Trái tim run lên vì đau đớn, ngực như bị rạch ra xối xuống một dòng nước sôi, rồi lại đột ngột bỏ vào một khối băng lạnh lẽo.
Tôi đau đến quên cả hít thở, cứ như vậy ngây ngốc nhìn anh co mình cuộn tròn trên nền đất, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt.
"Em đừng đi...Anh sai rồi, tha thứ cho anh..." Tần Sở vòng tay ôm ngực, ôm cái khăn quàng cổ kia như bảo vật, hiển nhiên đã chìm vào giấc mơ, hai mắt nhắm nghiền lại.
Cảnh trong mơ dường như khiến anh cực kỳ thống khổ, đến giọng thốt ra cũng run rẩy.
Tôi gần như muốn đi đến trước mặt anh, ôm chặt anh vào ngực, bằng mọi cách phải nói cho anh biết tôi đang ở đây này.
Tôi yêu anh như vậy, làm sao mà trơ mắt nhìn anh chịu đựng đau khổ như thế này đây?
Tần Sở, tôi chưa từng oán trách anh mà.
Mỗi một chỗ đau của anh như cứa vào tim tôi, môi tôi run run, lồng ngực thở dốc không ngừng phập phồng.
Cảm xúc như muốn bùng nổ tới nơi nhưng chút lý trí còn sót lại không cho phép tôi tiến thêm nữa.
Tôi và anh đã âm dương cách biệt, sao có thể nhúng tay vào cuộc sống của anh?
Cầu Cầu im lặng đi đến bên cạnh tôi, nhìn Tần Sở đang cuộn tròn ở sô pha, không hề có ý định muốn đi đến đó.
Nó thấp giọng "Ẳng" một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn tôi như đang an ủi.
Tần Sở còn đang rầm rì cái gì đó, âm thanh ngày càng nhỏ, mà não tôi đang rối thành một đống, cho nên càng không nghe rõ anh đang nói gì.
Tôi mơ màng nhìn về phía Cầu Cầu, hoàn toàn không để ý nước mắt đang chảy xuống, tiếng nói run rẩy: "Cầu Cầu...!anh ấy say..."
Vừa nói, tôi vừa vô thức lùi về sau vài bước, cuối cùng lại bất cẩn ngã ra đất.
Cầu Cầu lo lắng "Gâu" một tiếng, nhanh chóng lao đến đỡ tôi, nhưng lại xuyên thẳng qua cơ thể tôi.
Tôi ngơ ngác ngồi dưới đất, bất chấp đau đớn, ngồi ngây ra đó nhìn Tần Sở đang ở cách mình không xa.
Anh vẫn còn nhẹ nhàng gọi tên tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ có vài mét, nhưng cho dù tôi có đi đến ôm lấy anh, lây anh tỉnh dậy rồi thì có ích gì không?
Từ khoảnh khắc tôi bắt đầu tự sát, mọi chuyện xưa kia đều đã kết thúc rồi, không phải sao?
Cầu Cầu còn đang sủa "Gâu gâu", liên tục chạy quanh người tôi.
Tôi chậm chạp nhấc tay lên, đặt lên vòm trán ấm nóng của nó.
Tôi muốn mỉm cười với nó như lúc thường, nhẹ nhàng vuốt ve nó, nhưng chỉ động khóe môi một chút thì nước mắt đã không kiềm được mà chảy ào ạt xuống.
Cầu Cầu nghiêng đầu qua liếm đi nước mắt trên mặt tôi, nó như là muốn an ủi tôi, trong cổ họng của phát ra vài tiếng nức nở.
Tôi muốn nói cho nó biết tôi không sao cả, nhưng vì khống chế cảm xúc lúc này đây mà run đến không nói thành lời.
Nó cúi đầu, bộ dạng cũng như đang cực kỳ bi thương, khẽ chui vào lồng ngực tôi cọ cọ.
Có lẽ nó cảm nhận được lồng ngực tôi đang run lên, nó phát ra tiếng "Ngao ngao" như chó con, vụng về giơ chân trước lên ôm lấy tôi.
Cơ thể lạnh băng bị hơi thở ấm áp bao lấy, cảm xúc trong lòng giờ phút này như muốn bùng nổ.
Tôi đưa tay ôm lấy nó, chôn mặt vào cái cổ xù lông của Cầu Cầu, không nhịn được bật khóc nức nở.
"Tại sao...tại sao chứ..."
"Anh rõ ràng là không yêu tôi, tại sao lại làm như vậy...!tại sao vậy?"
Đến nói chuyện cũng trở nên lộn xộn cả lên, huống chi còn đang nghẹn ngào không ngừng.
Lông Cầu Cầu bị nước mắt của tôi làm ướt chèm nhẹp, dính chùm lại với nhau thành từng nhúm nhỏ.
Nó không hề giận, mà dùng chân nhẹ nhàng vuốt sống lưng tôi.
Hơi thở không khỏi run lên, tôi cắn chặt môi dưới, không ngừng ép bản thân không được nhìn Tần Sở nữa.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến anh đang nằm ở nơi đó, liên tục gọi tên tôi, lồng ngực như bị xé toạc ra.
"Tại sao...Tại sao chứ...Tôi đã chết rồi..."
Cơ thể run bần bật, tôi không biết lúc sau mình đang lẩm bẩm gì nữa, chỉ đôi mắt vì khóc mà sưng đỏ lên.
Cầu Cầu cứ mãi thấp giọng nức nở bên tai tôi, tôi cảm thấy nước mắt lành lạnh dính lại trên cổ, hẳn là nó cũng khóc, nhưng vẫn cố gắng trấn an cảm xúc của tôi.
Cuối cùng, Tần Sở cũng đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, còn tôi thì ôm Cầu Cầu nhẹ giọng nghẹn ngào.
Tôi vẫn luôn cho rằng chỉ có trẻ con mới có quyền khóc khản cổ như thế này, còn người lớn cho dù có muốn rơi nước mắt, cùng phải ráng im lặng mà nhẫn nhịn.
Khóc lóc thỏa thuê một hồi, những áp lực trong lòng cũng vơi đi hơn phân nửa.
Khi tôi nhìn về phía Tần Sở đang ngủ say lần nữa, cũng đã không còn cảm giác đau đến tê tâm phế liệt như ban nãy nữa.
Anh đã ngủ li bì, nhưng vẫn cuộn mình ôm cái khăn quàng cổ như cũ.
Đàn ông con trai 1m8 mươi mấy vậy mà lại nằm trên mặt đất như thế kia, nhìn chật vật không chịu nổi.
Lồng ngực vẫn còn ẩn ẩn đau, tôi cố nén cảm xúc thu hồi ánh mắt lại, ngồi một góc trong phòng khách với Cầu Cầu.
Thời điểm Tần Sở tỉnh dậy đã là 3 giờ sáng.
Chắc là anh bị cóng đến tỉnh, cũng phải, thời tiết đã lạnh hơn rất nhiều, mà anh lại còn nằm trên nền gạch lót đá hoa cương.
Lúc anh phát hiện mình ngủ trên mặt đất, anh vô thức bật dậy, không may vô ý đụng phải bàn trà, đau đớn che trán.
Vẫn chưa tỉnh rượu nên động tác của anh hơi chao đảo, đẩy bàn trà ra xa mới gắng gượng ngồi trên ghế sô pha, che cái trán bị đụng không ngừng thở dốc.
Có lẽ giấc mơ lúc nãy không được tốt lắm, anh thấp giọng lẩm bẩm "An Trạch", lại áp khăn quàng cổ lên mặt thì cảm xúc mới bình tĩnh lại một ít.
Tần Sở châm điếu thuốc, nhưng chỉ hút một ngụm đã khó chịu ho khan.
Anh chống hai tay đứng lên, loạng choạng đi vào nhà bếp trực tiếp rót hai ly nước máy.
Tôi lo lắng đi theo phía sau anh, mím môi nhìn sắc mặt anh dần chuyển sang màu đen.
Anh trông hơi cô đơn, uống xong nước lại mơ màng đứng tại chỗ.
Tôi tưởng rằng anh muốn đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng Tần Sở buông ly nước xuống, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía phòng khách trống rỗng.
"An Trạch, em ở đâu?"
Tôi sững người trong giây lát.
Anh lại kêu một tiếng nữa, hình như vẫn còn đang trong cơn say.
Trong nhà vẫn cứ yên tĩnh như thế.
Tôi thấy ánh mắt anh dần nhuốm màu bi thương, Tần Sở cụp mắt, cười tự giễu.
"Là anh...đuổi em đi rồi."
Tất cả sức lực dường như bị rút sạch, anh hoảng hốt đi về phòng ngủ.
Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng anh biến mất đằng sau cánh cửa, mãi cho đến khi Cầu Cầu "Gâu" một tiếng, mới mờ mịt cúi đầu xuống.
Hôm sau, anh vẫn rời giường như thường lệ, đổ thức ăn ra cho Cầu Cầu, sau đó sửa soạn kỹ lưỡng đi đến công ty.
Tuy vậy, anh rõ rãng rất hay lơ đãng, cho dù là lúc mở cuộc họp, lúc ăn cơm, hay là dắt Cầu Cầu đi dạo, đều như chỉ để hoàn thành cho xong nhiệm vụ, thường xuyên thẫn thờ nhìn điện thoại.
Tôi biết, anh đang đợi điện thoại của Hứa Tử Mặc.
Lòng tôi càng không thể chịu đựng nổi, tôi thậm chí còn hy vọng Hứa Tử Mặc sẽ không giúp anh điều tra tung tích của tôi, để anh vĩnh viễn tin rằng tôi đang ở Mỹ.
Nhưng tất cả chỉ là hy vọng xa vời của tôi mà thôi, vào buổi tối ba ngày sau đó, rốt cuộc cuộc gọi đó cũng đến.
Lúc nhìn đến tên hiển thị trên màn hình là Hứa Tử Mặc, tôi thấy tay Tần Sở hình như hơi phát run.
Anh phải vuốt vài lần mới bắt máy được, run rẩy áp lên tai.
Nghe được âm thanh bên kia "Alo" một tiếng, anh hé môi nhưng không phát ra tiếng nào.
"A lô, Tần Sở, có phải anh không?" Hứa Tử Mặc có vẻ hơi sốt ruột, giọng nói trở nên dồn dập.
Tần Sở bấy giờ mới có phản ứng lại, ngơ ngác "Ừm" một tiếng.
"Em...tìm được em ấy chưa?"
Trong mắt anh tràn ngập lo lắng cùng thấp thỏm, mà rõ ràng nhất là mong đợi.
Tôi cười khổ, không đành lòng nhìn sang chỗ khác.
"An Trạch cậu ấy căn bản không có ở Mỹ!" Hứa Tử Mặc hít sâu một hơi, hiển nhiên cũng có chút sốt ruột, không đợi Tần Sở trả lời đã nhanh chóng nói tiếp.
"Đại sứ quán ở đó không tra được thông tin của cậu ta, cậu ta không hề nhập cảnh! Tôi có nhờ người đi đến sân bay hỏi, biết được cậu ta có mua vé máy bay đi Mỹ, nhưng cậu ta không có lên máy bay!"
"Em nói....cái gì?"
Mặt mày Tần Sở trở nên trắng bệch.
Anh hình như không muốn tin kết quả này, có chút khó hiểu nhìn về phía trước.
Mà ở đầu dây bên kia Hứa Tử Mặc thở hổn hển lặp lại lần nữa: "An Trạch! Không! Hề! Đi! Mỹ!"
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Qua một lúc lâu, anh mới như tìm lại được âm thanh của mình.
"Sao lại như vậy được? Em ấy để lại lời nhắn nói là muốn đi Mỹ..."
Anh ngơ ngác bật thốt lên, cứ như đang tự lẩm nhẩm cho chính mình nghe.
Tôi không đành lòng nhìn biểu cảm ấy nữa, cắn chặt môi cụp mắt xuống.
Tôi thấy anh được bên cánh tay không cầm điện thoại đang run lên, có lẽ đây hoàn toàn là hành động trong vô thức.
Lồng ngực lập tức như bị dao cứa qua, đau đớn không thôi.
"Hiện giờ hẳn là cậu ta còn ở Trung Quốc!" Hứa Tử Mặc cắt ngang lời lẩm bẩm của anh, âm thanh trở nên nghiêm túc.
"Anh không liên hệ được với cậu ta lần nào sao? Bạn bè đồng nghiệp trước kia của cậu ta đâu?"
"Tần Sở, cậu ấy không thể nào bốc hơi khỏi thế gian này được, bây giờ anh nhanh chóng hỏi thăm tất cả những người có quan hệ với cậu ta đi! À không, giờ đang là nửa đêm, sáng mai anh làm liền đi!"
"Nếu thật sự tìm không ra..." Hứa Tử Mặc chợt ngừng lại, sau đó hít sâu một hơi, "Thôi giờ phút này đừng nói đến những thứ đó nữa, ngày mai đi ngay lập tức biết chưa?"
"Tôi cũng tiếp tục tìm người hỏi thăm xem sao, nói cho cùng tôi với cậu ta cũng là bạn bè..." Giọng Hứa Tử Mặc trầm xuống, dường như những lời muốn nói cũng đã nói hết, cậu ấy ở đầu dây bên kia chờ Tần Sở đáp lời.
Nhưng Tần Sở lại đang đứng hình, có lẽ đã quên mất phải nên nói gì rồi, cứ ngây ngốc như vậy nhìn vào khoảng không trước mắt.
"Tần Sở?"
Hứa Tử Mặc nghi ngờ gọi một tiếng.
"Anh biết rồi..." Âm thanh phát ra rất nhẹ, cả người anh như xuất hồn đi đâu mất.
Mãi cho đến khi điện thoại treo máy thì linh hồn vẫn như chưa tìm về được, sững sờ đứng tại chỗ.
Ngay cả điện thoại trong tay tuột xuống rớt dưới đất cũng không có tý phản ứng nào.
Tôi mím chặt môi, tâm trạng cực kỳ rối bời.
Cầu Cầu hình như cũng không đành lòng nhìn, nó đi đến trước mặt Tần Sở kêu lên một tiếng.
Tần Sở chậm rãi cúi đầu, ánh mắt không có tiêu cự cụp xuống.
Khuôn mặt anh tái nhợt, mắt trừng to, như thể không thể tin được.
Anh xuất chúng như vậy, kiêu ngạo như vậy, giờ đây lại chậm chạp ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm trán.
"Là tôi đánh mất...An Trạch..."
-
- Hết chương 28 -
-
Tác giả có lời muốn nói:
( Mình xin phép lược đoạn đầu vì tác giả không nói đến nội dung truyện nha)
Về chuyện CP Hứa Tử Mặc và Nghiêm Phi ở chương trước, có thể mọi người sẽ cảm thấy ngạc nhiên về người đàn ông đột ngột xuất hiện này.
Thật ra thì trong bảy năm Hứa Tử Mặc ở Anh sao có thể thủ thân như ngọc vì Tần Sở chứ đúng không? Mọi người có lẽ sẽ thấy không khiết (sạch), trước kia tôi cũng thuộc đảng khiết, nhưng từ khi tôi quen biết thêm nhiều bạn gay, cho đến một nhóm các bạn gay khác, nhìn cách họ trò chuyện và cư xử hằng ngày, tôi đã dần dần hiểu được, cũng thấy được tình trạng chân thật của thế giới gay.
Tôi đã xem các cuộc khảo sát về đồng tính nam, rất chi tiết, từ tình cảm cho đến mặt sinh lý.
Đương nhiên cũng có vài bạn đồng tính nam nhỏ tuổi ngây thơ, nhưng đại đa số bộ phận gay đều cho rằng tình dục và tình yêu nên tách riêng ra, đàn ông mà, đều chung một suy nghĩ rằng nhiều lúc chỉ cần "Sướng là được".
Thực tế thì cũng khá là xót xa, bởi vì tình cảm giữa đồng tính nam rất khó phát triển, nên mới phải như vậy thôi.
Sau này nếu có truyện nói về vòng tròn đồng tính nam, tôi sẽ cố gắng truyền đạt cho mọi người thêm kiến thức thực tế về giới gay là như thế nào, không phải là thế giới hoàn mỹ như trong tiểu thuyết đâu, không phải cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày của họ đều tốt đẹp đâu.
Tôi sẽ viết phiên ngoại của Hứa Tử Mặc và Cố An Trạch, đây là chiếc thuyền tà giáo a QAQ.
-
Chương sau hẳn là chương được mong chờ nhất nè ????
-.
Danh Sách Chương: