Bụng đói cồn cào....nghĩ nhiều cũng ko ích gì...nó ăn hết hộp cơm trong vòng rất nhiều nốt nhạc...Có điện thoại...lại giọng ông Kha như hét trong dt- Thằng kia đỡ chưa mậy quán lu bu quá ko có qua thăm mày dc. Ăn uống gì chưa?- Dạ em mới ăn xong anh- Ờ tưởng chưa ăn tau kiu đứa nào đem cơm qua cho...Cơmđâu mày ăn vậy- Dạ...bạn em mua dùm anh (ko dám nói con nhỏ...rủi ổng ghen là tiêu)- Cũng dc, ko có mày cũng lu bu thiệt..coi ráng mau khỏe đilàm lại nhá...yên tâm tau ko cắt lương mày đâu...qua đi vòng vòng coi quán kko cũng dc.- Hehe vậy cảm ơn đại ka...có gì mai em qua...Vui vui trong bụng...đỡ...ko bị cắt lương.Tuy tiền nương chẳng tính là cả đối với nó nhưng đây là tiền do sự chăm chỉ của nó mà ra,nên nó sẽ quý trọng.
.Nó uống thuốc...xong ăn mấy miếng cam...tự nhiên nhớ tới con nhỏ...với món cam vắt pha tý muối của nhỏ...Xong xuôi cáibụng nó qua qua cái laptop, coi coi máy con nhỏ có gì....chẳng có gì hết, giống như máy mới hoàn toàn ấy...chỉ có một thư mục con nhỏ mở sẵn để trên dưới màn hình....thì ra toàn là phim...có phim hài, phim kinh dị, phim hành động, phim hoạt hình nửa....mỗi loại vài phim...Chắc là con nhỏ mới down về, check time trên IDM là biết mà, có lẽ sợ nó buồn nên con nhỏ cố ý để laptop lại đây mà...Mĩm cười...thấy ấm áp một chút, hình ảnh con nhỏ bớt lạnh hơn trong lòng nó thêm một chút(rồi không lâu đâu.ông anh sẽ thấy ấm lòng à.)Đứng dậy khóa cửa cẩn thận nó quay lại trước máy chọn 1 phim kinh dị để xem cho dễ ngủ(Thằng này điên cmn rồi.Ý xin lỗi,người ta đi ngủ xem hài hay nghe nhạc bố đi xem phim kinh dị.hết cách)
Có điện thoại...là chị- Alo nhox khùng đang làm gì đó- Mới nghe dc đã la ngta khùng rồi nghen- Hihi kệ ta...hỏi đang làm gì mà- Ừ..đang làm việc....- Sao hổng nghe tiếng ồn gì hết vậy- À...ừ nhox trốn vô tolet nghe dt nè, quản lí bít nghe dt la chết- Hì hì dzậy hả...khó tính dzạ...- Gọi có gì hok- Hok....ngứa tay gọi chơi á- Sax...bó tay chị xấu xí lun- Hứ cấm gọi tên đó nghen...ta là nữ hoàng biết chưa- Bít rồi...nữ hoàng gì hok có hiền miếng nào- Hiền cho ngta ăn hiếp hả haha mà nè...chủ nhật...hok dc thất hẹn nửa đó- Rồi biết rồi, chủ nhật nghĩ học..đâu lí do gì thất hẹn nửa- Uhm..vậy ngoan...bữa đó ta làm bánh cho ngươi ăn- Biết làm hok...đó- Hok....- Sax..dzậy sao làm- Thì học làm dc chưa..đừng coi thường nha..chị thông minh lắm đó- Ớn hok...ừ nhớ làm..mua dùm nhox lun mấy viên thuốc đau bụng hen haha- Xí...hok phải dễ dc ăn bánh ta làm đâu nghe chưa...có đau bụng cũng phải ăn...ko cho bỏ- Tại sao...muốn giết nhox hả- Haha ko tại sao hết đó là lệnh- Hix tàn nhẫn quá nha- Hihi mới biết hả...thui hok nói với nhox nửa chị phải đi rùi- Đi đâu- Nhìu chiện đi làm đi, nói hoài...tut tut...Bó tay với chị...lớn rồi mà cứ như con nít ấy..ào ào ko khác gì cơn gió cơn gió...một cơn gió nghịch ngượm, dễ thương...Đang xem phim hay thì lại thầm mắng thằng nào bán thuốc mí mắt cứ sụp xuống...cố gắng nhướng mắt lên coi...coi...coi và cuối cùng...nó coi bằng cái lỗ mũi.Thức dậy...mới 6h sáng...tin nhắn của chị.. vỏn vẹn 1 câu “do lam bieng day di”...cha chả..sáng sớm đã bị nói xấu...từ từ để đó chừng nào tay lành nt dc trả thù sau...Tiếng đập cửa ầm ầm...gượng dậy đi ra dùng chân mở cửa...Ông Kha với con bạn nó đang đứng ở ngoài....- Dậy mày..đỡ chưa...đem đồ ăn sáng qua ày nè- Ủa..mua chi tới 2 phần anh- Đâu có thấy cái bịch cháo ai treo trước cửa tui đem vô lunđó – con bạn nó lên tiếng- Dm mất công tau làm người tốt....thôi để tau phụ 1 phần (sax ông nội ăn hết 2 phần luôn đi)- Để tui hâm nóng lại cho ông ăn – con bạn nhìn quanh..đi 1 vòng...rồi đứng nhìn nó.Nó biết ý,chỉ ra cái lò vi sóng:
-Kia kìa,cái nò vi sóng ở kia kìa,ra mà hâm lại,à cho nhiệt nhỏ thôi nha-Nó lại nhớ tới vụ bỏng lưỡi hôm nọ,lên cẩn thận nhăc nhở.
1 lúc sâu nhỏ bạn phục vụ bê hai tô cháo ra:
-còn ấm ấm nè....ủa mà ai tốt bụng mua đồ ăn cho ông dzậy- Uhm chắc bạn học tuiNó đoán chắc là con nhỏ, vì vẫn là cháo thịt bầm với củ dền, khoai tây, carot....Bên trong có gói thuốc uống kèm mảnh giấy...”nhớ hâm nóng rùi ăn”....tự nhiên bật cười...- Thằng điên. – ông Kha rủa nó.Nó cau mặt đang định đốp lại thì thôi,vì ông là quản lí mà.Mà ông nói cũng đúng,nó điên thật tự nhiên nghĩ đến,nhỏ kia rồi cười.
-Mà ông sinh viên nhà cũng rộng ha,có cả lò vai sóng cơ đây.-Nhỏ nạn nói nói rồi chạy ra tủ lạnh.Nó hình như biết nhỏ bạn định làm gì đang định ngăn lại nhưng không kip.Thôi chết rồi bao nhiêu đồ ăn vẫn trong tủ lạnh nó đã kịp ăn hết đâu.Bây giờ để bả biết,lại hỏi thì biết trả lời sao giờ.
-Èo,tủ lạnh cũng chống không ạ.Không để đồ cắm điện làm gì hả ông kia,thừa tiền à.-Nhe nhỏ nói thế nó giật mình,rõ ràng nó nhớ cả tuần nay,nó có ăn gì đâu ở nhà đâu,độc ăn đồ con nhỏ kia mang đến à.Chả lẽ mấy hôm nay thằng Duy không mang đồ ăn cho đến cho nó à.Thằng này láo thiệt dám phạm thượng à.Tuy nó không bảo thằng Duy mang đồ ăn đến,nhưng thằng này cũng phải biết ý chứ(ý cái gì,muốn ăn thì tự lăn ra quán nha,nhà nó không có bếp ga nên không năn vào bếp được)kê cũng tội thằng Duy,thật ra không phải thằng Duy không mang Gà rán đến cho nó,mà là hai ngày mang đến 1 lần.Chẳng qua cái hôm mà nó đi viện ý,thằng Duy không qua nhà nó thì thấy đồ ăn vẫn như nguyên.Thấy nó không có nhà,thằng Duy tưởng nó ngủ ở quán nên gọi cho anh em qua nhà nó nhậu,kéo thêm cái mành nữa,xem bóng đá luôn.Sáng lại kéo nhau đi.
-Ừ tui quen,bà rút ra hộ tôi.-May quá,bà không biết,nhưng thằng Duy này láo thật,phải gọi điện xử nó mới được.Ăn xong...nó uống thuốc...lại phải nhờ con bạn rót nước dùm...ông Kha với con bạn lục đục về quán....- Anh Kha..cho em qua quán chơi với, nằm nhà buồn chết- Đi nổi ko mày- Nổi mà em bị tay chứ có bị chân đâu.- Rồi đi luôn...Thúy khóa cửa cho nó em.Qua tới quán....nó được đặc biệt đón tiếp một cách long trọng và đặc biệt...tràng pháo tay kéo dài từ cổng vào tận trong bếp cho người anh hùng dũng cảm cứu mỹ nhân...Đám khách nước ngoài với khách nước mình hok biết gì cũng đứng dậy vỗ tay huýt sao hưởng ứng mới ghê chứ ...Qua đây chơi là quyết định sai lầm...cái đám ác nhân này đem nó ra làm background để show hình, hành hạ thương binh ko thương tiếc, bị có 2 cái tay với 1 cái vai mà chúng nó đè mình ra băng bó thêmcái chân, cái ngực và cái đầu...cứ như mới chấn thương sọ não xong ấy.Cũng may nó bị cuốn khăn kín mặt lên chụp ảnh không thấy mặt nó đươc.Mấy nhỏ làm cùng định ra sin số điện thoại với chụp ảnh cùng nó.Chụp ảnh thì có thể,nhưng lần này nó chủ động bảo mấy anh nhân viên quấn khăn quang người như xác ướp rồi mới chụp cơ,còn xin số điện thoại thì nhất định nó không cho rồi.Mấy em định chụp ảnh cùng là đề tốt lên face làm vài cái stt chụp ảnh cùng trai đẹp,bây giờ nó bịt kín mít thế này thì chụp cãi lỗi gì.Lên đành hậm hực về chỗ..mấy người khách nước ngoài cũng nhàu dzô xin chụp hình ké mới shock chứ.Lần này nó quyết định PR cho quán luôn lên tháo hết khăn trên mặt ra,Mấy em Việt Kiều thấy nó đẹp quá trai à lên chạy ra xin chụp cùng,đương nhiên là nó cho rồi,nó lần này chịu hy sinh nhan sắc là để PR cho quán mà.Chợt nó thấy có 1 em xinh xinh người đi cùng đoàn người TrungQuoc ra xin chụp cùng.Nó thì tuy không thích người Viêt-Trung(hiểu là người gì không) nhưng thấy em cũng xinh lên nó ok,chụp luôn..Đang chụp được vài bức thì bổng con nhỏ ở đâu lù lù bước vô.Mắt nhìn nó chằm chằm,cái điệu nhìn này làm nó phát khiếp(từ lúc ở bệnh viên đây mà,khổ thằng bé) Nguyên đám im bặt, đứng tần ngần...nhìn qua nhìn lại, cái bọn hèn nhát này tảndần từng đứa từng đứa, để mình nó với đống băng đầy trên người.Mấy vị khách nươc ngoài thấy thế cũng tản ra.Cái em TQ thấy thế cũng quay qua chào nó bằng 1 câu tiếng viêt,mà ngọng líu ngọng lô,làm nó cười sặc,em nó thấy thế thì đình chỉ hoạt động vài giây nhìn nò rồi lại nhìn con nhỏ rồi lại nhìn nó rồi chạy đi.Con nhỏ đi lại đứng nhìn nó lạnh lùng phán 1 câu- Đi thay băng!Ông Kha chạy lại, kiu con bạn phụ tháo mấy cái băng dỏm ra- Hay để anh chở nó đi- Anh hok coi quán hảCon nhỏ lạnh lùng nói mà hổng thèm quay lưng lại. Ông Kha với nó nhìn nhau lắc đầu, nhún vai chịu thua....Ngồi trên xe con nhỏ chẳng nói gì, nó cũng im lặng nhìn vu vơ...Thay băng là 1 cực hình đáng sợ nhất theo nó. Hôm nay gặp bà cô nào chứ ko phải mấy chị y tá hôm qua...cho nên cái đau càng x2 x3 lên....
Danh Sách Chương: