"Ba, đi vào, vào nhanh một chút."
"Làm gì mà thần thần bí bí vậy?"
Bị con trai lôi vào phòng, Lệ Hằng không khỏi nhếch mày lên với căn phòng chật ních người. Trừ Đồ Đông Nhan vẫn chưa tan làm và Dịch Ngạo Dương đang ở ngoài, những người sống trong nhà này đều có mặt đầy đủ.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Anh tò mò hỏi, lại quay đầu nhìn con trai. Từ khi nào phòng nó trở thành nơi để tụ tập thế này?
"Chuyện này phải hỏi anh mới biết." Đồ Thu Phong lên tiếng đầu tiên. "Có phải anh cãi nhau với Đông Nhan?"
Lệ Hằng kinh ngạc quay đầu nhìn con trai. Thì ra đây là nguyên nhân biến phòng nó thành nơi tụ tập! Nhất định là Hạo Đình chú ý thấy tâm tình mẹ không tốt, cũng không biết phải làm thế nào cho phải, mới có thể cầu xin sự hộ trợ của các dì. Nhưng sao con trai không hỏi anh trực tiếp chứ? Làm như vậy khiến trái tim anh bị tổn thương.
"Không phải." Anh lắc đầu trả lời vấn đề.
"Quả nhiên." Đồ Thu Phong gật đầu, lộ ra nét mặt đã sớm biết. "Hạo Đình nói không sai, ba nó yêu mẹ nó đến trình độ đáng ghét rồi, cho nên nhất định là có nguyên nhân khác. Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà đến cả anh cũng không giải quyết được, khiến Hạo Đình lo lắng tìm đến sự giúp đỡ của mọi người?"
Lệ Hằng lại kinh ngạc quay đầu nhìn con trai. "Sao con biết ba không giải quyết được?"
"Đã ba ngày rồi." Lệ Hạo Đình nhìn thẳng ba mình.
Từ ngày Kim Kelly xuất hiện ở ngân hàng, đến ngày hôm qua bà Kim lại xuất hiện, Đông Nhan đúng là đã buồn bã tròn ba ngày. Không ngờ mặc dù con trai không nói gì, lại đều đặt tất cả ở trong mắt. Hiện tại anh đã hiểu vì sao, Đông Nhan lại nói sau khi con trai được năm tuổi thì ngược lại còn chăm sóc họ, dù cô thể hiện nhưng có thể thấy cô rất đau lòng.
"Lại đây." Anh ngoắc tay với con trai.
Lệ Hạo Đình nghe lời đi về phía ba mình.
"Không phải ba không giải quyết được chuyện này, mà là chuyện này phải dựa vào bản thân mẹ mới giải quyết được, chúng ta không giúp gì được cả." Anh ngồi xổm xuống, đôi tay nhẹ khoác lên vai con trai, nói cho nó biết.
"Tại sao?" Lệ Hạo Đình không hiểu. "mạ và dì cũng không nói vậy."
"Mẹ nói, đoàn kết đúng là sức mạnh. Chỉ cần chúng ta cũng nhau nghĩ cách, không có chuyện gì không giải quyết được." Dịch Hạo Lôi nói giúp.
"Đúng." Anh em sinh đôi đồng thanh nói, mặt kiên định gật đầu.
Lệ Hằng kinh ngạc nhìn bọn họ, đột nhiên hoàn toàn không biết mình nên nói gì. Chỉ biết mấy người phụ nữ này dạy con rất tốt, còn đầy đủ hơn bất kỳ người nào, tốt hơn những gia đình giàu có gấp vạn lần. Rốt cuộc họ đã làm thế nào? Anh nhìn sang phía Đồ Thu Phong và Đồ Hạ Mỹ.
"Chẳng lẽ anh bị lời của nhóc này dọa sợ rồi sao?" Đồ Hạ Mỹ cười hỏi anh.
Đầu tiên, Lệ Hằng lắc đầu, sau đó khẽ thờ dài. "Tôi chỉ không cách nào tưởng tượng những năm này, mấy người làm sao để vừa chăm sóc bọn nó, vừa làm việc, vẫn có thể dạy bọn nó thong minh, hiểu chuyện như thế này." Từ đáy lòng, anh rất bội phục bốn người phụ nữ này.
"Rất đơn giản, giáo dục bằng roi mây và tình yêu thương." Đồ Thu Phong nói.
"Mẹ nói giáo dục bằng roi mây, phải nói là giáo dục bằng quả đấm chứ?" Dịch Hạo Lôi không nhịn được phản bác.
"Thằng nhóc thúi, có phải lâu rồi con chưa bị mẹ đánh hả?" Cô trợn mắt với con trai.
"Con không nói sai." Cậu le lưỡi, nhỏ giọng lầm bầm.
Đồ Thu Phong trợn mắt nhìn con trai, mới chuyển ánh mắt về phía Lệ Hằng.
"Rốt cuộc mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?" Cô trở lại chuyện chính, lấy vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
"Thật ra chuyện này cũng nên trách tôi." Lệ Hằng nghĩ tới đây lập tức nói, không khỏi hối tiếc.
"Trách ai không quan trọng, quan trọng là đã xảy ra chuyện gì?" Đồ Hạ Mỹ vung tay lên, nhanh chóng nói, tính nôn nóng của cô vẫn biểu lộ không bỏ sót cái gì.
"Ba ngày trước, vợ sắp cưới trước kia của tôi chạy đến ngân hàng tìm Đông Nhan, tát cô ấy một cái..."
"Cái gì?" Đồ Thu Phong và Đồ Hạ Mỹ cùng đống thanh kêu to.
"Sao anh có thể để chuyện như vậy xảy ra, không phải anh nói chuyện bên kia đã được giải quyết xong rồi sao? Tại sao người phụ nữ đó lại có thể tới tìm Đông Nhan, rốt cuộc anh đã làm cái quỷ gì vậy?" Đồ Hạ Mỹ nổi đóa, Nếu không phải bị Thu Phong kéo lại, nhất định cô đã xông lên nắm cổ áo anh rồi! Anh ta có thể hại Đông Nhan chịu một cái tát vì anh ta?
"Lệ Hằng, rốt cuộc mọi chuyện là sao?" Đồ Thu Phong tỉnh táo hỏi.
"Đúng là do tôi quá sơ ý, không biết tính cách của Kim Kelly, mới có thể khiến Đông Nhan chịu uất ức như vậy, nhưng vấn đề không phải ở đây, vẫn đề là mẹ của Kim Kelly." Giọng nói anh mang vẻ tự trách, chậm rãi lắc đầu.
"Tốt nhất anh đứng nói với tôi, mẹ của cô ta cũng đánh Đông Nhan." Đồ Hạ Mỹ hung hăng nhìn chằm chằm anh.
"Me của Kim Kelly chính là người mẹ năm đó đã vứt bỏ Đông Nhan."
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Đồ Thu Phong và Đồ Hạ Mỹ há hốc mồm cứng lưỡi, nhìn chằm chằm Lệ Hằng, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ và khó tin. Nhưng điều họ không thể tin được chính là, lời nói tiếp theo của anh.
"Bà ta muốn Đông Nhan có thể nể mặt bà ta, tặng tôi lại cho con gái bà, Kim Kelly."
"Anh nói cái gì?" Đồ Hạ Mỹ át chế nỗi khiếp sợ và lửa giận, tức giận hét to.
"Anh nói thật sao?" Đồ Thu Phong trầm giọng hỏi, trong giọng nói cũng là sự tức giận đè nén.
Lệ Hằng nặng nề gật đầu.
"Con mẹ nó!" Đồ Hạ Mỹ không nhịn được mắng.
"Hạ Mỹ!" Cô cảnh cáo nhỏ giọng quát. Hạ Mỹ có tức giận thì cũng nên nghĩ đến bọn trẻ nữa chứ.
"Xin lỗi. Nhưng đây là gì vậy?" Cô hoàn toàn không có biện pháp át chế lửa giận, lòng đầy căm phẫn lớn tiếng. "Vứt bỏ con của mình đã đủ xấu hổ, bà ta lại có thể xuất hiện, yêu cầu Đông Nhan nể mặt, tặng Lệ Hằng lại cho Kim Kelly? Tại sao bà ta lại có thể tổn thương Đông Nhan như vậy?"
"Hạ Mỹ, đừng lớn tiếng như vậy, hiện tại, điều chúng ta cần quan tâm không phải vấn đề này, mà là phải làm thế nào để giúp Đông Nhan giảm bớt đau đớn trong lòng, điều này rất quan trọng." Đồ Thu Phong tỉnh táo nói.
"Nhưng..." Cô bất bình lên tiếng, lại bị chị em tốt tỉnh táo cắt đứt.
"Cậu không cảm thấy sao?"
Đồ Hạ Mỹ tức giận ngồi xuống giường, cầm gối của Đồ Hạo Đình đánh mấy cái, lại dùng sức ném nó vào tường.
"Mấy đứa có ý kiến gì không?" Đồ Thu Phong nhìn sang mấy đưa trẻ.
"Cúng ta có nên đi đánh bà láo vô sỉ đánh một trận không?" Ánh mắt của Đồ Hạo Anh rất nghiêm túc.
"Em tán thành ý kiến này." Đồ Hạo Tễ nói.
"Mẹ cũng tán thành." Đồ Hạ Mỹ giơ tay lên tán thành. Bọn họ qua nhiên là con trai cô sinh ra, có phong thái của cô, rất tốt, rất tốt.
"Đánh người là không đúng." Không ngờ Dịch Hạo Lôi lắc đầu. "Mình nghĩ nên làm một vở kịch kẻ ác nho nhỏ, khiến bà lão đó sợ đứng tim là được rồi. Cậu cảm thấy thế nào? Đạo Đình?"
"Lệ Hạo Đình nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó mới chậm rãi phát biểu ý kiến của mình. "Mình cảm thấy lúc này mẹ nên đi nghỉ một thời gian."
"Rất tốt." Đồ Thu Phong ca ngợi cậu, gật đầu, quay sang nói với ba thắng nhóc còn lại và Đồ Hạ Mỹ. "Có nghe chưa, đây mới là cách hay, mấy người chỉ biết nói lung tung."
Lệ Hằng ngạc nhiên nhìn tất cả mọi người, lần đầu tiên nhìn thấy cách mọi người ở cùng nhau. Những đứa bé này đối với họ cũng không phải chỉ là trẻ con, chúng là những thân thể độc lập, có quyền phát ngôn ra suy nghĩ của mình, cũng được người lớn tôn trọng. Thì ra họ giáo dục con mình như vậy, hiện tại anh đã có thể hiểu tại sao mỗi đứa nhỏ lại có một suy nghĩ và tính cách thuộc riêng mình như vậy.
"Con cảm thấy mẹ nên nghỉ pháp sao?" Anh hỏi con trai.
Lệ Hạo Đình gật đầu, nhìn ba mình chăm chú. "Mấy năm nay mẹ vẫn luôn làm việc, chưa bao giờ được nghỉ ngơi cho khỏe. Lần này vất vả lắm mới có thể được nghỉ phép, tại sao không ra ngoài đi chơi? Trước kia mẹ nói không thể lãng phí tiền, nhưng hiện tại đã có ba ở đây, chúng ta cũng không cần lo lắng chuyện đò nữa, có đúng không?"
"Đúng." Đồ Thu Phong hưng phấn cướp lời."Đây đúng là một ý kiến hay, Hạo Đình. Mọi người, chúng ta cùng ra nước ngoài chơi! Đi Pháp tìm Xuân Tuyết và Hạo Vân, vé máy bay để mình chuẩn bị."
"Không, vé máy bay để tôi chuẩn bị." Lệ Hằng đột nhiên nói.
"Cho nên anh cũng cảm thấy ý kiến này không tệ?" Cô hỏi.
Anh gật đầu, thưởng thức vuốt đầu con trai. "Tin tức tốt này nên để con đi nói với mẹ."
"Không cần đâu, vì em nghe thấy rồi." Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng của Đồ Đông Nhan. Cô đẩy cánh cửa đóng chặt ra, xuất hiện ở cửa phòng, nhìn tất cả mọi người bên trong.
"Vậy cậu cảm thấy thế nào? Chúng ta cùng đến Pháp thăm Xuân Tuyết và Hạo Vân, sau đó thuận tiên thì đi chơi một chút." Đồ Thu Phong mỉm cười nhìn chị em tốt của mình.
Đồ Đông Nhan nhìn vẻ mặt lo lắng của những người trước mặt, cô có cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua lòng mình. Đây mới là người nhà cô, có những con người quan tâm yêu thương cô như vậy, sao cô có thể để ý đến người xa lạ chưa bao giờ quan tâm cô dù chỉ một lần chứ?" Nên quên đi thôi.
"Mình cảm thấy rất tốt." Cô gật đầu. "Nhưng mọi người không có hộ chiếu, làm những thứ này cũng cần phải có thời gian chứ?"
"Chuyện này thì cậu yên tâm, đừng quên trước đó mình thường giúp ông chủ công ty mình làm những chuyện vặt này, mình đi làm, đảm bảo có thể rút ngắn một nửa thời gian, ba ngày là có thể xong." Đồ Thu Phong vô cùng tự tin.
"Vậy thì chúng ta lập tức phân chia phần việc của mình đi, mình phụ trách việc đến trường bọn nhóc xin nghỉ, cũng mua tất cả đồ dùng, cậu phụ trách làm hộ chiếu." Đồ Đông Nhan phân chia công việc.
"Còn mình thì sao?" Đồ Hạ Mỹ hỏi.
"Cậu cứ đi làm như bình thường, chờ tới lúc ra nước ngoài là được." Đồ Thu Phong cười nói.
"Cho nên chúng ta chuẩn bị ra nước ngoài chơi?" Dịch Hạo Lôi hỏi.
"Không sai." Cô cười, gật đầu với con trai.
"Oa!" Bọn nhóc nhảy lên cất tiếng hoan hô. Bọn chúng chuẩn bị được ra nước ngoài chơi!
**
"Đây, chìa khóa xe đây, mấy đứa lên xe chờ trước." Lệ Hằng đưa chìa khóa xe cho con trai, giao pho cho bọn nhóc.
Vì được ra nước ngoài đi du lịch, anh và Đông Nhan thừa dịp đốn bọn nhóc tan học thì xin nghỉ, Thu Phong cũng vừa gọi điện thoại thông báo cho họ, hộ chiếu đã hoàn toàn không có vấn đề gì, ba ngày sau là có thể xong, cho nên tất cả đều được tiến hành theo kế hoạch.
"Ba, có phải hai người muốn đi xin nghỉ cho bọn con không?" Lệ Hạo Đình mở miệng hỏi.
Lệ Hằng gật đầu.
"Thời gian rất lâu sao?" Nó lại hỏi.
"Sao vậy?"
Lệ Hạo Đình liếc trộm giáo viên chủ nhiệm đang nói chuyện với mẹ, sau đó cẩn thận vẫy tay với ba, muốn anh ghé tai lại gần.
Chân mày anh khẽ nhướn lên nhìn con trai. "Con muốn làm gì? Hay ba nên hỏi, mấy đứa muốn làm gì?" Anh chú ý thấy ba tên nhóc còn lại cùng đang dùng vẻ mặt mong đợi nhìn anh.
"Ba, bọn con có thể sang tiệm sách cạnh trường học chờ hai người không?"
"Tiệm sách, mấy đứa muốn mua cái gì?"
"Ba biết đó, bọn con chuẩn bị đi gặp Hạo Vân, cũng nên chuẩn bị một chút quà tặng chứ?"
"Ba tên nhóc còn lại lập tức gật đầu.
"Mấy đứa muốn mua cái gì?" Anh tò mò hỏi.
"Đây là bí mật."
"Được rồi." Lệ Hằng cười cười, quyết định tôn trọng bọn chúng. "Muốn ba tài trợ bao nhiêu?"
"Ánh mắt của cà bốn người lập tức sáng lên.
"5000 đủ không?" Anh rút một tờ tiền mặt ra đưa cho con trai.
"Quá nhiều." Cặp mắt của Lệ Hạo Đình trợn tròn, sau đó thận trọng rút một tờ tiền trong đó. "1000 là đủ rồi."
Lệ Hằng kinh ngạc. Một nghìn có thể mua cái gì?
"Ít nhất là 3000." Anh lại đưa 2000 cho con trai. "Đi đi, lát nữa ba và mẹ sẽ đến tiệm sách tìm mấy đứa." Sau khi anh vỗ bả vai của con trai, lập tức xoay người đi về phía vợ mình.
"Woa, 3000 có thể mua được 100 tấm bọ cánh cứng!" Đồ Hạo Anh nhỏ giọng hô. "Hạo Đình, cậu phải mua toàn bộ sao?"
"Nếu cậu không muốn bị dì Đông Nhan cầm roi đánh, mình khuyên cậu nên suy tính một chút." Đồ Hạo Tễ muốn cậu suy nghĩ kĩ càng.
"Đây là quà tặng cho Hạo Vân, cậu ấy thì không liên quan chứ?" Đồ Hạo Anh bắt đầu do dự.
"Vấn đề là mẹ sẽ biết đây chỉ là kiếm cớ, chúng ta muốn nhân cơ hội này để thu thập nhiều tấm bọ cánh cứng hơn mà thôi." Dịch Hạo Lôi phân tích chính xác.
"Nhưng chúng ta thật sự muốn mua một đống ảnh bọ cánh cứng cho Hạo Vân, không phải sao?"
"Vấn đề là những tấm ảnh đó sẽ lặp lại, mẹ chúng ta tinh như vậy, nhất định sẽ đoán ra."
"vậy bây giờ phải làm sao, Hạo Đình, cậu phải trả tiền lại cho ba cậu sao?" Đồ Hạo Anh hỏi, giọng nói tràn ngập tiếc nuối.
"Chúng ta lấy khoảng 1000 chơi, còn dư lại hai ngàn thì giữ lại, sau khi xem phản ứng của mẹ, chúng ta sẽ quyết định." Cậu suy nghĩ nghiêm túc rồi mới nói.
"Cứ quyết định vậy đi." Dịch Hạo Lôi gật đầu.
"Vậy chúng ta đi nhanh đi!" Đồ Hạo Anh không thể chờ đợi.
Bốn người hưng phấn chạy ra khỏi trường học, sau khi ra ngoài, lại chạy thẳng đến tiệm sách đối diện.
Kim Kelly không dám tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy, cô theo dõi Lệ hằng đến căn nhà của người phụ nữ không biết xấu hổ này, còn hoài nghi bọn họ đến trường tiểu học làm gì? Không ngờ lại nhìn thấy bốn cậu nhóc chạy qua đường cái, khoảng cách rất gần khiến cô cảm giác như mình bị điện giật, sợ hãi trợn to đôi mắt.
Gương mặt đó... một cậu nhóc có dáng dấp giống như đúc lệ Hằng, trừ việc một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt như được đúc từ một khuôn.
Tại sao lại như vậy?
Là cô nhìn lầm sao?
Tại sao dáng dấp của đứa bé đó lại giống Lệ hằng như vậy, nó...
Cô đột nhiên chấn động, đột nhiên lĩnh ngộ được nguyên nhân tại sao hai người đó lại phải chạy đến trường tiểu học. Người phụ nữ không biết xấu hổ đó, lại có thể sinh cho anh một đứa bé!
Thì ra đây là nguyên nhân Lệ Hằng vứt bỏ cô, không thể không ở cùng với người phụ nữ đó, cô ta thật hèn hạ vô sỉ!
Buổi sáng, thám tử tư gọi điện cho cô, nói cho cô biết, mấy ngày nay Lệ Hằng luôn ở một chỗ với Đồ Đông Nhan khiến cô muốn phát điên, vì cô biết anh bốn năm, đính hôn hơn nửa năm, anh lại chưa từng đụng qua cô một lần, chứ đừng nói là được ở chung một mái nhà. Mà nay, anh lại có thể ở cúng một chỗ với người phụ nữ không biết xấu hổ này?
Tin tức này khiến cô tức giận, toàn thân phát run, hơn nữa cô còn thề, tuyệt đối sẽ không để cho hai người bọn họ được sống tốt.
Cô muốn tận mắt nhìn thấy tất cả, xác định bọn họ không gạt cô thì mới bằng lòng giao tiền, cho nên hiện tại cô đang ở trong xe của thám tử tư, hơn nữa con phát hiện ra chuyện khó tin này.
Cô tuyệt đối không để cho người phụ nữ hèn hạ vô sỉ đó đạt được thứ cô ta muốn, nếu như Lệ Hằng thật sự vì đứa bé mà không thể không giải trừ hôn ước, chỉ cần anh chịu quay đầu lại, cô vẫn sẽ tha thứ cho anh. Nhưng nếu như anh vẫn khăng khăng một mực, cô sẽ cho bọn họ biết thế nào là đáng sợ.
"Có muốn hợp tác với tôi không?" Cô đột nhiên mở miệng hỏi hai thám tử tư ngồi đằng trước.
"Hợp tác làm gì?" Người phụ trách lái xe quay đầu lại hỏi.
"Tôi muốn đưa đứa bé đó về nhà làm khách, muốn mấy người làm tài xế cho bọn tôi."
"Cô muốn bắt cóc cậu nhóc đó?" Người đàn ông ngồi cạnh ghế tài xế hỏi.
Mấy ngày nay bọn họ ở đây điều tra, theo dõi cùng một người đàn ông, sao có thể không chú ý đến cậu nhóc có bộ dạng giống người đàn ông đó, mà cậu nhóc này lại vừa đi qua bên cạnh xe bọn họ, người phụ nữ này muốn làm gì, đến đầu gối anh cũng nhận ra.
Kim Kelly cứng đờ, lập tức biện giải cho mình. "Tôi chỉ muốn mới cậu nhóc đó đến nhà tôi chơi mấy ngày, tôi sẽ không làm cậu nhóc đó bị thương."
"Chuyện bắt cóc chúng tôi không làm." Người đàn ông ngồi cạnh vị trí tài xế trực tiếp cự tuyệt.
Cô mím mối, không muốn buông tha kế hoạch của mình. "Tôi sẽ cho mấy người 50 vạn." Cô trực tiếp ra giá.
"50 vạn." Người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế kinh ngạc nói.
"Đúng, tôi bỏ ra 50 vạn, chỉ muốn mấy người phụ trác lái xe đưa chúng tôi về nhà là đủ rồi, những chuyện khác không cần các anh làm." Cô nói điều kiện.
"Đại ca, chỉ cần mở cửa xuống xe, 50 vạn có thể cho vào túi rồi." Người lái xe động lòng nói với người đi cùng.
"Đây là bắt cóc. Dù chỉ phụ trách lái xe, nhưng cũng bị coi là đồng phạm." Người đàn ông bên cạnh nhắc nhở anh.
"100 vạn." Kim Kelly ngồi phía sau không tiếc ra giá gấp đôi.
Người đàn ông lái xe hưng phấn đến điên rồi. Mỗi ngày bọn họ luôn phải đuổi theo đối tượng, thường phải thức đêm, 24 giờ liên tục không thể rảnh rỗi nhắm mắt lại là chuyện thường, nhưng những gì kiếm được cũng chỉ để hai ngưòi sống tốt hơn một chút mà thôi. Nhưng bây giờ có người nguyện ý bỏ ra 100 vạn chỉ cần bọn họ lái xe đưa mình về nhà. Chỉ một chuyến xe mà thôi, bọn họ có thể kiếm được 100 vạn!
Đại ca? Anh ta kỳ vọng nhìn về đại ca.
Trên mặt người đó cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu dao động.
100 vạn ư! Từ khi anh ta làm thám tử cho đến bây giờ, chư ătnfg gặp ai trả thù loa cao như vậy.
Hiện tại tôi gioa 50 vạn trước, còn 50 vạn khi nào hoàn thành xong tôi sẽ giao. Mấy người nhận tiền cọc của tôi rồi, nên biết tiền bạc đối với tôi không có vấn đề gì, mỗi ngân hàng tôi đều có thể lấy tiền ra."
Cô nói xong lập tức rút ngân hiếu 50 vạn đặt nó wỏ ngón giữa và ngón trỏ
"Sao? Có muốn hợp tác cùng tôi không?"
"Đại ca?"
Anh ta nhìn ngân phiếu trên tay cô một lát, cuối cùng cũng không cầm cự được sự hấp dẫn của đồng tiền, mở miệng hứa với cô: "Chúng tôi chỉ phụ trách lái xe, những chuyện khác chúng tôi không nhúng tay vào?"
"Không sai." Kim Kelly gật đầu.
Anh ta lại do dự, cuối cùng khẽ nguyền rủa một tiếng, đưa tay nhận lấy ngân phiếu 50 vạn.
"Đồng ý, chúng tôi ở đây chờ cô, nhưng nếu tình hình không đúng như thế chúng tôi sẽ lập tức lái xe rời đi, tờ chi phiếu năm mươi vạn này lập tức trả lại cho cô."
Cô ta gật đầu sau đó đẩy cửa xuống xe. đi đến tiệm sách cách đó khoảng 5m
Trong tiệm sách có bón cậu nhóc xinh đẹp trong đó còn có một cặp sinh đôi đang chơi trò chơi, hình ảnh đó khiến ngưòi khác kahs chú ý. Điểm này nằm ngoài dự đoán của Kim Kelly, nhưn g cô ta cũng không muốn bỏ qua như thế, sau khi hít sâu một hơi, cô ta lập tức đi về phía trước, quyết định ra tay với cặp sinh đôi trước.
"Chào, hai nhóc sinh đôi sao? Mặt mũi giống nhau quá."
Bốn cậu nhóc đồng thời ngẩng đầu lên nhìn cô, cặp sinh đôi lập tức trợn trắng mắt nói với cô ta. "Dì nói nhảm quá, chúng cháu sinh đôi thì phải giống nhau rồi."
Khoan, nói gì?
Dì sao?
Kim Kelly cảm thấy bắp thịt mình đột nhiên co rút. Trẻ con bây giờ nói chuyện độc như vậy sao, như vậy sẽ khiến người khác không thích đâu.
"Xin lỗi là dì nói sai. Mây đứa đang chơi trò gì thế? Chơi rất hay"
Cô ta ép buộc mình mỉm cười.
"Đến trò chơi vua bọ cánh cứng cũng không biết. Dì có biết thưởng thức không vậy?"
Cô ta siết chặt nắm tay, ngăn bản thân cố kiếm chế không bước lên tát cho mấy đứa nhóc này mấy cái. Cô ta nhất định phải đặt kế hoạch của mình lên trên hết, không quan tâm đến cặp sinh đôi đáng ghét này.
"Cái này là bọ cánh cứng sao, hình như chơi rất vui, cậu nhóc, con thế dạy cho dì chơi trò này được không?"
Cô ta ngồi xổm xuống bên cạnh Lê Hạo Đình, nói bằng giọng dịu dàng mỉm cười với cậu
Cậu nhìn Dịch Hạo Lôi một cái, cùng nhau trao đổi ý tưởng gì đó.... Người phụ nữ này có vấn đề, hình như cố ý muốn tiếp cận bọn họ, cô ta có mục đích gì?
"Được, dì thật sự muốn chơi sao?" Lê Hạo Đình nói.
Kim Kelly gật đầu. "Cháu có thể dạy dì được không?"
Cậu nhún nhún vai, giả bộ tùy tiện gật đầu, giảng giải cho cô ta cách chơi trò chơi vua bọ cánh cứng, nhưng lại cố ý dùng cách ngu ngốc nói với cô ta vì cậu quyết định phải tìm hiểu rõ mục đích người phụ nữ này muốn tiếp cận bọn họ
Nói đơn giản là dùng 30 đồng mua một cái thẻ, lại dùng cái thẻ đó đặt vào máy tính chơi trò đoan số là được, tahnwgf nhóc này cần gì phải nó một cách phức tạp như vậy chứ? Kim Kelly thầm nghĩ trong lòng, nhưng cũng không nhịn được vui mừng. Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của thằng nhóc này, việc dụ dỗ có vẻ dễ dàng hơn cô ta tưởng tượng.
Nhẫn nại dùng 60 đồng chơi với nó hai lần, đúng lúc cả hai lần đều là thẻ mà nó muốn, cô ta lập tức lấy thẻ của mình đưa cho nó thừa dịp nó còn đang vui vẻ, mở miệng nói cám ơn nó đã dạy mình chơi trò chơi này, cho nên mời nó đến nhà mình chơi.
Không ngờ đứa trẻ ngu ngốc đó do dự một lúc, lập tức gật đầu đồng ý nhưng phải cho bạn nó đi cùng.
Về điểm này, cô ta khổ sở nhíu mày., nhưng cặp sinh đôi đột nhiên nói mẹ chúng muốn chúng về nhà sớm, không thể đi cùng tì cô ta mới giãn mày. Vì dù sao mang thêm một đứa cũng tốt hơn mang theo ba đứa, huống hồ đứa trẻ này còn lại ngu ngu đần đần, không khôn khéo giống cặp sinh đôi, đứa trẻ ngốc như vậy thì khá dễ đối phó.
Gật đầu đồng ý, cô ta mang hai đứa trẻ đi, mà cặp sinh đôi này cũng cực kì ngu ngốc, thấy bạn mình leo lên xe một người xa lạ, lại có thể vẫy tay vui vẻ nói hẹn gặp lại.
Trẻ con đúng là trẻ con, đúng là ngốc đến khó tin.
Kim Kelly hả hê cười lạnh, lại không biết ngưòi đnag bị trúng kế lại
Danh Sách Chương: