đắn.
Trần Noãn đứng hình giây lát rồi lập tức cợt nhả: “Thủy Thủy, không phải cậu từng bảo không cho dùng thử thì sao mà biết có hợp để kết hôn hay không à?”
“Vậy thì cũng phải tùy người, tớ tin là cậu không ngốc phải không? Cậu không nhìn ra Cố Thanh Thời là loại người nào à?”
“Nhưng mà… làm sao cậu biết tớ sẽ không kết hôn với anh ta chứ?” Trần Noãn cũng nghiêm túc hơn, mặt xị ra.
“Tớ không biết nên tớ mới đang nói chuyện với cậu đây.”
Trần Noãn cười rộ lên, nháy mắt mấy cái: “Thực ra tớ cũng đâu biết, nhưng mà tớ sợ lắm, có điều cũng chẳng sao, nếu phải chịu trách nhiệm với một người đàn ông phong độ như vậy, tớ tình nguyện! Cậu sợ gì nữa chứ!”
Cậu sợ chịu trách nhiệm không? Có người trời sinh không hợp chuyện yêu đương bởi vì anh ta không có chất đào hoa, lúc sinh thời chỉ đón nhận được một người, không thể chịu đựng được nếu phải chia ly, cậu có sợ không?
Chú thích:
*trứng hấp: cho gia vị vào rồi đánh đều với trứng, cho thêm thịt thà gì đó tùy ý rồi đem đi hấp cách thủy là xong rồi nha, món này dễ qtqđ nhưng có nhiều biến tấu ăn cũng dễ ăn lắm.
*Tiramisu: bánh này thành phần chính là lòng đỏ trứng và sữa tươi, một chút rượu, ăn mềm, béo nhưng không ngấy, có vị đắng của ca cao xen lẫn vị ngọt và mùi thơm của rượu. Bánh này có nhiều vị và là một loại bánh không cần dùng lò nướng. Cách làm tham khảo ở link: http://www.savourydays.com/tiramisu-chuc-mung-nam-moi/