Sự tình Sở Du Du trước mặt mọi người gây khó xử cho Sở Giảo Giảo rất nhanh truyền ra.
Chuyện này không chỉ có ảnh hưởng đến mặt mũi của Hoắc Ngu, còn đối với chủ nhà Ô gia tạo thành ảnh hưởng không tốt.
Nghe nói Sở Du Du bị cấm túc trong nhà, Tê Diệu nghe mà cảm thấy mất mặt.
Cô sống hơn hai mươi năm, còn chưa bao giờ trở thành bát quái xuất hiện ở vòng xã giao trong giới có tần suất cao như vậy.
Tê Diệu trịnh trọng gật đầu: “Được!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cô, bộ dáng chững chạc đàng hoàng, Tê Vọng không khỏi bật cười, xoa xoa đầu của cô hỏi: “Chân còn đau không?”
Tê Diệu trong lòng rống giận đau c.h.ế.t Lão tử rồi! Mặt ngoài lại là một bộ hình tượng em gái nhu thuận nghe lời, chớp đôi mắt lắc đầu.
“Không đau.”
* * *
Hôm sau, Trình Lịch lại gửi tin nhắn cho cô.
Trình Lịch: Đại sư nói, muốn tóc của hai người.
Tê Diệu lâm vào trầm tư.
Tóc của cô thì dễ lấy, của Sở Du Du thì không dễ dàng, phải nghĩ biện pháp tiếp xúc đến đối phương.
Sở Du Du bị cấm túc, phương thức tốt nhất đương nhiên là —
“Phốc!”
“Phốc!”
Hai người già Tê gia đang uống cháo, nghe vậy kém chút phun ra ngoài.
Bọn họ phản ứng vô cùng nhanh ngăn cản cái động tác không ưu nhã này, cầm khăn giấy nhấn một cái, động tác nhanh như tia chớp, hoàn mỹ mà tránh cho một hồi tai nạn.
Tê Diệu gật đầu: “Con muốn đi thăm Sở gia.”
Cha Tê mẹ Tê biểu lộ tựa như là con gái nhà mình nghĩ quẩn muốn đi tìm chỗ rác rưởi thu nhận bạn bè, hoảng sợ vạn phần, vội vàng xua xua tay ngăn cản cô.
“Diệu Diệu mẹ đã dạy con rồi, người nhà bọn họ đầu óc đều có vấn đề.”
“Đúng đấy, từng người đều không có lòng tốt, rất xấu xa.”
“Con đi qua chính là con cừu nhỏ yếu đuối rơi vào bầy sói, vạn nhất chịu thương tổn phải làm sao bây giờ đây?”
Hai người vì ngăn cản Tê Diệu, mở ra hình thức miệng như s.ú.n.g liên thanh điên cuồng phun tào người Sở gia, nhất là coi Sở Du Du là đối tượng công kích trọng điểm, Tê Diệu nghe được sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Cha Tê nói khô cả miệng, ánh mắt thoáng nhìn động tác nhỏ của Tê Diệu, không khỏi nghi hoặc mà hỏi: “Diệu Diệu, vì sao con moi móc cái bàn vậy?”
Tê Diệu kéo lên khóe môi cứng ngắc, sâu kín nói: “Tay con có chút ngứa, thật xin lỗi.”
Về đến phòng Tê Diệu cầm lấy Psyduck một trận cuồng phong bão táp đánh tới tắp, đánh đến khi cô mồ hôi đầu đầy, gương mặt ửng đỏ, mới giống như bóng xì hơi nằm ngửa ở trên giường.
Cha Tê mẹ Tê cũng là vì tốt cho cô mới nói như vậy thôi.
Nghĩ tới đây, Tê Diệu gửi tin tức cho Trình Lịch: “Sáng mai tớ đi một chuyến tới Sở gia, cậu chuẩn bị một chút đi.”
Trình Lịch: “Được.
Cậu phải cẩn thận đó.
Có muốn đến lúc đó tớ tới hỗ trợ hay không?”
Tê Diệu: “Không cần.”
Cô luôn có loại dự cảm, để Trình Lịch đi không chừng sẽ thêm phiền, vẫn là để cậu ấy bảo vệ trận địa tương đối tốt.
*
Tin tức Tê Diệu đi Sở gia truyền từ trên xuống dưới nhà họ Sở, từng người khiếp sợ không thôi, căn bản không biết là chuyện gì xảy ra.
Hai nhà thiếu điều muốn ném cà chua trứng thối vào nhau, mỗi người đều biết chuyện giao tình xấu đến mức lười phải che giấu này, không nghĩ tới người Tê gia còn có một ngày có thể đặt chân tới nơi đây.
Cha Tê mẹ Tê ngồi xe đem Tê Diệu đưa đến cửa nhà Sở gia, giống như là muốn đem con gái đưa đi hiến tế Hà Thần, hai lão như cha c.h.ế.t mẹ chết, ngồi trên xe vẫn luôn thở ngắn than dài.
Bọn họ đưa cho Tê Diệu một bình xịt hơi cay phòng sói, cẩn thận dạy cô sử dụng như thế nào, Tê Diệu nghe được đầu đầy vạch đen, buồn bực không thôi.
Cô vác balo nhỏ, ai có thể biết trong balo con thỏ nhỏ trắng trẻo mũm mĩm như vậy lại chứa một bình nước ớt.
Cha Tê mẹ Tê nửa bước cũng không nguyện ý bước vào Sở gia, chỉ liên tục lên tiếng căn dặn Tê Diệu có cái gì không đúng liền lập tức gọi 110, tuyệt đối không nên do dự.
Tê Diệu: “…”
Sở Du Du đứng ở cổng chính đợi cô.
So sánh với Tê gia điệu thấp, biệt thự Sở gia muốn xa hoa hơn nhiều.
Nơi này là địa phương Tê Diệu sống qua vài chục năm, cô đối với một ngọn cây cọng cỏ đều quen thuộc vạn phần, nhìn đến Sở Du Du đứng ở cửa, Tê Diệu nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lộ ra nụ cười sủng ái với nàng ta.
“Du Du.”.
Danh Sách Chương: