Thời gian vẫn chầm chậm trôi qua như một chiếc đồng hồ đều đặn quay từng vòng. Bên ngoài, con người vẫn tiếp diễn công việc của mình. Lá vẫn xanh, hoa vẫn khoe sắc thắm, bầu trời vẫn thăm thẳm một màu hi vọng. Thế nhưng, những hình ảnh ảm đạm đó chỉ là lớp vỏ bọc cho cuộn sóng đang âm ỉ phun trào...
Trong đời người, một khi đã đánh mất thời gian thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ lấy lại được.
Và ngay lúc này đây, dưới ánh nắng gay gắt như đổ lửa xuống trần gian, một cô gái với mái tóc buông dài, chiếc váy màu hồng nhạt phất phơ trong gió như bông hoa giấy mỏng manh sắp tàn, đang chạy từng bước trên con đường bỏng rát với đôi chân trần. Mặc kệ sự mệt nhọc, mặc kệ những giọt mồ hôi đang tuôn ra không ngừng, và mặc kệ bàn chân tấy đỏ vì đau. Cô vẫn chạy, chạy bằng tất cả sức lực của mình. Cố gắng đuổi theo thời gian, theo bóng người sắp khuất xa sau sân bay.
Nắng trải dài, não nề trên đôi vai trần bé nhỏ đang run lên vì khóc, từng giọt nước mắt mặn đắng thi nhau tuôn rơi, vương trên từng nơi cô chạy qua, chúng rơi xuống và vỡ tan giống như trái tim lúc này của cô đang bị bàn tay ai đó bóp nát.
" Tại sao không nói? Tại sao bỏ đi!"
Cô gào thét trong lòng, không sao ngăn được nước mắt ngừng rơi, cảnh vật trước mắt bị nhòe đi như mưa đang tuôn xối xả. Cô vẫn chạy, len qua những người đang đi trên đường, va vào vai họ đau nhói, và bỏ lại sau những ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tức giận. Thứ duy nhất mà cô quan tâm bây giờ, là phải đuổi kịp.
Chỉ mới đêm qua thôi, sự ấm áp của cậu còn bủa vây lấy cô.
" Trời đã sáng hẳn. Tiếng chim hót véo von trên ngọn cây, đánh thức cô gái nhỏ đang cuộn mình trong chăn. Thiên Bối bị ánh sáng làm cho nhức mắt, cô gượng dậy, theo thói quen nhìn sang bên kia giường, và không khỏi thốt trong lòng đầy kinh ngạc.
Chương Vương Tử đã biến mất. Phần giường bên cạnh cô không còn bất cứ dấu vết nào cho thấy đã từng có người nằm ở đó. Chăn ga gối đệm được gấp gọn gàng, phẳng lì, hơi ấm cũng biến mất. Cô bỗng thấy chột dạ, vội nhìn lên trên kệ sách của cậu, một vài cuốn đã không còn, chiếc cặp sách và laptop cũng không cánh mà bay. Cô bật dậy một cách hoảng hốt, chạy lại mở toang cửa tủ. Bên trong trống trơn, chỉ còn sót lại hai ba chiếc áo phông. Tim Thiên Bối đập loạn xạ, cô quên cả làm vệ sinh cá nhân mà chạy vội ra ngoài.
Cả căn biệt thự chìm trong yên lặng, không còn tiếng cười nói như mọi ngày. Cô bỗng chốc đổ mồ hôi lạnh, cổ họng khô khốc. Thiên Bối guồng chân băng qua phòng khách, đẩy cánh cửa lớn cái “rầm”. Nhận ra người giúp việc đang cắt tỉa cây cảnh ngoài vườn, cô vội vã chạy lại hỏi, giọng run run:
- Bác! Sao chẳng nhà chẳng còn ai vậy? Lão gia, phu nhân... Mọi người đâu cả rồi ạ?
Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn Thiên Bối, bèn nói:
- Ô hay! Tôi tưởng cô biết rồi. Mọi người đi tiễn cậu chủ nhỏ ra sân bay từ sớm rồi.
Sân bay? Tiễn?
Đầu Thiên Bối quay mòng mòng, câu nói trôi dập dềnh trong đầu không có bến đỗ. Cô đến đứng cũng không vững, sự hoang mang len lỏi dần trong lòng. Cô khó khăn cất tiếng:
- Sao lại tiễn ra...sân bay ạ?
- Hử?- Người giúp việc khó hiểu nhìn cô, sau đó nói bằng giọng đều đều.- Cậu chủ đi du học ở Mỹ mà cô.
Dường như có thứ gì đó đang vỡ vụn trong thâm tâm cô gái nhỏ. Cô đờ đẫn nghe không thủng lời nói nọ, chỉ trân trân nhìn vào một điểm vô định đằng xa, hai tay buông thõng bất lực. Hình như các cảm xúc lúc này đang đấu tranh không ngừng trong cơ thể Thiên Bối.
Rồi bỗng chốc, đầu óc cô trở nên trống rỗng, cái ý nghĩ phải rời xa người con trai ấy vây lấy câu, khiến cô rùng mình.
Xoay người. Chạy thật nhanh."
.
.
.
Vương Tử đứng lặng một hồi trước khi bước vào cánh cửa máy bay, ánh mắt tràn đầy hi vọng dõi về phía lối vào, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc. Cậu khẽ nhíu mày, cố cảm nhận một chút gì đó, một chút thôi hơi ấm của cô. Trái tim cậu tưởng như chết mất rồi, một chút niềm tin cũng đang dần tàn lụi. Tiếng ồn ào của hành khách, tiếng căn dặn của mẹ và cả tiếng cằn nhằn của cha, cậu vẫn ngây ra như một bức tượng, mắt chết tại một điểm. Khi chiếc loa thông báo sắp khởi hành, cậu mới thôi nhìn, cụp đôi bờ mi, lặng lẽ bước vào trong, không nói đến một lời, cũng không chào ai cả. Sự cô đơn bao trùm lên tất cả, sâu thẳm con tim đang bật khóc không thành lời.
Rời xa nơi này, rời xa tất cả những yêu thương và sự khát khao dành cho người con gái ấy. Biết khi nào trở về, đến lúc nào có thể hội ngộ? Biết đâu chị sẽ quên cậu, quên một thằng nhóc trước đây chưa từng là gì trong trái tim bé nhỏ ấy? Biết đâu chị sẽ bên cạnh anh Thần, và sẽ hạnh phúc...hạnh phúc...là hạnh phúc đó, bên người khác mà không phải là cậu. Cậu không kiềm chế được, để một giọt lệ buông mình rơi khỏi khóe mắt, giống như bao nhiêu đau đớn chất chứa trong đó.
Người con gái của cậu - sẽ hạnh phúc.
.
.
.
Ù...ù...
Chiếc máy bay cất cánh lên bầu trời cao, mang theo một nửa hạnh phúc rời xa khỏi người con gái ấy. Chân cô như khuỵu xuống, đầu óc mụ mị không thốt lên lời. Giây phút nó rời đi, tim cô hẫng một nhịp, ngây ra nhìn vật thể to lớn đã dang cánh trên không. Cả cơ thể ngã quỵ xuống trước ánh mắt biết bao con người. Và cả ánh mắt của Vương Thần. Cô nằm sõng soài trên nền nhà, mái tóc rối xõa ra tội nghiệp và khuôn mặt lem nhem nước mắt.
Thần nhắm hờ mắt, nuốt nước bọt.
" Tại sao lại đến, tại sao em phải khổ sở như vậy?"
Chấp nhận rời xa- điều đó khó khăn đến vậy sao? Nơi ấy, ba con người, ba nỗi đau thầm kín không ai biết.
Phải chăng thời gian lúc này có thể ngưng đọng lại, để hình ảnh của người thương yêu sẽ chẳng nhòa theo dòng lệ, để bao kỉ niệm sẽ không hóa thành dĩ vãng mãi trôi xa. Vương Tử nhìn xuống, chỉ thấy bóng dáng bé nhỏ của Thiên Bối dần khuất khỏi tầm mắt mình. Cậu ước, giá như có thể đem tất cả nỗi đau bóp vụn trong lòng bàn tay, dù có để mảnh vỡ găm đến chảy máu cũng tìm một chút bình yên cho tâm trí mình.
Năm năm...là năm năm...sẽ chẳng thể gặp mặt nhau.
Chấp nhận rời xa, chấp nhận đem tình yêu khóa kín vào trong tim, điều đó đâu có gì là khó, phải không? Không! Sẽ không có hình phạt tàn nhẫn nào có thể sánh bằng việc đem tất cả nỗi thương nhớ của mình ném đi hoặc đập vỡ mặc dù con tim vẫn mang nhớ nhung da diết. Đôi khi, ta phải học cách chấp nhận sự thật, phải học cách cố gắng quên đi dù biết chỉ một phần nhỏ thôi sẽ chẳng làm được đâu.
Vương Thần ôm lấy bờ vai nhỏ đang run lên vì khóc của Thiên Bối, đôi lông mày không ngừng co lại. Liệu có ai đủ dũng cảm để chứng kiến cảnh người con gái mình yêu lại khóc vì một tên con trai khác? Là cậu, nuốt tất cả niềm đau vào sâu thẳm trái tim mình, đôi chân vững vàng và bàn tay ấm áp ôm chặt lấy em. Giá như đôi mắt ấy có thể hướng về cậu một lần thôi, có thể dành tình cảm cho cậu một chút thôi, cũng không thể sao?
Vương Tử ngồi tựa vào ô cửa sổ máy bay, mím chặt môi. Mặc kệ những ánh mắt khó hiểu của những người xung quanh, nước mắt cậu cứ thế tuôn rơi lã chã, không thể kìm nén. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí từ trước nhưng cậu không ngờ rằng loại cảm giác này lại có thể đau đớn đến mức ấy. Cảm giác như bị cả một bầy kiến lúc nhúc chui vào trái tim, gặm nhấm từng phần của nó. Khi nhìn thấy bóng hình gầy guộc của cô ngã trên sân bay, cậu ước mình có thể chạy đến bên cô ngay lập tức nhưng tất cả chỉ là điều không thể. Đành chấp nhận nhắm mắt, khép lại thế giới có cô tồn tại...
Thiên Bối cố gắng bước đi, mặc dù bước chân loạng choạng đến mức có cảm giác chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến cô ngã quỵ. Nhưng bàn tay của Vương Thần đang siết vai giúp cô có thể lấy lại thăng bằng. Cô lấy một tay quệt đi hàng nước mắt, nhưng nó vẫn chảy ra không sao ngưng lại được.
" Mệt quá!" Mắt Thiên Bối đau nhức, chỉ muốn nhắm lại ngay lập tức. Bàn chân cô đau nhói, đôi môi khô nứt nẻ, mái tóc chẳng còn mượt mà mà rối tung. Nhìn cô lúc này chẳng khác nào một người điên. Người điên ư? Có khác gì không? Cô sắp phát điên mất rồi. Toàn thân rã rời, cô bước đi tập tễnh ra xe. Ông Chương nhìn cô với cái lắc đầu thầm lặng cùng một hơi thở dài, Mai Hiểu Loan lại thương xót cô gái nhỏ, khi nhìn thấy chiếc đồng hồ nằm trên tay Chương Vương Tử, bà đã biết toàn bộ sự thật.
Thiên Bối ngồi dựa vào cửa kính, khuôn mặt nhợt nhạt hệt như bị rút toàn bộ sự sống. Bên cạnh, Vương Thần vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt dành cho cô đậm phần chua xót. Tim cậu không ngừng nhói lên từng hồi, chỉ muốn bấu chặt lấy.
" Dương Thiên Bối, đừng có như vậy nữa được không?"
.
.
.
Dương Thiên Bối ngồi trên giường, cười nhạt nhẽo. Vương Thần lặng lẽ rửa chân cho cô, rồi băng vết thương lại. Mặc dù đau đến thấu xương nhưng cô vẫn không bật thốt một câu, vẻ vô cảm chiếm giữ toàn bộ ngũ quan, đôi mắt sâu hun hút, thờ ơ đến đáng sợ. Lời cậu dặn dò cô không nghe thấy, mắt vẫn vô định nhìn thẳng sang chiếc giường đối diện- Nơi đã từng tồn tại một người thương yêu.
" Chương Vương Tử! Cậu coi tôi là cái gì? Hả? Cậu cho rằng tôi không có cảm xúc ư? Tại sao tất cả mọi người đều biết, chỉ có tôi là con ngốc cứ tin tưởng cậu? Cậu nói tôi làm sao để tiếp tục đặt niềm tin vào cậu đây? Đồ nói dối, đồ phản bội!"
Trong mắt cô dâng lên một tầng nước mỏng, nhòe nhoẹt, rồi như không còn tự chủ được, cô khóc nấc lên trước mặt Vương Thần, bàn tay cũng siết chặt lấy hai vai cậu, ánh mắt như van lơn một sự an ủi:
- Đau quá! Thần ơi... mình thấy đau quá!... Mình phải làm sao đây?
Vương Thần nắm chặt tay, hận không thể bóp chết cô. " Em đau ư? Vậy tôi thì không sao? Em im ngay đi, tôi chỉ muốn bóp chết em ngay bây giờ!" Nhưng đôi mắt lại đong đầy thương yêu, cậu nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, để cô gục đầu lên bờ vai vững chắc, bàn tay dịu dàng luồn vào tóc cô, nhẹ nhàng vỗ về.
- Không sao rồi...không sao nữa đâu... Ngoan, đừng khóc. Nín đi, đừng khóc nữa.
Nước mắt cô nhỏ xuống vai cậu lạnh buốt, thấm sâu vào tận bên trong con tim đang đập từng hồi. Cô run rẩy buông thõng hai tay, mắt đau đến khó chịu. Thiên Bối đẩy Vương Thần ra, trùm chăn nằm xuống giường. Thấy cô gái nhỏ đã mệt đến thiếp đi, nhưng làm sao giấu nổi từng cái run nhẹ dưới lớp chăn kia.
" Em lại khóc nữa sao? Dừng lại đi mà...dừng lại đi...trước khi tôi không thể chịu đựng nổi nữa!"
Vương Thần trở lại phòng mình. Cậu bỗng dưng gầm lên, quẳng tất cả mọi thứ làm chướng mắt mình xuống nền nhà, từ những cuốn sách đáng trân trọng, đến những món đồ cậu yêu thích. Không trừ một thứ gì. Chương Vương Thần thực sự rất tức giận, hình ảnh khuôn mặt tiều tụy với những giọt nước mắt đau đớn của người ấy bám lấy tâm trí cậu, khiến cậu chỉ muốn phát điên. Suốt thời gian qua cậu cố gắng để làm gì, hóa ra chỉ để đổi lấy nước mắt của cô ấy hay sao? Một người kiên nhẫn như cậu cũng có giới hạn như bao người bình thường khác mà thôi. Nói cậu làm ngơ, không thể nào đâu. Người con gái dưới kia không ngờ lại làm cậu phát điên như vậy..
.
.
Thiên Bối thức dậy, mắt đã sưng húp rất khó coi. Cô mệt mỏi lần mò ra khỏi giường, xuống bếp rồi tự rót một cốc nước, ngửa cổ tu trọn một hơi. Bỗng dưng, cô gập người sặc sụa ho, vài tia nước mỏng bắn ra từ khóe miếng. Cô dựa vào tường, thở hổn hển, ho đến đỏ bừng cả mặt.
" Bà chị! Mau gọt trái cây cho tôi ăn xem nào!"
Một giọng nói thân quen vang lên, Thiên Bối ngước nhìn về phía bàn bếp. Chương Vương Tử ngồi vắt vẻo trên ghế, mặt vênh lên ý ra lệnh. Cô ngỡ ngàng, nhìn chằm chằm về phía cậu ta. Đôi tay run run với về phía cậu.
- Cậu...về rồi sao?
Im lặng.
Biến mất rồi!
Chương Vương Tử biến mất rồi!
Thiên Bối đứng trân trối, nhìn bóng hình cậu mờ dần. Hóa ra là tưởng tượng. Cô cười nhạt nhẽo, nhưng mắt đã bắt đầu ngấn nước. Tim quặn thắt từng hồi.
" Bà chị! Sao lại đứng đó, mau lại đây tôi ôm cái đi!"
Giọng nói ấy lại vang lên, thanh âm văng vẳng không gian. Vẫn nụ cười đó, vẫn ánh nhìn yêu thương đó dành cho cô. Thiên Bối đã sớm lã chã nước mắt, cô mím chặt môi, rồi hét lên cuồng loạn:
- Cút đi! Cút đi ngay cho tôi! Đồ khốn...
Chương Vương Thần giật mình nghe thấy, vội chạy đến ôm lấy cô, giữ chặt đôi tay đang quờ quạng trong không khí.
- Bối...em sao vậy?
- Cút đi! Cậu cút đi cho tôi!
Thiên Bối vùng vẫy, ra sức đẩy Vương Thần ra, móng tay cô bấu vào tay cậu đến rớm máu. Vương Thần cười khổ, xoay người cô lại đối diện với mình. Bàn tay đang đặt trên ngực của cô bỗng dừng lại, rồi ôm lấy mặt chàng trai trước mặt, cười ngây dại:
- Tử...về rồi đúng không? Tôi biết cậu không xa tôi được đâu!
Nhìn nụ cười vô hồn của cô gái trước mắt mình, bàn tay cậu siết chặt lấy bờ vai gầy đang run rẩy. Miệng cười chua chát:
- Tỉnh lại đi! Nó đã đi rồi. Mình là Thần...Chương Vương Thần.
" Hức...huhuhuhu!"
Thiên Bối òa khóc, những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống hai bên má. Cô gục mặt, bàn tay cũng buông ra, cảm giác bất lực đến tuyệt vọng. Cô ngồi phịch xuống nền nhà. Lại những tiếng khóc đau đớn vang lên. Lại một bóng người cô độc mãi ngắm nhìn.
.
.
. Sẽ không trở lại nữa. Tất cả những ngày qua chỉ là giấc mơ mà thôi. Cậu ấy đã đi rồi, rời xa ngay trong khi cô còn ngủ say.
Chương Vương Tử. Tôi chấp nhận rời xa cậu.
Danh Sách Chương: