Chẳng qua người ta thấy rấm rứt vì những lý do khác nhau, còn trong lòng Vọng Thư cảm thấy khó chịu là bởi nếu trời mưa thì không thể tập thể dục buổi sáng, mà không tập thể dục buổi sáng thì hội học sinh đâu có lý do để đi kiểm tra chuyên cần. Mà không đi kiểm tra chuyên cần thì —— cô càng không thể gặp được Lăng Việt.
Cô đã từng rất thích trời mưa. Từng giọt mưa rơi trên phiến lá, mái nhà và cửa sổ phát ra những âm thanh rời rạc, không gây ồn ào, có thể khiến lòng người tĩnh lặng.
Cô còn cực kỳ thích lời hát “Ngay cả khi cơn mưa làm đảo lộn cả thành phố” trong bài 《Bản tình ca nhỏ 》. Khoảnh khắc nghe lời bài hát này khiến người ta như thấy những đám mây dần tan ra sau cơn mưa, những bãi nước tù đọng phản chiếu ngược lại hình ảnh cả thành phố, rực rỡ sắc màu nhưng lại vô cùng lãng mạn.
Quả nhiên lời bài hát luôn có sức hấp dẫn vĩnh hằng.
Có điều sau khi cô gặp được Lăng Việt, cô lại bắt đầu thích những ngày nắng.
Trước kia cô từng có một giấc mơ. Cô mơ thấy mình biến thành con mèo trắng đang ưỡn bụng lười biếng nằm ngủ dưới mái hiên, kế bên là một con chó đang ngây ngô thè lưỡi. Mỗi khi có người đi ngang qua sân thì nó đều cảnh giác dỏng tai lên quan sát xung quanh.
Đây là một giấc mơ thanh bình và yên ả hiếm hoi của cô. Không biết tại sao nhưng cô có cảm giác trong tiềm thức của cô, chú chó kia là đang ám chỉ Lăng Việt.
Ấm áp, bầu bạn, kiên nhẫn và mạnh mẽ, khiến cho người ta cảm thấy an toàn.
==
Lưu Bác Văn không được đi chơi đá banh ban đêm với bọn Lăng Việt cả một tuần liền. Cậu ta cảm thấy cả người khó chịu, vai lưng cứ đau nhức do ngồi suốt ngày.
Cậu ta gác chân lên ghế của Quý Ngâm Thu ngồi đằng trước, sải người gục đầu lên hộp bút trên bàn, cả người cứ như miếng sandwich bị cuộc sống cán dẹp lép vậy: “Trời ơi, chừng nào mới hết mưa đây.”
Không có ai để ý đến cậu ta, mọi người ai cũng đi ra ngoài hết, còn Quý Ngâm Thu đang bàn về bữa tối với Vọng Thư: “Vọng Thư, nay trời mưa, cậu đến câu lạc bộ phát sóng xong rồi mới đi cửa hàng tiện lợi thì sẽ rất phiền phức, để tớ mang qua giúp cho cậu.”
Vọng Thư đồng ý: “Vậy mai tớ bao cậu trà sữa.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô không muốn làm phiền đến cậu ấy, dù sao cô phải phát thanh hai lần một tuần liên tục trong một năm rưỡi. Cho nên trước đó cô cũng đã từ chối khéo sự giúp đỡ của Quý Ngâm Thu. Hoặc cô sẽ chuẩn bị trước bánh mì với hộp sữa hoặc sau khi phát thanh xong cô sẽ đi mua ít đồ ăn.
“Được thôi, trà sữa bơ thêm kem cheese! YYDS (*)!”
(*) YYDS giống như GOAT trong tiếng Anh. Đó là chữ viết tắt của tiếng Trung 永远 的 神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là “mãi mãi là Thần”. Chỗ này có thể hiểu là “Cậu là nhất!”
Chưa nói xong Lưu Bác Văn đã đá ghế cô một cái.
Quý Ngâm Thu quay lại trừng mắt nhìn cậu ta.
Lưu Bác Văn lập tức hoảng sợ: “Xin lỗi chị Quý, em chán quá, chị xuống nói chuyện với em chút đi.”
Cậu ta chỉ nhỏ hơn Quý Ngâm Thu có 2 ngày nhưng từ bé mỗi lần cãi nhau, cậu ta lại gọi chị xưng em với cô.
Quý Ngâm Thu: “…”
Sao bây giờ cái con người này lại không biết xấu hổ như vậy chứ.
Vọng Thư ngồi bên cạnh cười cười nhìn hai người bọn họ. Chờ tới khi Quý Ngâm Thu đấu võ mồm với cậu ta xong, giận dữ thở phì phò quay lại, cô mới nhẹ giọng bình luận: “Thanh mai trúc mã, cặp đôi hay cãi vã nhưng yêu thương nhau nha.”
Quý Ngâm Thu kinh hãi: “Còn lâu!”
“Có thể tùy tiện gõ CP, nhưng không thể bậy bạ như vậy!”
“Cậu ta chỉ là tên em trai thối thôi!”
…
“Hoan nghênh mọi người đến nghe chương trình buổi tối của câu lạc bộ phát thanh, hôm nay là thứ năm, ngày 18 tháng 5 năm 2015…”
Sau khi phát thanh xong tin tức ngày hôm đó, Vọng Thư thơ thẩn trong tiếng nhạc.
Đã là ngày 18 tháng 5 rồi, ngày 18 tháng 6 là sinh nhật Lăng Việt.
Ngày đầu tiên cô thêm bạn với Lăng Việt trên QQ, cô đã cẩn thận ghi lại ngày tháng vào note điện thoại.
Cả khoảng thời gian dài như vậy, cô đã nắm rõ ý nghĩa ngày tháng này trong lòng bàn tay. Biết hôm đó là thứ năm, đúng lúc lại là ngày cô phát thanh chương trình; thậm chí còn biết: ngày 18 tháng 6 năm 2015 phải tránh tiệc tùng, tránh giao dịch, tránh xây nhà; hợp cúng bái, hợp du lịch và hợp…cưới hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, trầm giọng ho khan một tiếng, cần bản thảo lên rồi bật micro đài phát thanh, vặn nhỏ nhạc từ từ đến khi tắt hẳn rồi mới bắt đầu phát thanh đoạn tin tức tiếp theo.
——Nên tặng quà sinh nhật gì cho Lăng Việt bây giờ?
Có điều còn chưa tới sinh nhật Lăng Việt đã phải “tiếp đón” ngày 520 với 521 rồi. Chương trình phát thanh mỗi ngày chỉ dành ra 15 phút để phát những bài hát do các học sinh đặt trước, chưa kể còn phải loại bỏ mấy lời chúc giữa các bài hát, tức chỉ có thể phát nhiều nhất ba bài hát thôi. Cho nên sáu giờ sáng cùng ngày sẽ mở form đăng ký, ai tới trước được trước.
Bởi vậy nên ngày 520 hằng năm đều là ngày dành cho mấy bạn trẻ muốn lén lút bày tỏ tình cảm của mình huấn luyện tốc độ tay và cũng là ngày mà mấy bạn “cẩu độc thân” thà rằng đi học mà không mang theo lỗ tai thôi.
Tuần trước Vọng Thư đang ngồi trong lớp rảnh rỗi lướt bảng tin QQ thì thấy một cặp đôi yêu nhau đăng đoạn đối thoại của mình lên để “khoe ân ái”. Đoạn đối thoại nó như thế này:
Bạn nữ: Dạo này anh có chơi game không?
Bạn nam hơi sợ nhưng nghĩ lại thì lại thấy tủi thân: Không có mà, từ lúc em nói không được chơi nữa thì anh đâu có chơi.
Bạn nữ: Vậy bây giờ em cho phép anh chơi.
Bạn nam:…Anh có làm gì sai hả em?
Bạn nữ: Anh không muốn đặt bài hát nào cho em vào ngày 520 sao?
Bạn nam: Đúng rồi, anh không biết liệu anh có giành được trước hay không.
Bạn nữ: Cho nên anh phải luyện tốc độ tay một chút đó.
Bạn nam thở phào nhẹ nhõm: À à, thì ra là vậy, làm anh hết hồn.
Bạn nữ nghi ngờ: Mắc gì mà hết hồn, chột dạ à?
Cuối cùng mới hé lộ sự thật rằng —— Bạn nam đã lén lút chuẩn bị quà lễ tình nhân cho bạn gái rồi nhưng tưởng là cô gái đã phát hiện ra.
Khu bình luận đều là các “cẩu độc thân” bị nhét đường cho ngọt đến chết, gào thét 99 tiếng trong một ngày.
…
Tài khoản QQ chính thức của câu lạc bộ phát thanh trường vừa đưa ra link form đăng ký bài hát ngày 520 thì một giây sau refresh lại trang đã có hàng chục bài hát được cập nhật.
Chị nữ sinh phát thanh vào thứ tư đang sàng lọc ba bài hát nhanh nhất. Đột nhiên có một icon “Cười như điên” được gửi vào trong group chat của ba người, Vọng Thư vốn không phải người tò mò cũng phải gửi một icon chấm hỏi.
Giây sau, ảnh chụp màn hình được gửi tới, trên đó ghi:
List đăng ký bài hát hôm nay:
1. Ninh Chu – lớp 10A1 – Bài kinh kịch kinh điển《Núi Định Quân》phát cho toàn thể giáo viên và học sinh với lời nhắn: Ái chà chà chà chà chà thịch thịch há!
2. Tiết Trình – lớp 10A2 – Bài《Sunshine After The Rain》dành tặng cho tất cả các cặp đôi không đăng ký kịp bài hát với lời nhắn: Các bạn không đăng ký kịp cũng không sao, năm sau lại đăng ký tiếp! Mưa gió rồi sẽ dứt, ánh mặt trời rồi lại lên.
3. Lưu Bác Văn – lớp 10A2 – Bài《Hãy nghe lời mẹ》gửi đến tất cả bạn học trong trường với lời nhắn: Nghe lời mẹ dạy, không cần yêu đương!
Các cặp đôi của trường không một cặp nào “sống sót”.
Ba người vác cặp mắt gấu trúc nhìn chằm chằm vào màn hình rồi cười gian —— Sao đùa được với tốc độ tay của dân FA 17 năm cơ chứ!
==
Ngày 18 tháng 6, Vọng Thư ngồi trước bàn phát thanh, lâu lâu lại nhìn ra ngoài cửa sổ hướng về phía sân bóng rổ. Dường như cô có thể nhìn thấy bóng dáng Lăng Việt đang hoạt động trong đó xuyên qua từng tầng bóng cây và hàng rào sắt mỏng manh.
Mùa mưa Giang Nam kéo dài hai tuần liền, sau cơn mưa trời lại sáng. Hôm nay trời cực kì đẹp, chắc chắn bây giờ Lăng Việt đang chơi bóng rổ bên đó rồi.
Cô không nhịn được lại nhớ tới những lúc đi kiểm tra chuyên cần thể dục buổi sáng.
Cô vừa ra khỏi lớp đã thấy Lăng Việt đứng chờ ở cửa sau y như cũ, ra vẻ tự nhiên chào hỏi cô.
Thông báo QQ sẽ tự động gửi thông báo nhắc nhở sinh nhật cho bạn tốt. Có rất nhiều người đã gửi tặng những món quà nhỏ cho Lăng Việt trên bảng tin QQ từ hôm qua đến sáng hôm nay.
Vọng Thư vẫn chưa tặng quà, cô đang giả vờ như không nhìn thấy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ba người đang thản nhiên tán dóc, đi được nửa đường tự nhiên Từ Diệc Minh móc cái điện thoại chưa từng được lấy ra từ lúc đi kiểm tra chuyên cần tới giờ, bấm bấm mấy cái, như là phát hiện ra đại lục mới: “Ê, Lăng Việt, hôm nay là sinh…”
“Khoan đã!” Vọng Thư đột nhiên kêu lên: “Ở đây có giám sát, sao cậu dám chơi điện thoại ở đây?”
“Mau cất vô, coi chừng bị phát hiện.”
Từ Diệc Minh: “…”
Kế hoạch thất bại rồi, làm sao đây.
Tận đến lúc ba người về chỗ ngồi của mình rồi Từ Diệc Minh vẫn chưa tìm được cơ hội nói cho xong câu kia.
Lăng Việt uống ừng ực hết nửa chai nước, trong lòng tủi thân: Chỉ muốn nghe câu chúc mừng sinh nhật thôi mà, sao khó quá đi.