Lâm Duật Ngôn nghe thấy giọng hắn, chậm rãi mở mắt ra, trong lúc nhất thời vậy mà nói không nên lời. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy vẻ mặt vội vã như thế của Cố Diệu Dương, nhíu chặt lông mày, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Tôi…”
“Khó chịu à?” Cố Diệu Dương thấy cậu tỉnh, lại dùng tay sờ lên trán cậu, vẻ mặt ngưng trọng hơn.
Lâm Duật Ngôn ngẩn ra hồi hâu, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi không sao.”
Rõ ràng Cố Diệu Dương không tin, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe.
Lâm Duật Ngôn hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Cố Diệu Dương nói: “Nhiệt độ quá cao phải đến bệnh viện.” Bên ngoài lạnh như vậy, chắc chắn không thể ôm cậu chạy thẳng tới, không thì trên đường lại cảm lạnh sẽ nguy to.
“Không, không cần.” Lâm Duật Ngôn lập tức nói: “Tôi nằm một lát là khỏe rồi.”
“Không được.” Thái độ Cố Diệu Dương cương quyết, không cho cậu một chút cơ hội từ chối.
“Thật, thật sự không sao, không cần đến bệnh viện.”
Cố Diệu Dương liếc cậu, tỏ ý cậu đàng hoàng mà nằm, mắt thấy số điện thoại sắp quay số, Lâm Duật Ngôn vội vàng ngồi dậy, bắt lấy ngón tay hắn nói: “Xin cậu đó, tôi thật sự không muốn đến bệnh viện, không nghiêm trọng vậy đâu.”
Thoạt nhìn cậu vô cùng đáng thương, hình như rất kháng cự bệnh viện, Cố Diệu Dương rũ mắt đối mắt với cậu mấy giây, cho đến khi Lâm Duật Ngôn bối rối rời mắt, mới hỏi “Tại sao không muốn đi?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Tôi, tôi sợ đau, tôi không muốn tiêm.” Nói xong còn che mũi ho khan hai tiếng, lại lắp bắp nói: “Xin cậu, thật sự chỉ là bệnh vặt, chỉ cần cậu ở nhà với tôi một ngày là được rồi.”
Cố Diệu Dương xác định với cậu: “Thật sự không sao?”
Lâm Duật Ngôn gật gật đầu, chột dạ nói: “Thật đấy.”
“Vậy tôi đi lấy khăn lông.” Nói rồi bảo cậu nằm xuống, lại cẩn thận đắp kín chăn cho cậu, đến phòng tắm.
Lâm Duật Ngôn nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, đổi túi nước ấm dưới chăn xuống gối đầu, lại cầm điện thoại lên nhấn mở tin nhắn Mạnh Hổ gửi tới. Bọn họ đã trao đổi phương thức liên lạc để tiện giao tiếp, Mạnh Hổ liên tục dặn đi dặn lại cậu nhất định không thể lộ tẩy, cũng tuyệt đối không thể để huấn luyện viên giữa đường quay về, nếu như bị huấn luyện viên biết là bọn họ gây trở ngại ở giữa, tìm một cái mối nối toàn thể nghỉ, đoán chừng sau này cũng không sống yên lành được.
Lâm Duật Ngôn phát sầu, cậu có thể đồng ý, là nghĩ rằng Cố Diệu Dương căn bản sẽ không trở về, ai ngờ đúng lúc ngược lại, làm trở tay không kịp. Cậu không biết diễn kịch, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng trước, lại không dám biểu hiện đặc biệt khó chịu, lo lắng Cố Diệu Dương mang cậu chạy thẳng tới bệnh viện.
Đang nghĩ ngợi, Cố Diệu Dương đẩy cửa đi vào, ngồi bên giường đặt khăn bông ấm lên trán cậu.
Lâm Duật Ngôn sợ hắn trở về câu lạc bộ, lại túm lấy tay hắn lần nữa nói: “Cậu, cậu có thể ở lại với tôi một lúc không?”
Cố Diệu Dương không nói gì nữa, gật đầu đồng ý. Hắn đứng trong phòng có phần cao ngất, Lâm Duật Ngôn nghĩ một lát, vén một góc chăn lên, nhường ra một chỗ cho hắn, “Cậu, cậu ngồi ở đây đi. Tôi sẽ không lây cho cậu.”
Cố Diệu Dương theo yêu cầu, cởi giày dựa vào giường, ngồi với cậu.
Hai người nhất thời không nói chuyện, trong bầu không khí còn có chút xấu hổ, Lâm Duật Ngôn không nắm chắc trạng thái nên có khi bị ốm, cố gắng nhớ lại dáng vẻ bị ốm trước kia, nghĩ đi nghĩ lại vậy mà thở dài.
Cố Diệu Dương hỏi: “Làm sao?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Cậu có thường xuyên bị ốm không?”
Tay Cố Diệu Dương nhàm chán, xoay bật lửa, “Sẽ không.” Hắn sống trong loại hoàn cảnh này từ nhỏ, yếu đuối là trí mạng nhất.
Lâm Duật Ngôn nói: “Hồi bé tôi thường xuyên bị ốm, có một khoảng thời gian luôn cố ý bị ốm, khó chịu cũng chịu đựng, tiêm uống thuốc cũng chịu đựng. Thuốc rất đắng, đầu kim rất nhỏ cũng đặc biệt đau.”
Cố Diệu Dương hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì ba mẹ tôi á.” Lâm Duật Ngôn nhếch môi cười một tiếng: “Cậu cũng biết công việc của họ, luôn rất bận, hồi nhỏ tôi được bảo mẫu và người hầu nuôi lớn, rất ít khi gặp được họ.”
“Có một lần tôi phát hiện, bị ốm mẹ sẽ đột nhiên xuất hiện, ba cũng có thể nhìn tôi một cái trong lúc cấp bách.” Lâm Duật Ngôn quấn ngón tay nói: “Sau đó, tôi muốn thu hút sự chú ý của họ, khi trời lạnh, cố ý cởi mấy bộ quần áo, mình bị ốm. Nhưng tôi nhát gan quá, sợ cái này sợ cái kia, cho dù muốn khiến mình bị ốm, cũng không có quyết đoán đi tắm nước lạnh, hoặc là làm cho mình nhìn đáng thương hơn.”
“Dần dần họ không trở về nữa, cảm thấy con trai mà, cảm cúm nóng sốt cũng không phải chuyện lớn gì, giao cho bảo mẫu chăm sóc là được rồi.” Lâm Duật Ngôn nói: “Sau đó nữa, tôi không thích bị ốm, bởi vì bị ốm cũng không có người tới thăm tôi, tuy dì đối xử với tôi thật sự tỉ mỉ chu đáo, nhưng đó cũng không phải là dì ấy muốn quan tâm tôi. Chăm sóc tôi cũng chỉ là công việc của dì mà thôi.”
Lại liếc nhìn Cố Diệu Dương vành mắt hơi đỏ: “Hôm nay cảm ơn cậu, đã rất lâu rồi không có ai nghe thấy tôi bị ốm, lập tức xuất hiện ở bên cạnh tôi.”
Cố Diệu Dương im lặng mấy giây, vuốt vuốt tóc cậu, lại thuận tay ôm lấy bả vai cậu, để cậu dựa trong ngực mình.
Trêu đùa cười nói: “Thì ra đồ yếu ớt là con sâu đáng thương?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Tôi mới không đáng thương, tôi chỉ là…”
Cố Diệu Dương hỏi: “Chỉ là gì?”
“Chỉ là đột nhiên nghĩ tới đây… có cảm xúc nên phát ra.” Lại nói: “Vả lại bây giờ tôi đã rất ít bị ốm, cơ thể đặc biệt tốt.”
Cố Diệu Dương cong khóe miệng nhắc nhở: “Vậy sao hôm nay nóng nghiêm trọng đến vậy?”
Lâm Duật Ngôn nháy mắt nhớ ra vẫn đặt mình trong bệnh tật, vội vàng lại ho khan vài tiếng, suy yếu nói: “Có thể là nhiệt độ ở đây và trong nước chênh lệch nhiều quá, cho nên… sơ ý một cái đã trúng chiêu rồi.”
“À.” Cố Diệu Dương khẽ vỗ bả vai cậu, nói: “Hóa ra là vậy.”
Sau đó lại trò chuyện vài câu, Cố Diệu Dương không trêu cậu như bình thường, hình như thật sự đau lòng cậu bị ốm, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường, trong lòng Lâm Duật Ngôn mềm nhũn, đang nghe lại ngủ thiếp đi.
Còn nằm mơ, trong có có người dùng máy hát mở khúc hát, lặng lẽ dỗ cậu đi ngủ.
Khoảng ba giờ chiều, Lâm Duật Ngôn mới mở mắt ra, hốt hoảng trong chốc lát, phát hiện trên giường không có người, vội vàng nhảy dựng lên. Đã qua thời gian dài như vậy, cũng không biết Cố Diệu Dương có đến câu lạc bộ không, phải gọi điện thoại cho Mạnh Hổ trước, nhưng nếu như Cố Diệu Dương đến rồi, chắc hắn ta cũng không có tay để nghe điện thoại.
Lâm Duật Ngôn lén lút mở cửa phòng tìm một vòng ở tầng hai, lại bước hai bậc thang nhìn xuống dưới, Cố Diệu Dương đang ngồi trên sofa lướt điện thoại, hình như không có dấu hiệu đã đi ra ngoài, nháy mắt thở phào nhẹ nhõm. Dự định yên lặng không tiếng động quay trở lại phòng tiếp tục giả ốm, đã nghe Cố Diệu Dương lười biếng hỏi một câu: “Không ngủ nữa?”
Sống lưng Lâm Duật Ngôn căng thẳng, vội vàng ho khan hai tiếng, khập khiễng đi xuống lầu, lại bỗng nhiên nhớ ra cậu không đóng vai tàn phế, biến thành bước chân yếu đuối, nhìn không có tinh thần gì, “Cậu đang làm gì vậy?”
Cố Diệu Dương nói: “Xem thực đơn.”
Lâm Duật Ngôn ngồi bên cạnh hắn, nhìn một chút: “Cậu muốn nấu canh à?”
Cố Diệu Dương: “Ừm.”
Lâm Duật Ngôn hỏi: “Cho tôi uống?”
Cố Diệu Dương vẫn: “Ừm.”
Lâm Duật Ngôn khẽ nói câu “Cảm ơn.” sợ lúc này biểu hiện không giống bệnh nhân, lại ra sức ho khan, kết quả ho dùng sức quá, cổ họng vừa đau vừa ngứa, vậy mà không dừng lại được, đấm ngực, sắc mặt đỏ bừng.
Vẻ mặt Cố Diệu Dương hơi ghét bỏ, giúp cậu lấy cốc nước, đặt vào tay cậu nói: “Đừng ho nữa, cổ họng không đau à?”
Lâm Duật Ngôn vội vàng bưng cốc nhuận họng, chớp mắt mấy cái nói: “Không, không đau.”
Cố Diệu Dương búng trán cậu một cái, lướt điện thoại mở ra một trang: “Ngày mai vẫn dự định lên cơn sốt?”
“A…”
Cố Diệu Dương nói: “Nếu như vẫn sốt, phải nhớ điều chỉnh nhiệt độ nước, người bình thường sốt tới nhiệt độ sáng nay của cậu, đã bắt đầu thần chí không rõ.”
Lâm Duật Ngôn ngớ ra mấy giây, hơi lúng túng nói: “Lúc, lúc nào cậu phát hiện ra… tôi giả vờ?”
Cố Diệu Dương thản nhiên liếc cậu một cái: “Lúc cậu ngồi dậy, túi nước ấm lộ ra.”
“À…” Lâm Duật Ngôn cựa quậy ngón tay, nhẹ nhàng nắm thành đấm, ngón tay cái chốc lát lộ ra ngoài, chốc lát lại chui vào nắm đấm, cậu không khiếp sợ và rụt rè sau khi bị vạch trần, ngược lại hỏi: “Vậy hôm nay cậu… cũng đang diễn kịch với tôi à?”
Thảo nào khăn mặt hạ nhiệt độ là ấm áp, thì ra hắn đã phát hiện từ lâu…
Cố Diệu Dương tùy ý đáp một tiếng.
“Vậy, vậy cậu… tại sao không vạch trần tôi?” Lâm Duật Ngôn nhìn gò má hắn, tầm mắt rơi trên bông tai màu lam ở lỗ tai hắn, hình như hắn luôn đeo, chưa từng tháo xuống.
“Bởi vì thích.”
“Hở?”
“Bởi vì thích cậu.” Cho nên nhìn cậu càn quấy.
Cố Diệu Dương không ngước mắt, vẫn nghiên cứu thực đơn, câu nói ngoài miệng này, hắn đã nói rất nhiều lần.
Lần thứ nhất Lâm Duật Ngôn không để trong lòng, lần thứ hai uống say không nhớ rõ, nhưng loáng thoáng có chút ấn tượng.
Nhưng bất kể lần nào, Lâm Duật Ngôn cũng cảm thấy là giả, mãi đến tận lần này, mới thật sự im lặng, kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu.