“Nương, con nghe nói Lam Lăng đồ tiện nhân kia sinh non, không thể sinh nữa.”
“Thật sao?”
“Thật sự, chủ phu nhà y quán kia trong lúc vô tình nói ra với người khác.”
“Ha ha, sao chổi, ta xem ngươi còn hả hê cái gì!”
“Nương, con có chủ ý.”
“A, nói một chút coi.”
“…”
“Chuyện này –– không tốt lắm đâu, sao con có thể đi nhìn sắc mặt tiện nhân kia?”
“Nương, con có tính toán, người cứ như vậy như vậy…”
“Được, cứ làm như thế!”
Tiệc đầy tháng của Bảo nhi đến, Diệp Hồng vẫn chưa về, chỉ cho người nhắn tin nói hắn đã đến nơi.
Chúng ta vẫn như trước làm nhỏ một chút, chỉ mời thân thích họ hàng thân quen tới ăn một bữa cơm.
A Lăng ôm Bảo nhi ra ngoài, mỗi người nhìn rồi, liền ôm trở về cho bú sữa, mấy người chúng ta mời mọi người uống trà. Những nam nhân gả cho người không lập gia đình đều vào trong phòng, trêu chọc đứa bé, trêu chọc nhau mấy câu, thỉnh thoảng có tiếng cười truyền tới. Chúng ta cũng vui vẻ nói chuyện, khen đứa bé nhà khác tốt, thuận tiện chê bai nữ bất tài nhà mình.
“Cơm chín chưa, ăn cơm đi!” Nhìn các tỷ phu đã làm xong đồ ăn, ta kêu mọi người vào bàn, lấy trà thay rượu kính một vòng, mọi người liền ăn ngấu nghiến. Trong phòng cũng làm một bàn, để cho các nam nhân tránh tị hiềm.
Cơm nước no nê, mọi người ngồi một lúc, liền lục tục đứng dậy cáo từ. Ta đứng dậy tiễn khách, vừa tới cửa, chỉ thấy một người làm cho người ta nhịn không được đau nhức một phen.
“Ái chà, ai đây ta? A đúng rồi, đây chẳng phải là gì kia, Lam –– Tam nương đúng không?” Ta liếc nhìn a Nhạc, dẩu môi, “A Nhạc à, biển cái gì kia và chó không được vào trong đâu?”
Lý Nhạc quả nhiên tiếp lời: “Ôi trời, ta nhìn quá rách nát, đốt rồi. Ta lập tức làm một cái khác, Tứ nương.”
“Phì ––” Người vây chung quanh đồng thời bật cười, ai lại không nhớ rõ trò cười một nă kia chứ.
“Tứ nương, ta tới tìm ngươi nói một chuyện.” Lam Tam nương da mặt dày hơn tường thành.
“Miễn, giữa chúng ta không có lời gì để nói, người và động vật không có tiếng nói chung.” Ta không trông cậy vào miệng chó kia có thể phun ra răng ngà gì.
“Tứ nương, ta có nhi tử, năm nay mới mười lăm, dịu dàng hiền thục, gả cho ngươi làm trắc phu như thế nào?” Lam Tam nương trơ mặt nói. die nda nle equ ydo nn
“Biến, ta sẽ không tái giá, ta có a Lăng là đủ rồi!” Người chán ghét luôn có thể làm ra chuyện làm người buồn nôn hơn, dù sao đã sớm vạch mặt rồi, không có gì tốt để quan tâm.
Nữ nhân kia chỉ lo nói cho mình: “Con ta xinh đẹp hơn Lam Lăng, ngươi nhất định sẽ thích.”
“Tiên trên trời hạ phàm ta cũng không thích!”
“Lam Lăng không thể sinh, ngươi cũng biết đi! Ngươi phải cưới mấy người về nhà sinh đi!
Chung quanh thoáng chốc yên tĩnh, ta vừa quay đầu, chỉ thấy a Lăng bám cửa, sắc mặt tái nhợt. Ta vội đỡ, vừa nói; “A Lăng, không có chuyện gì, chúng ta đã có Tuyết nhi và Bảo nhi.”
“Lam Lăng, nghe dì ba nói một câu, ngươi không thể sinh, sớm muộn gì cũng bị người mới bắt nạt, còn không bằng để cho biểu đệ ngươi vào cửa, cũng tiện giúp đỡ ngươi một tay.”
Ta muốn hộc máu, tại sao có thể có người vô sỉ đến mức này?
“Dì ba, dì chết ý niệm này đi, cho dù ta không thể sinh, ta cũng sẽ không để cho Tứ nương cưới người khác, chứ đừng nói tới đứa con trai kia của dì.”
Nói lời này, mắt a Lăng lóe sáng, mắt lấp lánh kia, a Lăng chàng thật đẹp trai!
“Người đồ bát phu, lại đố kỵ, nên ‘thất xuất’ hưu ngươi!”
“Dì ba, hưu hay không hưu cũng không phải chuyện dì quản đi? Phải thế nào cũng là Tứ nương nói, dì dây dưa cũng quá rộng đi?”
A Lăng, cố gắng lên, ta liền thích dáng vẻ bát phu này của chàng.
“Ngươi! Nữ nhân nói chuyện, nam nhân chen miệng cái gì!” Dì ba thẹn quá thành giận.
“Nhà chúng ta chính là nam nhân nói chuyện!” A Lăng không nhường bước chút nào.
“Hừ! Ai không biết ngươi, sao chổi! Tam môi lục sính không tính, ngay cả hôn lễ cũng không có, năm ấy không trầm ngươi coi như ngươi mạng lớn, cười chết người!”
“Ngươi!” A Lăng tức không nói ra lời.
Ông nội nó, quá mức rồi, cứ vạch vết sẹo của a Lăng ra, coi như ta không tồn tại, ta ôm lấy a Lăng đang run rẩy. d1en d4nl 3q21y d0n
“Người ngu không có kiến thức! Chưa từng nghe phu không bằng thị, thị không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được sao? Ta cứ thích như vậy, ngươi quản sao?”
“Ha ha.” A Lăng lập tức bật cười, cũng không quản ánh mắt của mọi người, thoải mái ôm ta.
“Ban ngày ban mặt, các ngươi thành cái dạng gì!” Lam Tam nương này hồi lâu mới nặn ra một câu.
“Ta vui mừng, ta thích, ngươi cắn ta à!” Ta giương nanh múa vuốt tức chết bà ta là tốt nhất.
“Các ngươi –– đồi phong bại tục!” Nữ nhân kia xoay người định đi.
“Cút xa xa, đừng ô nhiễm ánh mắt của mọi người khắp nơi. Lớn lên xấu không phải sai, lớn lên xấu mà còn ra dọa người chính là sai lầm của ngươi rồi. Mau cút về ổ chó của ngươi mà ngây ngô đi!” Ta ở phía sau giơ chân.
Ha ha ha ha…
Tất cả mọi người bật cười lên, cảm giác đánh chó mù đường thật thoải mái!
“Nương, như thế nào?” Nam tử nhéo cằm làm dáng chào đón.
“Bốp!”
“Nương người đánh con?” Nam tử che mặt, mở to hai mắt.
“Ngươi ra chủ ý cùi bắp, lão nương hôm nay bị mất mặt quá mức rồi!”
Người cũng không phản đối, nam tử oán thầm, “Nương người có phải chưa nói xong không?”
“Thật sự không biết ngươi nhìn trúng nữ nhân bát phu này ở điểm nào, muốn tiền không có tiền, muốn dung mạo không có dung mạo, còn làm lão nương mất mặt!” Nữ nhân giận dữ dậm chân.
“Nhà nàng ấy mở cửa tiệm mấy năm rồi, sao có thể không có tiền? Nàng ấy chưa từng đỏ mặt với người khác, đối với ai đều tốt, con muốn gả cho nàng ấy, còn không phải cái gì đều nghe con, con chỉ hưởng phúc.”
“Nàng ta không cưới, Nguyệt nhi à, ta tìm người khác đi?”
“Nương, sao người vô dụng như vậy, con nhất định muốn gả cho nàng ấy, nếu không làm sao phun ra một ngụm ác khí này của con, tại sao Lam Lăng sao chổi đó cứ hạnh phúc như vậy?” dinendian.lơqid]on
“Nguyệt nhi ––”
“Nương, người đừng xía vào.” Lam Nguyệt Nhi cắn răng nói.
“Được, nương ủng hộ con, nương nhất định làm cho kẻ tiện nhân kia đẹp mắt!” Lam Tam nương cười âm hiểm.
Lam gia đáng chết! Chuyện mấy năm trước ta không so đo, hiện giờ lại làm ra nhiều chuyện. Ngoài mặt a Lăng không có việc gì, còn không biết trong lòng đau như thế nào đây, không muốn sinh và không thể sinh, sự khác biệt lớn đi.
A Lăng quả nhiên rúc trong chăn khóc, sao hắn lại không đau lòng chứ. Ta đưa tay kéo chăn, không động, lại kéo nữa, vẫn không động, xem ra, phải dùng tuyệt chiêu. Đánh một cái lên mông nhi tử, “Oa ––” Nhi tử quả nhiên nghe lời, không tệ không tệ, có tiền đồ.
“A Lăng, nhi tử khóc, mau lại đây!”
A Lăng vội từ trong chăn bò ra, cướp lấy đứa bé, vừa cho bú, vừa dụ dỗ.
“Ah, không đói bụng mà.” A Lăng kỳ quái, sờ sờ phía dưới, cũng không ướt, sao lại khóc đây? Nhìn một vòng, a Lăng nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn ta.
Ách, có thể đừng thông minh như vậy không. Hi, ta giơ một tay lên, cười theo.
“A Lăng, ta không ngại, thật.” Ta tỏ rõ cõi lòng trước.
“Tứ nương, ta biết rõ nàng sẽ không ngại, nhưng ta cảm thấy không đúng với nàng.”
“A Lăng, chỉ cần chàng tốt đẹp, ta cái gì đều không cầu.” Sống hai đời, còn không biết cái gì quý giá thật, thật sự sống vô dụng rồi, “A Lăng, ta biết rõ chàng để ý bao nhiêu, nhưng hiện giờ ta muốn nói chuyện khác. Nương và cha đã đi trước chúng ta, đứa bé sớm muộn gì cũng phải rời khỏi chúng ta, sống cuộc sống của mình, cho nên, cùng nhau đến già, vẫn là người bên cạnh!”
“Tứ nương ––” A Lăng nhào vào trong lòng ta, nức nở.
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ, tự nhiên nói: “Hai hài tử là đủ rồi, nam nữ song toàn rồi, nhiều hơn nữa cũng quá náo loạn.”
“Nàng ghét bỏ chúng?”
“Ta nào dám, đây không phải đau lòng chàng sao?”
“Ừm.” Lam Lăng im lặng, ta vẫn sẽ một mực cùng nàng, không khiến nàng cô đơn.
“Cha lại khóc nữa, haizzz…” Tuyết nhi nhân tiểu quỷ đại ở bên ngoài cửa sổ than thở, “Đúng là người mít ướt, vậy mà nương còn thích.”
(*) Nhân tiểu quỷ đại: thành ngữ, chỉ tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ rất khôn khéo, làm người nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ.
“Được gọi là củ cải trắng, ai cũng có sở thích riêng.” Lý Nhạc ở bên cạnh giáo dục.
Tuyết nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đồng ngôn thật vô kỵ: “Giống như dì Nhạc cũng yêu cậu út của cháu sao?”
“Ách ––” Lý Nhạc á khẩu, len lén nhìn về phía Ngũ lang.
Ngũ lang quay người đi vào phòng, bên tai ửng đỏ.
Ặc, không có chuyện gì chứ? Lý Nhạc gãi gãi đầu, ta không nói sai cái gì chứ?
“Cậu ––” Tuyết nhi đuổi theo cậu của bé.
Ha ha.