Đây là một đêm hỗn loạn.
Quý Tinh Diêu trốn trong phòng giấu mình dưới chăn bông, lấy điện thoại gọi cho Hạ Kiêu sau đó rút ra kết luận.
Trong giọng Hạ Kiêu có ý cười, “Sao lại nhốn nháo hoảng loạn rồi?”
“Chú Chu không chuẩn bị phòng và đồ đạc cho em sao? Chuẩn bị không kỹ thì không được, có muốn anh đến đón không?”
Thật ra Quý Tinh Diêu có chút muốn Hạ Kiêu đưa cô về, nhưng cô biết nếu cô đi với Hạ Kiêu ba và anh trai chắc chắn sẽ đau lòng, Quý Tinh Diêu do dự một lúc lắc đầu tiếc nuối, “Thôi ạ. Hơn nữa ba đã chuẩn bị rất kĩ rồi, quả là quá tốt rồi.”
Quý Tinh Diêu nhỏ giọng oán trách với Hạ Kiêu, cũng không được xem là oán trách gì, chỉ là đang bài tỏ sự kinh ngạc của bản thân, “…. Em bị doạ một trận, nhà của ba lớn quá, giống như một lâu đài, nếu em tự đi bộ xung quanh phải đi chắc phải một tiếng mới hết, nhưng trong nhà em chỉ có ba người, ba em anh em còn có em nữa. Không đúng, trước đây chỉ có ba em và anh em hai người họ thôi, hai người sao lại ở được một căn nhà lớn như vậy, không buồn sao?”
Hạ Kiêu cười cười một tiếng, tục lắng nghe những lời phàn nàn của Quý Tinh Diêu.
“Còn nữa, em vừa bước vào cửa, bác quản gia đã đứng ở cửa có hai mươi người, bọn họ ăn mặc rất chỉnh tề, bác quản gia mặc lễ phục, rất ngầu giống như trong phim truyền hình. Phía sau bác quản gia là cái người mặc đồ màu đen trắng kia gọi là… là trợ lý sinh hoạt? Khi em bước vào, thì bọn họ ngay lập tức nhìn chòng chọc em, nói “Chào tiểu thư” lúc đó em bị doạ suýt thì chạy mất.”
Hạ Kiêu giọng lười biếng nói: “Ồ, sao bọn họ có thể như vậy, doạ bé cưng của chúng ta rồi, đánh giá thấp.”
Quý Tinh Diêu lắc đầu tiếp tục lảm nhảm, “Sau đó ba em dẫn một chị gái đi tới, nhưng ba nói với em chị gái này nhìn như mới 30 tuổi nhưng thật ra đã 46 tuổi rồi, cứ gọi là dì Ngải, trời ạ, dì Ngải giống kiểu nữ cường nhân trong phim truyền hình, hào quang siêu cấp mạnh mẽ.”
Quý Tinh Diêu nhỏ tiếng nói: “Em thật sự có chút sợ dì ấy.”
“Nhưng mà dì ấy tốt với em lắm, dì ấy nói sau này dì ấy sẽ là nữ quản gia của riêng em, giúp em sắp xếp mọi việc trong cuộc sống, chỉnh lại tài sản của em, giải quyết các mối quan hệ gì đó… em mới phát hiện quản gia mà cũng có tư nhân nữa, hơn nữa em còn nói với dì Ngải là em chỉ có 1 vạn thôi không có tài sản gì cả.”
“Sau đó, sau đó,” Quý Tinh Diêu nhỏ giọng hít một hơi, sau khi hít thở sâu cô dùng giọng điệu không thể tưởng tượng nổi: “Sau đó, dì Ngải nhìn em với ánh mắt như đang nhìn một đứa ngốc nói, mặc dù em đã mất tích nhiều năm như vậy, nhưng ba em đã mua rất nhiều tài sản dưới tên của em để lại cho em, ồ phải rồi, tên ban đầu của em là Chu An Duyệt. Ba nói ông ấy muốn em được bình an hạnh phúc, em thấy tên nghe rất hay và ý nghĩa nhưng bây giờ em đã quen với cái tên này rồi. Ba nói không muốn đổi cũng không sao, tên chỉ là cái để gọi nhau thôi.”
Suy nghĩ của Quý Tinh Diêu nhảy rất nhanh, nhớ tới cái gì sẽ nói cái đó: “Ồ phải rồi, anh biết không, phòng mà ba chuẩn bị cho em toàn màu hồng, đầy búp bê và đồ trang trí dễ thương, giống như ngôi nhà trong truyện cổ tích, đặc biệt là màu hồng rất dễ thương.”
“Sau đó em còn 2 phòng để quần áo, bên trong chất đầy luôn. Em chỉ có một mình sao có thể mặc được nhiều quần áo như vậy chứ?”
“Ồ còn tối nay lúc ăn cơm nữa, cứ tưởng nhà ba to thế này sẽ ngồi ăn trên bàn dài và to như trong phim truyền hình, nghĩ đến đây em lại thấy khó tiêu. Thật may là không có. Đó là một bàn ăn bình thường, bác quản gia dọn một số món hải sản, em không thích lột vỏ nên không ăn, sau đó ba và anh trai không ăn luôn một người thì bóc tôm cho em người kia bóc cua cho em cũng cứ luôn gắp rau cho em. Em cứ ăn cứ ăn, ăn tới rất no luôn.”
Quý Tinh Diêu nói nói, nhưng giọng điệu có chút khổ não, “Nhưng mà em cảm thấy ngại lắm, có phải ba với anh trai em cảm thấy mấy năm nay em sống không được tốt cho nên muốn bồi thường cho em, cho nên đối xử với em cực kỳ tốt, cực kỳ cực kỳ tốt. Em đã nói với họ mấy năm nay em sống cũng tốt lắm, không cần phải buồn, nhưng bọn họ nghe xong càng buồn hơn.”
Hạ Kiêu an ủi: “Bọn họ đối xử tốt với em thì em cứ nhận, cũng không cần cảm thấy không ổn, bởi vì như vậy làm cho bọn họ dễ chịu hơn.”
Quý Tinh Diêu: “Nhưng mà em cũng muốn làm chút gì đó an ủi ba với anh trai.”
Hạ Kiêu: “Em vui vẻ, chịu nhận đồ mà bạn họ cho em đó chính là sự an ủi lớn nhất với bọn họ rồi.”
Quý Tinh Diêu lăn qua kéo chăn bông xuống một chút, “Vậy ý của anh là cái gì em cũng không cần làm?”
Hạ Kiêu: “Không, có một chuyện mà ngày nào em cũng phải làm.”
Quý Tinh Diêu hiếu kì, nghiêm túc thỉnh giáo, “Là chuyện gì?”
Hạ Kiêu: “Nhớ anh. Mỗi ngày đều phải nhớ anh, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho anh, hai ngày nay em ở nhà làm quen một chút, qua hai ngày nữa anh qua tìm em.”
Quý Tính Diêu đỏ mặt, “Anh lại không nghiêm túc.”
Hạ Kiêu: “Anh rất nghiêm túc. Anh đang kêu em phải nghiêm túc nhớ anh.”
Quý Tinh Diêu nhớ tới một chuyện, “Phải rồi, ba em nói ngày 24 tháng 1 là sinh nhật em, cho nên qua hai ngày nữa dự định sẽ tổ chức sinh nhật cho em. Em nói với dì Ngải là không cần làm quá long trọng, dì Ngải nói là sinh nhật lần này nhất định phải làm thật long trọng, chủ yếu để nói với người bên ngoài là ba đã tìm được em rồi, em đã trở về rồi.”
Hạ Kiêu bừng tỉnh, phải rồi ngày 24 tháng 1, biển số xe của nhà giàu số một đều là 0124. Anh biết cái này nhưng Quý Tinh Diêu vừa được tìm về, trong một lúc anh không nghĩ tới chuyện này, có vẻ như chú Chu nóng lòng muốn thông báo chuyện con gái mình với thế giới bên ngoài.
Quý Tinh Diêu khẽ thở dài, “Tới lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người, làm sao đây, em có chút sợ.”
Hạ Kiêu cười: “Em biểu diễn trên sân khấu, hàng nghìn người cũng không sợ, còn sợ gặp mấy người đó à?”
Quý Tinh Diêu phản bác, “Không giống nhau mà.”
Hạ Kiêu: “Đừng sợ, ai cũng không thể ức hiếp em.”
Quý Tinh Diêu lắc đầu ngập ngừng hỏi: “Vậy ngày 24, cũng chính là hai ngày sau anh… có thể tới không?”
Ích kỷ mà nói, Quý Tinh Diêu chắc chắn hy vọng Hạ Kiêu sẽ đến, bởi vì nếu Hạ Kiêu đây, Quý Tinh Diêu sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng chân của Hạ Kiêu….
Tuy Hạ Kiêu nói là anh giả vờ, nhưng anh không phải kiểu không bị thương mà giả vờ bị thương, mà là bị thương nhẹ giả vờ thành bị thương nặng, cũng có nghĩa chân của Hạ Kiêu thật sự bị thương rồi, có điều bị trẹo thôi, không có gãy chân hay mấy kiểu nghiêm trọng, thế nên Quý Tinh Diêu lo chân Hạ Kiêu bị thương nên không muốn anh tới.
Giống như rất mâu thuẫn.
Hạ Kiêu giọng điệu ngạc nhiên hỏi cô: “Bé cưng, em nghĩ gì vậy?”
“Sinh nhật em đương nhiên anh phải tới rồi.”
Hạ Kiêu chợt suy nghĩ, hai ngày nay anh cần ở chỗ chú Chu cọ độ thiện cảm, giành lấy thân phận con rể của mình trong mắt chú ấy, chuyện này cần phải tuyên bố sớm, không thì càng muộn độ khó càng cao hơn.
Quý Tinh Diêu: “Chân anh làm sao bây giờ?”
Hạ Kiêu: “Anh đã đỡ nhiều rồi, em đừng lo lắng. Tiệc sinh nhật của em anh nhất định sẽ đi.”
——
《Con gái mất tích nhiều năm của nhà giàu số một cả nước cuối cùng cũng trở về, máu mủ ruột thịt cuối cùng cũng được đoàn tụ 》
《Con gái mất tích nhiều năm của nhà giàu số một cả nước cuối cùng cũng đã được tìm thấy, nhà giàu số một cả nước vì con gái mà tổ chức sinh nhật.》
《Cô gái mồ côi ngày xưa nay trở thành con gái ruột của nhà giàu số một cả nước.》
……
#Chu Trọng Nguy tìm thấy con gái ruột
#Tiểu công chúa Chu thị
#Thái tử Chu thị chi mạnh tay ở Cảng thành để chuẩn bị quà cho em gái
……
Chu Trọng Nguy muốn tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho Quý Tinh Diêu tin tức sớm đã được truyền ra ngoài nên chỉ trong gần một ngày, tin Chu Trọng Nguy tìm thấy con gái thất lạc nhiều năm đã càn quét toàn bộ Internet với tốc độ khó tin.
Ngày hôm nay, các phần mềm trong điện thoại của mọi người đều dồn dập nhảy ra tin tức này, nói tin tức này cho mọi người biết.
Hầu hết các hot share trên mạng đều là việc nhà giàu số một cả nước tìm thấy được con gái mất tích của mình, điều này cho thấy vấn đề này nhận được nhiều sự quan tâm như thế nào.
Từ trước tới nay, chuyện nhà giàu hành động khiêm tốn đột nhiên thay đổi phong cách khiêm tốn trước đây, nhân dịp sinh nhật con gái mà làm lớn khiến mọi người rất bất ngờ, phải biết cậu con trai được cho là duy nhất của nhà giàu số một, Chu Thời Tranh, cũng chưa từng có đãi ngộ thế này, sự coi trọng và tình yêu thương của Chu Trọng Nguy với cô con gái này không hề tầm thường chút nào.
Nghe nói chuyện cô con gái nhiều năm mất tích lớn lên ở viện mồ côi, từ trước tới nay luôn mang thân phận trẻ mồ côi, không ngờ lại tự nhiên biến thành con gái của nhà giàu số một, cứ như chuyện chỉ xuất hiện trong phim vậy khiến người ta không cách nào đoán được kết cục. Nói thẳng ra từ không ai biết đến khi tới đỉnh cao cuộc đời, còn nhanh hơn ngồi tên lửa, có lẽ chỉ có nằm mơ mới đuổi kịp tốc độ đó.
Cư dân mạng đùa giỡn trên mạng:
- Ba Chu à, ba còn thiếu con gái không?
- Ba Chu à, nói không chừng ba còn một người con trai mất tích nhiều năm nè?
- Được rồi, con đã chuẩn bị xong hết rồi á, chỉ đợi ba Chu rước con về thôi.
……
Chu Kế Nguyệt hai ngày nay luôn tra thông tin của Chu An Duyệt, cho dù biết là ba con Chu gia sẽ không để lộ thông tin ra ngoài cô ta dù sao chăng nữa cũng không thể biết được, tuy như vậy, cô ta vẫn không thể không tra, rốt cuộc trừ mọi khả năng ra cô ta cũng không thể làm gì khác. Nhưng quả nhiên, cô ta tra thế nào cũng không tra được.
Bắt đầu từ ngày biết đã tìm được Chu An Duyệt, cô ta sợ hãi đến mức gần như phát điên, điều khiến cô ta cáu kỉnh hơn nữa là ngay cả khi về nhà, mẹ cô ta còn lo lắng hoảng sợ hơn cả cô ta, không những không thể an ủi cô ta, hơn nữa còn luôn miệng nói con gái nuôi là con gái nuôi, con gái ruột trở về rồi sẽ bị vứt bỏ, những lời bàn luận này càng làm trầm trọng thêm tâm trạng tồi tệ của cô ta.
Trong thời gian này Chu Kế Nguyệt đã gọi điện điện thoại cho Chu Trọng Nguy uyển chuyển biểu đạt em An Duyệt đã về rồi, cô ta muốn được gặp một lần, nhưng lại bị Chu Trọng Nguy từ chối ‘An Duyệt nói bây giờ con bé không có cảm giác an toàn, đợi con bé quen rồi lại nói’ làm lý do từ chối, cho dù cô ta nói bao nhiêu lần Chu Trọng Nguy cũng không đồng ý, thậm chí còn kêu cô ta thời gian này đừng đi tìm Chu An Duyệt, tới lúc tiệc sinh nhật của Chu An Duyệt rồi sẽ gặp nhau.
Nhìn thấy Chu Trọng Nguy bảo vệ Chu An Duyệt kĩ càng như vậy, Chu Kế Nguyệt rất tức giận nhưng cũng không thể làm trái ý của Chu Trọng Nguy, chỉ có thể hồi hộp chờ tới sinh nhật của Chu An Duyệt.
Mức độ Chu Trọng Nguy sủng ái Chu An Duyệt làm cho Chu Kế Nguyệt sợ hãi không yên, Chu Kế Nguyệt thời gian này nghe không dứt được người ta nói về việc Chu Trọng Nguy có bao nhiêu sủng ái đứa con gái này.
Chu Trọng Nguy luôn làm mọi thứ điệu thấp, nhưng lại sẵn sàng tổ chức một bữa tiệc lớn như vậy cho con gái của mình, quản gia bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc, tiêu tiền như nước, Chu Kế Nguyệt ở bên cạnh Chu Trọng Nguy nhiều năm như vậy từ trước đến nay chưa từng thấy Chu Trọng Nguy xa hoa như vậy.
Chu Trọng Nguy hiếm khi tự mình tổ chức tiệc lớn như vậy, những người có thể tham dự tiệc phải là những ông chủ thường xuyên tiếp xúc với Chu Trọng Nguy có quá nhiều người muốn tham dự tiệc này với nhiều mục đích khác nhau.
Mấy cô gái bên cạnh Chu Kế Nguyệt cũng muốn tìm mọi cách để có thể tham gia tiệc sinh nhật của Chu An Duyệt, vì chuyện này, cả ngày trong nhóm hục hặc với nhau giành nhau tới đỏ cả mắt, đương nhiên cũng không ít người tới tìm Chu Kế Nguyệt, nhưng Chu Kế Nguyệt nhìn thấy những người này vì muốn đi tới tiệc sinh nhật của Chu An Duyệt mà thành dạng này trong lòng buồn bực, đều từ chối khéo.
May mắn, ngày tổ chức sinh nhật của Chu An Duyệt đã đến rất gần.