• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt Yến Thư sượng lại, cô cố gắng nặn ra một nụ cười mà trong lòng đau thắt:



“Em xin lỗi. Sau này em sẽ chú ý hơn.”



Dịch Phàm đưa tay đỡ trán, cơn đau dữ dội từ trong não truyền tới khiến anh đứng bật dậy, bỏ đi ra ngoài trước ánh mắt tủi thân của Yến Thư. Anh cảm thấy cô phiền đến mức này sao?



Bữa cơm cô chờ mong, hạnh phúc bé nhỏ của cô cuối cùng tan biến trong không khí ảm đạm. Mối quan hệ của họ không những không có tiến triển theo thời gian, ngược lại ngày càng trở nên bế tắc.



Đặt đũa xuống, Yến Thư gọi người giúp việc vào rồi nói:



“Dọn giúp tôi.”



Nhìn thức ăn trên bàn vẫn còn đầy ắp như thể chưa ai động tới, lại thấy sắc mặt của cô, người giúp việc lo lắng:



“Tiểu thư, hay là cô ăn thêm một chút…”



“Không cần đâu, dọn đi.”



Yến Thư lững thững trở về phòng, vừa đặt lưng xuống giường, cô liền kéo chăn trùm kín đầu, nước mắt nhanh chóng trào lên. Cô tủi thân! Cô thật sự đã rất cố gắng, kể từ khi biết mình thích anh, ngày nào cô cũng muốn ăn cơm cùng anh, tìm cách tiếp cận anh.



Thi được điểm tốt, cô sẽ khoe với anh, chờ anh khen ngợi.



Thi được điểm kém, cô than vãn với anh, mong được an ủi.



Buồn chán, anh sẽ đưa cô ra ngoài chơi.



Trời mưa, anh sẽ vì cô mà bung dù.



Khi bệnh, anh mua thuốc, rót nước, chăm sóc tỉ mỉ.



Tất cả những ký ức tốt đẹp đó vẫn luôn tồn tại trong cô, như một lời nhắc nhở rằng ngoại trừ gia đình, anh Phàm chính là người yêu thương cô nhất, cũng là người mà cô yêu nhất. Nhờ có anh, cô học được cách bỏ đi sự kiêu ngạo, bướng bỉnh của một vị tiểu thư, nỗ lực thay đổi bản thân để tốt hơn. Rồi đổi lại được gì?



Yến Thư siết chặt nắm tay, lặng lẽ khóc một trận. Tiếng nức nở của cô bị đè nén trong cổ họng, càng như thế chỉ khiến cô càng thêm khó chịu, nước mũi cũng chảy ra.



“Dịch Phàm, anh là đồ xấu xa!”



Thiếu nữ hô lên, chậm rì rì bò dậy tìm khăn giấy lau nước mắt nước mũi.



Cô thật sự rất mệt rất mệt, chạy theo anh bao nhiêu năm mà anh vẫn một bộ dạng chẳng thèm rung động, chẳng lẽ cô còn chưa đủ chân thành hay sao?



Yến Thư khóc mệt rồi thì gọi điện thoại cho Ninh Khả Điềm tâm sự, nói một lát, nhắc đến Dịch Phàm dạo gần đây tệ bạc với mình, cô lại khóc tức tưởi, vừa nấc vừa kể lể:



“Anh ấy quát tớ, còn bảo tớ câm miệng đi…”



Con gái khi yêu luôn rất dễ xúc động, một chút thái độ không tốt của Dịch Phàm đủ khiến Yến Thư nghĩ lung tung, anh lại thuộc dạng người ít nói, vì vậy chuyện này cứ như vậy trở thành sự hiểu lầm chết chóc trong mối quan hệ của họ.



Ninh Khả Điềm nghe cả nửa buổi, cảm thấy Dịch Phàm quả thật quá vô tâm, vì vậy nói:



“Không sao, đừng khóc nữa mà, cậu có muốn thử tiến tới với người khác không? Biết đâu cậu sẽ tìm được tình yêu mới tốt hơn?”



“Không muốn.” Yến Thư sụt sịt. “Tớ vẫn thích anh Phàm lắm.”



“Trời ạ, tỉnh táo lại đi! Bên ngoài kia có bao nhiêu là trai, điều kiện của cậu tốt như thế còn sợ cái gì? Người ta đã không trân trọng cậu thì cậu nên dứt khoát lên!” Ninh Khả Điềm không muốn bạn mình quỵ lụy trong tình cảm, hít sâu một hơi ra sức khuyên nhủ.



Nói muốn khô cháy cả cổ, Yến Thư vẫn một mực từ chối:



“Tớ không muốn lắm…”



“Được rồi, vậy thì tạm bỏ qua chuyện làm mai làm mối cho cậu, chúng ta đi du lịch cho giải khuây nhé?”



“Tớ vẫn còn trong thời gian bị cấm túc.” Yến Thư lại lau nước mắt, trên giường đã tích một lượng lớn khăn giấy.



“Chờ cậu khỏe hơn, tớ đưa cậu ra ngoài, đừng vì một người con trai mà như thế chứ, độc thân cũng tuyệt vời lắm. Khi nào thì được thả tự do? Để tớ gọi thêm đám bạn đi cùng cho vui.”



Ninh Khả Điềm đã nói đến mức này, Yến Thư chỉ dành đáp ứng:



“Để tớ xem lại lịch rồi nhắn tin cho cậu.”



“Ok.”



Chào tạm biệt xong, tắt máy, Yến Thư tìm một cái gương soi khuôn mặt của mình. Mắt đỏ hoe, hơi sưng, mặt mũi nhợt nhạt, con gái thất tình quả thật chẳng thèm để ý đến hình tượng của bản thân nữa…



Kể ra Ninh Khả Điềm nói cũng đúng, nếu cô cứ tiếp tục bám víu lấy đoạn tình cảm không được đền đáp này, chỉ có cô là người đau khổ nhất.







Cùng lúc ấy, Lâm Tinh ở trong phòng đang lo lắng hỏi Dịch Phàm:



“Cậu ổn thật không vậy? Toát cả mồ hôi kia kìa? Tôi gọi bác sĩ đến xem cho cậu nha?”



Người nằm trên giường không để ý đến hắn, chỉ phất phất tay, bởi vì hơi thở rối loạn mà ngực không ngừng phập phồng.



Lâm Tinh đoán bạn cùng phòng của mình bị bệnh gì đó, từ trước đến giờ Dịch Phàm nghiêm túc huấn luyện bản thân, chắc chắn không phải cơ thể bệnh, mà là tâm lý có vấn đề. Cái tên này chuyện gì cũng giấu trong lòng, không uất ức phát rồ mới lạ đó.



 



 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK