Rửa mặt, mới quay về phòng ngủ thay đồng phục học sinh.Thay quần áo, cầm túi sách, ngó dáo dác đi vào nhà ăn.Trong phòng ăn, không có một bóng người.Cám ơn trời đất, cái tên phát ngán kia không ở đây!Đồng Tích quả thực là ăn điểm tâm như hùm như sói, bị sữa bò sặc đến ho khan.
Mẹ Liễu vỗ lưng cho cô, "Con chậm một chút uống, bây giờ còn rất sớm, sẽ không đến muộn."Thật vất vả lấy hơi, Đồng Tích thẳng lắc đầu, "Con phải nhanh lên một chút, bằng không trở về Hoắc Thiên Kình liền đến.
Con bây giờ là một giây đều không muốn nhìn thấy anh ta.""Con bé này, Chú ba cũng không kêu?" Mẹ Liễu đè thấp giọng khẽ cáu một câu, liếc nhìn cửa.
"Lại muốn chọc Hoắc tiên sinh tức giận."Trong lòng Đồng Tích cũng là sợ.
Lo lắng liếc nhìn cửa, thấy không ai, mới lại thuận tức giận, rên lên: "Bây giờ là con đang giận anh ta.
Mẹ Liễu, mẹ là không biết anh ta có bao nhiêu đáng ghét đâu..."Rõ ràng là anh không đạo lý trước, kết quả tối hôm qua còn ra tay đánh cô.Quỷ đáng ghét!Mẹ Liễu thở dài, "Con đó, chỉ nhìn thấy một mặt dữ dằn của tiên sinh.
đêm đó con xảy ra chuyện, Hoắc tiên sinh là lo lắng cả đêm.
Ngày hôm qua cậu ấy đúng là ra tay đánh con, có điều, có thể thấy Hoắc tiên sinh cũng là thật lòng đau.
Không phải ngay lập tức liền bảo dì đi tới xem con sao?"Đồng Tích lại nghe không vào những câu nói này, không đồng ý nói: "Nếu như trước đó nhìn thấy anh ta nhốt con, tối hôm qua đánh con như thế nào, dì liền sẽ không như thế nói rồi."Mẹ Liễu còn muốn thay tiên sinh biện giải cái gì, nhưng còn chưa mở miệng, liền thấy bóng người kiên cường đứng thẳng ở cửa."Hoắc tiên sinh."Vội cung kính chào hỏi.Da đầu Đồng Tích căng thẳng, thả ly sữa bò trong tay xuống, cầm lấy sandwich liền đứng lên."Con ăn no rồi! Mẹ Liễu, con đi trước, không đi nữa bị muộn rồi." Như trốn tránh, chạy tới hướng cửa.Hoắc Thiên Kình liền đứng ở đó, không chút nhúc nhích.Thế nào cũng phải lướt qua bên người anh mới đi ra ngoài được.
Đồng Tích rất không tình nguyện, nhưng vẫn là cứng rắn kêu một tiếng, "Chú ba."Cũng không chờ anh trả lời, nghiêng người, tránh anh, chạy đi.Hoắc Thiên Kình nhìn lại, chăm chú nhìn cái bóng lưng chạy trối chết kia, phá lệ, trên mặt hơi nhiễm ý cười nhạt nhẽo.Thật khó có thể tưởng tượng, con bé này nếu là biết tối hôm qua mình như con thỏ nhỏ chủ động chui vào trong lồng ngực của anh, sẽ là phản ứng gì.Không vội vã.Đã có lần đầu tiên, sớm muộn cũng sẽ có lần thứ hai.Thu lại ánh mắt, ngồi vào bàn ăn một bên, tao nhã dùng cơm..