Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc Thẩm Thù bước qua ngưỡng cửa và ánh mắt chạm phải Từ Cẩn Mạn, mi mắt nàng khẽ rung động. Nàng nhanh chóng cụp mắt xuống, che đi nét kinh ngạc vừa thoáng qua.

"A Thù."

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau, kéo sự chú ý của nàng trở lại. Hạ Thuần hỏi: "Lát nữa chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"

"Thật ngại quá."

Thẩm Thù cắt ngang lời cô ta, ánh mắt đã hướng thẳng về phía Từ Cẩn Mạn ở đằng xa.

Từ Cẩn Mạn quan sát hai người đang đứng nói chuyện ở cửa, ánh mắt dừng lại trên người họ chừng hai giây, rồi bất ngờ thấy Thẩm Thù ngẩng đầu lên nhìn mình.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Thẩm Thù, dưới cái nhìn chăm chú của cô và tất cả mọi người có mặt trong sảnh tiệc, chậm rãi bước về phía cô.

"Chị đến muộn." Nàng nói.

Từ Cẩn Mạn thu lại vẻ ngạc nhiên ban đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng, phối hợp đáp lại: "Không phải nói là không đến sao?"

Thẩm Thù khẽ nhướng đuôi mắt, liếc nhìn cô đầy ẩn ý: "Chị chỉ muốn đến xem em có dám mang theo người phụ nữ nào khác đến đây không thôi."

Nghe cái giọng điệu vừa như trách móc vừa như làm nũng ấy, cổ họng Từ Cẩn Mạn bất giác ngứa ran. Cô bật cười khe khẽ: "Em nào có gan đó?"

"Từ tiểu thư."

Một giọng nói trầm nhẹ mang theo vẻ ôn hòa vang lên. Hạ Thuần đã bước đến từ lúc nào, đứng ngay sau lưng Thẩm Thù.

Từ Cẩn Mạn liếc nhìn Hạ Thuần, như thể bây giờ mới để ý đến sự hiện diện của cô ta, khẽ nhếch khóe môi thành một nụ cười xã giao: "Hạ lão sư, lại gặp nhau rồi."

"Lần này cuối cùng Từ tiểu thư cũng nhớ ra tôi là ai rồi nhỉ." Hạ Thuần đáp lại.

Từ Cẩn Mạn cười cười, ánh mắt lại chuyển xuống nhìn Thẩm Thù đang khẽ chớp mắt bên cạnh, nói: "Thế lần này Hạ lão sư cũng biết tôi là ai rồi chứ?"

Nụ cười trên khóe môi Hạ Thuần chợt cứng lại.

Từ Cẩn Mạn thực chất không hề để Hạ Thuần vào mắt. Chỉ là ban nãy có quá nhiều người nhìn thấy cảnh tượng đó, cô buộc phải lên tiếng tuyên bố chủ quyền một chút mà thôi.

"Lần trước quên chưa cảm ơn cô," Từ Cẩn Mạn nói tiếp. "Thù Thù nhà tôi ở đoàn phim đã làm phiền cô nhiều rồi."

"Đừng khách sáo như vậy, chăm sóc cô ấy là điều tôi nên làm mà." Hạ Thuần đáp.

Đôi mày Từ Cẩn Mạn khẽ nhíu lại, lời nói của Hạ Thuần nghe qua thì khách sáo, nhưng lại ẩn chứa một ý vị khác thường.

"Biết người ta chăm sóc chị là tốt rồi, sau này phải đối xử với chị tốt hơn một chút đấy."

Thẩm Thù bất ngờ vòng tay qua cánh tay Từ Cẩn Mạn, ôm lấy một cách tự nhiên.

Khuỷu tay nàng lướt nhẹ qua eo cô, cơ thể Từ Cẩn Mạn khựng lại trong giây lát, ánh mắt lướt nhanh qua bàn tay trắng nõn thanh mảnh đang nắm lấy cánh tay mình.

Từ Cẩn Mạn hạ giọng, đủ để chỉ mình nàng nghe thấy: "Tôi đối với cô còn chưa đủ tốt sao?"

Câu nói này rõ ràng không muốn để người ngoài nghe thấy, nên cô đã cúi đầu xuống, ghé sát vào tai nàng khi nói.

Người ngoài nhìn vào, đây chính là hình ảnh một đôi vợ chồng trẻ đang liếc mắt đưa tình, thì thầm to nhỏ.

Lời nói của Từ Cẩn Mạn mang theo chút gì đó oan ức nhàn nhạt. Thẩm Thù thoáng sững người, nhất thời không phân biệt được cô đang nghiêm túc thật sự hay chỉ đang cố diễn ra cái vẻ tủi thân ấy.

Từ Cẩn Mạn liếc nhìn Hạ Thuần một cái, thấy sắc mặt cô ta vẫn bình thường.

Trước đây cô chỉ cảm thấy kỳ lạ. Hạ Thuần tuy được nhắc đến như một nhân vật phụ trong nguyên tác, nhưng ở nửa đầu câu chuyện gần như không hề xuất hiện. Theo lý mà nói, mối quan hệ hiện tại giữa Hạ Thuần và Thẩm Thù chỉ nên dừng lại ở mức tiền bối – hậu bối bình thường.

Thế nhưng cả hai lần gặp mặt, cô ta đều tỏ rõ địch ý với cô.

Cuốn tiểu thuyết Dã Man Người Yêu mặc dù thuộc thể loại bách hợp, nhưng vẫn đi theo tuyến truyện chính của nữ cường. Ngoài tuyến tình cảm ngược luyến tàn tâm giữa nguyên thân và nữ chính Thẩm Thù, cùng với chút tình cảm mơ hồ của nữ phụ, cái tên Hạ Thuần thậm chí chỉ xuất hiện đúng một lần duy nhất.

Phản ứng khác thường này khiến Từ Cẩn Mạn bất ngờ nghĩ đến một khả năng khác – chẳng lẽ hai người họ đã quen biết nhau từ trước đó rồi?

Nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa Từ Cẩn Mạn và Thẩm Thù, Hạ Thuần cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trên gương mặt, nhưng ánh mắt phức tạp khó giấu kia vẫn bán đứng cảm xúc thật của cô ta.

Đúng lúc đó, đại tiểu thư nhà họ Hàn - Hàn Văn Linh sai người đến tìm, cô ta liền cáo từ rời đi.

"Vở kịch vừa rồi có hay không, Hàn nhị tiểu thư?" Từ Cẩn Mạn nghiêng đầu liếc nhìn Hàn Văn Phương đang đứng gần đó.

Hàn Văn Phương nghe vậy, tỏ ra như thể những lời trêu chọc ban nãy không phải do mình nói ra, chủ động gọi nhân viên phục vụ đến, đưa cho Thẩm Thù một ly rượu vang đỏ: "Thẩm tiểu thư, lại gặp mặt rồi."

Thẩm Thù nhận lấy ly rượu, khẽ chạm nhẹ vào ly của Hàn Văn Phương, xem như đáp lễ.

Hàn Văn Phương không phải người thích ganh đua hay gây chuyện. Ban nãy trêu chọc vài câu suýt nữa thì đắc tội với Từ Cẩn Mạn, nên cô ta chỉ cười cười rồi nhanh chóng rời đi.

Người vừa đi khỏi, Từ Cẩn Mạn lập tức lấy ly rượu vang đỏ trên tay Thẩm Thù xuống, đổi cho nàng một ly nước ép trái cây.

"Mẹ cô bảo cô đến đây à?" Từ Cẩn Mạn hỏi.

Thẩm Thù nhấp một ngụm nước ép, ánh mắt nhanh chóng lướt nhìn xung quanh một lượt, rồi nói: "Cô có thấy bà ấy ở đâu không?"

Từ Cẩn Mạn đáp: "Ừm, bà ấy có nói với tôi là cô sẽ đến."

Thẩm Thù hỏi lại: "Vậy sao ban nãy cô còn tỏ ra ngạc nhiên như vậy?"

Ánh mắt Từ Cẩn Mạn vô tình lướt xuống cổ tay nàng, rồi chậm rãi nói: "Tôi còn tưởng cô dẫn bạn gái đến cơ đấy."

Nhưng chỉ cần nhìn kỹ lại một chút là cô biết mình đã nhầm. Thực tế Thẩm Thù đã đi một mình phía trước, chứ không phải đi cùng Hạ Thuần.

"Tôi chỉ tình cờ gặp cô ta ở ngoài cửa thôi." Thẩm Thù nhàn nhạt đáp.

"Tôi biết mà." Từ Cẩn Mạn nói, "Cô định đi tìm Ngụy phu nhân sao?"

Thẩm Thù lắc đầu: "Cô đến rồi thì không cần nữa."

Từ Cẩn Mạn nhìn nàng chờ đợi. Thẩm Thù nói tiếp: "Ba tôi làm sai một chuyện, cần có người đứng ra hòa giải mối quan hệ với nhà họ Hàn. Mẹ tôi vốn dĩ muốn tôi kéo cô đến đây để..."

Một bữa tiệc rượu quy mô như thế này vẫn chưa đủ tầm để Từ Thao phải đích thân tham dự. Bình thường người đại diện Từ gia sẽ là Lục Vân, nhưng hôm nay Lục Vân lại đang ở bệnh viện, chắc chắn không thể đến được.

Chính vì thế Ngụy Ngô Thanh mới dám đánh chủ ý lên người cô một lần nữa.

Từ Cẩn Mạn hỏi: "Vậy sao cô không gọi điện bảo tôi đi cùng?"

Khi hỏi câu này, cô vô thức nghiêng người về phía Thẩm Thù hơn một chút. Cánh tay Thẩm Thù khẽ lướt qua lớp vải mềm mại của bộ lễ phục, rồi nhân động tác đặt ly nước xuống bàn mà tự nhiên thu tay về.

"Mẹ cô sao rồi?" Thẩm Thù không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại.

"Không sao rồi." Từ Cẩn Mạn nói: "Cô đừng nghĩ ngợi về chuyện đầu tư kia nữa. Tám trăm vạn đó không phải là tiền của riêng tôi đâu, cô cũng có phần trong đó đấy."

"Cái gì?" Thẩm Thù nhất thời không phản ứng kịp.

Từ Cẩn Mạn nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ đáng yêu của nàng, khẽ cong môi cười: "Số tiền này đều là kiếm được sau khi chúng ta kết hôn. Nói một cách chính xác, đó là tài sản chung trong thời kỳ hôn nhân. Tính ra thì tôi cũng chỉ bỏ ra có bốn trăm vạn thôi."

Thẩm Thù: "..."

Thẩm Thù nói: "Cô tuyệt đối đừng nói những lời này với mẹ cô đấy."

Nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra phản ứng của Lục Vân nếu nghe được những lời này.

Từ Cẩn Mạn đáp: "Được, không nói. Nhưng chuyện này tôi cũng hết cách rồi, pháp luật quy định như vậy mà."

Cô nói chuyện với một vẻ lười biếng cố hữu.

Do sự phối hợp màu sắc, son môi của Từ Cẩn Mạn hôm nay trông hồng hơn bình thường hai tông, màu đỏ nhung mịn màng, kết hợp với bộ váy dài bó sát ngực màu đen hiếm thấy.

Đồng hồ đeo tay là loại Thạch Anh xanh đậm cao cấp.

Toàn bộ khí chất toát ra vừa phóng khoáng lại vừa mang theo uy thế của kẻ bề trên.

Kết hợp với giọng điệu lúc này, lại mang theo chút gì đó sủng nịch và nuông chiều yếu ớt – vô tình tạo nên một sự tương phản đầy cuốn hút.

Thẩm Thù nói: "Nếu bọn họ không trả được tiền, cô muốn xử lý thế nào thì cứ làm vậy đi."

Từ Cẩn Mạn khẽ cong khóe môi thành một nụ cười nhẹ: "Nghe lời cô."

"..."

Thẩm Thù ngẩng mắt lên, nhìn cô một lúc lâu rồi nói: "Gần đây cô có hơi lạ."

Từ Cẩn Mạn hỏi: "Lạ ở chỗ nào?"

"Trở nên dễ nói chuyện hơn nhiều rồi."

"... Vậy không tốt sao?"

Thẩm Thù không tỏ rõ ý kiến. Đương nhiên là tốt, nhưng tốt đến mức này lại khiến nàng cảm thấy có chút gì đó không chân thực.

Mới ngày hôm qua quan hệ giữa hai người còn lạnh lẽo và căng thẳng như vậy, hôm nay đột nhiên lại trở nên hòa hợp lạ thường.

Nhưng nghĩ lại một chút, cảm giác này hình như cũng không tệ lắm.

Từ Cẩn Mạn hiếm khi tham gia những bữa tiệc rượu kiểu này, nên tự nhiên trở thành đối tượng được rất nhiều người vây quanh. Có một vài người không quá quan trọng tiến đến mời rượu, Từ Cẩn Mạn đều không cần phải đáp lại.

Một lúc sau, cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Ở lại thêm 5 phút nữa rồi chúng ta về nhé."

Thẩm Thù nhẹ giọng nói: "Không được đi."

Giọng nói của nàng rất khẽ, vang lên ngay bên tai cô. Không hiểu sao, Từ Cẩn Mạn lại nghe ra được một chút mềm mại trong đó.

Thậm chí cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ về ý nghĩa của câu nói này.

Bỗng nhiên có người gọi: "Từ tiểu thư."

Ngẩng mắt lên nhìn, là Hạ Thuần và một người phụ nữ mặc lễ phục màu tím đang đi tới. Dựa vào cách xưng hô của những người xung quanh, cô đoán đây chính là đại tiểu thư nhà họ Hàn, Hàn Văn Linh.

Người phụ nữ này có đôi mắt một mí, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt sắc sảo như mắt hồ ly.

Khi ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào Từ Cẩn Mạn, cô mơ hồ cảm nhận được một tia nguy hiểm.

Từ Cẩn Mạn khẽ nhếch môi cười: "Thẩm tiểu thư."

Thẩm Thù: "?"

Nàng phát hiện ra, mỗi lần Từ Cẩn Mạn muốn nói điều gì đó dễ nghe hoặc muốn nhờ nàng làm việc gì đó, xác suất cô dùng cách xưng hô này lại đặc biệt cao.

Cánh tay Thẩm Thù cảm nhận được làn da mịn màng khẽ lướt qua.

Như thể đang ra hiệu điều gì đó.

Lần thứ hai chạm đến, cô còn gõ nhẹ lên tay nàng hai cái. Không hiểu sao, Thẩm Thù lại sinh ra một ảo giác kỳ quái – Từ Cẩn Mạn đang làm nũng với mình.

Nàng cảm thấy hơi khó chịu nên định rụt tay lại, nhưng ngay trước khi Hạ Thuần và Hàn Văn Linh đến gần, nàng đã chủ động đưa tay ra kéo cô lại gần mình hơn.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hai người họ đã đến đứng ngay trước mặt.

Hàn Văn Linh có vóc dáng rất cao, thậm chí còn cao hơn Từ Cẩn Mạn đến ba phân: "Muốn gặp được cô một lần đúng là không dễ dàng gì."

Người phụ nữ này tâm cơ sâu khó lường. Từ Cẩn Mạn khẽ cười xã giao, chuyển chủ đề sang Hạ Thuần: "Đến Hạ lão sư mà cô cũng mời được, xem ra cô ấy cũng không dễ mời đâu nhỉ."

Hàn Văn Linh mỉm cười, đôi mắt hồ ly liếc nhìn cô, rồi lại nhìn sang Thẩm Thù: "Đều là bạn bè cũ cả thôi mà. Rượu của nhà họ Hàn chúng tôi cũng không tệ lắm đâu, sao hai người không thử uống một ly nhỉ?"

Nói rồi đưa một ly rượu đến trước mặt Từ Cẩn Mạn: "Đây không giống phong cách của cô chút nào. Ít nhất cũng phải ba ly chứ?"

Từ Cẩn Mạn: "..."

Cơ thể cô hiện tại vẫn chưa ổn định. Lần trước ở khách sạn xảy ra vụ còng tay, phần lớn cũng là do uống rượu mà gây ra.

Hôm nay tuyệt đối không thể đụng vào một giọt rượu nào nữa.

Hạ Thuần bất ngờ lên tiếng, giọng nửa đùa nửa thật: "Từ tiểu thư tửu lượng không được tốt lắm đâu, lần trước uống có ba ly đã say rồi."

"Không thể nào." Hàn Văn Linh nói: "Tửu lượng của cô ấy ít nhất cũng phải từ ba chai Brandy trở lên mới đúng."


Từ Cẩn Mạn: "..."

Đang định lên tiếng từ chối, Thẩm Thù đã thay cô mở lời trước:

"Mạn Mạn hôm nay cơ thể không được khỏe lắm. Hàn tiểu thư, tôi xin thay cô ấy mời cô một ly."

Thẩm Thù lấy một ly rượu từ khay của nhân viên phục vụ gần đó, nghiêng người sát lại gần Từ Cẩn Mạn, gương mặt xinh đẹp rạng ngời hỏi: "Được không?"

Trái tim Từ Cẩn Mạn khẽ rung động.

Hàn Văn Linh lướt mắt nhìn qua lại giữa hai người: "Đương nhiên là được rồi. Nhưng rượu mà chỉ uống có một ly thì không ổn lắm đâu. Ít nhất cũng phải ba ly chứ?"

Lời này rõ ràng là có ý làm khó người khác.

Hạ Thuần nhìn ly rượu trong tay Thẩm Thù, ánh mắt dừng lại một chút, định mở miệng nói đỡ cho nàng.

Nhưng chỉ một giây sau, ly rượu đó đã nằm gọn trong tay Từ Cẩn Mạn.

Từ Cẩn Mạn lạnh nhạt nói: "Nhà có chút việc, uống xong ly này chúng tôi xin phép đi trước."

Hàn Văn Linh nhìn cô chằm chằm vài giây, rồi đưa ngón tay thon dài gạt lọn tóc xoăn bên má ra sau tai, tay còn lại cầm ly rượu lên chạm nhẹ vào ly của cô: "Đùa cô chút thôi mà. Đây là tiệc rượu chứ có phải nơi ép rượu đâu, ai lại đi ép người khác uống rượu bao giờ chứ."

Hai người uống xong ly rượu, đúng lúc này có người đến tìm Hàn Văn Linh có việc. Cô ta quay lại chào Từ Cẩn Mạn một tiếng, rồi dứt khoát rời đi: "Tôi có việc bận phải đi trước, lần sau nhất định sẽ mời hai vị một bữa cơm, hy vọng hai vị nể mặt."

Sau khi Hàn Văn Linh rời đi, Hạ Thuần cũng không ở lại lâu. Chỉ là lúc rời đi, sắc mặt cô ta trông còn khó coi hơn lúc mới đến rất nhiều.

Rượu vang đỏ tuy không quá gắt cổ, nhưng uống một hơi cạn nửa ly, Từ Cẩn Mạn vẫn cảm thấy hơi choáng váng, phải dừng lại một lúc để lấy lại bình tĩnh.

Nhân viên phục vụ mang vài ly nước ép trái cây đến, cúi người hỏi hai người có cần dùng không. Từ Cẩn Mạn thấy có ly nước ép nho, liền tiện tay lấy một ly đưa cho Thẩm Thù, rồi cầm thêm một ly nước lọc cho mình.

Từ Cẩn Mạn sở hữu một đôi bàn tay rất đẹp.

Làn da trắng mịn mềm mại, ngón tay thon dài cân đối, khiến người ta chỉ cần nhìn một lần là có thể dễ dàng ghi nhớ.

Những ngón tay ấy khi cầm lấy chiếc ly thủy tinh màu tím sẫm trông lại càng thêm óng ánh dưới ánh đèn, tạo nên một vẻ đẹp vô cùng cuốn hút.

"Không uống à?" Từ Cẩn Mạn hỏi.

Thẩm Thù nhận lấy ly nước ép, nhìn chất lỏng màu tím trong ly, không nói gì.

Nhớ lại phản ứng nhanh nhạy ban nãy của Thẩm Thù, Từ Cẩn Mạn khẽ nhếch môi, nụ cười như có như không: "Cũng không đến mức phải để cô chắn rượu thay cho tôi chứ?"

Thẩm Thù ngước mắt nhìn sang, vẫn không lên tiếng.

"..."

Từ Cẩn Mạn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Hỏi cô một chuyện nhé?"

Thẩm Thù vô thức nhìn lại: "Chuyện gì?"

Từ Cẩn Mạn nghiêng người sát lại gần hơn một chút, giọng nói như đang cúi xuống thì thầm: "Trong mắt cô, có phải tôi đặc biệt không được việc, ừm, không phải... là đặc biệt yếu đuối..." Từ Cẩn Mạn nhướng mày, nhất thời không tìm được từ ngữ nào phù hợp hơn.

Thẩm Thù nhìn vẻ mặt bối rối của cô, nhàn nhạt đáp: "Ít nhất thì tửu lượng cũng không đến nỗi nào."

Từ Cẩn Mạn: "..."

Từ Cẩn Mạn ra hiệu cho Thẩm Thù đi sang một góc khuất hơn. Mặc dù vụ còng tay lần trước đã đủ mất mặt rồi, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi thêm: "Cái hôm ở khách sạn ấy, tôi không có làm gì khác nữa chứ?"

Ban nãy không cảm thấy gì, nhưng giờ khi Từ Cẩn Mạn đến gần như vậy, Thẩm Thù lại ngửi thấy mùi hương nắng mai nhàn nhạt đặc trưng trên người cô.

Chuyện khác ư?

Cái hôm ở khách sạn đó, tuyến thể của nàng đã bị ngón tay của Từ Cẩn Mạn chạm vào...

Sống lưng Thẩm Thù bỗng nhiên tê rần lên.

Một giây sau, ánh mắt nàng dừng lại ở một điểm nào đó trong đám đông. Nàng nhìn thấy Tống Dung Tuệ đang từ từ đi về phía này.

Thẩm Thù nhanh chóng thu lại dòng suy nghĩ, nói: "Gần đây cô cẩn thận Tống Dung Tuệ một chút."

"... Hả?"

Từ Cẩn Mạn không ngờ nàng lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, cô khựng lại trong giây lát.

Phần lớn khách mời đều tập trung ở khu vực quầy rượu và đồ ăn, nhưng cũng có một số ít người tản ra đứng nói chuyện ở các góc xung quanh. Thẩm Thù ghé sát lại gần, bờ môi kề sát vành tai Từ Cẩn Mạn: "Cô ta đang nghi ngờ về giới tính AO của cô, còn biết được chuyện cô từng phân hóa thất bại nữa."

Nàng kể lại một cách ngắn gọn những gì đã nghe được ở cửa thoát hiểm bệnh viện ngày hôm đó. Lúc ấy nàng không nghe được rõ ràng lắm, chỉ nắm được đại khái nội dung phần đầu cuộc nói chuyện.

Vốn dĩ hôm qua nàng cũng đã định nói với Từ Cẩn Mạn về chuyện này rồi.

"Thủ đoạn của bọn họ rất bẩn thỉu, cô nên cẩn thận một chút thì hơn."

"Được."

Đối với Từ Cẩn Mạn mà nói, việc người ngoài nghi ngờ gì về thân phận của cô không quan trọng, bởi vì hiện tại cô thực sự là một Alpha.

Nhưng Thẩm Thù thì lại khác.

Ánh mắt cô vô thức hạ xuống. Thẩm Thù hôm nay mặc một bộ lễ phục màu xanh đậm bó sát cơ thể, mái tóc được búi cao gọn gàng, để lộ ra phần gáy và tấm lưng trần mịn màng trắng nõn. Đối với một Alpha mà nói, đó là một nơi cực kỳ hấp dẫn.

Từ Cẩn Mạn vội dời mắt đi, cân nhắc xem có nên nói rõ mọi chuyện với nàng ngay tại đây không.

Xung quanh bắt đầu có người qua lại nhiều hơn, Thẩm Thù ngồi thẳng người dậy, bầu không khí thân mật ban nãy lập tức bị phá vỡ. Đúng lúc này, Từ Cẩn Mạn nhanh tay đỡ lấy một người phụ nữ loạng choạng suýt ngã vào người nàng. Người phụ nữ đó mặt mày trắng bệch, liên tục cúi đầu xin lỗi.

Do quán tính, cả người Thẩm Thù cùng ly nước ép màu tím trên tay đổ ập vào lồng ngực Từ Cẩn Mạn.

Sự việc diễn ra quá nhanh, chất lỏng màu tím ướt lạnh gần như đổ hết lên người cô.

Từ Cẩn Mạn chỉ cảm thấy cái lạnh buốt trượt dài từ trên ngực xuống đến tận bụng dưới.

Bàn tay cô rời khỏi tấm lưng trần mịn màng của Thẩm Thù. Nàng ngồi thẳng dậy, nhìn bộ dạng có phần thảm hại của cô lúc này: "Xin lỗi."

Từ Cẩn Mạn bắt gặp ánh mắt nàng, cười nhẹ: "Xin lỗi làm gì, vừa hay xong việc thì chúng ta về thôi."

Nước ép nho màu tím để lại một vệt loang lổ lớn trên ngực áo, lấp lánh dưới ánh đèn, cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Thẩm Thù nói: "Tay cô cũng dính hết cả rồi, lát nữa khô lại sẽ rất khó chịu. Đi vào phòng vệ sinh rửa qua đi."

Từ Cẩn Mạn gật đầu: "Vậy cũng được."

Hai người đang đứng ở một góc khá khuất phía ngoài đại sảnh, phòng vệ sinh cách đó chỉ khoảng nửa phút đi bộ.

Sau khi Từ Cẩn Mạn rời đi được vài phút, một nhân viên phục vụ bước nhanh tới, khách sáo nói với Thẩm Thù: "Thẩm tiểu thư, Từ tiểu thư đang ở phòng khách 209 trên tầng hai, cô ấy nhờ cô lên đó một lát ạ."

Thẩm Thù theo bản năng liếc nhìn về phía phòng vệ sinh ở tầng một, có chút nghi hoặc hỏi lại: "Sao cô ấy lại lên tầng hai làm gì? Bảo tôi lên đó có việc gì sao?"

"Cô ấy định đi vệ sinh, nhưng phòng vệ sinh ở tầng một đang được sửa chữa gấp ạ. Hình như quần áo cô ấy có chút vấn đề, cô ấy có gọi điện thoại nhưng tôi vừa mới xuống dưới này, nên cô ấy nhờ tôi nhắn lại với cô giúp." Nhân viên phục vụ cúi đầu nói: "Tôi xin phép đi làm việc tiếp đây ạ."

Thẩm Thù thử gọi điện cho Từ Cẩn Mạn, nhưng điện thoại báo đang trong một cuộc gọi khác.

Nàng im lặng trong giây lát, rồi quyết định bước về phía thang máy để lên tầng hai.

Hai phút sau, Từ Cẩn Mạn từ phòng vệ sinh bước ra. Phòng vệ sinh đúng là có trục trặc thật, cô đã phải đợi thêm một lúc mới xong việc.

"Ồ, Từ tiểu thư, sao cô lại ở đây?"

Từ Cẩn Mạn quay người lại.

Một người phụ nữ lạ mặt nói: "Có người nói cô đang ở trên tầng hai, còn bảo Thẩm tiểu thư lên đó tìm cô nữa." Nói xong, người phụ nữ đó dường như nhớ ra điều gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Từ Cẩn Mạn nghe vậy, lồng ngực chợt thắt lại, cô bước tới chặn đường người phụ nữ kia: "Chuyện đó là khi nào?"

Người phụ nữ có vẻ sợ hãi trước ánh mắt của cô, ấp úng đáp: "Vừa... vừa nãy thôi ạ. Tôi đứng gần đó... nên nghe được. Hình như là phòng 209 thì phải."

Từ Cẩn Mạn lập tức giẫm mạnh đôi giày cao gót chạy về phía khu vực phía sau của khách sạn, vừa bấm số gọi cho Thẩm Thù vừa chạy nhanh lên tầng hai. So với tiền sảnh náo nhiệt ồn ào, khu vực phòng khách ở đây lại yên tĩnh hơn nhiều.

Thậm chí là yên tĩnh đến mức có phần quỷ dị.

Một nhân viên phục vụ vừa từ trong một căn phòng gần đó đi ra. Từ Cẩn Mạn kéo người đó đến thẳng cửa phòng 209. Thực tế, ngay khi vừa đến gần cửa phòng, cô đã cảm nhận được mùi Pheromone hương thảo mật ong nhàn nhạt đặc trưng của Thẩm Thù tỏa ra từ bên trong.

Cô đập mạnh vào cửa, gọi tên Thẩm Thù liên tiếp mấy tiếng.

"Thẩm Thù!"

"Tôi ở đây..."

Từ Cẩn Mạn nghe thấy giọng nói yếu ớt của nàng vọng ra từ bên trong.

Cô lạnh mặt xuống, giật lấy chiếc thẻ phòng từ bàn tay đang run rẩy của nhân viên phục vụ bên cạnh, quẹt thẻ mở cửa rồi lao thẳng vào trong.

"Thẩm Thù!"

Ầm –

Tiếng hét của cô và tiếng cửa phòng đóng sầm lại vang lên gần như cùng một lúc.

Từ Cẩn Mạn không thèm quan tâm đến việc nhìn lại phía sau, vừa vào phòng đã nhìn thấy Thẩm Thù đang ngã ngồi trên tấm thảm dày dưới sàn nhà.

Gương mặt nàng đỏ bừng lên bất thường, hơi thở hổn hển đứt quãng, cả người trông vô cùng yếu ớt.

Từ Cẩn Mạn vội tiến tới, quỳ một gối xuống bên cạnh nàng: "Bị bỏ thuốc sao?"

"Không phải..." Thẩm Thù khó nhọc hít vào một hơi: "Là do... đồng loại kích thích..."

Ban nãy nàng đã bị người đẩy mạnh vào cửa phòng. Khi bước vào bên trong, cả căn phòng đã ngập tràn mùi Pheromone của Omega.

Pheromone của Alpha và Omega có thể ảnh hưởng lẫn nhau, đồng thời, những cá thể cùng loại (Alpha với Alpha hoặc Omega với Omega) cũng có thể tạo ra những tác động nhất định lên đối phương. Trên người của mỗi Alpha và Omega đều tồn tại một loại "dẫn xuất" đặc biệt được di truyền từ xa xưa này.

Hiện tượng này còn được gọi là hội chứng kích thích đồng loại.

Từ Cẩn Mạn sững người trong giây lát, cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của một mùi Pheromone Omega hoàn toàn xa lạ, nồng nặc trong không khí.

Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ phía giường. Ngẩng đầu lên, một người phụ nữ lạ mặt đang nhìn cô với ánh mắt cầu khẩn tuyệt vọng: "Làm ơn... đánh dấu tôi..."

Trong căn phòng bị khóa kín này, có một Omega khác đang trong kỳ phát nhiệt dữ dội...

Mùi Pheromone Omega trong phòng càng lúc càng trở nên nồng đậm hơn.

Mỗi một phân tử Pheromone tăng lên trong không khí lại khiến cho hơi thở của Thẩm Thù càng thêm rối loạn và khó khăn.

Từ Cẩn Mạn vội vàng ôm lấy nàng định đưa ra ngoài cửa. Nhưng khóa điện tử không hề có phản ứng, bên ngoài hành lang vẫn yên tĩnh đến lạ thường.

Không chỉ có vậy, tất cả các cửa sổ trong phòng đều đã bị dán kín bằng một lớp giấy nhựa dày đặc, nhằm ngăn chặn mùi Pheromone Omega thoát ra ngoài trước khi cô đến đây.

Nhìn qua lớp kính xuống khoảng sân nhỏ của khách sạn phía dưới, tối om như mực, không một bóng người qua lại.

Kể từ lúc có người đột nhiên va vào người Thẩm Thù, tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó đều là những nước cờ đã được sắp đặt sẵn từ trước.

Không, có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Từ Cẩn Mạn nhíu chặt mày, dòng suy nghĩ miên man bị cơ thể đang run rẩy của Thẩm Thù trong lòng cắt ngang.

Bàn tay cô đang ôm lấy Thẩm Thù cũng bắt đầu run lên.

Với cấp bậc Alpha của cô hiện tại, Pheromone Omega bình thường khó có thể gây ảnh hưởng lớn. Nhưng nếu kỳ phát nhiệt của Thẩm Thù bị kích thích bởi hội chứng đồng loại này, cộng thêm sức đề kháng gần như bằng không của cô đối với Pheromone của nàng...

Nếu như cô không thể khống chế được bản thân mình –

Từ Cẩn Mạn hít sâu một hơi, nhưng cảm giác bức bối khó chịu không những không giảm đi, mà ngược lại còn trở nên nôn nóng hơn.

Cô đỡ Thẩm Thù ngồi xuống ghế sofa, định đi kiểm tra xem có cách nào mở được cửa sổ hay không.

Ánh mắt cô thoáng dừng lại ở một góc khuất trong phòng, rồi bước nhanh về phía chiếc giá trồng hoa đặt gần đó. Đẩy những lớp lá cây và những bông hoa giả sang một bên, cô nhanh chóng lôi ra một chiếc camera siêu nhỏ đang được giấu kín bên trong.

Trên thân máy, một chấm đỏ nhỏ xíu đang nhấp nháy liên tục như con mắt của quỷ dữ đang âm thầm dò xét, ánh sáng màu đỏ tươi ma mị thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối tĩnh lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK